Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 5

Type: quacauphale

Oliver ra lệnh cho xà ích đánh xe đến Adam House theo con đường vòng vèo nhất để bảo đảm anh sẽ đặt chân lên bậc cửa nhà Phu nhân Cameron muộn hai mươi phút so với thời gian đã ấn định trước đó. Đây là một cuộc đấu cân não mà mọi bước đi đều phải được tính toán.

Những đụn gỗ và thạch cao nằm dọc hai bên lối đi khi một trong số những cô giúp việc của Diane bước ra mở cửa xe cho Oliver. Nếu anh chưa từng ân ái với Diane một vài lần thì ắt hẳn anh đã nghĩ cô là loại phụ nữ thích thân mật với những người phụ nữ khác.

Liệu có phải anh chính là lý do cô hình thành mối hoài nghi và căm hờn với đàn ông không? Hừm. Có lẽ chủ yếu là do cuộc hôn nhân kéo dài ba năm với một gã đã khiến cô không một xu dính túi và bị bỏ rơi ngay giữa châu Âu. Và dường như cô có ý định bắt đám đàn ông còn lại phải bồi thường cho đến trọn đời. d.đ.l.q.đ

Mặt khác, có lẽ tình trạng mập mờ của cô là một sự cố ý, xét cho cùng cô đã buộc anh đoán già đoán non, dù anh biết cô khá rõ. Anh liếc nhìn cô nàng quản gia đứng sau cửa ra vào. Chỉ tuyển dụng phụ nữ. Việc này có lẽ anh cũng nên cân nhắc cho chính mình.

“Thưa ngài, cảm phiền chờ ở đây, Phu nhân Cameron sẽ xuống trong vài phút nữa. Xin thứ lỗi vì tôi không thể mời ngài ngồi được, hiện chúng tôi không còn chiếc ghế nào ở đây.”

“Tôi tin là sáng nay cô đã nói như thế rồi.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi cũng được lệnh phải báo cho ngài biết nếu ngài còn cố ý đi vào bên trong mà không được phép thì tôi sẽ bắn ngài.”

“Tôi biết rồi.” Dù rất muốn nói rằng cô ta có thể thử làm điều đó nhưng tối nay anh đã có những dự định khác. Và rõ ràng anh sẽ phải mất một lúc chờ đợi đến khi Diane xuất hiện. “Cô tên gì?”, anh hỏi cô quản gia.

“Thưa ngài, Juliet. Juliet Langtree.”

“Ừm, Langtree, cô làm việc ở đâu trước khi Phu nhân Cameron thuê cô làm quản gia?”

“Tôi là trợ lý của chủ cửa hàng, thưa ngài”, cô ta lập tức trả lời. “Một cửa hàng bán vũ khí.”

Trong tích tắc anh thắc mắc không biết có nên tin lời cô ta không. Trước khi anh đưa ra quyết định thì không khí phía đầu cầu thang bị khuấy động. “Diane”, anh nói, quay lại đối mặt với cô. “Lại màu đen à?”

Anh suýt cất tiếng khen ngợi vì cho dù chất liệu mỏng manh kia có là gì thì nó bám sát vào khung người mảnh dẻ và đường cong mềm mại của cô. Nhưng cô thừa biết điều đó. Và đó là lý do tại sao cô chọn mặc nó.

“Nó phù hợp với tâm trạng của tôi”, cô đáp. Cô ra hiệu cho Langtree mở cửa chính một lần nữa. “Và thôi quấy rầy người của tôi đi. Họ đều đã được cảnh báo rằng… thân thiện với anh sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.”

“Ghen tuông à?”

“Vì biết tỏng tính cách rất không trong sáng của ngài.” Người phụ nữ thứ hai, tóc vàng và mảnh mai, xuất hiện sau lưng cô, choàng khăn qua vai Diane. “Chúng ta đi chứ?”

Cô gái tóc vàng theo họ ra ngoài. “Vậy ra cô đang bảo vệ danh dự của Phu nhân Cameron à?”, anh hỏi, đưa tay giúp cô vào xe ngựa. “Xem xét đến những hành động của cô ấy thì cô có phần chậm trễ rồi đấy.”

“Tôi đang bảo vệ ngài đấy chứ”, cô đáp, giọng nói êm ái phảng phất nửa tá trọng âm nhưng không nhấn mạnh vào bất cứ chỗ nào. “Nếu Diane ra tay giết ngài thì kế hoạch của chúng tôi sẽ tan tành mất.”

Ngay khi các quý cô ổn định vị trí, anh liền theo vào xe. “Thật ngạc nhiên là cô hoàn toàn đánh giá sai tình hình”, anh bình thản trong lúc cỗ xe lăn bánh trên phố. “Nếu hai cô gặp chuyện thì kế hoạch của tôi chẳng mảy may bị ảnh hưởng. Và cô đã nói là kế hoạch của chúng tôi. Hai người là đối tác à?”

“Oliver, đây là Genevieve”, Diane lên tiếng sau một hồi im lặng. “Jenny, ngài Haybury đấy.”

“Cô là người mới”, Oliver tiếp lời, san sẻ sự quan tâm của mình cho hai người phụ nữ. Theo anh ước lượng, cả hai đều mới hai mươi tuổi, nhưng cho dù họ có gọi tên nhau một cách thân thiết hay huyên thuyên về kế hoạch của họ thì anh vẫn biết rõ ai là người nắm quyền trong màn diễn nho nhỏ này. “Cô không ở Vienna trong lần cuối tôi đến đó.”

“Xin trả lời là Jenny và tôi đã biết nhau từ rất lâu rồi. Tôi đã liên hệ với cô ấy ngay sau khi anh chuồn khỏi Vienna.”

Chà, anh đã bị chặn họng, dù vậy nó cũng có ích, anh nghĩ, vì cô đã lôi chuyện ở Vienna ném vào mặt anh. “Em biết đấy, tôi nghĩ mình nên cảm ơn em đã khiến tôi phải chuồn đi”, anh đáp, siết chặt quai hàm để không cười khinh bỉ. “Xét cho cùng tôi đã trở về London vừa kịp lúc hoà giải với ông bác và thừa hưởng tài sản cũng như tước hiệu của ông ta. Nói chung, tôi nghĩ đó là một mùa hè thú vị.”

“Và cả cho tôi nữa, xem xét việc Frederick qua đời, rồi anh bỏ đi ngay khi sắp trở nên phiền phức.” Diane duỗi tay trong chiếc găng lụa đen. “Giờ thì chúng ta sẽ dự dạ vũ trong hai tiếng. Khiêu vũ với bất cứ ai anh thích, càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên mọi điệu valse đều phải nhảy với tôi.”

Đáng ra anh có thể phản đối tất cả ý tưởng đó, nhưng sự tò mò muốn khám phá kế hoạch của cô đã lấn át cảm giác bực bội vì bị ra lệnh. “Và em sẽ làm gì những lúc không ở trong vòng tay tôi.”

“Tôi sẽ không khiêu vũ với ai khác. Tôi đã nhảy ở dạ vũ nhà Hennessy. Tối nay hãy để bọn họ thắc mắc.”

“Vậy nếu có ai hỏi tôi về mối quan hệ của chúng ta thì sao?”

Cô liếc anh rồi chuyển ánh mắt ra cửa sổ xe ngựa. “Chúng ta là…bạn cũ.”

“À. Ngập ngừng một chút ở từ ‘bạn cũ’. Tỏ ra bí mật và đại loại thế.”

“Tôi thích coi đó là một điều bí ẩn.” Cô nhìn lại anh, cặp mắt xanh kỳ lạ của cô dịu đi, gần như biến thành màu đen dưới ánh đèn. “Anh chỉ biết tên của câu lạc bộ và nó sẽ khai trương trong vòng một tháng.”

“Vậy tôi sẽ cộng thêm phí quảng cáo vào số tiền cho em mượn nhé? Tôi không phải thông tấn xã tin đồn của em, Diane.”

“Vậy đừng nói gì cả. Như thế còn hay hơn.”

Họ vòng qua góc cua và ánh đèn từ Dashton House nhấp nháy trên phố. Anh bắt được khoảnh khắc cô ngước nhìn – miệng cô mím lại cực khẽ. Cô đang căng thẳng bất chấp lối nói chuyện và hành xử đầy tự tin của mình. Dĩ nhiên nếu anh đặt cược số tiền cô có vào một ván duy nhất thì có thể anh cũng căng thẳng như thế.

“Nếu Blalock không từ trần”, anh từ tốn lên tiếng, nửa không muốn hỏi vì trước hết anh không bận tâm, và thứ hai sẽ chuốc lấy rắc rối, “thì em sẽ làm thế nào? Liệu em có yêu cầu lão già béo phị đó ở một phòng phía trên câu lạc bộ của em không? Em có bóng gió lão ta và em là… bạn cũ không?”

“Giờ thì có vẻ ai đang ghen tuông nhỉ?”

“Tôi chỉ hiếu kỳ thôi. Xét cho cùng thì tôi là sự thay thế vào phút cuối.”

Cô thở dài. “Nếu anh cứ khăng khăng muốn biết thì tôi sẽ nói vậy, để được toàn quyền quyết định Câu lạc bộ Monarch cũ, tôi sẽ cho phép Blalock đến đó bất kỳ lúc nào ông ta muốn, và tất nhiên sẽ có chuyện bóng gió chúng tôi đã từng là nhân tình.”

“Hừ, em sẽ giả vờ là người tình của bất kỳ ai phải không?”

“Tại sao lại không nếu việc đó hỗ trợ cho mục đích của tôi?”

Oliver nhướng một bên mày. “Sao mà tôi lại có cảm giác Blalock không biết em chỉ muốn giả vờ làm người tình của ông ta hơn là thực sự ngủ trên giường của ông ta nhỉ?”

“Dù sao ông ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.”

“Em đã đánh mất lương tâm rồi phải không?”

“Tâm hồn anh còn đen đúa hơn tôi. Tôi không đánh mất mà chỉ loại bỏ nó. Một thứ vô dụng chỉ làm cản đường của tôi.”

Cỗ xe dừng lại và một người giúp việc bước đến mở cửa. Oliver ra trước, rồi đỡ khuỷu tay Diane trong lúc cô đặt chân xuống đường. “Em là kẻ dối trá”, anh thì thầm.

“Còn anh là đồ hèn.” Cô vuốt phẳng chiếc váy dài của mình. “Đưa cánh tay của anh cho tôi một cách đúng mực đi.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Câu nói cuối cùng có phần gây nhức nhối., nhưng anh cũng đáng phải gánh chịu nó.

“Và nếu anh làm hỏng việc của tôi thì tôi sẽ huỷ hoại anh.”

Đã được tôi luyện cách phán đoán đối thủ do dành phần lớn thời gian trên chiếu bạc, Oliver không tốn chút sức lực nào để đọc tâm tư Diane trong giờ phút này. Cô có ý định đó. Nhưng cô không nhận ra rằng, trò chơi càng kéo dài, anh càng cảm thấy hứng thú.

*****

Sự khó khăn trong việc đe doạ một người đã vượt xa các chuẩn mực như Oliver Warren chính là anh ta không dễ dàng rơi vào trạng thái sợ hãi. Diane có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh khi anh tháp tùng cô đi vào phòng khiêu vũ đông đúc của Dashton House. Rõ ràng cô đã doạ sẽ huỷ hoại anh vậy mà cô chỉ nhận được một phản ứng ngắn ngủi và nhẹ nhàng.

Cô không tin nỗi sợ hãi đã ép buộc anh phải cư xử theo ý cô. Nếu không có bức thư đã được giấu kỹ kia thì cô đã chẳng lấy được gì từ anh. Và thậm chí dù cô nên – hoặc thực sự - biết rõ, cô vẫn cực kỳ khó chịu vì những kỹ năng cô đã vất vả tập luyện có vẻ không hề tác động đến anh chút nào.

“Hai điệu valse”, Jenny lẩm bẩm trong lúc đứng bên khuỷu tay còn lại của cô. “Điệu đầu tiên là ngay sau điệu bốn cặp, còn điệu thứ hai sẽ bắt đầu sau giờ nghỉ.”

Chết tiệt. Cô đã mong chờ sẽ có thêm một ít thời gian để quan sát các vị khách và quyết định nên tấn công hay phòng thủ trước khi đặt chân vào sàn nhảy với gã ác quỷ kia. Diane chầm chậm thở ra. Và rồi cô lại nhắc nhở bản thân, cô không phải thiên sứ. Hai năm trước cô chẳng tốn chút sức lực nào nhưng vẫn buộc anh ta bỏ trốn khỏi Lục địa. Chắc chắn cô có thể đấu khẩu với anh ta trong bốn phút và không phải cậy đến sức mạnh cơ bắp.

“Đó là những gì cô ấy sẽ làm à?”, Oliver hỏi khi Genevieve hoà lẫn vào đám đông lần nữa. “Lượn qua lượn lại do thám mọi người?”

“Khi nào tôi đề nghị cô ấy làm thế. Và cô ấy làm rất tốt. Quan sát thử xem.”

“Tôi bận để mắt đến em và tự hỏi khi nào em mới nhận ra mọi lời đe doạ với tôi chỉ là một sự phí công.”

“Một thói quen, tôi đoán thế. Trong lần gặp gỡ ngắn ngủi trước anh đã kết thúc bằng cách làm tôi thất vọng.” Cho dù những lời vừa rồi đủ bày tỏ cảm xúc của cô sau khi nhận ra anh đã rời Vienna hay không, cô sẽ kiểm chứng vào một ngày khác. Điều quan trọng bây giờ là anh nhận ra cô không còn là một kẻ nhu nhược, hoảng sợ của hai năm trước. Cô đã miễn với anh cũng như anh đã hết cảnh giác với cô.

“Haybury. Đang thắc mắc không biết tối nay anh có xuất hiện không.”

Bắp tay Oliver căng ra bên dưới ngón tay cô, rồi lại giãn ra. “Manderlin”, anh nói. “Anh đã gặp Phu nhân Cameron chưa?”

Một cái đầu lêu nghêu với mái tóc màu vàng nâu hoe bù xù che đi một con mắt màu nâu cúi chào cô. Vóc dáng không tệ chút nào và đường nét khá cân đối, nhưng mái tóc anh ta, lạy Chúa. Cần có ai đó khẩn cấp đưa thợ hớt tóc đến đây.

“Tôi vẫn chưa có được hân hạnh đó”, anh ta dài giọng. “Anh sẽ giới thiệu tôi chứ?”

“Jonathan Sutcliffe, Tử tước Manderlin”, Oliver nói ngay. “Diane Benchley, Phu nhân Cameron.”

“Tôi có thể làm tốt hơn thế”, ngài Manderlin lắc đầu đáp lại. “Tôi biết tên họ cô ấy rồi. Một lời giới thiệu phù hợp là phải chi tiết hơn nữa. Như là làm sao chúng tôi quen biết anh. Đã lập gia đình hay vẫn còn độc thân. Có thể nhắc đến loại rượu hoặc món ngọt ưa thích.”

“Anh có thể tự tìm hiểu.” Tiếng nhạc của điệu valse vang lên, Oliver bấm ngón tay vào cổ tay cô. “Sau điệu nhảy này.”

Cô muốn giật tay ra nhưng kìm lại được. Ra sàn nhảy hay không được cho là do cô quyết định, nhưng rồi cô không nói với anh như thế. Cho đến giờ anh đã chịu đựng mệnh lệnh của cô và nhường cô thế thượng phong. Nếu cô tạo áp lực quá lớn và anh bật lại thì cô sẽ mất quyền kiểm soát… hay cũng có thể chỉ là ảo tưởng của quyền lực đó.

Giữ cô bên người, Oliver tiến ra giữa sàn khiêu vũ. Cô đồng ý với vị trí đó – những người không nhảy sẽ chỉ thoáng thấy vô và Haybury, trong lúc những cặp đôi xung quanh họ có thể thấy nhưng không thể nghe hai người trò chuyện. Và dù hai người có mở miệng hay không thì trông họ cũng có vẻ như đang trò chuyện.

Oliver choàng cánh tay quanh thắt lưng cô, và cô giật bắn lên trước khi kịp suy nghĩ. Hầu tước nghiêng đầu về phía cô, bước chân anh mạnh mẽ đưa cô vào điệu nhạc. “Nếu tôi là em”, anh thì thầm, “tôi sẽ không cho phép mình bối rối vì một sự va chạm đơn giản như em đâu.”

“Tôi không bối rối”, cô đáp, ưu ái cho anh một nụ cười lạnh nhạt để làm an lòng những kẻ xung quanh. “Tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi chịu đựng anh vì lợi ích của Tantalus, không gì khác hơn.”

“Hừ. Nhìn chung những lời châm chọc của em không còn kém trực tiếp nữa. Em biết không, những tuyên ngôn như thế có thể tổn thương tình cảm của tôi.”

“Cần nhiều thứ hơn lời nói để xuyên được qua lớp da dày như da tê giác của anh.” Bình tĩnh lại, cô nhìn thẳng vào anh, rõ ràng thực tế anh cao hơn cô ít nhất tám inch(1). “Tuy nhiên chúng ta có thể tỏ ra hoà nhã với nhau, nếu anh muốn.”

(1) Đơn vị đo chiều dài của Anh, 1 inch – 2.54cm.

“Em nói nghiêm túc đấy chứ? Giờ đây tôi chẳng biết phải bảo vệ phần nào trong tôi nữa.”

Sẽ tốt hơn nếu họ trông có vẻ thân thiện, vậy nên cô mỉm cười. “Anh nghĩ sao về thời trang hiện nay?”

“Tôi thích màu đen.”

“Rất thú vị.”

“Bây giờ trở về, em nghĩ sao về giới quý tộc London?”

“Thật ra tôi không muốn nói với anh những chuyện sau này có thể sẽ bị anh dùng để đối phó tôi”, cô nói.

“Em nghi ngờ nhiều quá đấy Diane.”

“À, anh đã dạy cho tôi rất nhiều chỉ sau một cuộc gặp gỡ vô cùng ngắn ngủi, Oliver. Đó là những bài học tôi sẽ không bao giờ quên.”

“Không có chi”, anh kéo cô sát lại gần khi họ xoay người. “Ồ, điều đó không mang ý nghĩ thể hiện lòng biết ơn phải không? Em đang cố làm tôi bẽ mặt hay đại loại thế.” Oliver thoáng nhăn mặt. “Hừ. Có muốn thử lại lần nữa không? Tôi không thể bảo đảm tôi sẽ tỏ ra ăn năn, nhưng tôi sẵn lòng làm thử.”

Đè nén sự hung bạo chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí cô… cho đến giây phút đó. Nếu cô cố tát anh thì có hai điều có thể xảy ra: trước hết, anh sẽ ngăn cản cô, thứ hai anh sẽ đẩy cô ngã xuống sàn trước mặt mọi người và huỷ đi sự bí ẩn và phẩm giá cô đã dày công vun vén từ khi về London. “Tôi không cần sự ăn năn. Tôi chỉ nói sự thật. Và một khi thực tế nữa là tôi không tin tưởng anh. Và vì tôi không tin anh, tôi sẽ không bao giờ thích anh. Không bao giờ.”

Anh nhướng một bên mày. “Em quyết định gạt bỏ sự hoà nhã rồi sao?”

“Đúng vậy. Rõ ràng nó không có hiệu quả khi làm việc với anh.”

Oliver dừng lại. Ngay giữa phòng khiêu vũ của Dashton, ngay giữa điệu valse. Phu nhân Habert và bạn nhảy gần như đâm sầm vào họ, và Diane phải lùi một bước để tránh hai người. Trong tích tắc cô nhận ra hành động này vài năm trước sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ… khiếp đảm, nhưng giờ đây cô chỉ quan tâm làm thế nào xoay chuyển sự cố này theo hướng có lợi cho mình.

Nở nụ cười dịu dàng, cô hôn vào tay mình và đặt nó lên môi anh. “Ngài thật thú vị, ngài Haybury”, cô nhận xét, rồi đảo người len lỏi giữa những cặp khiêu vũ đang bị rối loạn. Bằng cách nào đó Jenny đã gặp cô ở sát sàn nhảy và im lặng đứng cạnh cô. “Chúng ta đi thôi”, Diane thì thầm với người bạn của mình và vẫn giữ nét mặt thấp thoáng vui vẻ. “Hãy thuê một cỗ xe ngựa.”

Jenny khẽ gật đầu rồi biến mất. Ngay khi Diane rời khỏi phòng khiêu vũ và đi qua cửa thông với hành lang, cô đi chậm lại, lẻn vào căn phòng trống đầu tiên cô nhìn thấy. Cái… gã đó. Cái gã ngạo mạn tồi tệ đó.

Anh ta đã cố làm cô xấu hổ. Cố chiếm thêm lợi thế trong ván cờ của họ. Và phần khó chịu nhất chính là cho đến lúc cô đe doạ anh ta với lá thư kia thì cô chưa làm gì sai cả. Dù có làm gì cũng không dính dáng đến Oliver Warren. Anh ta đã thấy cô ở Vienna. Anh ta đã quyến rũ cô… dù cô đã tham gia khá nhiệt tình. Rồi anh ta im lặng bỏ đi. Còn bây giờ thì sao, anh ta nổi cơn thịnh nộ vì cô muốn làm theo cách của mình?

Cô phải làm rõ đây chỉ là việc kinh doanh không hơn không kém. Cảm xúc cá nhân bao gồm lòng tự trọng bị tổn thương, sự thù địch và báo thù… phải được gạt bỏ.

Nhưng vì vấn đề an toàn cô sẽ đề nghị ông chủ cũ của Juliet trang bị cho cô một, hai khẩu súng dễ cất giấu. Cô không muốn vạch ra kế hoạch thứ ba để khai trương Tantalus nhưng cô sẽ làm nếu cần thiết. Ngài Haybury cần phải nhận ra suy nghĩ và mong ước của anh ta không đáng được quan tâm. Và anh ta càng nhận ra điều đó sớm chừng nào thì càng tốt cho hai người họ.

“Tôi nghĩ mình đã thấy cô đi vào đây.”

Cảm giác nặng trịch trong ngực cô được giải toả ngay lập tức. Oliver không sở hữu giọng nói cao vút hay khẩu khí Cornwall mà ngay cả khi hoàn tất chương trình học ở ngôi trường nữ sinh tốt nhất cũng không thể xoá bỏ. “Phu nhân Dashton”, cô quay người lại. “Tôi hy vọng bà không thấy phiền lòng. Tôi trông thấy bức hoạ do Gainsborough(2) vẽ lúc đi qua hành lang, và tôi buộc lòng phải dừng lại chiêm ngưỡng nó.”

(2) Có lẽ là Thomas Gainsborough (14/05/1727 – 02/08/1788) là họa sĩ người Anh chuyên vẽ tranh chân dung và phong cảnh.

Ánh mắt nữ tử tước chuyển sang bức chân dung gia tộc treo bên trên lò sưởi. “Đẹp quá phải không? Tất nhiên những đứa con trai của tôi đã lớn hơn nhiều, Stuart và tôi cũng già rồi, tôi e là thế.”

“Rất đáng yêu”, Diane nhận xét mà không thèm nhìn lại. Phu nhân Dashton siết chặt nắm tay và Diane không mong đợi chứng kiến hành động đó khi một nữ chủ nhà trò chuyện với một vị khách đáng kính. “Mọi người đều trông thật hạnh phúc. Tôi không bao giờ hiểu vì sao nhiều hoạ sĩ lại khắc hoạ những ánh mắt thiếu thân thiện cho đối tượng trong tranh của họ.”

“Chồng tôi đang có hứng thú muốn biết thêm về…câu lạc bộ của cô”, bất chợt nữ tử tước lên tiếng, phớt lờ câu chuyện của Diane.

“Vậy thì ngài ấy sẽ không phải đợi lâu nữa đâu. Tôi dự định sẽ mở cửa Tantalus trong tháng tới.”

“Cô biết không, Harriette Wilson đã nổi tiếng vì sự tuỳ tiện của cô ta với một vài quý ông đặc biệt. Nhưng cô ta không bao giờ được tham dự một sự kiện nghiêm trang trong giới thượng lưu, và chúng tôi vẫn gọi cô ả là một con điếm.”

Và giờ Diane đã biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. Cô tặc lưỡi. “Cẩn thận ngôn từ, Phu nhân Dashton. Và phải, bà đã đúng về Harriette Wilson. Nhưng ưu điểm của cô ta là chưa bao giờ phủ nhận bản thân.” Diane cong môi và nhích lên một chút. “Cho phép tôi được làm điều tương tự. Một vài câu lạc bộ dành cho quý ông ở Vienna và những nơi khác ở Lục Địa thật sự rất cuốn hút. Tôi đang mang lại niềm vui đó cho London này.”

“Ý tưởng đó…”

“Ai biết được?”, cô nhún vai hỏi dồn. “Nếu các quý bà khác cũng quan tâm đến Tantalus như phu nhân đây thì có lẽ tôi sẽ tổ chức một đêm dành cho quý bà. Một vài trò cá cược quý phái, có lẽ thêm rượu vang từ đảo Madeira và bánh quy. Được phục vụ bởi những chàng trai trẻ đẹp.”

“Cô đang cố lung lạc phải không? Vì tôi sẽ không ủng hộ đâu.”

Mỉm cười rạng rỡ, Diane nghiêng đầu. “Vậy bà không cần phải có mặt. Và nếu bà cho phép tôi xin cáo từ, một cỗ xe đang đợi tôi.”

“Tôi tự hỏi xem cô còn được mời tham dự những sự kiện trang trọng trong giới quý tốc đến bao giờ nữa”, Phu nhân Dashton đáp, tránh khỏi cửa để cô bước qua.

“Chúng ta sẽ thấy. Sẽ rất thú vị, đúng không?”

Đang đi dọc hành lang thì cô nhìn thấy Oliver rời phòng khiêu vũ qua cánh cửa ở cuối tiền sảnh. Nếu cô lại chạm trán anh ta thì đầu cô, và cả cơn giận của cô, sẽ vỡ tung. Không tỏ ra vội vã trong mọi tình huống là cả một nghệ thuật, nhưng cô đã thành thục kỹ năng ấy không lâu sau cuộc hôn nhân của mình. Trong tích tắc cô đã ở bên ngoài và trèo vào cỗ xe thuê đang đợi mình.

“Tôi biết cô đã nghiên cứu rồi, nhưng liệu cô có chắc chắn là không còn ai khác có thể bảo đảm vấn đề tài chính cho chúng ta không?”, từ bên cạnh cô, Jenny lên tiếng hỏi.

“Tôi nghĩ có thể sẽ có”, Diane từ tốn nói. “Nhưng tôi không muốn tin tức về khó khăn tài chính của tôi bị lan truyền. Nó có thể huỷ hoại tôi hơn những chuyện khác. Quý ông đến câu lạc bộ vì sự uy tín, thích thú và để mạo hiểm. Nếu tôi tỏ ra cần tiền quá mức thì bọn họ sẽ cho rằng tôi định lừa gạt họ.”

“Nhưng Haybury không chứng tỏ anh ta chịu nghe lời.”

Cô thở dài. “Anh ta là một tên đê tiện ngoan cố. Tôi sẽ cho anh ta biết. Cùng lúc đó, anh ta sẽ giữ kín bí mật cho tôi hơn là bất kỳ kẻ nào khác. Xét cho cùng tôi đã nắm trong tay bí mật của anh ta. Một sự cân bằng tôi không thể có với người khác.”

“Cho đến khi anh ta ném cô ra ngoài cửa sổ.”

“Vẫn sẽ cân bằng. Tôi sẽ chết, nhưng danh dự đàn ông của anh ta sẽ bị huỷ hoại.”

Jenny ngả lưng vào góc xe ngựa. “Tôi không nghĩ nhiệm vụ lần này sẽ dễ dàng. Nhưng tôi không mong đợi mức độ khó khăn như hiện nay dù chúng ta chỉ mới nhận tiền chưa đến một tuần.:

Nỗi ái ngại đè nặng trong ngực Diane. “Tôi biết đã đòi hỏi cô quá nhiều, Jenny. Nếu cô không muốn tiếp tục thì tôi sẽ tìm cách…”

“Vớ vẩn quá đấy Diane. Cô đã tìm tôi trong một thời điểm hết sức…khó khăn. Nếu không vì lý do nào khác tôi vẫn sẽ ở lại. Cũng như để tìm lại một người bạn, tôi sẽ đi cùng cô bất cứ con đường nào cô chọn.”

Diane nắm lấy tay bạn mình và siết chặt. “Cảm ơn cô. Nhưng vì chúng ta là bạn bè, cô phải nhắc tôi nếu tôi lạc lối và đâm vào hàng rào.”

Bật cười khúc khích, Genevieve siết nhẹ đáp lại, rồi buông lỏng tay ra. “Không biết sao tôi hy vọng con đường này sẽ tiếp tục hồi hộp như lúc nó bắt đầu, cho đến khi chúng ta về đích.”

“Và tôi hy vọng chúng ta không cần nã đạn vào con ngựa.” Con ngựa đựa phiền toái kia sẽ phải làm theo quy tắc của cô trước khi anh ta phá hỏng tất cả. Và không một gã đàn ông nào được huỷ hoại mọi thứ của cô một lần nữa. Ngay cả Hâu tước Haybury cũng thế. Không, đặc biệt là anh ta.