Danh Môn

Chương 367: Đại Đường thay đổi (1)b

Bên trong thành Trường An hoàn toàn yên tĩnh, tất cả các cửa phường đã đóng lại. Trên đường cái một người đi đường cũng không thấy đâu. Những cây ngô đồng cao lớn hai bên giống như hai hàng võ sĩ uy phong lẫm liệt nhìn chăm chú Trương Hoán đã trở về. Đi trên con đường trống trải dưới bầu trời âm u trong làn gió đêm mát mẻ, giữa tiếng vó ngựa lộn xộn đủ các tiết tấu, đoàn người lặng lẽ đi tới trong bóng đêm. Không có người nào nói chuyện, tất cả mọi người dường như đều có tâm sự nặng nề. Con đường này Trương Hoán đã đi nhiều năm, nhớ thuở học trò khí phách xa xưa. Chính tại con đường này mà hắn bắt cóc Thôi Ninh rồi bỏ chạy về hướng đông, trước đó vẫn còn tập kích đêm vào huyện nha Vạn Niên. Nhưng thoáng cái đã tám năm, chuyện bị tráo điểm năm đó đã không còn tồn tại, bạn cũ năm đó đã mạnh ai nấy đi. Hôm nay, khi hắn lại một lần nữa bước lên con đường này thì hắn đã trở thành chủ nhân của thành trì này. Nghĩ lại tám năm gian khổ phấn đấu, hắn chỉ huy ba nghìn binh sĩ từ quận nhỏ Vũ Uy từng bước một phấn đấu; hồi tưởng thất bại và tủi nhục trong tám năm qua, Bùi Tuấn thừa dịp tộc Thổ Phiên đông xâm đã mang đến cho hắn sự bất đắc dĩ và nhẫn nại; hổi tưởng thành công vui sướng trong tám nămqua, hắn Nam chinh bắc chiến, đoạt Thục Trung, thu phục An Tây, bình định Tương Dương, những chiến dịch lớn lao cuối cùng đã trở thành sự huy hoàng hôm nay của hắn. Giờ khắc này, Trương Hoán nhìn bóng đêm vô biên vô hạn, hắn đột nhiên cảm giác lòng dạ của mình cũng trở nên vô cùng rộng lớn. Hắn gần như muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài, thu cả sơn hà đẹp đẽ tám vạn dặm này vào trong lòng Lúc trở lại Trương phủ đã là canh một, gia nhân trong phủ đều đã nghỉ ngơi. Ngoại trừ hai ngọn đèn lồng lớn trước cửa chính đang hắt sáng một vùng mờ nhạt xung quanh thì trong phủ hoàn toàn đen nhánh. Người gác đêm đột nhiên phát hiện lão gia đã trở về thì cả kinh, bọn họ vội vàng chạy vào bên trong bẩm báo. Chỉ chốc lát, Trương Hoán được những chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, Bùi Oánh khoác một áo ngoài vội vã đi ra nghênh đón chồng mình trở về. “ Đêm đã khuya lắm rồi, quấy rầy các nàng nghỉ ngơi.” Trương Hoán cởi áo ngoài, mệt mỏi nằm ở trên ghế bành khoát tay nói với Bùi Oánh: “ Ta thật sự mệt chẳng làm gì được, mang chăn giường đến cho ta. Trước cứ chịu đựng một đêm, có chuyện gì ngày mai nói sau!” “ Chàng ngủ ở chỗ này sao được, trước hết dùng nước nóng ngâm chân, thiếp giúp chàng đến giường đi ngủ.” Bùi Oánh cũng không để ý chồng có bằng lòng hay không, nàng quỳ xuống cởi hộ giày cho hắn, lại kéo tất chân ra rồi đặt chân ở trong lòng nhẹ nhàng xoa nắn huyệt vị trên chân cho hắn. Nàng vừa xoa bóp, vừa dịu dàng nói: “ Trước hết chàng cứ nhắm mắt lại nghỉ một lát, để thiếp xoa bóp một hồi.” “ Đa tạ.” Trương Hoán có hơi lơ mơ nói: “ Ta bí mật quay về kinh, cố gắng không để cho người biết quá nhiều “ “ Chàng yên tâm đi! Trong lòng thiếp đã biết.” Bùi Oánh cười nói: “ Thiếp đánh giá trong hai ngày này chàng sẽ về đến nhà, cho nên đặc biệt sai người trông coi việc gác cổng, quả nhiên chồng thiếp cũng đã trở về.” “ Ừ!” Lúc này, hai thị nữ bưng một chậu nước nóng đi vào “ Phu nhân, nước nóng ...” Lời còn chưa dứt liền bị Bùi Oánh “ xuỵt!” một tiếng cắt ngang, nàng nhìn qua Trương Hoán rồi hạ giọng nói: “ Nói nhỏ một chút, lão gia đã ngủ thiếp rồi.” Hai thị nữ thấy Trương Hoán ngoẹo đầu đã gáy khò khò thì sợ đến lè lưỡi, tay chân nhẹ nhàng đặt chậu nước nóng xuống. Bùi Oánh cẩn thận rửa chân cho chồng, lại dùng vải sạch lau khô chân cho hắn. Thấy hắn ngủ say sưa thì không đành lòng quấy rầy bèn lệnh cho thị nữ mang đến chăn gối cùng với một cái ghế trúc nhẹ. Bùi Oánh chậm rãi giúp Trương Hoán nằm ngay ngắn xong lại đem đệm chăn đắp cẩn thận cho hắn. Bùi Oánh ngồi ở bên cạnh Trương Hoán, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của chồng bởi vì trường kỳ Nam chinh bắc chiến mà trở nên chai sạn, ánh mắt của nàng tràn ngập một vẻ yêu thương vô hạn. Hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Hoán liền theo thói quen mở mắt. Mặc dù hắn vẫn cảm giác thân thể mỏi mệt khó chịu nổi, nhưng quanh năm hành quân đánh giặc khiến cho ý chí của hắn được tôi luyện vô cùng cứng cỏi. Hắn nghiêng người liền ngồi dậy, hắn vẫn còn ở trong thư phòng nhỏ, Bùi Oánh đã trở về phòng để nghỉ ngơi. Chỉ có một người thị nữ đang nằm ở dưới chân hắn cũng đang ngủ say. Trương Hoán không có đánh thức, hắn nhẹ nhàng đi ra sân. Trời mới tảng sáng, không khí trong lành mà mang theo một cảm giác mát mẻ. Hắn hít thật sâu một hơi làn không khí mới mẻ, lại vươn vai một cái chỉ cảm thấy toàn thân tinh thần sảng khoái. Nhưng trong bụng lại kêu ọc ạch, hắn mới nhớ ra dọc đường bôn ba, chính mình ngay cả bữa cơm chiều hôm qua cũng không ăn. “ Tỷ phu đã đói bụng à!” Phía sau hắn đột nhiên vọng đến một giọng nói ngọt ngào “ tỷ phu?” Trương Hoán ngẩn ra, âm thanh này thì hắn cũng chưa bao giờ nghe qua. Hắn vừa quay đầu lại, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Ở sau lưng hắn lại có một tuyệt thế giai nhân mà hắn chưa bao giờ gặp. Chỉ thấy nàng mặc một bộ quần áo trắng nõn, dáng người thon thả tuyệt đẹp, làn da nàng trắng nõn nà như mỡ đông, trong đôi mắt đa tình còn có một loại sương mù tựa như mưa bụi. Tóc của nàng đen nhánh đổ xuống vai như thác càng hiện ra một loại mùi vị nữ tính đặc thù lúc sáng sớm. Còn trong tay của nàng bưng một mâm điểm tâm, nàng đi lên trước đặt bữa điểm tâm ở trên bàn đá, có hơi ngượng ngùng hé miệng cười nói: “ Muội tên là Thôi Tuyết Trúc, là muội muội của Thôi Ninh.” Trương Hoán quay về kinh khi màn đêm đã buông xuống, bên trong phủ Lý Miễn cũng có năm sáu người thức trắng đêm không ngủ để thương lượng đối sách. Bất cứ một sự thay đổi quyền lực nào cũng đều sẽ không thuận buồm xuôi gió. Có lẽ sẽ là xu thế muôn người thần phục, nhưng trong đại dương muôn người cuối cùng cũng sẽ nổi lên vài đám bọt sóng, Lý Miễn này là một đám lớn nhất trong đó. Phải nói mâu thuẫn giữa Lý Miễn và Trương Hoán đã không thể điều hòa. Con cháu hắn là Đại Đường hoàng đế, từ xưa tới nay ngôi vị hoàng đế mà thay đổi không bình thường đều có ý nghĩa tranh giành tàn khốc và tàn sát không chút lưu tình. Con cháu hắn sẽ chạy không khỏi vận rủi bị nhổ cỏ tận gốc, thậm chí gia tộc của hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi. Vào lúc không có đường lui, chỉ có thể mạnh tay đánh cuộc. Trong năm người tham gia cùng mưu đồ bí mật, ngoại trừ Lý Miễn ra còn có hai huynh đệ Tể Âm Vương Lý Phủ cùng Bắc Bình vương Lý Giai. Hai người bọn họ là một trong số chủ mưu chính biến cung đình năm đó, một khi Trương Hoán lên ngôi, cho dù những kẻ khác tham gia cùng mưu đồ không người nào gặp chuyện, nhưng huynh đệ bọn hắn cũng tất nhiên chạy không khỏi việc bị thanh toán. Bởi vậy vận mệnh bọn họ cũng cùng chung với Lý Miễn. Một quang vinh cùng quang vinh, một tổn hại cùng tổn hại. Còn người thứ tư tham dự đúng là Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa Hoành, lão Vương Gia này từng bị Trương Hoán giáo huấn đau đớn lại nằm ngoài dự đoán của mọi người vẫn kiên trì nguyên tắc của lão. Huyết thống Đại Đường Hoàng tộc không cho phép bị vấy bẩn. Cho dù Trương Hoán thật sự là con của Thái Tử Dự, nhưng lấy thân phận con riêng để kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng vô luận như thế nào là điều lão không thể dễ dàng tha thứ. Đương nhiên, cũng không có người nào biết đằng sau ngọn cờ huyết thống thì rốt cuộc lão còn giấu mục đích gì. Mà người thứ năm tham gia hội nghị chính là Đoạn Tú Thực mà cũng không ai nghĩ ra. Trong thời gian rất dài tới nay, Đoạn Tú Thực vẫn chỉ huy sáu ngàn quân trấn thủ tại Tây Thụ Hàng Thành. Lương thực của hắn vẫn luôn do Lũng Hữu cung ứng. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tấm lòng trung thành của Đoạn Tú Thực với Thái Hậu. Bởi trong cả thời gian tiếp xúc của hắn cùng Trương Hoán, hắn căn bản là không cách nào đón nhận sự thật Trương Hoán là Hoàng tộc. Tại hắn xem ra, Trương Hoán chính là một đại quân phiệt, ý đồ lấy danh nghĩa Hoàng tộc mà soán vị, những di chiếu văn thư này chẳng qua đều là Trương Hoán vì muốn lên ngôi mà giả tạo làm ra chứng cứ giả. Mục đích của hắn đơn thuần mà rõ ràng, chính là muốn ngăn cản Trương Hoán lên ngôi. Trong năm người này thì thái độ của hắn lại là kiên định cố chấp nhất. Trải qua một đêm không ngủ để thương lượng, năm người đều đã mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng làm như thế nào để cản được xu thế Trương Hoán sắp sửa lên ngôi thì mọi người vẫn không có biện pháp gì tốt. Huynh đệ Lý Phủ đề nghị rất đơn giản, chính là kiên quyết không thừa nhận địa vị Hoàng tộc của Trương Hoán, phát động toàn thể dòng họ ký tên trên thư phản đối, huynh đệ bọn họ có thể gánh chịu trách nhiệm móc nối. Nhưng Lý Thừa Hoành lại châm chọc hai người huynh đệ bọn họ không thực tế. Nếu như những người khác trong dòng họ phản đối, hiện tại cũng sẽ không chỉ có năm người bọn họ tụ họp ở chỗ này, sự thực đại bộ phận tôn thất đều đã khuất phục dưới thế mạnh của Trương Hoán. Hơn nữa nếu dòng họ Đại Đường cùng nhau phản đối thì Trương Hoán hắn có thể thành lập một Vương triều mới hay không. Nhưng châm chọc thì châm chọc, chính Lý Thừa Hoành cũng không đưa ra được một biện pháp nào tốt. Mắt thấy trời đã sắp sáng nhưng năm người mưu đồ bí mật vẫn đang không có kết quả gì tốt, Lý Miễn thất vọng. Hắn đang muốn bảo mọi người đều tự trở về thì lại đột nhiên thấy Đoạn Tú Thực nháy mắt với hắn. Lý Miễn trong lòng chấn động liền đứng dậy cười nói với mọi người: “ Biện pháp cứ từ từ nghĩ ra được, cũng không cần khẩn cấp lập tức. Mọi người đi về trước, có chuyện gì ta lại phái người thông cáo cho mọi người.”