Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 77: Nụ hôn đầu tiên

Quỷ mới biết hắn vì nói những lời này đã dùng hết bao nhiêu dũng khí.
Có điều sau khi nói xong hình như…… rất nhẹ nhõm, cũng rất thoải mái.


Hắn xoay người sang chỗ khác, bày ra dáng vẻ cao lãnh, chờ đợi đối phương thẹn quá hóa giận, sau đó sử dụng thủ pháp tàn khốc hơn so với chơi chết Bạch Kiến Trứ, tới chơi chết hắn.
Thời gian mấy giây trôi qua cực kỳ chậm chạp, sau lưng vẫn gió êm sóng lặng.


Tạ Tri Vi hiểu rất rõ, lấy tính cách hiện giờ của nam chính, cho dù tức giận cũng không có khả năng lập tức nổi trận lôi đình, lại đợi thêm chút nữa.
Nhưng mà mấy phút lại trôi qua, Mục Hạc ở phía sau hắn vẫn như cũ không hề nhúc nhích.


Tạ Tri Vi bắt đầu khẩn trương, nhịn không được quay đầu nhìn lại. Hắn phát hiện Mục Hạc đứng nguyên tại chỗ, áo bào không gió tự bay. Hai mắt hắn ta nhắm nghiền, mi tâm hơi nhíu, dường như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.


Tạ Tri Vi nhịn không được duỗi tay về phía trước thăm dò, lại phát hiện quanh thân hắn ta ẩn ẩn có sóng khí chuyển động, có thể thấy rõ trong đó còn trộn lẫn sát khí của Hồng Liên.


Theo lý thuyết, ba đóa hoa sen trên người nam chính lúc này phải dung hợp hoàn mỹ, sát khí của Hồng Liên không nên xuất hiện đơn độc, đây là cái tình huống gì vậy?
Đúng lúc này, Mục Hạc bỗng nhiên mở mắt ra, một phát chụp lấy cánh tay Tạ Tri Vi.


Đôi mắt hắn vốn đang trong sáng, nhưng trong nháy mắt vừa thấy Tạ Tri Vi đã trở nên mờ mịt. Hắn vô cùng nhanh chóng, cũng vô cùng cẩn thận nhìn kỹ gương mặt Tạ Tri Vi, tựa như đang ở trong một cái mộng cảnh vừa ngắn ngủi lại vừa chân thật, người trước mắt sẽ biến mất ngay tức khắc.


Vẻ mặt này mặc dù rất thâm tình, nhưng đặt trong giờ phút này lại cho cảm giác hắn ta đang bị một loại bệnh gì đó không được khỏe lắm.
Một cái tay khác của Mục Hạc bỗng nhiên đặt ở khóe mắt hơi hơi trợn to của Tạ Tri Vi, sau đó vô cùng ôn nhu mà vuốt ve gương mặt hắn từ trên xuống dưới.


Tạ Tri Vi bất giác giật giật yết hầu, không thể đoán được đối phương muốn làm gì —— sức tưởng tượng của hắn hoàn toàn không đủ dùng.


Mục Hạc phát ra một tiếng than nhẹ gần như không thể nghe thấy, “Càng ngày càng nghiêm trọng……Có điều, thế này hình như không có gì không tốt, ta…… rất thích.”
Biểu cảm trên gương mặt Tạ Tri Vi từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.


Nếu như hắn nhớ không lầm, hắn vừa mới ám chỉ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nam chính đi?
Tại sao cốt truyện chuyển biến bất ngờ, nam chính lại nói với hắn là “Rất thích”?


Mặc dù không rõ nam chính rốt cuộc đang bị động kinh hay là uống nhầm thuốc, bỗng nhiên xuất hiện ảo giác. Nhưng nam chính đến tột cùng là nhìn hắn thành ai rồi? Đạm Đài Mộng? Thu Trọng Vân? Hay là cái cô không để cho người ta bớt lo Doãn Vô Song kia!


Tạ Tri Vi lùi về phía sau, muốn nói chuyện rõ ràng với hắn ta. Nào biết thân thể vừa mới thoáng dịch chuyển một chút, Mục Hạc lại tựa như sắp mất món bảo bối quý hiếm gì đó, vội vã đuổi theo, một tay túm lấy hắn ôm vào trong ngực.


Tạ Tri Vi một bên giãy giụa một bên nói: “Có sai lầm chỗ nào hay không!”


Tuy rằng bốn năm trước lúc nam chính vẫn còn nhỏ, hắn rất thích ôm ôm ấp ấp sờ sờ đầu. Nhưng đó là hắn tranh thủ cơ hội khoe khoang địa vị của mình, hơn nữa người lớn làm như vậy với trẻ nhỏ không có gì không đúng cả. Hiện tại nam chính đã cao lớn uy vũ hơn hắn, hai người còn ôm như vậy nữa…… khí thế trưởng bối của hắn sẽ bị tổn hại có biết không!


Tạ Tri Vi khó khăn lắm mới nghiêng đầu qua một bên, trông thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Mục Hạc, cứ như e sợ hắn sẽ bay đi mất, nhịn không được nghĩ: Nhìn thái độ lãnh đạm mà nam chính đối xử với ba em gái kia, sẽ khó buông bỏ khó chia lìa như vậy sao? Chẳng lẽ người mà nam chính thích là một người hoàn toàn khác?


Cô nương nhà ai! Nếu có, ta nhất định phải chống cái mạng già này thay nam chính tìm kiếm cho ra nàng ấy.
Ánh mắt Tạ Tri Vi sáng lên, cứ như đã nhìn thấy hi vọng của tuyến tình cảm rồi. Mục Hạc bỗng nhiên vùi đầu xuống chỗ hõm vai của hắn, khe khẽ nói: “Sai? Phải…… Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”


Tạ Tri Vi cười lạnh trong lòng, đâu chỉ là sai, ngươi quả thực tội ác tày trời. Đầu tiên là đuổi theo đánh, sau đó là cầm Hắc Liên hành hạ, cuối cùng là bóp cổ. Hiện tại còn nhìn ta thành em gái mà ôm ấp, từng vụ từng việc, ta đi đâu để đòi lí lẽ hả!


Mấy ngày liên tiếp góp nhặt ủy khuất đầy mình, hóa thành một ngọn lửa vô danh thiêu cháy trong lòng Tạ Tri Vi, hắn cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện đi tìm em gái cho nam chính nữa. Giương mắt nhìn Mục Hạc, hắn nhàn nhạt nói: “Là ngươi ở trước mộ nói không muốn tới bái ta, bây giờ vì sao lại nhận sai?”


Một ngày vi sư, suốt đời không bỏ.
Lời nói này không chỉ là ước hẹn suông của sư phụ được chưa!
Mục Hạc ngập ngừng nói: “Đó là bởi vì……” Hắn dừng lại, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, lại bắt đầu giống như lúc trước, chăm chú nhìn Tạ Tri Vi vừa mờ mịt lại vừa thâm tình.


Tạ Tri Vi hỏi: “Vì cái gì?”
Mục Hạc một lần nữa nâng cái cằm mảnh khảnh của hắn lên, tự giễu mà lẩm bẩm: “Ta nói nhiều với một cái ảo giác như vậy để làm gì.”
Tạ Tri Vi sửng sốt, sau đó phát hỏa, nắm lấy cổ tay của hắn ta: “Ngươi nói ta là ảo giác?”


“Nếu đã là ảo giác, mà lại chân thật thế này, vậy……” Đầu ngón tay đang vuốt ve của Mục Hạc rốt cuộc ngừng bên khóe miệng Tạ Tri Vi, hắn si mê cười rộ lên, “Làm mấy thứ gì đó, chắc cũng không sao đâu?”


Dứt lời, còn không đợi Tạ Tri Vi kịp phản ứng gì, hắn đột nhiên kéo vạt áo của Tạ Tri Vi ra.


Bởi vì mấy ngày nay cuối thu nắng gắt, Tạ Tri Vi sợ nóng, phía dưới lớp áo choàng chỉ mặc có một lớp áo này. Cổ áo vừa mở rộng, xương quai xanh cùng với phần da thịt bên dưới xương quai xanh của hắn tất cả đều lộ ra bên ngoài.


Hành vi này của nam chính không thể tính là kỳ quái, quả thực nên được xưng tụng là biến thái!
Tạ Tri Vi dùng hết toàn lực đẩy hắn ta ra, lớn tiếng quát lớn: “Ngươi có gì muốn nói thì nói cho đàng hoàng, kéo quần áo làm gì!”


Hắn liên tiếp lui lại mấy bước, cúi đầu kiểm tra, phát hiện hai mảnh vải áo trước ngực đã bị xé rách.
Trái tim không khỏi rỉ máu, đây là tơ lụa thượng hạng đó nha……


Hắn ngẩng đầu, cơn phẫn nộ lộ rõ trên mặt: “Ngươi đánh bóng đôi mắt mà nhìn cho rõ, ta không phải là ảo giác gì cả, ta! Là! Sư! Tôn! Ngươi! Tạ! Tri! Vi!”


Mục Hạc vốn đang hướng về phía hắn ép sát từng bước một, nghe vậy đồng tử co rụt lại, ánh mắt trong thoáng chốc chợt hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Phải…… Phải không? Thật sao?”
Sát khí của Hồng Liên ở chung quanh hắn lưu động mãnh liệt, chứng tỏ nội tâm hắn cũng đang giãy giụa.


“Nghịch đồ!” Tạ Tri Vi giận không thể kiềm chế: “Năm đó dốc lòng dạy dỗ, dốc túi truyền thụ, vì ngươi mà không tiếc nói dối trước mặt người trong thiên hạ. Bây giờ ta rơi vào cảnh không còn gì hết, ngươi lại vô lễ như thế, chẳng lẽ, muốn khi sư diệt tổ hay sao?”


Mục Hạc kinh sợ nói: “Không phải sư tôn, đệ tử không dám.” Hắn đem một bàn tay đặt ở thái dương, thần sắc có chút thống khổ. Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì để áp chế, rất nhanh hắn đã một lần nữa nhìn về phía Tạ Tri Vi, sắc mặt tuy đã dịu xuống nhưng mi tâm vẫn còn hơi nhíu.


Nhìn dáng vẻ này của Mục Hạc, chỉ một lát là khỏe lại, thừa dịp hắn ta còn chút lòng kính sợ đối với mình, phải tranh thủ thời gian chuồn gấp mới được.
Tạ Tri Vi đánh bạo cao lãnh nói: “Ngươi quá khiến cho người ta thất vọng…… Hai người chúng ta, vẫn nên từ biệt mới tốt.”


Mục Hạc đờ đẫn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Tạ Tri Vi yên lòng, xoay người liền đi. Nhưng hắn vừa mới bước ra một bước, quanh thân đã nổi lên quang hoa của Bạch Liên, tiếp theo đó là hơi thở của Hắc Liên từng tia từng sợi lan tràn tới, bao bọc vây quanh hắn.


Hắn lập tức sợ hãi nhớ tới lúc trước từng bị Mục Hạc lấy Hắc Liên ra hành hạ.
Nhưng trang bức được một nửa, lúc này lại sợ, rất có lỗi với cái vai diễn không dễ gì có đối thủ này.


Tạ Tri Vi lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?” Chữ cuối cùng vừa mới nói xong, hắn lại sa vào trong một cái lòng ngực quen thuộc.
Tạ Tri Vi mặt vô biểu tình nghĩ, đã ôm tới lần thứ ba, đúng là rất quen thuộc……


Mục Hạc đứng đối diện với hắn, đôi mày hắn ta chậm rãi giãn ra, xích lại gần từng chút từng chút một, như say như mộng mà nói: “Sư tôn sẽ không đối xử lãnh khốc vô tình với ta như thế, cho nên, tất cả những thứ này đều là ảo giác, không cần phải bận tâm cái gì.”


Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm, nam chính ngươi được lắm, đối xử với ngươi tốt chính là sư tôn, đối xử với ngươi không tốt chính là ảo giác, có thể muốn làm gì thì làm kêu đánh kêu giết có đúng không?


Có điều…… Nhìn dáng vẻ này, tuyệt đối cũng không phải là muốn kêu đánh kêu giết.
Hắn không dám nhúc nhích, mà gương mặt Mục Hạc cách gương mặt hắn càng lúc càng gần, thậm chí còn mang theo hơi thở ướt át xông vào mặt.


Cặp mắt hắn mở càng lúc càng lớn, rốt cuộc, hai cánh môi lành lạnh đã dán xuống môi hắn cùng chung một chỗ.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, thật giống như tiếng nước chảy cùng với tiếng gió reo ở ngoài viện đều bị che chắn.


Mục Hạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động, trên má nổi lên một vòng đỏ ửng khả nghi.
Tạ Tri Vi phát ra một tiếng kêu rên, xuất ra tất cả sức lực mà hắn có, dùng cả tay chân xô đẩy hắn ta.


Nhưng đối phương không chút sứt mẻ, không những Hắc Liên và Bạch Liên cùng xếp chồng lên nhau giam cầm hành động của hắn, ngay cả hai tay hắn cũng bị Mục Hạc ấn ra sau lưng, một mực siết chặt.


Mục Hạc vô cùng hưởng thụ, trong nháy mắt chạm vào môi Tạ Tri Vi hắn như bị điện giật run rẩy một chút. Không bao lâu sau, tựa như mỗi một tiểu nam sinh dâng ra nụ hôn đầu đời, thử thăm dò tìm kiếm muốn tiến thêm một bước. Hắn ôm người trong lòng ngực một cách chặt chẽ, không cho đối phương có một chút đường sống để giãy giụa. Sau đó, hắn há miệng ngậm lấy hai cánh môi mỏng của đối phương, nhẹ nhàng ʍút̼ vào một chút, dường như cảm thấy rất ngon miệng, lại vươn đầu lưỡi ra muốn thăm dò vào bên trong.


Đây là một nụ hôn, hôn khá là ngây ngô.
Sau khi ý thức được điểm này, dường như Tạ Tri Vi nghe thấy tiếng vỡ vụn của cái gì đó. Rất lâu về sau, lúc rảnh rỗi đi nghiêm túc suy xét lại vấn đề này, sau đó hắn nhận ra, đó là tiết tháo của hắn.


Nhưng vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn bộ lông tơ trên lưng đều dựng đứng, một trái tim gần như muốn ngừng đập, muôn vàn cảm xúc rót thành bốn chữ —— nổi hết da gà.
Hắn mím môi chặt chẽ, kiên quyết không cho Mục Hạc tiến thêm một bước!


Hắn cho rằng, đây là tôn nghiêm cuối cùng của hắn!


Quả nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng, Mục Hạc tốn một hồi lâu vẫn không mở khớp hàm của hắn ra được. Cuối cùng, dường như Mục Hạc quyết định từ bỏ, ấn hắn vào trong lòng ngực hung hăng xoa nắn một lát, lại hờn dỗi cắn ngoài miệng hắn một cái, mới chịu rời khỏi miệng hắn.


Tạ Tri Vi há miệng thở hổn hển, ghét bỏ nhìn sợi tơ bạc bị kéo ra giữa đôi môi hai người, cảm thấy mình thiếu chút nữa đậu xanh…… A không, thiếu chút nữa bị xxx rồi.


Cũng không biết trong ảo giác Mục Hạc đã đem hắn biến thành cô em nào, thế mà lại bá đạo như vậy. Hắn ta một giây trước còn lấy lòng bồi tội nàng, một giây sau đã muốn thượng nàng.


Có thể được Mục Hạc độc sủng, em gái này ngày sau nhất định sẽ  không chịu không chịu đâu đến chết đi sống lại.
Từ từ, nếu đã có thời gian đi suy xét ba cái này, trước hết nên nghĩ cách làm sao chạy thoát thân đi?


Tạ Tri Vi mạnh mẽ thu hồi những ý nghĩ chế nhạo kia, dùng lời lẽ chính đáng mà nói: “Buông tay!”
“Không thể được.”
“Ngươi……”


Mục Hạc dùng đầu lưỡi kéo sợi tơ bạc vào trong miệng rồi ɭϊếʍƈ, nhấp nhấp môi, tựa như đang cẩn thận thưởng thức hương vị kia, sau đó hắn cười rộ lên, bên trong nụ cười vậy mà đồng thời trộn lẫn hai loại cảm xúc hạnh phúc và thống khổ. Đầu ngón tay hắn chạm vào vệt nước đọng bên khóe môi Tạ Tri Vi, nói khẽ: “Không hổ là sư tôn, ngay cả sinh ra ảo giác cũng tốt đẹp như thế……”


Tạ Tri Vi vốn đang liều mạng tách tay hắn ra, bỗng nhiên dừng lại: “Ngươi nói cái gì?”
Mục Hạc thở dài nói: “Sư tôn, người có biết…… Đệ tử thích người biết bao lâu……”
Lời tác giả: Rốt cuộc Hộp Gỗ lớn đã nếm được hương vị của sư tôn rồi, ây dô


Có muốn tung bông rải hoa, bắn pháo cho Hộp Gỗ lớn không nào?