“ Đa tạ Calipha bệ hạ, nhất định thần sẽ chăm chỉ để nghiên cứu và học tập văn hóa của quý quốc” Thôi Diệu khom người, thi lễ rùi từ từ lui xuống.
Khi Thôi Diệu vừa mới đi khỏi, A Cổ Thập liền trao đổi với Lạp Hy Đức: “ Bệ hạ, có phải bệ hạ đã quá khoan dung đối với hắn chăng. Để cho hắn tuyệt đối tự do, đệ e rằng hắn sẽ chạy trốn, khi đó thì biết làm sao”
“ Hắn sẽ không chạy trốn đâu” Lạp Hy Đức từ từ xoay người lại, mà cười nói với A Cổ Thập: “ Mặc dù ta mới chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng ta biêt rằng hắn là một văn nhân có lòng tự tôn đối Đại Đường quốc thổ của mình. Nếu như ta giam cầm hắn , hay sai người giám sát hắn thì có lẽ hắn sẽ chạy trốn. Nhưng ta cho hắn tự do tuyệt đối, thì chẳng những hắn sẽ không đi, mà ngược lại nếu muốn đi hắn cũng xin phép để nhận sự đồng ý của ta. Hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến tôn nghiêm của Đại Đường đế quốc đâu. Đệ có tin chuyện này không”
A Cổ Thập nghe những lời phân tích của Lạp Hy Đức thì rất thán phục: “ Lòng dạ của bệ hạ, thần đệ đây xâu hổ không thể nào sánh kịp”
Lạp Hy Đức khẽ thở dài một hơi nói: “ Một thiếu niên trẻ tuổi, đứng trước Calipha như ta mà tiến thoái còn có lễ, không để làm nhục quốc thể. Ta càng thêm lo lắng cho chiến dịch Toái Diệp. A Cổ Thập à, ta thấy ta đã có chút khinh địch rồi”
Ông ta nói rồi chắp tay ra sau lưng, đứng hướng về phía cửa sổ. Ánh mắt của ông ta hướng về phương đông xa xôi, trong ánh mắt ấy chứa một nỗi u buồn.
Thời gian cứ thế trôi đi, dần cũng đã tới tháng mười một, đây chính là thời gian mà Toái Diệp bước vào mùa đông thực sự. Và cảnh vật ở nơi đây dường như thảy đổi tất cả khi mùa đông đến. Cả bầu trời rộng lớn ấy chỉ toàn một màu xám xịt, giống như sắc mặt của người ta sau khi cạo gió vậy. Kèm theo cái sắc trời ốm yếu ấy là một loại khí tượng hỗn độn, bất quy tắc: Toàn bộ mặt đất đều bị sương trắng phủ kín, trông khô ráo và cứng ngắc. Con sông hộ thành đã bị cái lạnh “ ép” cho đóng băng mất rồi. Và trên cái mặt băng ấy là một cỗ công thành chùy vỡ vụn đang nằm chỏng chơ, cô độc. Và băng cũng đã kết đầy trên cái đống phế vật đó. Như vậy là kể từ tháng mười cho tới nay Đại Đường và Đại Thực đã “ cố gắng bình tĩnh” được một tháng, binh sĩ cũng chủ yếu sống ở trong doanh trướng. Cái rét cái lạnh khiến cho họ bắt đầu cảm thấy nhớ nhà nhớ quê hương.
Bên trong thành Toái Diệp tình hình cũng rất im ắng. Chiến dịch này đã diễn ra được hai tháng, nhiều trận ác liệt đã nổ ra. Hai tháng dằng co, lúc nào cũng căng như dây đàn khiến cho ai cũng thất mệt mỏi. Trên đường cái thỉnh thoảng xuất hiện một đội binh sĩ đi tuần tra.
Vào lúc giữa trưa, trên đường phố bỗng nhiên vang lên những tiếng vó ngựa dồn dập, phá tan đi sự yên tĩnh ảm đạm của trời đông. Chủ soái Vương Tư Vũ cưỡi ngựa đi giữa, còn hai bên là một đội kỵ binh đi theo. Bọn họ quất ngựa chạy về phía bắc của thành. Vương Tư Vũ vừa nhận được một tin tức khiến cho ông ta vô cùng phấn chấn, vui mừng. Đó là một gã quân nhân trong đội quân giới đã phát minh ra một cách đối phó với công thành chùy của đối phương rất hiệu quả. Điều này khiến cho Vương Tư Vũ mừng rỡ đến phát điên lên được. Hai tháng trước đây, những cỗ máy công thành chùy cứ như những còn quái vật cuồng bạo ngay trước mắt, đe dạo rất lớn tới an nguy của tòa thành. Mặc dù lúc trước nó không cách nào để vượt qua con sông bảo vệ quanh thành, nhưng bây giờ khi mùa đông đến, mặt sông đóng băng cả rồi, tác dụng bảo vệ của con sông ấy lập tức biến mất. Nếu như không tìm ra cách chế phục cỗ máy công thành chùy kia thì e rằng việc Toái Diệp bị phá là điều không thể tránh khỏi.
Đội kỵ binh phi nhanh như gió bay, điện chớp đến thẳng một khu thao luyện. Bên trong khu thao luyện này cũng có xây dựng một tòa thành nhỏ theo mô hình của thành Toái Diệp nhưng tỷ lệ nhỏ hơn: tường cao bốn trượng, dài ba mươi trượng, và dĩ nhiên cũng có một con sông bao quanh để bảo vệ thành, chiều rộng của con sông là một trượng. Tại khu thao luyện này cũng đang bày ra mười mấy chiếc máy ném đá cùng mấy cỗ công thành chùy thu nhỏ. Năm trăm binh lính Đường quân chia làm hai nhóm thao luyện một bên công, một bên thủ.
Một gã Hiệu úy thấy chủ soái tới, hắn liền chào theo nghi thức quân đội, nhưng có chút hoang mang. Mất bình tĩnh: “ Tham kiến đại soái”
“ Miễn lễ” . Vương Tư Vũ khoát tay ra hiệu, rồi hỏi gấp. Có vẻ như vị chủ soái này cũng rất tò mò: “ Cái biện pháp có thể chặn phá công thành chùy là gì, mau diễn luyện cho ta xem”
“ Tuân lệnh” Tên Hiệu Úy đứng dậy hướng đám binh lính hô lớn: “ Tất cả chuẩn bị xong chưa, bắt đầu công thành”
Viên Hiệu Úy vừa dứt lời, thì ngay lập tức mấy chục quả cầu nhỏ đã nhắm thẳng đầu tường thành mà lao đến. “ Thình thịch, thình thịch” Những quả cầu lửa rơi thẳng xuống đầu tường thành, từ đó mà từng đám lửa cứ bùng bùng cháy dữ dội.. Vương Tư Vũ đứng trên một cái đài cao quan sát, toàn thân ông ta đều chăm chú hướng về cuộc thao diễn đang vào hồi tăng tốc. Lúc này, tiếng trống xuất quân lại vang lên, đây chính là Đường quân đang mô phỏng tiếng trống tiến công của Đại Thực. Tiếng trống làm hiệu, lập tức một cỗ máy công thành chùy, do ba mươi tên binh lính điều khiển ở phía sau bắt đầu tiến về phía chân thành. Dĩ nhiên, cái cỗ công thành chùy này cũng là Đường quân bắt chiếc theo cái cỗ công thành chùy ma thú của Đại Thực mà chế tạo ra. Nhìn cỗ công thành chùy này rất sống động, cũng có mấy phần dữ tợn giống như của Đại Thực. Cỗ công thành chùy đó vẫn chậm rãi tiến về phía trước. Trên đầu tường thành tên bắn xuống dày đặc như mưa, nhưng không thể nào gây trở ngại cho bước tiến của nó. Chốc lát cỗ công thàng chùy đó đã tới sát chân thành.
Đến lúc quyết định này Vương Tư Vũ vô cùng chăm chú, cả người ông ta chúi về phía trước quan sát, chân mày cau lai, đăm chiêu phán đoán. Cho đến tận lúc này ông ta vẫn không thể nhìn ra Đường quân sẽ dùng cách gì để chế phục cái công thành chùy đang lùi lũi tiên sát chân thành kia. Đầu chùy của cỗ máy ghớm ghiếc kia còn cách tường thành không tới ba thước. Chính trong lúc này từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số những bóng đen. Và rồi trong tiếng gào thét của Đường quân, cả cỗ công thành chùy đồ sộ ấy lung lay. Chốc lát sau thì ầm ầm mà đổ sập xuống.
Vương Tư Vũ chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục ấy không khỏi bất ngờ đến nỗi phải trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Đây chính là Đường quân đang tái hiện lại quá trình của cỗ Cự Vô Phách bị đổ sụp cách đây hai tháng về trước mà. Một lúc lâu sau, ông ta mới quay đầu lại hỏi: “ Cách làm này là do ai nghĩ ra vậy”
“ Khởi bẩm đại soái, cách làm này là do ty chức nghĩ ra ạ” Một gã binh sĩ trong đội quân giới, tuổi chừng ba mươi đứng lên hành lễ.
Vương Tư Vũ gật đầu: “ Ngươi làm rất tốt. Thưởng cho ngươi năm trăm quán tiền, thăng thêm hai cấp”
Tên binh sĩ trong đội quân giới đó mừng rỡ, cuống quýt dập đầu tạ ơn. Vương Tư Vũ Thở dài một hơi, dường như ông ta có điều dự cảm gì đó, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời chỉ toàn một màu xám mông lung. Một bông tuyết phiêu dạt trên không trung rồi rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó hai bông, ba bông, rồi ngay càng có thật nhiều những bông tuyết khác. Chúng như ngàn vạn tinh thể tỏa sáng đang phấp phới giữa thiên không. Và dân dần những bông tuyết bắt đầu bao phủ cả vùng đất Toái Diệp. Nơi đây lại sắp xảy ra một màn ác chiến nữa rồi.
Đêm đã khuya.Một màn mây mù nặng nề bao phủ khắp thành Trường An. Gió bắc lạnh giá thổi ù ù. Cây cối xơ xác, trơ trọi, run rẩy trong gió rét. Trên đường phố, cũng thỉnh thoảng mới người qua lại. Khắp mọi nơi ở thành Trường An này đâu đâu cũng chỉ toàn là bóng tối bao trùm, duy chỉ có Tử Thần Điện trong Đại Minh cung là ánh đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Đây chính là nơi mà Trương Hoán đưa ra các đạo quân lệnh cho tiền phương. Tùy vào từng thời điểm chúng ta có thể bắt gặp những thị vệ làm nhiệm vụ truyền lệnh hỏa tốc bước ra khỏi điện. Đến lúc này cả đại điện tràn ngập một không khí khẩn trương trước cuộc chiến lớn sắp xảy ra.
Dù đã rất khuya nhưng Trương Hoán vẫn đang đứng trước tấm sa bàn khổng lồ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đầy suy tính. Ngày hôm qua và ngày hôm nay, hắn đã nhận được hai tin tức. Tin tức ngày hôm qua hắn nhận được chính là việc người Hiệt Kiết Tư đã xuất ba vạn quân binh tấn công Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, khiến cho Hồi Hột hoảng sợ, vội vàng phải triệt thoái toàn binh lính đang đóng quân ở gần Bắc Đình để trở về. Còn ngày hôm nay hắn nhận được tin báo từ Cung Nguyệt thành của Mã lão tướng quân. Theo đó thì Đường quân đã tiến tới sát Cung Nguyệt thành, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động tiến công vào lưu vực của sông Y Lệ hà.
Thời cơ quyết chiến đã chín muồi. Sự chủ động trong cuộc chiến này đang dần dần nghiêng về phía Đường quân. Trương Hoán nhìn chăm chú vào vị trí của Cung Nguyệt thành, tòa thành này cách Y lệ thành chừng bốn trăm dặm, cách Yêu Long thành năm trăm dặm. Nếu như Đường quân xuất binh kịp thời thì hoàn toàn có thể tiêu diệt được hai vạn quân Đại Thực đang trú đóng ở lưu vực sông Y Lệ hà. Giờ phút này, hào tâm tráng khí, nhiệt huyết của Trương Hoán sôi trào, vậy là sau mấy năm chờ đợi, chuẩn bị đến bây giờ đã có thể làm một trận quyết chiến định thiên hạ rồi. Sáu vạn Đường quân đã đi Bắc Đình, năm vạn quân đi Sơ Lặc. Trong suốt hai tháng qua bọn họ kiên trì giữ thành, nghiêm khắc quân kỷ, không hề nửa bước xuống dưới chân thành. Bước đầu đã có thể khẳng định Đại Đường đã chiến thắng về tinh thần và ý chí.