Danh Môn

Chương 373: Trọng trấn hưng thương(b)

Nói đến đây, Hàn Bất Lận thở dài một hơi lại nói: “ Lúc tại hạ làm Thứ Sử tại Ngô Quận thì từng có đại phú thương nghiệp Triệu Thiên Niên, trong nhà có hơn tám trăm khung cửi dệt lĩnh, từng thuê hơn hai ngàn thợ ngày đêm dệt, gia tài rất nhiều. Những người làm công này cứ theo lao động mà nhận thù lao, người nhiều thì ngày cũng được ba trăm tiền, kẻ ít cũng có trăm tiền, ăn ở tất cả tại Triệu gia đủ để nuôi sống người nhà của tất cả mọi người. Như vậy, không phí của triều đình một hạt gạo một đấu kê mà có khả năng giải quyết sinh kế của gần vạn người. Đáng tiếc Túc Tông hoàng đế tin lời gièm pha, phái Khuyến Nông Sứ đến Giang Nam cấm thương nghiệp, đuổi hết người làm thuê của Triệu Thiên Niên về quê làm nghề nông, đốt sạch sẽ tám trăm khung dệt lĩnh, Triệu Thiên Niên trong cơn giận dữ về quê mua trăm khoảnh ruộng, thể suốt đời không hề nói tới thương nghiệp nữa.” Hàn Bất Lận nói đến đây, Trương Hoán liền hoàn toàn hiểu rõ hàm ý sâu sắc của trọng trấn hưng thương mà ông ta nói tới. Phát triển quy mô thành thị, khích lệ công thương nghiệp để di dời dân cư đến các thành trì. Như vậy, cho dù dân cư có sinh sản thì dân chúng cũng có cơm ăn. Hơn nữa điều này lại không bàn mà hợp ý với suy nghĩ của chính mình về phế bỏ chế độ nô lệ. Ngoài ra có thể khống chế quy mô của các nhà giàu và thế gia, có thể nói một lần được nhiều việc. Nhưng hắn cũng biết chuyện không phải cứ đơn giản như vậy, còn có rất nhiều phương diện phải tiến hành phối hợp. Ví dụ như quy mô đúc tiền, tìm kiếm quặng đồng .v..v... nhưng quan trọng hơn là một loại trào lưu thay đổi quan niệm. Mặc dù từ thời Khai Nguyên tới nay thì địa vị của thương nhân rất được đề cao, hơn nữa khi Thôi Viên chấp chính thì lại càng tiến thêm một bước nới lỏng hạn chế đối với thương nhân. Ví dụ như thương nhân có thể cưỡi ngựa, có thể tham gia khoa cử, có thể mặc nho bào. Nhưng đề nghị đều phát triển nông thương nghiệp như của Hàn Bất Lận thì có lẽ từ thời Tần Hán tới nay mới là lần đầu. Tuyệt đối sẽ bị rất nhiều kẻ sĩ phản đối, sự tình quan trọng thì cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được. Hàn Bất Lận thấy Trương Hoán đã có động tâm thì liền khuyên nhủ: “ Đương nhiên đó là quá trình thúc đẩy từng bước nên không thể nóng vội. Tại hạ đề nghị có khả năng trước hết bắt tay vào làm từ hai phương diện. Thứ nhất là cải cách chế độ thu thuế. Hiện tại những mặt hàng số lượng lớn như muối sắt trà rượu đều là do quan phủ giữ độc quyền, tranh lợi cùng thương nhân. Nhìn thì như quan phủ có thu vào tức thời, kì thực đối với lâu dài là bất lợi. Hơn nữa ngoại trừ thuế muối thì thuế sắt, trà, rượu cũng không có lợi ích bao nhiêu. Tất cả mọi người lén buôn bán, ngăn cũng ngăn không nổi. Đương nhiên cái lợi của muối quá lớn, chẳng những không thể buông ra mà hơn nữa phải tăng cường khống chế. Sắt là vật tư chiến lược cũng không thể buông ra. Còn lại trà, rượu không bằng cứ thả ra thì ngược lại còn có lợi cho phát triển. Đây là một việc. Thứ hai là vấn đề quan thương. Theo tại hạ được biết, rất nhiều quan to quý nhân mở cửa tiệm buôn bán tranh lợi với dân, hơn nữa không nộp một văn tiền thuế. Ngoài ra lợi dụng quyền lực để lũng đoạn thị trường, công kích đại thương nhân, xa lánh trung tiểu thương. Đây là một khối u ác tính quá lớn. Giám quốc không ngại lợi dụng cơ hội công kích Sở gia lần này nhằm loại bỏ sản nghiệp của quan tại quận Quảng Lăng để thúc đẩy buôn bán phát triển.” Trương Hoán suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, rốt cục gật đầu bảo: “ Được rồi! Chuyện này để ta suy nghĩ thật tốt đã. Trước hết chúng ta tập trung tinh lực giải quyết vấn đề Sở gia.” Màn đêm liền phủ xuống rất nhanh, Hàn Bất Lận ở trong phủ Trương Hoán cũng không lâu, chỉ uống mấy chén rượu nhạt liền cáo từ ra về. Trương Hoán tiễn đưa hắn đến ngoài cửa phủ. Hàn Bất Lận thi lễ dài với Trương Hoán: “ Được Giám quốc chiêu đãi thực cảm kích khôn cùng, tại hạ sẽ đem hết sức lực tận hiến với Giám quốc điện hạ!” Trương Hoán cũng mỉm cười chắp tay, hắn thấy Hàn Bất Lận chỉ có hơn mười người tùy tùng liền lập tức hạ mệnh lệnh cho Lý Định Phương: “ Phái hai đội thân binh đặc biệt hộ vệ Thượng Thư Hàn Bất Lận, sau này cứ luôn luôn đi cùng, không thể để có sơ sảy.” “ Tuân lệnh!” Lý Định Phương lập tức chạy như bay đi điểm binh, trong lòng Hàn Bất Lận vui mừng. Trương Hoán coi trọng mình như thế thì đã nói buổi nói chuyện vừa rồi là có hiệu quả. Ông ta liên tục thi lễ với Trương Hoán để bày tỏ sự cảm kích trong lòng rồi lập tức lên xe ngựa. Được hai trăm kỵ binh Tây Lương oai phong hộ vệ trùng trùng điệp điệp rời đi. Trương Hoán một mực đưa mắt nhìn hắn đi xa rồi mới xoay người về phủ. Đột nhiên, hắn thấy cách đó không xa có ba cỗ xe ngựa cực kỳ tráng lệ đang đỗ liền hỏi người gác cổng: “ Những xe ngựa này là của ai?” Người gác cổng nhìn thoáng qua, vội vàng nói: “ Đó là xe ngựa của một đại thương nhân. Ông ta xin gặp lão gia, đồng thời nói từng là cố nhân của lão gia. Quản gia không dám đuổi ông ấy đi nên để chờ ở chỗ này đã sắp được hai canh giờ .” “ Cố nhân?” Trương Hoán suy nghĩ một lát, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi mình có cố nhân nào là đại thương nhân. Hắn liền căn dặn: “ Đi đưa người ta đến đây.” Người gác cổng vâng dạ rồi chạy nhanh đễn chiếc xe ngựa. Chỉ chốc lát, cửa xe ngựa mở ra, từ bên trong bước xuống một nam nhân cực kỳ mập mạp. Nhìn từ xa thì tựa như một quả cầu từ thịt heo. Hắn đang cố hết sức chạy về phía bên này. Trương Hoán thoáng nhớ ra, hắn đột nhiên biết người này là ai vậy. Tống Liêm Ngọc đã từng nói Trịnh Thanh Minh ở Quảng Lăng chuyên làm mậu dịch vượt biển, hiện đã giàu nứt đố đổ vách. Trương Hoán từ từ chớp mắt, tại sao có thể khéo như vậy? Hai ngày nay mình đang ở suy nghĩ việc Quảng Lăng thì hắn liền tới . Hắn thấy đối phương đi lại hết sức khó khăn liền nói với Lý Định Phương: “ Cho hai huynh đệ đi giúp hắn.” Chỉ chốc lát, vài tên thân binh đở nam nhân mập mạp từ từ đi tới. Khi đến gần thì Trương Hoán liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt phù thũng mà háo sắc, đúng là Trịnh Thanh Minh. Trịnh Thanh Minh này là bạn tốt của Trương Hoán hồi đi học ngày đó tại Thái Nguyên. Hắn là con cháu một kẻ nhà giàu có tiền, thói xấu lớn nhất chính háo sắc. Lúc cùng nhau vào kinh thành tham gia khoa cử thì hắn bởi vì mê mải trong thanh lâu quên cả đi thi nên không đỗ. Sau khi hồi hương được kế thừa gia sản. Mấy năm trước khi Chu Thử làm loạn Thục thì hắn từ Thục Trung chạy đến Quảng Lăng. Dưới sự trợ giúp của Triệu Nghiêm đã làm mậu dịch cùng Nhật Bản, buôn lậu, bán nô lệ không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ ngắn ngủn mấy năm hắn liền trở thành đại thương nhân giàu nứt đố đổ vách, có được một đoàn thuyền lớn hai mươi chiếc thương thuyền đi biển. Mặc dù Trịnh Thanh Minh giàu nứt đố đổ vách, nhưng trước mặt Trương Hoán hắn cũng không dám xuồng sã, hắn quỳ rạp xuống đất cung kính dập đầu lạy ba cái “ Thảo dân Trịnh Thanh Minh khấu kiến Ung Vương điện hạ!” Trong số bạn học thực sự tốt của Trương Hoán trước đây, trừ Lâm Tri Ngu đã chết trận tại quận Vũ Uy thì Triệu Nghiêm làm Thứ Sử quận Quảng Lăng, Tống Liêm Ngọc làm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, mà Tân Lãng cũng được thăng làm đô đốc Cao Xương, Bắc Đình Đô Binh Mã Sứ. Duy độc Trịnh Thanh Minh này đi theo đường buôn bán, mặc dù có tiền, nhưng mà địa vị cũng rất thấp. Trương Hoán nghe thấy âm thanh quen thuộc của hắn thì đột nhiên nhớ ra cảnh năm đó hắn hấp tấp chạy nhanh vào phòng ăn, trong lòng không khỏi nổi lên nỗi thâm tình. Hắn liền bước lên phía trước đỡ Trịnh Thanh Minh, vỗ vỗ bả vai hắn mà cười nói: “ Nghe nói ngươi lại cưới một trăm bà vợ, quả thực khiến cho người khác hâm mộ!” Trịnh Thanh Minh từ trong đôi mắt Trương Hoán dường như lại thấy được Trương Khứ Bệnh năm đó thì sự sợ hãi trong lòng hắn dần dần mất đi. Lại nghe thấy Trương Hoán trêu ghẹo mình thì hắn không khỏi gãi gãi gáy cười hắc hắc mà nói: “ Tại hạ đặc biệt chuẩn bị quà mọn cho Khứ Bệnh làm lễ ra mắt.” “ Trịnh Đại thương nhân lại chuẩn bị lễ ra mắt cho ta, là gì vậy?” Trương Hoán cũng hỏi mà không phải vì có hứng thú. Trịnh Thanh Minh lập tức quay đầu lại về phía trong xe ngựa mà rống lớn: “ Các ngươi đều xuống hết đi.” Chỉ thấy hai cỗ xe ngựa mở cửa ra. Từ bên trong một đám thiếu nữ xinh đẹp điệu bộ đáng yêu bước xuống, ai nấy đều da thịt trắng nõn, dung mạo tú lệ, chỉ nhìn thấy là cả một đám thị vệ ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Trịnh Thanh Minh có hơi đắc ý cười nói: “ Chỗ này có mười lăm nữ nhân người Nhật Bản cùng bảy nữ nhân người Tân La. Đều là mười bảy, mười tám tuổi mà mọi người đều là xử nữ. Là tại hạ bỏ ra số tiền lớn mua từ Nhật Bản và Tân La về rồi lại dạy bọn họ ca múa. Nay đặc biệt hiến cho Khứ Bệnh, không! Ung Vương điện hạ.” Trương Hoán không nghĩ tới Trịnh Thanh Minh lại dâng nữ nhân. Làm sao mà hắn có thể nhận loại lễ vật này. Vừa mới định cự tuyệt thì như lại nghĩ ra điều gì, hắn liền liếc liếc mắt nhìn đám thị vệ bên người. Bọn họ không ít người đều đã đến tuổi thành thân, chính mình nên suy nghĩ một lần cho bọn họ. Hắn liền gật đầu cười nói với Trịnh Thanh Minh: “ Lễ vật của ngươi, ta nhận.” Hắn lập tức chỉ chỉ nhóm nữ nhân này rồi nói với Tôn quản gia: “ Đưa bọn họ vào phủ rồi giao cho phu nhân.”