Trong địa lao đèn đuốc sáng trưng, một thân ảnh thon dài men theo lối đi nhỏ ẩm ướt bước vào.
Người này mặc thường phục màu vàng nhạt, bên trên dùng chỉ bạc thêu hoa văn rồng cuộn sẫm màu, những nơi ông ta đi đến, thủ vệ hai bên đều nhao nhao cúi đầu hành lễ: “Vương gia.”
Theo sau ông ta còn có hai tên tùy tùng, đều là cao thủ số một số hai.
Người này không hề chớp mắt đi thẳng đến lao tù cuối cùng, thoáng liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, mở miệng nói: “Thế nào rồi?”
Một tên thủ vệ mở cửa bước vào, lôi một người bị dây xích sắt bó quanh mình kéo ra ngoài, giơ lên một cánh tay của người đó. “Bẩm vương gia, xương ngón tay và cánh tay bên phải đều đứt đoạn, mời ngài xem qua.”
Cánh tay kia lúc rũ xuống nhìn không thấy gì, lúc này bị hắn ta giơ lên, thế mà giống như không có xương cốt, mềm nhũn cong ngoặt sang một bên.
Cũng không biết bị dùng loại cực hình gì, gân cốt toàn bộ cánh tay tính cả bàn tay phải này đã vỡ vụn, không có chút xíu nào gọi là hoàn chỉnh.
Người nọ mở mắt ra, vẻ mặt không hề đau đớn, cũng không hề sợ hãi, trong ánh mắt thậm chí có chút khinh thường.
Hắn cất giọng vững vàng nói: “Cửu Châu Vương, ngươi vừa lòng chưa?”
Lao tù kia hơi thấp, Cửu Châu Vương từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ nói: “Sở Tri Thị, năm đó ngươi nhân cơ hội phế tay phải của vương nhi ta, bây giờ lại tự tiện xông vào vương phủ, tội ác tày trời.”
Sở Tri Thị đột nhiên cười một tiếng, cất cao giọng nói: “Ta là người thế ngoại, chỉ kính trời đất, không hỏi hoàng quyền.”
“Người thế ngoại nhiều như thế, chỉ có Đạo Tông ngươi là vô lễ cuồng vọng.” Cửu Châu Vương phất tay áo một cái, “Đi ra.”
Thủ vệ kia lĩnh mệnh bước ra ngoài, khóa kỹ cửa lao tù y như cũ.
“Ngươi chào đón Thiền Tông như vậy, sao không cạo đầu làm hòa thượng đi, phí lời làm gì.” Sở Tri Thị ung dung dựa trở lại vách đá, lạnh nhạt nói, “Hiện giờ linh lực của bổn thành chủ không còn, muốn giết cứ giết đi.”
“Đừng nôn nóng, vốn định ngày mai gọi vương nhi tới nhìn cho hả giận.” Cửu Châu Vương thu hồi sắc mặt, nheo đôi mắt lại, “Bây giờ bổn vương thay đổi chủ ý.”
Ông ta xoay người rời đi, phân phó thủ vệ phía sau lưng: “Ngày mai phế bỏ thêm phía bên trái.”
“Vâng, vương gia.”
Thủ vệ kia đưa mắt nhìn Cửu Châu Vương rời khỏi, sau đó cầm thức ăn và ấm nước, cách hàng rào cửa lao tù đẩy đưa vào.
“Sở đạo trưởng, ăn chút gì đi, ngày mai…… sợ là sẽ không dễ chịu.”
“Hôm nay cũng đã đến rồi, sợ gì ngày mai nữa?” Sở Tri Thị không chút để bụng dịch chuyển tới nơi này một chút, nhìn nhìn hộp đồ ăn, chậc một tiếng, “Bữa nào cũng không giống nhau, phủ Cửu Châu Vương cũng chỉ có điểm này là không khiến người ta chán ghét. Tới tới, cùng ăn chung đi, đáng tiếc không có rượu.”
“Sở đạo trưởng, tay phải ngài bị như vậy…… vẫn không rên một tiếng, tiểu nhân bái phục. Người tu tiên như các vị thật là lợi hại. Có điều……” Thủ vệ kia nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói: “Có điều phân cao thấp với vương gia, thật sự sẽ ăn thiệt thòi. Nếu không ngài trước cứ nói mấy câu lời hay với vương gia đi, hôm nay vị cô nương kia không phải đã chạy rồi sao, ngài ráng chịu đựng đến lúc nàng ấy tìm được người trở về giải cứu cho ngài, không tốt sao…… Ưm……”
Sở Tri Thị dùng tay trái nhét một cái đùi gà vào trong miệng hắn: “Còn cần ngươi nhọc lòng à, đi đi, mau tìm chút rượu tới đây.”
Thủ vệ kia lấy đùi gà xuống, lau lau miệng, “Vậy Sở đạo trưởng, đợi ngài ra ngoài được rồi, xin hãy nhớ thu tiểu nhân làm đệ tử nha.”
Sở Tri Thị lại cầm một cái đùi gà khác, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có nhớ được hay không, vậy phải xem mùi vị rượu của ngươi như thế nào.”
Một giọng nói chợt xen vào: “Đã tới tình trạng này, còn muốn uống rượu sao.”
“Tất nhiên, rượu thịt thiếu một thứ cũng không được.” Sở Tri Thị vừa nói xong, bỗng nhiên sửng sốt, vội ngẩng đầu lên.
Cửa lao tù mở rộng, vị tiểu ca thủ vệ kia bị đánh ngã xuống đất. Trước mặt hắn đứng hai người, một người là Đạm Đài Mộng, một người khác đúng là Tạ Tri Vi.
Sở Tri Thị nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn nói: “Nhị…… Nhị sư huynh? Là, là huynh?”
Hắn khẽ buông tay, cái đùi gà kia trượt rớt xuống mặt đất, dính mấy cọng rơm rạ.
Tạ Tri Vi thở dài: “Ta cũng không nghĩ tới, vậy mà lại là ngươi.”
Tạ Tri Vi nếu đã đáp ứng giúp Mộng Mộng cứu người, làm việc cần phải động não. Mục Hạc không thích Mộng Mộng, hơn nữa lúc này cảm xúc và trạng thái của hắn đều đặc biệt kém, Tạ Tri Vi chắc chắn sẽ không dắt Mộng Mộng tới để chạm vào vảy ngược của hắn.
Nếu kết giới đã bị phá ra một cái lỗ thủng, hắn không cần tốn sức vẫn có thể đi ra ngoài, lấy năng lực của hắn, cứu một hai người dễ như trở bàn tay. Dọc theo đường đi nghe Mộng Mộng giải thích, thì ra sau khi hắn bị Mục Hạc mang về vương phủ, nàng lại đến biệt viện kia tìm hắn một lần nữa, nhưng không gặp được ai.
Nàng đành phải nghe ngóng đại bản doanh của Mục Hạc —— phủ Cửu Châu Vương, một đường tìm tới, quả nhiên Tạ Tri Vi đang ở chỗ này.
Nhưng có một việc nhỏ xen vào, đó là Sở Tri Thị cũng tới.
Ngay từ đầu hắn ta trực tiếp tới cửa đòi người, nhưng lại bị đuổi ra ngoài không một chút khách khí. Thứ nhất là vương phủ và Đạo Tông bởi vì việc lớn việc nhỏ mà oán hận chồng chất kéo dài từ lâu, thứ hai là Tạ Tri Vi đã chết thiên hạ đều biết, trên dưới vương phủ đều cho rằng Sở Tri Thị đang nói mê sảng.
Sở Tri Thị không gặp được Mục Hạc, thậm chí không gặp được Cửu Châu Vương, đành lưu lại bên ngoài vương phủ mấy ngày, không nghĩ tới đúng lúc gặp được Đạm Đài Mộng.
Hắn biết được Đạm Đài Mộng cũng đến vương phủ tìm người, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định ban đêm xông vào vương phủ thăm dò.
Không ngờ vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, hai người vậy mà lại bị tóm gọn.
Chỗ này Đạm Đài Mộng không có nói tỉ mỉ, đại khái chính là Mục Hạc đột nhiên xuất hiện, sau đó bọn họ không biết vì sao bỗng dưng mất hết linh lực. Nàng ngược lại vẫn ổn, bởi vì nể mặt Độ Sinh, Cửu Châu Vương không hề gây khó dễ, chỉ giam nàng lại phòng ngừa chạy loạn làm hỏng chuyện của ông ta.
Sở Tri Thị thì thảm rồi.
Hắn từng bẻ gãy tay của Mục Hạc, lần này rơi vào trong tay ông ta, Cửu Châu Vương sợ là vẫn luôn muốn trả thù. Ông ta giam Đạm Đài Mộng lại, chính vì sợ nàng đem chuyện Sở Tri Thị ở vương phủ nói lộ ra ngoài.
Đương kim thánh thượng thân thiết với Đạo Tông, Cửu Châu Vương cho dù muốn trả thù, cũng không thể không kiêng kị.
Hôm nay Đạm Đài Mộng vừa nghe tin Cửu Châu Vương muốn bẻ gãy tay của Sở Tri Thị, không khỏi cuống lên. Nơi giam giữ nàng vốn không nghiêm ngặt, thừa dịp thủ vệ mở cửa đưa cơm, nàng quật ngã thủ vệ chạy ra ngoài.
Dựa vào cảm ứng của Kim Liên, nàng tìm đến tiểu viện chỗ Tạ Tri Vi đang ở, người thứ nhất đúng lúc đụng phải chính là tiểu nha hoàn kia.
Chuyện khiến Tạ Tri Vi khó hiểu chính là, rõ ràng Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng cùng nhau bị tóm, vì sao tiểu nha hoàn kia lại nói là hai người nam?
Ừm, cũng có thể là tiểu nha hoàn nói dối, cũng có thể là vương phủ thất đức bắt quá nhiều người, hoặc có thể là lý do khác nữa.
Có điều những chi tiết này đều không quan trọng. Trước mắt Sở Tri Thị vì tìm hắn, bị người ta bẻ gãy một cánh tay, thế này phải làm sao cho phải đây?
Mà Sở Tri Thị ngơ ngác nhìn hắn, tựa như một kẻ ngốc, so với cái người mới vừa trò chuyện vui vẻ bộ dáng bình tĩnh kia như hai người khác nhau.
Đạm Đài Mộng rất nhanh đã hiểu ra: “Tiền bối, ân công, thì ra hai người quen biết nhau?…… Chắc không phải ân công chính là người mà tiền bối muốn tìm đi?”
Tạ Tri Vi không dám nhìn vào đôi mắt Sở Tri Thị, ho khan nói: “Đại khái là vậy.”
Sở Tri Thị đột nhiên đứng lên, cánh tay bị gãy lung la lung lay, “Cái gì gọi là đại khái là vậy, nhị sư huynh, người đệ muốn tìm chính là nhị sư huynh!”
Cái xưng hô này khiến cho Đạm Đài Mộng khϊế͙p͙ sợ vạn phần: “Nhị sư huynh? Nhị sư huynh của Sở tiền bối không phải là Tạ chân nhân sao? Tạ chân nhân lại là sư tôn của thế tử, vậy……”
Nàng nhất thời không tiêu hóa được những thứ này, nhưng cũng rất tự giác mà im lặng. Bởi vì nàng biết, lúc này tâm trạng của hai người ở trước mặt nàng, tuyệt đối phức tạp hơn nàng rất nhiều lần.
Tạ Tri Vi chậm rãi nói: “Đa tạ tiểu sư đệ, vi huynh…… có lỗi với ngươi.”
Sở Tri Thị hỏi: “Nhị sư huynh chỉ xin lỗi ta thôi sao?”
Tạ Tri Vi bỗng nhiên không biết phải làm sao.
“Nếu muốn nhận lỗi, chỉ sợ huynh bồi thường không nổi đâu.” Sở Tri Thị hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rốt cuộc không thể kiềm chế xuất hiện tức giận, “Huynh có biết hay không, đại sư huynh vẫn luôn để trống vị trí ở Tạo Cực Thành, ai hỏi đến huynh ấy đều trở mặt. Đám tiểu đồng ở Tạo Cực Thành tuy đều đã bái nhập sư môn, nhưng vẫn thường xuyên trở về quét dọn! Có biết hay không đệ cách hai ngày sẽ tới mộ phần của huynh nhìn một chút, mọi người vẫn không thể nào quên được huynh…… Nhưng huynh thì sao? Huynh ngay cả chết sống cũng không cho mọi người biết!”
Hắn ta quở trách liên tục không ngừng, Tạ Tri Vi càng thêm nghẹn lời.
Hắn cảm thấy không riêng gì Mục Hạc, tất cả mọi người đều có máu có thịt có linh hồn. Cốt truyện đã không bị khống chế, nguyên tác cũng đã vô dụng. Hiện tại tất cả những chuyện mà mọi người làm, đối với hắn là tốt hay không tốt, đều xuất phát từ nội tâm.
Bọn họ đều là người sống sờ sờ.
Mà hắn, lại dùng tâm thái đi kịch bản để đối đãi với tất cả.
Tạ Tri Vi thì thào nói: “Thật xin lỗi, ta thật sự không nghĩ tới……”
Sở Tri Thị thở dài: “Không nghĩ tới mọi người vẫn luôn mong nhớ huynh có đúng không? Nhị sư huynh, vì sao huynh cứ mãi không tự tin như vậy, đệ…… Đệ thật sự không biết nên nói với huynh thế nào cho phải……”
Giọng của hắn có chút không ổn, Tạ Tri Vi ngạc nhiên giương mắt, phát hiện hốc mắt hắn đã đỏ bừng.
“Cái kia…… Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ.”
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi Sở Tri Thị lập tức nghẹn ngào: “Nhị sư huynh, huynh không chết thật là…… Thật là tốt quá……”
…… Khuyên xong người này lại tới khuyên người kia. Đều là đàn ông lớn cả rồi, khóc sướt mướt như vậy tiền đồ để ở đâu?
Tạ Tri Vi tự biết đuối lý, lúng ta lúng túng nói: “Lớn già đầu như vậy, sao lại khóc giống như một đứa nhỏ.”
Đạm Đài Mộng ở một bên nhỏ giọng hoà giải: “Còn là một đứa nhỏ thân cao chín thước.”
Sở Tri Thị lập tức ho khan một tiếng, vốn định phân trần mấy câu, lại cảm giác mặt già có chút chịu không nổi, trực tiếp nhắc nhở: “Nha đầu, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, có biết chưa.”
“Được rồi tiền bối, ta sẽ không nói.”
Tạ Tri Vi nhẹ nhàng thở ra, phô mai so với Mục Hạc dễ dụ hơn rất nhiều, đây mới là bộ dáng mà người lớn nên có.
Sở Tri Thị lấy tay trái lau mắt một phen, khôi phục thần sắc như bình thường: “Nhị sư huynh, huynh đến đây, chúng ta lại có thêm trợ thủ. Việc này không nên chậm trễ, trước hết nghĩ biện pháp chạy thoát ra ngoài đi.”
Tạ Tri Vi gật đầu nói: “Được.”
Đi vốn không khó, thế nhưng dây xích sắt trên người Sở Tri Thị có chút khó giải quyết, tìm không ra thần khí như Thanh Bình Kiếm để chém đứt nó. Giờ phút này hắn không có linh lực, lại bị gãy mất một cánh tay, Tạ Tri Vi đành phải vận chuyển chút linh lực cho hắn tạm chống đỡ, sau đó đỡ hắn lên cùng đi.
Ba người gặp người liền quật ngã, một đường trót lọt ra khỏi vương phủ. Lúc này đã sang canh năm, Tạ Tri Vi quay đầu lại nhìn nhìn, cách vương phủ đã là một chặng đường không nhỏ.
Cho dù vương phủ có phái xe ngựa truy đuổi, cũng phải mất một đoạn thời gian. Thế nhưng…… đổi thành Mục Hạc dẫm lên Thanh Bình Kiếm, phỏng chừng phút chốc đã đến.
Đáy lòng Tạ Tri Vi bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn cứu người sốt ruột, không nghĩ ngợi nhiều đã giúp phô mai và Mộng Mộng trốn ra ngoài. Lúc hắn rời khỏi Mục Hạc còn đang ngủ, không biết hiện giờ tình huống như thế nào.
Ngộ nhỡ ảo giác của hắn ta vẫn chưa tan biến, lại thêm pha lê tâm, giờ phút này mình lại không ở bên cạnh……
Sở Tri Thị thấy hắn thất thần, chỉ cho rằng hắn mệt mỏi: “Nhị sư huynh buông tay đi, đệ không yếu đuối như vậy đâu, một đường này vừa chạy vừa truyền linh lực cho đệ, huynh cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Tạ Tri Vi nói: “Không cần, gấp rút lên đường mới quan trọng..”
Đạm Đài Mộng gật đầu: “Đúng vậy, sớm chút đến thị trấn ngoại ô kinh thành là có thể mướn được xe ngựa, sau đó cải trang đi ra ngoài.”
Tạ Tri Vi lại dìu đỡ Sở Tri Thị một lần nữa: “Tiếp tục đi thôi.”
Vừa mới nói xong, sắc mặt hắn liền biến đổi.
Nơi này là một mảnh đất hoang vu, vậy mà lại có một trận hương hoa nhàn nhạt truyền đến, vô cùng quen thuộc.
Đây là khí tức hỗn hợp của hoa cỏ trong hoa viên vương phủ.
Hắn thầm nghĩ không tốt, ngay sau đó, Đạm Đài Mộng đang đi ở phía trước chợt dừng bước chân. Một vùng quang hoa trắng xóa như bức tường cao đang chắn ở nơi đó.
Lời tác giả: Tiếp tục viết lại*~
—
*FM: Có ai thắc mắc Lời tác giả nói “viết lại toàn bộ” ở cuối chương 88 và chương 89 này có nghĩa là gì không? Số là từ chương 88 đến chương 94, trước phiên bản mà các bạn đang đọc từng tồn tại một phiên bản khác, sau đó tác giả không hài lòng nên đã xé nháp viết lại toàn bộ =))) Khụ, trong phiên bản kia Mục Hạc đã công khai tỏ tình với lão Tạ trước mặt mọi người, có đáng thương và có uống dấm với phô mai nữa…