Danh Môn Độc Sủng

Chương 63: Anh là ánh sao duy nhất của đời em*

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

Trên đường đi đến studio của Tiếu Lỵ, Hứa Chu nói: "Người ngoài cuộc không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, cùng lắm thì giúp chút đỉnh khi có sóng gió, cho dù là hai người là bạn nhau cũng vậy thôi."

Phùng Vân Hi chống cằm: "Nhưng Chu Hạo Hiên ngốc nghếch kia có thể thành công không?"

"Trước tiên, em phải xác nhận tâm ý của Tiếu Lỵ đã. Nếu cô ấy không có ý với Chu Hạo Hiên, em lại giúp cậu ấy mà họ không thành đôi thì sau này cả ba bọn em sẽ lúng túng lắm, khó lòng làm bạn với nhau nữa." Hứa Chu nói.

Hứa Chu nói rất có lý, Phùng Vân Hi cũng hiểu. Nhưng cô chỉ lo lắng Chu Hạo Hiên vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ sẽ bị tổn thương sâu sắc thôi.

Không phải cô thiên vị Tiếu Lỵ nhưng bây giờ người động lòng là Chu Hạo Hiên, Tiếu Lỵ lại không có cảm giác gì với cậu cả.

Tới nơi, Hứa Chu và Phùng Vân Hi cùng nhau đi vào.

"Tôi nói cho cô nghe, lúc tôi mới gặp Vân Hi ấy, cô nàng cứ tỏ vẻ bản thân là thần tiên tỷ tỷ, như kiểu ta không muốn nói chuyện với những tên người phàm ngu ngốc các ngươi ấy. Không biết sau này cô ấy đã được ai thông não mà lại khiến người khác thích." Chu Hạo Hiên hưng phấn nói.

Tiếu Lỵ đang ăn bánh rán cũng gật đầu, trả lời qua loa: "Do lúc ấy anh chưa thân với cô ấy thôi."

Chu Hạo Hiên nghe Tiếu Lỵ trả lời liền kích động, đây là một bước tiến không nhỏ đấy, cậu phải tiếp tục cố gắng thôi: "Đúng đúng, tôi cũng nghĩ như thế, nên bây giờ tôi thành anh em của cô ấy rồi. Còn hai người quen nhau như nào vậy? À, Weibo của cô là gì thế? Để tôi follow cô luôn."

Phùng Vân Hi đang đứng ngoài cửa: "..." Ừ, không trách được cậu luôn độc thân. Thì ra là do chỉ số EQ thấp lè tè này.

Tiếu Lỵ vừa ngẩng đầu lên là đã thấy Phùng Vân Hi, cô kích động đến mức suýt khóc. Ai đó làm ơn mang tên bệnh tâm thần này đi giùm tôi đi mà.

Chu Hạo Hiên nghĩ sao mà đi bàn luận về Phùng Vân Hi với cô vậy trời? Tôi quen Phùng Vân Hi từ lúc học đại học đấy, còn anh chỉ mới quen cô ấy thôi.

Hứa Chu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Khụ, Tiếu Lỵ, tôi muốn bàn mấy chuyện công việc với cô. Nếu cô rảnh thì ra đây đi."

Lúc Hứa Chu mới ký hợp đồng với Phùng Vân Hi là anh ta đã biết Tiếu Lỵ. Khi ấy, mỗi ngày Tiếu Lỵ đều tập luyện chung với Phùng Vân Hi, Phùng Vân Hi còn định bảo anh ta ký hợp đồng với Tiếu Lỵ. Chỉ là, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì mà Tiếu Lỵ lại không đóng phim nữa.

"Được chứ." Nói xong, Tiếu Lỵ liền đứng dậy, chào Phùng Vân Hi bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài với Hứa Chu.

Phùng Vân Hi chậm rãi đi vào phòng, kéo cái ghế xoay tới rồi ngồi lên nó: "Cậu nói chuyện với cô ấy từ sáng đến giờ hả?"

Chu Hạo Hiên đắc ý đáp: "Đúng vậy, cô không thấy hiệu quả của nó sao?"

"Quản lý của cậu giúp cậu có được thành tựu của ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì, tôi thật lòng thương tiếc cho anh ấy."

"..."

Phùng Vân Hi chưa trải nghiệm chuyện này nên không biết nói gì. Tuy cô không biết nói gì nhưng cũng biết cách theo đuổi của Chu Hạo Hiên không đúng nên cô quyết định khích cậu: "Vì tôi xem cậu là anh em nên mới nói cho cậu nghe điều này nhé. Gần đây, có rất nhiều người theo đuổi Tiếu Lỵ đó, hình như có cả một vị ảnh đế nữa."

Chu Hạo Hiên: Σ( ° △°|||)︴...

"Đều tại cô hết. Nếu không phải cô làm cho cái Hiệp Hội Trao Thưởng gì đấy bị đóng cửa thì bây giờ cũng là ảnh đế rồi."

Đây mà là trọng điểm ư...

"Ý tôi là, nếu cậu thích cô ấy thì menly lên, đừng dong dong dài dài nữa. Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải quan hệ của chúng ta rất tốt thì tôi mới không đến đây đâu." Phùng Vân Hi không nói đùa đâu. Cô sắp phải vào đoàn làm phim, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô không thể gặp Thẩm Tử Mặc trong một thời gian dài. Nếu không phải có chuyện quan trọng hoặc là người quan trọng với cô thì cô sẽ không để ý đến, vì cô còn muốn ở chung với Thẩm Tử Mặc lâu thêm một chút.

Dũng khí của Chu Hạo Hiên tăng lên: "Được rồi, bây giờ tôi làm luôn!"

Lúc đi tới cửa, cậu lại xoay người, quay về chỗ cũ: "Có rượu không?"

"Ở ngoài có nguyên một xe."

"Một xe?"

Phùng Vân Hi đứng lên, vỗ vỗ vai cậu: "Hôm nay tôi đi làm người đại diện phát ngôn cho Phiêu Hương Nhị Oa Đầu nên họ tặng tôi một xe Nhị Oa Đầu. Nếu cậu thích thì tôi tặng cho cậu luôn."

Chu Hạo Hiên: Đây là phương pháp lăng xê mới ư? Không được, cậu cũng phải bảo quản lý nhận những quảng cáo gần gũi với quần chúng hơn mới được.

"Xưởng rượu của cô có thiếu người đại diện phát ngôn không?"

"Không nhưng xưởng lạt điều bên cạnh thiếu."

"..."

Tiếu Lỵ cũng cực kỳ khiếp sợ rồi, vì Hứa Chu nói với cô ấy là Chu Hạo Hiên chạy tới đây là vì anh đang theo đuổi cô.

Theo đuổi cô ư...

Theo đuổi cô mà lại nói về Phùng Vân Hi lâu như vậy.

Tiếu Lỵ hít thật sâu: "Anh Chu, em sẽ gánh chuyện này thay Vân Hi."

"What?!!"

"Nếu Chu Hạo Hiên theo đuổi Vân Hi thì sẽ dễ gây ra hiểu lầm giữa cô ấy và Thẩm tiên sinh nên cứ coi như anh ta theo đuổi em đi."

Hứa Chu: "..." Hai người họ mau bên nhau đi, đừng đi gây hoạ cho người khác.

"Cậu ta thật sự đang theo đuổi em mà!"

"Ừ ừ, em biết rồi, em biết cậu ta đang theo đuổi em."

Hứa Chu: Anh ta vẫn nên đi về nhà thì hơn, nói cũng như không thôi.

Phùng Vân Hi không muốn xem Chu Hạo Hiên tỏ tình, Hứa Chu cũng không muốn xem nên cả hai rời đi.

Họ đã hết những gì có thể rồi,

Đến cửa, Phùng Vân Hi hỏi: "Anh Chu, anh nghĩ hai người họ có thể thành không?"

Hứa Chu: "Người ngốc tự có phước của người ngốc."

"..." Câu này rất đúng.

Chu Hạo Hiên dùng hết can đảm của bản thân để đi tìm Tiếu Lỵ, ai dè vừa ra khỏi cửa lại đụng phải cô.

Chu Hạo Hiên: Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa.

Tiếu Lỵ: Đáng thương quá, nếu Vân Hi gặp anh sớm hơn có lẽ anh còn có cơ hội nhưng bây giờ thì anh chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cô ấy thôi.

"Tôi thích em!"

"Ha ha..."

Chu Hạo Hiên: "..."

Thế là hai người họ đã kết thúc một lần tỏ tình như vậy đấy. Cho đến khi Chu Hạo Hiên về tới công ty của mình, cậu vẫn chưa hiểu được hai chữ "ha ha" của Tiếu Lỵ có nghĩa là gì.

Lúc Phùng Vân Hi tới công ty của Thẩm Tử Mặc đã sắp đến giờ cơm tối.

"Cô Phùng, ông chủ của chúng tôi vì đi theo cô mà đã dồn một đống công việc lại, cả ngày hôm nay ông chủ bận từ sáng tới giờ mà vẫn chưa làm xong, có lẽ cô phải chờ khá lâu đấy." Ôn Tuấn nói.

Thẩm Tử Mặc bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian bên cô thì chắc chắn anh phải đẩy công việc qua một bên rồi.

Phùng Vân Hi mím môi, so với Thẩm Tử Mặc thì cô trả giá ít hơn hẳn: "Anh đừng nói với anh ấy là tôi tới, hãy để anh ấy nghiêm túc làm việc đi. Tôi sẽ ở đây chờ anh ấy."

Tới giờ tan tầm, dẫu đa số nhân viên đã tan làm nhưng Thẩm Tử Mặc vẫn chưa về.

Họ nghe nói Phùng Vân Hi tới, ai cũng muốn xin chữ ký nhưng không dám đến phòng làm việc của boss.

Phùng Vân Hi đang lướt Weibo nhận được một tag. Nội dung bài viết là: "Bà chủ ới, chúng tôi đã tan làm rồi, không trốn việc nên bà chủ có thể ký tên cho chúng tôi không?"

Thật ra, cô gái nhỏ tag Phùng Vân Hi chỉ định thử vận may thôi chứ không trông mong gì nhiều, không ngờ Phùng Vân Hi thật sự đã đọc.

Phùng Vân Hi vừa đọc bài viết này vừa cười ngốc nghếch trong một khoảng thời gian khá dài.

Ký tên cho họ là chuyện nhỏ nhưng cô sợ hành vi của mình sẽ ảnh hưởng đến trật tự của công ty anh.

Vì vậy, cô trả lời cô bé kia là khi nào quay xong bộ phim điện ảnh này thì sẽ tổ chức một buổi fan meeting, miễn phí vé vào cổng, xem như là tiền thưởng cho họ. Sau đó, cô bảo họ thống kê số người muốn đi và muốn ký tên trên poster rồi báo lại cho cô.

Lúc Thẩm Tử Mặc trở về thì trời đã khuya, Phùng Vân Hi đang cuộn mình ngủ trên sofa.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phùng Vân Hi, anh đã ngây người. Mỗi lần Phùng Vân Hi tới đây, Ôn Tuấn luôn báo cho anh, sao hôm nay lại không báo thế?

Nghĩ vậy, anh nhăn mày, cởi áo khoác ra rồi choàng lên người cô, bế cô lên.

Phùng Vân Hi ngủ không sâu, cô đã tỉnh từ lúc được anh bế nhưng đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, gác đầu lên vai anh, hít hà mùi hương trên người anh: "Anh đã về rồi."

Thẩm Tử Mặc thấp giọng nói: "Ừ, chúng ta về nhà."

"Được..."

Kế hoạch ban đầu của họ là hôm nay Phùng Vân Hi sẽ đi làm chung với anh nhưng sau khi Phùng Vân Hi đi quay quảng cáo thì Thẩm Tử Mặc nghĩ rằng khuya cô mới xong việc. Anh còn định gọi điện cho cô lúc mới trở lại phòng làm việc nữa.

Dọc theo đường đi, Phùng Vân Hi nói không ngừng nghỉ: "Thẩm tiên sinh, hôm nay Chu Hạo Hiên tỏ tình với Tiếu Lỵ đó, nhưng cậu ta quá ngốc. Còn nữa, không biết có phải vì lâu quá chưa vào đoàn làm phim hay không mà em lại cảm thấy sợ hãi khi phải vào đoàn làm phim vào ngày mai. Anh nghĩ em có nên nói chuyện này với anh Chu không?"

Một người nói, một người phụ hoạ, thỉnh thoảng sẽ trả lời cho đến lúc họ đến xe thì anh mới đặt cô xuống, nghiêm túc sửa sang lại quần áo cho cô: "Mấy ngày nữa trời sẽ trở lạnh, lúc em ngủ nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bị cảm."

Phùng Vân Hi nắm lấy tay anh, ngửa đầu lên, không biết vì sao khoé mắt lại cay: "Làm sao đây Thẩm tiên sinh, em sẽ rất nhớ anh khi em vào đoàn làm phim."

Thẩm Tử Mặc duỗi tay xoa đầu cô: "Em nhớ tôi thì tôi sẽ đi thăm em."

Nước mắt chảy dài trên má, Phùng Vân Hi cũng không biết vì sao lúc này cô rất dễ khóc nữa, nói cho đúng thì gần đây cô luôn như vậy. Cứ nghĩ đến việc cô phải vào đoàn làm phim thì sẽ không được thấy anh là trong lòng cứ như bị thiếu mất điều gì đó, vô cùng khó chịu: "Em nhớ anh thì anh sẽ đến thăm em sao?"

Thẩm Tử Mặc gật đầu, nói với giọng chắc chắn: "Ừ, em nhớ tôi thì tôi sẽ đến."

Nếu mỗi ngày em đều nhớ anh thì sao? Phùng Vân Hi chỉ nghĩ thầm những lời này, cô cúi đầu nhìn mũi chân, chậm chạp không muốn động đậy.

Thẩm Tử Mặc không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy, anh an ủi cô: "Chúng ta có thể gọi điện mà."

Phùng Vân Hi ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ đáng thương: "Không thể gọi video call ư?"

Khoảnh khắc ấy, trái tim của anh giống như bị ai bóp chặt, anh cúi xuống hôn trán cô: "Em muốn như thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế ấy." Nói xong, anh mở cửa cho cô.

Tới cạnh cửa xe, Phùng Vân Hi dừng bước, cô giơ tay lên, lau sạch nước mắt rồi nghiêm túc nói: "Thẩm tiên sinh, anh biết không, ước mơ của em chỉ dao động một lần. Nó dao động vào lúc này, vì em phát hiện ra anh mới là ánh sao duy nhất của đời em."

Cô đã dao động vào khoảnh khắc anh sửa sang lại quần áo cho cô.

"Thẩm tiên sinh, em sợ em sẽ nhớ anh nhưng em càng sợ anh cô đơn, em không muốn anh chịu đựng chuyện ấy nữa." Phùng Vân Hi lấy tay che mặt, vừa khóc thút thít vừa ngồi xuống cạnh xe.

Phùng Vân Hi không dám nghĩ đến kiếp trước anh đã một mình chịu đựng bao nhiêu.

Cô chỉ phải tách ra khỏi anh một khoảng thời gian mà đã cảm thấy khó chịu đến như vậy, sao kiếp trước anh có thể chịu đựng khi cô rời đi không chút lưu luyến chứ?