Không khí xung quanh từ đầu đến cuối đều yên tĩnh quỷ dị khác thường. Tô Bạch đứng trên khán đài, chiếc khăn trong tay phe phẩy vô cùng vui sướng. Sau khi hát lại một lần, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của mọi người, trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn cười thẹn thùng như cũ, nói: “Ta hát rất tốt, nếu không ta hát lại một lần nữa ~?!”
Dứt lời, nàng định rống lên một lần nữa thì tú bà rốt cuộc cũng khiếp sợ phản ứng lại! Bà ta vội vàng đi từ trong góc của khán đài tới chính giữa khán đài, tuy nói với Tô Bạch nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía chỗ ngồi của ba vị giám khảo, ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương! Chỉ nghe bà nói: “Cô nương, thời gian thi của cô nương đã hết, mời lát nữa xem kết quả.” Lại hướng về phía những người dưới khán đài giới thiệu chương trình, “Vị kế tiếp, Băng Tuyết cô nương…”
Chỗ ngồi ban giám khảo còn đang đắm chìm trong ruột già xào vừa rồi chưa tỉnh lại… Tại sao lại có nữ nhân kỳ lạ như vậy? Tại sao lại có diện mạo không giống bình thường như vậy? Phần thị giác và thính giác đã lưu lại trong lòng giám khảo, trở nên ám ảnh không thể xóa mờ! Đời này bọn họ đều sẽ nhớ có một ngày, một kẻ tên là Tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận, còn không sánh được với con người, tiếng hát cực kỳ bi thảm, gương mặt cũng trừu tượng cực hạn…..
Tú bà vừa giới thiệu xong, bên dưới chỉ thấy một trận yên tĩnh rốt cuộc cũng hoàn thần, một trận, hai trận, ba trận, tứ phía đề là tiếng thảo luận về Tây Môn Tiểu Hận….
“Ta đây con mẹ nó, vừa rồi là biểu diễn cái gì, có phải là ta vừa thấy ảo giác không?”
“Mới vừa rồi là bài hát gì vậy? Ruột già xào? Rất tốt rất tốt, ta đây đói bụng, về nhà bảo lão bà xào ruột già cho ta đây!”
“Đậu xanh rau má, nữ nhân này diện mạo xấu xí, ngược lại bài hát này quả thực không tệ, ‘người có phải đói bụng hay không ~~ sợ’, ta đây đói bụng, ta đây thật sự đói bụng đấy!”
“Ông lớn, ai ôi, có phải ông cực kỳ rảnh rỗi hay không, nếu cực kỳ rãnh rỗi thì cùng ta về nói với lão bà, bảo lão bà xào ruột già cho chúng ta!”
…………
Vì vậy rất quỷ dị, quần chúng vây xem rối rít dùng hành động của mình bày tỏ hứng thú của mình với bài hát này, hứng thú hơn cả Băng Tuyết, về sau còn phát triển đến mức cả đoàn người đều cùng nhau hát!
“xx, người có phải đói bụng hay không ~~ sợ, gào thét, gào thét~
Người có phả đói bụng ~~ sợ ~~ người hãy nói với xx ~
Xx cho người ruột già xào ~”
……….
Tô Bạch thấy quần chúng nhiệt tình dâng cao, lúc này cảm xúc dâng trào! Đứng ở trên đài quơ khăn tay múa dẫn dắt bọn họ cùng nhau hát!
Không khí này, thực sự rất giống “tối huyền danh tộc phong”!
Tú bà trắng mặt, làm sao còn dám nhìn đến ban giám khảo đang hóa đá, vội vàng đưa tay kéo Tô Bạch đi. Nhưng đúng lúc đó nam tử học theo Tô Bạch che mặt đứng lên, đôi mắt sâu hết sức nghiêm túc nhìn Tô Bạch. Tô Bạch cho rằng hắn sẽ phất tay áp rời đi, thế nhưng hắn lại đứng lên nhìn Phượng Vương gia mặt đang xanh mét hét lớn: “Tiểu ~ Phượng ~! Có phải huynh rất đói bụng ~ cuống cuồng gào thét gào thét, có phải huynh rất đói bụng ~ ~ cuống cuồng, hãy nói cho Tiểu Ngữ biết, Tiểu Ngữ sẽ cho huynh ruột già xào….”
Tô Bạch sửng sốt, tú bà sửng sốt, Hoàng Thượng sửng sốt, Phượng Vương gia hoàn toàn bối rối, ngay sau đó sắc mặt một hồi trắng một hồi xanh!
------------ Hắn vừa nghe thấy gì?
------------Ai tới nói cho hắn biết tất cả không phải sự thật?
Tô Bạch lấy lại tinh thần, rốt cuộc không nhịn được cười, phát ra một tiếng cười lớn kinh thiên động địa! Nàng cảm thấy rất có thiện cảm với người bịt mặt này, dáng vẻ cau mày hát ruột già xào, nét mặt thật sự rất có cảm xúc, nàng thích!
Hoàng Thượng cũng phản ứng lại, mặc dù trên mặt không thể hiện vẻ mặt gì nhưng trong mắt ánh lên tia cười nồng đậm, mở miệng nhạo báng: “Ngũ Hoàng Tử thật hăng hái, chỉ là không biết Hoàng huynh có bằng lòng tiếp nhận, khụ khụ…ruột già xào của Ngũ Hoàng Tử không?”
Phượng Vương gia mặt đã đen lại càng đen hơn, lạnh lùng nén giận, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khó khăn khạc ra hai chữ: “Tùy, ý!” Dứt lời, sát khí lạnh lùng nhìn Tô Bạch, kẻ náo loạn cuộc thi hoa khôi lần này.
Tô Bạch tiếp nhận ánh mắt của hắn, ưỡn ngực, ném cho hắn ánh mắt dọa người: “Ai ôi, giọt nước tà mị vĩ đại Phượng Vương gia, không phải ngài thật lòng bị ta làm cho cảm động, muốn lấy ta làm vương phi không?”
Phượng Vương gia vừa đen mặt vừa muốn mắng liền nghe thấy Ngũ Hoàng Tử bên cạnh mở miệng nói với Tô Bạch: “Vị cô nương này, cô nương thích Tiểu Phượng sao?”
Tô Bạch phất phất khăn tay về phía hắn, nũng nịu: “Phượng Vương gia của bọn ta vô cùng vĩ đại, nhân dân cả nước ai cũng yêu người!”
Ngũ Hoàng Tử che mặt này cau mày, nhìn nàng: “Ta cũng có thể tà mị vĩ đại, tại sao ngươi không thích ta?”
Lần này đến phiên Tô Bạch sửng sốt! Người này không phải là người ngốc chứ? Bản thân mình xấu xí, còn hi vọng mình thích hắn? Chẳng lẽ hắn không để tâm sao?
Ngũ Hoàng Tử bất chấp Hoàng Thượng và Vương gia bên cạnh không rõ điều gì, nói tiếp: “Theo như Bổn Vương thấy, ngươi gọi là tiểu dã miêu gợi cảm Tây Môn Tiểu Hận, đúng không, đợi lát nữa tranh tài kết thúc ta sẽ cầu hôn với ngươi.” Giọng điệu lạnh nhạt, không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Rầm! Một tràng thiên lôi giáng xuống, chia năm xẻ bảy Tô Bạch đang sống sờ sờ. Nàng không dám tin nhìn hắn, tựa như đang nhìn một kẻ ngu vô cùng ~~
Cầu hôn? Đừng đùa chứ, Tô Bạch thật vất vả lắm mới nghĩ ra cách báo thù, làm sao cho phép có người làm gián đoạn? Vì vậy lúc này như nói như đinh chém sắt cự tuyệt: “Không cần! Tây Môn Tiểu Hận ta đời này không phải Phượng Vương gia thì sẽ không lấy! Coi như người vị đại đi nữa, tà mị đi nữa, ta cũng sẽ không yêu người!”
Tô Bạch ngẩng đầu lên, lần nữa xác minh quyết tâm và lập trường của mình!
Ngũ Hoàng Tử che mặt hình như nổi giận, nghiêng đầu nhìn Hoàng Thượng nói: “Nước Hạ Lan các người chiêu đãi đối với sứ gỉa láng giềng như vậy sao? Vị cô nương này Bổn Vương nhất định muốn!” dứt lời, nguy hiểm nheo mắt lại.
Hoàng Thượng có chút khó xử, không lập tức trả lời, mắt nhìn về phía Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn lại Hoàng Thượng, giống như lơ đãng dùng tay che mặt mình, chỉ để lại một đôi mắt nhìn hắn.
Động tác này không ai nghi ngờ gì, ý nghĩa chỉ có Tô Bạch và Hoàng Thượng là rõ ràng.
Tô Bạch: Còn nhớ rõ Tây Môn Tiểu Hận ở rừng cây nhỏ không?
Hoàng Thượng: Thì ra là Tây Môn Tiểu Hận ở rừng cây nhỏ… dáng dấp….tốt và xấu!!
Hoàng Thượng hồi tưởng lại ngày đó mình còn vuốt ve khuôn mặt này của nàng, lúc này trong dạ dày có cảm giác chua chua, nôn khan… Lúc đó hắn vẫn còn đùa giỡn nàng! Không! Đây không phải thật….!
Trong lòng Tô Bạch thật sự rất muốn cười, nhưng lại không dám, suýt nữa thì bị nội thương!
Ngũ Hoàng Tử thấy Hoàng Thượng thế nhưng coi thường mình, vội vàng nóng nảy, hỏi tới: “Rốt cuộc thì Hoàng Thượng đồng ý hay không đồng ý?”
Hoàng Thượng lấy lại tinh thần, nhìn về dáng vẻ Tô Bạch, thấy thế nào lại sinh chán ghét, nhưng lại nhớ tới lúc ấy nàng ta nói sẽ giúp mình đoạt được Băng Tuyết, cũng đành khẽ cắn răng, nói: “Ngũ Hoàng Tử, cái gọi là nhân duyên chính là cái mà trời đã định trước, nếu Hoàng Tử và Tây Môn Tiểu Hận cô nương có duyên, cuối cùng sẽ đến được với nhau.”
Giọng Ngũ Hoàng Tử lập tức lạnh xuống: “Nói như vậy là Hoàng Thượng không đồng ý?”
Hoàng Thượng thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Ngũ Hoàng Tử coi trọng cô nương xấu xí này ở điểm nào, nhưng lại không dám chất vấn mắt thưởng thức của hắn. Dù sao cũng là Hoàng Tử nước láng giềng, sống chung hòa thuận là điều quan trọng hơn cả, lúc này không biết phải trả lời thế nào cho phù hợp!
Phượng Vương gia mặt lạnh cuoosic ùng cũng mở miệng, giọng nói cũng lạnh như sắc mặt hắn: “Hoàng Thượng, cần gì vì một nha đầu xấu xí làm ảnh hưởng đến hòa khí hai nước.”
Hoàng Thượng rối rắm nhìn Tô Bạch, dùng ánh mắt bày tỏ lúc này mình không thể làm gì, lại quay đầu nhìn về phía Ngũ Hoàng Tử, gật đầu với hắn: “Như vậy ta làm chủ, cho phép Hoàng Tử và Tây Môn Tiểu Hận!”
Ngũ Hoàng Tử gãi gãi đầu, nheo mắt nhìn Tô Bạch, quan sát Tô Bạch nói: “Sao Phượng Vương gia lại nói nàng là nha đầu xấu xí? Ta thấy không xấu xí chút nào…”
Phượng Vương gia và Hoàng Thượng lập tức đỏ mặt, không mở miệng phản bác, bởi vì bọn họ thật sự…không có lời nào để nói…
Ngũ Hoàng Tử chỉ dụi dụi đôi mắt: “Từ nhỏ Bổn Vương thị lực không tốt lắm, cho nên nhìn đồ không rõ ràng lắm, chẳng lẽ cô nương này thật sự rất xấu hay sao?” Dứt lời, từ chỗ ngồi giám khảo đi đến trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch nhếch mép cười với hắn.
Hoàng Tử định thần nhìn lại, sửng sốt ba giây, trực tiếp trợn trắng lên, dọa cho hôn mê bất tỉnh.