Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi Ngự thư phòng, bên ngoài bầu trời quang đãng, đúng là thời tiết thật tốt, hắn không có đi tìm Triển Chiêu, mà là lập tức rời cung, tuy rằng sáng mai liền phải đi Tương Dương, trở về hay không đến Bạch Ngọc Đường cũng không biết (ý là Bạch Bạch đi Tương Dương còn ko chắc có toàn mạng trở về hay không), nhưng hôm nay vẫn cứ theo lẽ thường mà đi tuần phố đi.
Đi đến khu chợ náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường quen thuộc mà chảo hỏi mọi người, tuy rằng Bạch Ngọc Đường tính tình không phải trời sinh thích lo chuyện bao đồng, nhưng là vài năm này ở tại Khai Phong phủ, chỉ cần không có nhiệm vụ hộ giá hay công vụ phải ra ngoài thành Khai Phong, Bạch Ngọc Đường sẽ mỗi ngày đi tuần từng nhai (đi tuần tra từng đường phố một). Ngay từ đầu là không tình nguyện bị con mèo nào đó lôi kéo, sau đó nhưng lại cảm thấy hứng thú dần lên, dần dần quen thuộc phố xá cùng dân chúng, nhà ai cưới vợ mới, nhà ai thêm tiểu tử béo, nhà ai thi đậu tú tài, nhà ai có bệnh tật dù chỉ là lặt vặt, Bạch Ngọc Đường tuy rằng không nghe nhiều, nhưng kỳ quái là biến thành đều biết cả. Chuyện vui mừng cũng vui mừng theo, thương tâm thì cũng theo đó khổ sở, có khó khăn cũng không…. chút nào do dự mà hỗ trợ.
Ban đầu Bạch Ngọc Đường là ngại tuần phố nhàm chán, một vị Nam Hiệp, một vị Cẩm Mao Thử tuần phố, tự nhiên là thiên hạ thái bình, hai người thường thường là giúp người tìm đứa nhỏ đi lạc, dưới đi tìm chó rồi trên tới tìm gà. Sau lại truyền nhau thuật lại rằng đại tẩu Bach hộ vệ chính là thần y, Bạch hộ vệ tùy tiện sờ trên người là ra linh đan diệu dược, người tìm Bạch Ngọc Đường xem bệnh ngày càng nhiều, Bạch Ngọc Đường quả thật thành nửa thầy thuốc. Thời điểm cùng Triển Chiêu một chỗ, Bạch Ngọc Đường thường bất đắc dĩ mà oán giận, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường không phải người keo kiệt, mà là sợ phiền toái, tuy rằng oán giận, nhưng là mỗi khi nghe thấy nhà ai có người bệnh, Bạch Ngọc Đường liền dụng khinh công so với ai khác lao đi đều nhanh hơn.
Ban đầu làm cho Bạch Ngọc Đường chán ghét tuần phố còn có nguyên nhân, Triển Chiêu tuần phố bộ dáng thân hình kiên cường mạnh mẽ khí khái anh hùng bức người, Bạch Ngọc Đường so với Triển Chiêu thiếu vài phần chín chắn, hơn vài phần kiệt ngạo (bướng bỉnh,cương quyết), diện mạo lại càng không dưới Triển Chiêu. Một người đã làm cho người ta tán thưởng, hai người sóng vai mà đi, tự nhiên phóng khoáng, thảo luận ăn ý, mỗi lần đang tuần phố, người vây quanh đúng là có thể lấp chật kín con đường. Các thiếu nữ thanh xuân lại tư xuân mà đi theo thật lâu, nhỏ giọng nghị luận, Triển Chiêu thật hoàn hảo, nhưng thỉnh thoảng các nàng lại lộ ra tiếng cười si ngốc làm cho Bạch Ngọc Đường phát điên.
Bạch Ngọc Đường tạt qua quán bánh nướng nhỏ của Vương Lão Hán, nhớ đến bà Vương lần trước thân thể không tốt, cũng không có tiền mời thầy thuốc, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, là tuổi cao thân mình suy yếu, nghĩ đến mai sau không biết khi nào mình sẽ lại tuần phố, Bạch Ngọc Đường lấy túi thuốc tùy thân bên hông ra, đem thuốc đại tẩu chuẩn bị cho nhét vào tay Vương Lão Hán. Vương Lão Hán cảm kích cảm tạ Bạch Ngọc Đường, giọng nói già nua hỏi: “Bạch đại nhân, tiểu lão nhân nghe người chợ trên nói, Triển đại nhân đã trở lại, có thật không? Còn nghe nói Triển đại nhân bị trọng thương, có nghiêm trọng không a, có thể chữa tốt không?”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, cơ thể không khỏi run lên, ở mặt ngoài lại mạnh mẽ tự trấn định.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Vương Lão Hán không biết Bạch Ngọc Đường nói là có ý tứ gì, nhưng nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt lộ ra mệt mỏi ủ rũ sâu sắc, biết Bach Ngọc Đường hiện tại thực mệt mỏi, cũng không hỏi nhiều nữa.
Tuần xong phố mặt trời sớm đã lên quá ba sào (*), từ ngày hôm qau đã không có ăn cơm, dạ dày có chút đau, Bạch Ngọc Đường đành phải cười khổ, ai có thể nghĩ tới, Bạch Ngọc Đường ngọc soạn kim chung (cơm ngọc chén vàng-ý nói kén chọn khi ăn, chỉ dùng đồ cao quý), có một ngày sẽ đói tới mức dạ dày đau. Vừa đúng lúc đi tới Túy Hiên Lâu, Bạch Ngọc Đường liền đi vào chọn lấy một vài bình Nữ Nhi Hồng thượng phẩm, Nữ Nhi Hồng nhà này là thuần cống nhất Khai Phong, bà chủ là người thông minh khôn khéo hiểu biết từ ngày đầu tiên Bạch Ngọc Đường đến, Nữ Nhi Hồng tối thượng phẩm nhất cũng chỉ dành riêng cho Bạch Ngọc Đường đến mua. Đã thành lệ thường, chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vào cửa, hỏa kế liền nhanh chân đến hầm rượu đem Nữ Nhi Hồng lấy ra.
Bà chủ còn nhớ rõ tình cảnh Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên đến quán, Bạch Ngọc Đường tới trước, gọi một bàn toàn món ngon, một ngụm cũng không động đến mà chờ, đợi thẳng từ buổi trưa tới tận hoàng hôn, rồi lại đợi từ hoàng hôn tới tận khi trời đầy sao, người trên đường dần dần thưa thớt, xa xa kỹ viện trong ngõ cũng dân dần yên tĩnh. Lẽ ra quán này cũng đã nên đóng cửa từ lâu, chính là bà chủ tò mò vị thiếu niên hoa phục tuấn mỹ này rốt cuộc là đang đợi vị thiếu nữ như thế nào xinh đẹp thiên tiên, cho nên cho tất cả hỏa kế nghỉ ngơi, chỉ còn lại vị thiếu niên ngồi cạnh mấy giá nến trong căn phòng trang nhã đối diện sông lớn kia, còn mình ở quầy dưới lầu ngã chén trà, không nhanh không chậm mà nhìn sổ sách.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân hình cao ngất trước mắt nhoáng lên một cái, bước chân nhẹ nhàng tiến lên lầu hai, lõa bản nương nghĩ chắc vị khách mà người thiếu niên kia chờ tới rồi. Liền ba bước hai bước theo sau, nương theo ánh trăng sáng ngời kinh ngạc vì người mà vị thiếu niên khổ đợi nửa ngày kia dĩ nhiên lại là Triển đại nhân của Khai Phong phủ. Một năm trước Triển đại nhân bị phong tước “Ngự Miêu” kia lão bản nương cũng có đi góp vui nhìn thấy mặt rồi. Triển Chiêu thiếu niên anh hùng, có đảm có mưu (có đảm lược có mưu trí), lực áp quần phương, tuổi còn nhỏ liền đoạt được Võ Trạng Nguyên năm đó, trong một thời gian còn trở thành đề tài luận bàn khắp đầu đường cuối ngõ. Hơn nữa Triển Chiêu tướng mạo xuất chúng, dáng vẻ đường đường (có khí thế, khí phách), lúc trước bà chủ còn có ý định đem cháu gái như hoa như ngọc của mình giới thiệu với Triển Chiêu, chính la sau lại phát hiện tới cửa làm mai cho Triển Chiêu còn nhiều lắm, Khai Phong phủ đơn giản đánh ra thông cáo, Nghiêm cấm tới cửa làm mai cho Triển Chiêu, người vi phạm gõ kinh một ngày (hình phạt kiểu gì vậy trởi _ _!!!). Tuy rằng mọi người cũng không sợ hãi “hình phạt” này, nhưng là bách tính sau cũng hiểu được không nên gia tăng thêm gánh nặng cho cậu thiếu niên mới đảm nhận trọng trách này, cho nên không tranh cãi nữa, dù sao Triển Chiêu còn trẻ, chờ hai năm nữa cũng có thể, vì thế Triển Chiêu mới có thể tranh được một kiếp mỗi ngày bị thân cận.
Thấy rõ là Triển Chiêu, bà chủ lắp bắp kinh hãi nho nhỏ, chỉ nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia quay đầu lại, đôi mắt đầu tiên là vui vẻ, sau đó là giận dữ, một câu cũng không nói, vung tay áo thật mạnh để lại trên bàn một thỏi bạc trắng, mặt lạnh sát bên người Triển Chiêu mà đi. Bà chủ đứng ở hành lang trung gian chỉ cảm thấy gió mát quất qua mặt, lại nhìn thiếu niên áo trắng, đã sơm không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại ánh sáng nên lay động qua lại. Triển đại nhân vẻ mặt bất đắc dĩ. Thiếu niên này thế nhưng không hề nể mặt vị đại nhân được đích thân Hoàng thượng ngự phong danh hào “Ngự Miêu” một chút xíu nào hết cho nên bà chủ dù không muốn nhớ kỹ mặt cũng khó. Không lâu sau, nghe mọi người truyền lại Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thành hộ vệ phủ Khai Phong, thẳng đến sau này hai người lại tới Túy Hiên Lâu ăn cơm uống rượu, bà chủ mới biết được năm đó người thiếu niên khổ chờ Triển đại nhân chính là Bach Ngọc Đường, năm đó không nói một lời liền để lại Triển đại nhân một bên mà đi cũng chính là Bạch Ngọc Đường.
Một năm trước, Triển đại nhân đột nhiên theo Khai Phong phủ biến mất, chỉ có Bạch đại nhân như trước tuần phố, cũng thường xuyên tới nơi này uống rượu, ngồi vẫn là ngồi trong gian phòng đối diện sông lớn trước kia mỗi lần cùng Triển đại nhân dùng bữa, uống vĩnh viễn vẫn là Nữ Nhi Hồng thuần mười năm. Tuy rằng nhìn như chỉ là thiếu một người, bên ngoài cũng không có gì thay đổi, nhưng một người khôn khéo như bà chủ nhìn là biết được, Bạch đại nhân tinh thần bị thương vô vùng lớn, thân thể cũng bị hủy hoại rất nhiều.
Tuy rằng bạch đại nhân mỗi lần gọi rất nhiều đồ ăn, cũng cầm đũa đấy, nhưng chỉ luôn luôn để ý uống rượu. Có lần bà chủ nhân lúc Bạch đại nhân sau khi uống rượu, pha thêm nước vào Nữ Nhi Hồng, miễn cho Bạch đại nhân uống quá nhiều rượu. Cũng không ngờ Bạch đại nhân chỉ uống một ngụm, cảm giác có chút vị lạ liền phát hiện ra toàn bộ, gọi bà chủ tới, biết được đó chính là vì muốn tốt cho chính mình, chỉ phải cười khổ nói: “Làm sao giờ, có uống tới chết ta cũng không có say được?”
Bạch Ngọc Đường không đợi bao lâu, hỏa kế liền cầm một vò Nữ Nhi Hồng đi ra. Bà chủ có liếc qua trong lúc Bạch Ngọc Đường ngồi một bên mà chờ đợi, liền thấy tay hắn đặt ở chỗ dạ dày, mày cũng hơi hơi nhăn lại, liền hiểu được hắn bị đau dạ dày, tuy rằng Bạch Ngọc Đường không cần phải nhắm rượu cùng đồ ăn, nhưng là bà chủ vẫn đi vào trong phòng bếp gói một chút thịt bò mềm nộn vừa xào cùng mấy khối bánh tinh xảo làm bằng gạo nếp thạch anh (chắc là một loại bánh giống bánh chưng), nghĩ làm cho Bạch Ngọc Đường một chút đồ lót bụng rồi uống rượu, uống rượu cũng có chút, cũng không đến nỗi nhạt nhẽo.
Bạch Ngọc Đường tiếp nhận Nữ Nhi Hồng, phát hiện bà chủ có cho thêm chút đồ ăn, biết đó là ý tốt của nàng, cũng không có nhiều lời, quay về phía bà chủ ngồi sau quầy cười thoáng một cái, liền phóng khoáng quay người rời đi.
Trở về Khai Phong phủ, Triển Chiêu quả nhiên còn chưa có trở về. Bạch Ngọc Đường cũng không có cảm thấy kỳ quái, đúng lúc Triển Chiêu không có, hết thảy cũng đều trở lại như thói quen. Phải xử lý mọi chuyện vừa là không ngừng, cũng không rảnh nghĩ đến chuyện Triển Chiêu, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Bạch Ngọc Đường mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi. Công Tôn tiên sinh gọi người đưa tới bát mì tam ti đã muốn trướng tới không còn cách nào ăn, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống tỉ mĩ suy nghĩ muốn phá Trùng Tiêu lâu cần vật gì, xem bên ngoài sao thưa trăng sáng, liền cầm Nữ Nhi Hồng ban ngày mua, nhảy lên đỉnh phòng, một mình uống.
Nhớ tới ngày mai phải đi, còn chưa nói lời từ biệt với Triển Chiêu, trong lòng hắn rất rối rắm. Nhưng mà có lẽ chuyện này cũng không phải chuyện xấu, hắn đã từng nghĩ kiếp này có thể vĩnh viễn sóng vai cùng Triển Chiêu, nhưng sau mới nhận ra là bản thân mình nhất sương tình nguyện (có ý cam chịu). Chỉ đến khi quay đầu lại, mới nhận ra mọi chuyện đã khác nhiều, nhiều đến mức chính hắn cũng không thể tự hiểu nổi bản thân, mà trong trí nhớ, Triển Chiêu là người cho hắn lý do để thay đổi.
Hẳn không phải là lỗi của Triển Chiêu, chỉ tự trách bản thân quá mức ỷ lại, hiện tại buông tay, có lẽ không muộn. Cho nên phá Trùng Tiêu xong sẽ không quay trở lại, tự bồi dưỡng thân thể ốm yếu này cưởng tráng rắn chắc như xưa, sẽ tìm một nữ tử xinh đẹp làm ấm giường gối chẳng phải là vô cùng tiêu dao khoái hoạt sao.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường cúi đầu thảnh nhiên cười, sau đó giơ chén rượu hướng về phía Hoàng cung, uống một hơi cạn sạch, rượu quá khổ tâm như lưỡi dao sắc bén mà cắt vào nội tạng, máu đào tuôn chảy, trong dạ dày một trận đảo lộn quặn đau. Bạch Ngọc Đường tưởng phải phun rượu, chờ phun ra khỏi miệng mới biết, thì ra là cả một ngụm to rượu cùng máu tươi lẫn lộn.
Bạch Ngọc Đường không hề để ý lau lau khóe miệng, lại rót thêm một chén đầy, coi như chén này là rượu vong tình đi, uống hết đi, về sau liền buông Triển Chiêu ra, không còn ràng buộc gì nữa, hắn là Nam Hiệp “Ngự Miêu”, chính mình trở về làm Cẩm Mao Thử tung hoành giang hồ làm theo ý mình. Chuyện cũ trước kia, nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ).
Áp chế cảm giác muốn phun ra thứ tanh ngọt ấy (=_=), nâng chén dục ẩm. Chỉ nghe đến từ phía sau lưng một tiếng “Ngọc Đường”, ấm áp, quen thuộc, một tiếng nhẹ nhàng, lại như một mũi tên phá không, nháy mắt chọc thủng hết thảy phòng bị của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bưng chén, bàn tay run rẩy, cả chén rượu vong tình rơi vãi một giọt cũng không dư thừa, cho tới giờ khắc này Bạch Ngọc Đường mới biết được, rượu này uống hay không uống, kỳ thật căn bản không có khác biệt.
(*): sào: cây tre, cần tre, một cành tre gọi là một sào. Một cách tính độ dài ngày xưa. Ngày nay ta chỉ nghe thấy “sào” trong cách tính m2 ruộng, nhưng nếu tính ba sào trong truyện này theo cách như vậy thì cứ thấy kỳ kỳ. Thôi thì mọi người cứ tưởng tượng, ước lượng đi!