Vi Đức Khánh là người cực kỳ cố chấp, hắn vô cùng trung thành đối với gia tộc mình. Vì lợi ích gia tộc hắn có thể từ bỏ tất cả, quân đội thậm chí cả sinh mệnh, đúng vậy! Ở trong lòng hắn, lợi ích của gia tộc là giải thích duy nhất cho sự trung thành của hắn. Năm đó Gia chủ từng trịnh trọng đem Lũng Hữu phó thác cho hắn, mặc dù lúc ấy hắn mới chỉ là một quan thị vệ phẩm bậc thấp kém. Nhưng chính bởi vì một lần gửi gắm đó khiến cho hắn nằm gai nếm mật mấy năm để báo đáp sự tín nhiệm của Gia chủ. Mà hiện tại, mặc dù Gia chủ bắt đầu không tín nhiệm đối với hắn, nhưng hắn cũng không có câu oán hận. Quân đội của hắn vốn thuộc về gia tộc, hắn cũng biết Gia chủ vô cùng khát vọng tự mình nắm giữ chi quân đội này để thực hiện phục hưng Vi gia. Đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của hắn. Nhưng hắn cũng không muốn giao quân đội cho Vi Thanh, Vi Thanh quá trẻ tuổi, rất nho nhã yếu đuối nên căn bản không có có năng lực trấn áp chi quân đội này. Hắn biết nếu như đem quân đội giao cho Vi Thanh thì tất nhiên sẽ xuất hiện kết quả bị thuộc hạ cô lập hoàn toàn. Cho nên lần này hắn chạy về Trần Lưu là muốn chính miệng nói cho Vi Thanh, không nên lại lén lút phân hoá quân đội. Nếu như Gia chủ đồng ý tự mình đến gặp hắn thì hắn sẽ không chút do dự đem quân đội cùng địa bàn giao phó cho Gia chủ. “ Đại Tướng quân có tâm sự nặng nề?” Phụ tá của Vi Đức Khánh là Lý Truân đi tới cười nói. Vi Đức Khánh thở dài một hơi mà bảo: “ Ta lo lắng lần này tiến công Thôi Khánh Công là ngược lại bố trí chiến lược của Gia chủ tất sẽ sinh hậu hoạ!” Lý Truân nhìn hắn chỉ chốc lát rồi đột nhiên bảo: “ Đại Tướng quân thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ngài suy nghĩ mọi chuyện vì lợi ích gia tộc như thế là tự rước lấy họa.” “ Vì sao?” Vi Đức Khánh liếc mắt nhìn hắn. “ Bởi vì trong lòng bọn họ sẽ sinh bất mãn.” Lý Truân chỉ tay vào các tướng sĩ đang nghỉ ngơi hơi hơi ghìm giọng nói nhỏ: “ Thời gian Đại Tướng quân giành được quân quyền từ trong tay Lý Hoài Quang chẳng qua cũng mới hơn một năm, lòng quân hãy còn chưa phục. Hơn nữa Đại Tướng quân ràng buộc quân kỷ, không cho phép bọn họ cướp đoạt tài sản của dân nên không ít người cũng có câu oán hận. Lúc này Đại Tướng quân hẳn là nên lợi dụng lần đại thắng này mà thu nạp nhân tâm, diệt trừ đối nghịch mới phải. Nhưng Đại Tướng quân lại bị một kẻ giám quân gia tộc chưa cai sữa làm cho tâm thần không tập trung, điều này há có thể là hy vọng chung của mọi người. Hơn nữa lần này đánh bại Thôi Khánh Công, thuộc hạ thấy không ít người đều nhân cơ hội khuếch trương thế lực của mình. Tướng quân, tình hình có hơi không ổn đó!” “ Cho nên ta mới hy vọng Gia chủ mau chóng đến đây, với thủ đoạn và uy danh của ông ấy hẳn là có thể hàng phục những Đại tướng kiêu ngạo không thuận.” “ Đại Tướng quân chẳng lẽ không thể vì mình mà ngẫm lại sao?” Lý Truân thấy Vi Đức Khánh khăng khăng một mực thì không khỏi trong lòng sốt ruột hoảng sợ mà hết sức khuyên can hắn: “ Thời Hán mạt Hàn Phức nói Viên Thiệu bốn đời làm tam công nên nguyện mời vào Hà Bắc. Kết quả Viên Thiệu đoạt hết quyền của ông ta, khi đó ông ta mới hối hận thì đã muộn! Mà khi tướng quân đoạt quyền của Lý Hoài Quang cũng biết chú trọng giết con cái người ta để trừ hậu hoạ. Chẳng lẽ cũng không biết khi gia chủ nhà mình mà đến thì cũng trước hết là giết ngài để trừ hậu hoạ sao?” Vi Đức Khánh cười cười một tiếng, hắn kiên quyết lắc đầu bảo: “ Không! Tình huống mà ngươi nói khác nhau rất lớn. Bất kể là Viên Thiệu đoạt của Hàn Phức, hay ta giết Lý Hoài Quang thì đều là hai bên với nhau. Nhưng ta cùng với Gia chủ chỉ là tranh giành bên trong gia tộc, Gia chủ chỉ cần ở trong từ đường lệnh cho ta để lại quân quyền là được, nên cần gì phải khó khăn giết ta. Mà xét cho cùng thì ta vốn là ưng khuyển của Vi gia thì nên vì Gia chủ mà đóng góp công sức. Ta đã sớm viết thơ nói với Gia chủ, ta có thể luôn sẵn sàng giao quân quyền cho ngài. Chuyện này tiên sinh không cần nhiều lời, ta tự có chủ trương.” Nói đến đây, Vi Đức Khánh đứng lên bước nhanh đi tới đám binh lính. “ Đại Tướng quân, thất phu vô tội, vì giữ ngọc mà tội đó!” Lý Truân lòng như lửa đốt đi theo ở phía sau đau xót cố gắng khuyên nhủ hắn. Vi Đức Khánh cũng lại không để ý tới hắn mà cao giọng nói với chúng tướng sĩ: “ Lệnh mọi người lên ngựa, tiếp tục đi.” Lý Truân ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn mà không khỏi thở dài một tiếng tự nhủ: “ Người quá ngay thẳng không gánh vác nổi đại sự, ta theo làm gì?” Mọi người nhao nhao lên ngựa, tiếp tục phi nhanh về hướng tây. Đến lúc hoàng hôn thì đại đội nhân mã đến huyện Trữ Lăng. Lúc này bọn họ còn cách đại doanh Ung Khâu chỉ hơn hai trăm dặm. Vi Đức Khánh thấy tất cả đã lâm vào tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi liền hạ lệnh nghỉ qua đêm trong huyện. Huyện Trữ Lăng liên tiếp bị đại nạn binh đao, dân chúng phần lớn đã trốn tránh tha hương. Mấy ngày trước lại tới phiên bị bại quân của Thôi Khánh Công một lần nữa cướp sạch huyện. Tường thành sạt lở, cửa thành bị phá hỏng mà trong thành là một cảnh hỗn độn. Khắp nơi đều đổ nát thê lương, chỉ có một vài con chó hoang chạy mọi nơi đi tìm thi thể, đã không còn thấy một bóng người còn sống. Bọn lính tìm không được một gian phòng nguyên vẹn nên đành phải hạ trại trên một bãi đất trống phía nam thành. Gió lạnh xào xạc, thành trì đổ nát trông đặc biệt thê lương. Vi Đức Khánh đi một vòng trong thành rồi với tâm tình nặng nề quay trở về đại doanh. Lúc này màn đêm dần dần phủ xuống, bọn lính chạy suốt một ngày một đêm đã sớm mỏi mệt không chịu nổi chỉ ăn qua loa chút lương khô rồi nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Lúc nửa đêm, Vi Đức Khánh đột nhiên bị một trận hỗn loạn đánh thức. Hắn không mặc y phục mà bước nhanh ra khỏi doanh trướng để hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì?” “ Khởi bẩm Đại Tướng quân, hình như là chiến mã của chúng ta đã xảy ra chuyện.” Vi Đức Khánh cả kinh, chạy một mạch như bay đến chỗ chiến mã nghỉ ngơi ở hậu doanh. Chỉ thấy trong hơn hai ngàn thớt chiến mã thì đã ngã xuống đất hơn phân nửa, mỗi con ngựa đều miệng sùi bọt mép, đầu cúi gằm sắp hấp hối. Rất nhiều binh lính đang ra sức dội nước cho chiến mã nhưng có lẽ không làm nên chuyện gì. Lại lần lượt có rất nhiều chiến mã ngã xuống. “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vi Đức Khánh gạt binh lính ra hét lớn hỏi Giáo úy chăm sóc ngựa. Giáo úy sợ đến mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “ Chúng thuộc hạ cũng không biết. Vốn đang rất tốt, nhưng đêm nay sau một lần ăn cỏ khô và uống nước thì thành ra như vậy .” “ Tướng quân, trong nước có độc.” Một người thân binh thử nghiệm vấn đề xảy ra liền la lớn. “ Không tốt!” Vi Đức Khánh lập tức phản ứng, hắn vội vàng lớn tiếng ra lệnh: “ Lệnh cho tất cả các huynh đệ đều dậy mau, chuẩn bị chiến đấu!” Vừa dứt lời thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng vọng tới tiếng la. Trong đêm tối cũng không biết có bao nhiêu kỵ binh xông lại đây. Bọn họ quơ chiến đao đạp đổ doanh trướng rồi vung đao chém giết binh lính bỏ chạy tứ tán. Tàn lửa bay tung tóe, đại doanh thành một cõi bị đốt, ngọn lửa ngút trời, tiếng kêu thảm thiết bay ra khắp mọi nơi. Vi Đức Khánh sốt ruột đỏ mắt, hắn rút chiến đao ra hô lớn: “ Các huynh đệ, không được loạn. Hãy cùng ta xông đi ra ngoài.” “ Vi Đức Khánh, ngươi đã không thoát được.” Phía sau một đám lửa vọng đến một tràng cười nham hiểm. Trong ánh lửa vụt sáng chỉ thấy gần ngàn người vây quanh một Đại tướng tay cầm Thiết Thương. Vi Đức Khánh không khỏi thất kinh, đúng là Đại tướng Vương Võ Tuấn mà hắn tín nhiệm nhất. “ Vương Võ Tuấn ngươi dám phản bội lại ta!” Vi Đức Khánh lớn tiếng quát to. “ Phì ... hừ!” Vương Võ Tuấn liên tiếp phun ra mấy bãi nước miếng rồi lạnh lùng nói: “ Là ngươi muốn phản bội chúng ta trước, muốn chắp tay đem chúng ta đưa cho Vi gia. Ngươi muốn làm chó Vi gia cũng được, nhưng chúng ta không muốn làm.” “ Được! Vương Võ Tuấn, ta cho phép ngươi mang quân bản bộ đi tự lập, tùy tiện ngươi đi đâu ta cũng quyết không ngăn cản.” Vương Võ Tuấn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, “ Ta là phụng mệnh Vi giám quân tới giết ngươi. Ngươi cho là Vi gia còn có thể tha cho ngươi sao? Giết được ngươi, ta chính là Trần Lưu quận vương.” “ Ngươi ...” Vi Đức Khánh chỉ cảm thấy trong lòng như bị xẻo một đao. Hắn lui về phía sau hai bộ rồi thở dài nói: “ Vi Thanh ngu xuẩn kia!” Vương Võ Tuấn cười ha ha, tiếng cười của hắn đột nhiên vừa thu lại liền nhìn chăm chú Vi Đức Khánh mà điềm nhiên nói: “ Ta đây chính là học theo ngươi. Giết được ngươi, ta liền nói là quân Hà Đông Bùi gia làm. Năm ngoái không phải ngươi giết Lý Hoài Quang như vậy sao?” Vi Đức Khánh biết lần này đã không thể may mắn thoát khỏi. Hắn cắn răng một cái vung đao nhào tới, hơn mười người thân binh cùng nhau xông lên. Vương Võ Tuấn hét lớn một tiếng “ Ai lấy được đầu của hắn, thưởng năm nghìn quan!” Gần ngàn tên binh lính hô to mà xông lên. Vi Đức Khánh mặc dù cụt một tay, nhưng đao thế của hắn sắc bén trong nháy liền chém chết mười mấy người. Vương Võ Tuấn thấy hắn lợi hại thì không khỏi giận tím mặt. Thừa dịp hắn không chú ý thì vung cây đại Thiết Thương lên, một thương nhằm hướng giữa lưng hắn đâm tới. Lúc này Vi Đức Khánh đã cướp được một con ngựa, nhưng vì hắn cụt một tay nên lên ngựa hơi chậm một bước liền bị Vương Võ Tuấn một thương từ sau đâm xuyên qua ngực hất tung lên. Đáng thương cho Vi Đức Khánh vừa mới đánh bại Thôi Khánh Công liền chết thảm trong tay thuộc cấp.