Kỷ Lang vừa về đến nhà, chưa kịp mở đèn, nương theo ánh trăng chiếu vào phòng, đã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cuộn mình trên ghế salon. Chẳng hiểu tại sao nhịp tim của anh đánh thịch một cái. Anh lặng lẽ mở chiếc đèn bàn, lúc này mới nhìn thấy rõ Tô Niệm Đường đang cuộn mình nằm ngủ trên ghế salon, ngủ say lắm rồi, trong tay vẫn còn quyển sách anh đặt trên bàn.
Kỷ Lang nhẹ nhàng đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn mờ ảo, môi cô trắng hồng, hàng lông mày tinh tế hơi nhíu lại, còn có âm thanh ùng ục từ trong bụng của cô phát ra. Cách đó không xa trên chiếc bàn ăn là mâm cơm đã nguội ngắt.
“Cô bé ngốc!”, anh thấp giọng nói.
Vì ngủ sai tư thế mà trên mặt cô lưu lại mấy dấu đỏ đỏ, anh lấy ngón trỏ đụng một cái, không ngờ cô lập tức mở mắt, trong ánh mắt có chút đề phòng. Nhưng khi nhìn rõ người trước mắt là Kỷ Lang, ánh mắt ấy dịu xuống, tròng mắt hơi đỏ, giống như con thỏ trắng nhỏ.
“Anh Kỷ Lang sao bây giờ mới về?”, cô bật dậy, dụi dụi hai mắt hơi mơ màng nhìn Kỷ Lang: “Em làm cơm chờ anh về, thức ăn nguội hết rồi, để em đi hâm nóng lại nhé!”
“Nè …”, Kỷ Lang ngăn cô lại: “Anh ăn rồi, trước đây anh đã nói không cần chờ anh về mà.”
“Ăn rồi?”, Tô Niệm Đường nheo mắt, đáy mắt ánh lên tia thất vọng.
“Ngày hôm nay phá được vụ án lấy trộm đồ, anh khao mấy người trong Sở Sự Vụ ăn cơm, vì vậy về hơi trễ.”
“Vụ án phá rồi sao?”, Tô Niệm Đường lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: “Có phải Hà Uy đã nhận tội hắn ta cùng bà Vương lập mưu không?”
“Vâng đúng rồi, cô nhóc ạ. Nhờ em nhắc anh phải đi tìm Vương Hữu Tài trước, nên vụ án nhanh chóng điều tra ra chân tướng.”
Tô Niệm Đường nhếch môi: “Anh Kỷ Lang phá được án thì mời mấy người trong sở ăn cơm, còn em giúp anh một ân huệ lớn như vậy, không biết anh cảm ơn em thế nào đây?”
“Cám ơn?”, Kỷ Lang nâng cằm cô lên, nở nụ cười mê người, “Nếu không anh lấy thân báo đáp được không, không biết em có chịu nhận không?”
Tô Niệm Đường hất tay anh ra nhưng vẻ mặt cũng chợt ửng đỏ: “Anh Kỷ Lang nói thật chứ?”, thanh âm của cô còn có chút mong chờ.
“Ha ha ha, đùa thôi, cô bé ngốc!”, Kỷ Lang vò vò đầu cô, sau đó chậm rãi đến bàn ăn, nhấc chiếc đũa gắp dĩa thức ăn đã lạnh tanh, ăn một miếng lớn: “Tay nghề không tồi nhe, không biết sau này ai diễm phúc cưới được em, quả là người có lộc ăn.”
Trong nháy mắt, Tô Niệm Đường từ ánh mắt thất vọng nhanh chóng tỉnh táo, đoạt lấy đôi đũa từ trong tay anh: “Nguội ngắt rồi còn ăn!”
Kỷ Lang vung vung tay: “Được rồi! Em mau đi ngủ đi, chỗ này để ăn dọn cho. Nói thật, sau này em đừng nấu cho anh”, Kỷ Lang thở dài, “Anh khá bận, không thường về nhà ăn cơm.”
“Ờ, em biết rồi!”. Tô Niệm Đường nhụt chí, nhún vai: “Vậy em đi ngủ trước!”. Nói xong, mặc kệ cơm nước trên bàn, xoay người về phòng.
Kỷ Lang lắc lắc đầu, nhìn thức ăn trên bàn: “Cô bé này …”, thật sự để chỗ này lại cho anh dọn sao.
Sáng sớm Kỷ Lang đi đến Sở Sự Vụ, lúc này vẫn chưa có ai, Kỷ Lang thay bộ quần áo thường, xuống sân nhỏ phía dưới lầu chạy bộ, vừa chạy vừa nghĩ đến vụ án giết người xảy ra mấy ngày trước. Vụ án đã không có chút đầu mối, mà trong lòng anh cũng chẳng phán đoán được gì.
Sau khi chạy vài vòng, Kỷ Lang dựa vào lan can thở hồng hộc, uống ngụm nước, sau đó mò mò túi áo tính đốt điếu thuốc, kết quả phát hiện mình đã thay bộ quần áo khác.
Anh chỉ còn cách lấy tay phiết môi, đã mắc chứng nghiện thuốc lá, bây giờ không có cảm thấy thật khó chịu, đành phải quay về tìm thuốc hút thôi.
Vừa mới lên lầu đã nghe tiếng nói chuyện trong phòng làm việc.
“À, sếp đến rồi!”
“Có chuyện gì?”, Kỷ Lang nhìn đám người đang tụ tập trước máy vi tính Tiết Nhạc.
“Sếp, nhân vật ‘Ro’ trên diễn đàn Tấn Giang lại đi giải đề, lần này ‘hắn’ lôi lại mấy đề năm trước giải hết. Trời ạ! Cấp độ tuy thấp nhưng trả lời như đại thần á!”. Tiết Nhạc hưng phấn chỉ vào màn hình máy vi tính: “Chính là vẫn chưa biết người này là ai. Sếp, hôm nay em còn cố tình tra IP của ‘hắn’, và dĩ nhiên tra không ra. Nếu vậy ‘hắn’ cũng là một cao thủ máy tính đó!”. Vẻ mặt Tiết Nhạc lúc này như đã tìm được một đối thủ thật sự.
Kỷ Lang hừ hừ một tiếng, dáng vẻ không có chút hứng thú, lơ đãng liếc nhìn lên màn hình của Tiết Nhạc, ngay lập tức anh cau mày, kéo Tiết Nhạc và Lê Huy đang đứng ở đó ra, nhìn chằm chằm trong máy vi tính đề mục và đáp án.
“Đây là một đề mục của một Đại thần đưa ra vào hai năm trước, vẫn chưa ai giải được, dĩ nhiên, là chuyện của ngày hôm qua, bắt đầu từ sáng nay ‘Ro’ đã giải thành công.”
Sắc mặt Kỷ Lang không tốt lắm. Anh hừ lạnh, vỗ vỗ vai Lê Huy: “Không làm việc sao? Túm tụm ở đây làm gì?”
Triệu Trạch vỗ tay: “Nào đi làm việc thôi, toàn lo chuyện không đâu thôi à!”
“Á … giải tán!”
Kỷ Lang cũng về phòng làm việc của mình, nhưng lại vội vàng mở máy tính, đăng nhập vào diễn đàn Tấn Giang, truy cập ngay trang Tiết Nhạc vừa đề cập.
--- Án mạng phát sinh tại một nhà trọ, chủ nhà trọ bị hung thủ dùng dao chém chết. Quan phủ địa phương sau khi nhận được tin liền lập tức điều tra. Ông lệnh cho toàn bộ các khách từ mười lăm tuổi trở xuống cùng phụ nữ đang trọ ở đây giải về nha môn thẩm vấn, rồi thả họ ra, sau đó lại triệu hồi trở lại, cứ như vậy lập đi lập lại nhiều lần, đến ngày cuối cùng chính thức bắt được tên hung thủ. Xin hỏi tại sao lại như vậy?
Đề thi này là do anh đăng trên mạng vào hai năm trước. Khi ấy còn trẻ, cũng giống như Tiết Nhạc bây giờ rất thích lên internet khoe khoang, chứng tỏ đẳng cấp của mình. Khi đó anh cũng được mệnh danh là Đại thần tư duy, rất thích đưa ra câu đố, sau đó nhìn người khác giải không được rồi phải cầu xin anh đáp án.
Về sau, anh đạt được cấp độ cao nhất của diễn đàn, liền không còn thấy hứng thú. Bây giờ câu đố của anh đã được giải đáp, anh đương nhiên phải nhìn xem là thần thánh phương nào.
--- Đây là một đề điển hình về chiến thuật tâm lý, phụ nữ và trẻ em bị giải lên rồi tha về nhiều lần như vậy là để thăm dò nội tâm hung thủ. Cứ thế lặp đi lặp lại, hung thủ sẽ lo lắng, thầm nghĩ tại sao nha môn lại chỉ giải phụ nữ và trẻ em. Có tật giật mình, hung thủ dĩ nhiên sẽ hướng về phía mấy tay quan sai để dò la, như vậy có thể biết ai là hung thủ.”
Kỷ Lang xoay cây bút trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, ‘Ro’ này thật sự có tài, đây chính là giả thiết của anh năm đó.
Sau đó, anh lập tức lên diễn đàn mở một bài mới.
--- Có một gia đình khá giàu có, nhà này có 2 đứa con, đứa con trai thì có tính cách khá kỳ lạ, thằng bé mắc bệnh sạch sẽ nhưng lại rất thích cắn móng tay, đứa con gái tính cách khá hoạt bát, đáng yêu. Thế nhưng, hai anh em từ nhỏ quan hệ đã không tốt, thằng anh luôn thích bắt nạt đứa em gái, còn hợp tác với nhóm khác đến bắt nạt đứa em này. Cô em gái dễ tính đều cho qua.
Mọi chuyện cứ thế qua đi đến khi hai đứa bé trưởng thành.
Một ngày nọ, cha mẹ bọn họ đều mất, để lại phần gia sản khá lớn, hai anh em trở thành người thừa kế. Hai người bắt đầu tranh giành tài sản, đến ngày nọ, người anh trai cũng đột nhiên qua đời.
Người anh trai là bị bỏ độc chết, thế nhưng tại hiện trường tất cả chén trà hay bánh ngọt đều không kiếm ra thành phần gây độc, vậy người anh trai bị độc chết bằng cách nào?”
Sau khi đăng đề tài, Kỷ Lang thoát khỏi diễn đàn, đang chuẩn bị lấy hồ sơ vụ án lần trước xem lại một lần, không ngờ Triệu Trạch gõ cữa: “Sếp! Mấy ngày trước đã tra ra thân phận nạn nhân.”
Kỷ Lang vội vàng cho anh ta vào ngồi báo cáo tình hình.
“Nạn nhân tên Lý Linh Linh, năm nay hai mươi lăm tuổi, là chuyên viên tư vấn của một Trung tâm thẩm mỹ nằm trên đường Đức Nhai ở thành phố Bắc. Miệng lưỡi cô ta ngày thường cũng khá chua ngoa nhưng không có nhiều kẻ thù. Sáng sớm hôm nay khi đồng nghiệp đọc được bản tin tìm người của chúng ta trên internet, liền gọi đến đây thông báo tin tức. Theo như lời khai Linh Linh đã mất tích cách đây một tuần.”
Kỷ Lang gật đầu, tiếp nhận tư liệu trên tay Triệu Trạch, lật lật xem sơ một lúc, sau đó hỏi: “Hiện nay, đã xác định hai kẻ tình nghi?”
“Đúng, Lý Linh Linh là thuộc nhóm người đến di cư đến thành phố Bắc làm ăn. Không có người thân ở đây, có bạn trai đã ở chung với nhau được ba năm, cũng đã tính đến chuyện kết hôn. Theo như đồng nghiệp cho biết, quãng thời gian trước, Lý Linh Linh cùng bạn trai có cãi cọ, nguyên do cũng vì cậu em họ của Lý Linh Linh mới dọn đến ở vào tháng trước, cậu ta ở chung nhà với Lý Linh Linh. Có thể người em họ này đến nhà bọn họ ở lại ăn không ngồi rồi, nên người bạn trai có chút bất mãn. Mối tình nghi lớn nhất hiện nay tập trung lên người bạn trai của Lý Linh và người em họ.”
Kỷ Lang gật đầu: “Cậu đi sắp xếp một chút, điều tra người bạn trai và em họ của cô ta, thuận tiện ghé qua Cục cảnh sát xem tình hình thế nào, đồng thời nhớ lấy bản khẩu cung của hai người bọn họ.”
“Dạ!”, Triệu Trạch gật đầu: “Em đi ngay!”
Xế chiều, Tiết Nhạc và Lê Huy đã cơ bản điều tra ra bối cảnh của người bạn trai và em họ của Lý Linh Linh. Bạn trai của Lý Linh Linh tên Trương Bằng, năm nay hai mươi bảy tuổi, là nhân viên chuyển phát nhanh, trong nhà chỉ có một bà mẹ già, ngày thường rất hiếu thuận. Anh ta cùng Lý Linh Linh cũng ở với nhau được ba năm, phấn đấu ba năm cũng có được căn nhà đầu tiên.
Em họ của Lý Linh Linh tên Lý Trí, hai mươi mốt tuổi, ở quê trộm gà bắt chó, bị người khác xem thường nên đến thành phố Bắc nhờ vả người chị họ. Thế nhưng khi hắn đến thành phố Bắc, cả tháng trời không chịu đi tìm việc làm, còn ăn ké ở nhờ nhà Lý Linh Linh, suốt ngày chỉ ăn rồi lại nằm.
Hai tuần trước đó, vì hắn trộm ba ngàn đồng của Trương Bằng dành dụm gửi cho mẹ chữa bệnh, nên Trương Bằng và Lý Linh Linh có cãi nhau một trận ầm ĩ, sau đó Lý Linh Linh cũng tỉnh ngộ nên muốn đuổi Lý Trí ra khỏi nhà.
Sau khi báo cáo xong, Lê Huy vừa khinh bỉ vừa tức giận nói: “Nếu em mà là Trương Bằng chắc em đánh chết cái thằng Lý Trí quá, quả thực đúng là súc sinh. Sếp! Hung thủ nhất định là tên Lý Trí, bởi vì hắn trộm tiền không được, lại bị người chị họ đuổi ra ngoài, nên tức giận giết chết người chị họ này.”
Kỷ Lang nhíu mày: “Theo như cậu nói như vậy, tiếp theo chúng ta không cần điều tra gì nữa hết?”
Lê Huy cứng miệng, gật đầu một cái: “Thôi, coi như em chưa nói gì hết.”
“Triệu Trạch đâu rồi? Không phải đến Cục cảnh sát lấy khẩu cung sao, sao bây giờ vẫn chưa thấy về?”, Kỷ Lang lại quay bút cũng không nhìn Lê Huy, mà tỉ mỉ kiểm tra lại tự liệu vừa xem vừa hỏi.
Kỷ Lang vừa nói đến đây, Lê Huy tự dưng nổi điên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Khỏi nói, Sếp! Tên Đội trưởng mới đến Cục cảnh sát kia quả thực là tên đáng ghét. Ngày hôm nay anh Triệu đi đến Cục lấy khẩu cung như bình thường, cái tên Hứa Thiên Lập lại không cho anh Triệu được phép xem, còn nói đây là chuyện của cảnh sát bọn họ, do bọn họ phụ trách, không được quyền xen vào. Từ trước đến nay các vụ án vẫn do Sở Sự Vụ chúng ta cùng bên phía cảnh sát cùng phối hợp điều tra, đây là đặc quyền của Cục Trưởng cho phép mà.”
Kỷ Lang nhấc cây bút đặt lên tay, xoay tròn một cái, cây bút xoay xoay trên không trung, sau đó lại bị Kỷ Lang nắm gọng trong tay. Anh gật đầu, hơi nhíu mày: “Thật sao?”