Edit:
Thu Hà ĐỗKỷ Lang nhìn mặt trời buổi sáng rực rỡ, chậm rãi thở dài một hơi, nói: "Chỉ mong tất cả cả nhanh kết thúc đi thôi, án mạng này dường như có điểm tương tự với thủ pháp của sát thủ liên hoàn BTK trong vụ án ở bang Kansas".
Đặng Phỉ nhún vai: "Ai nói không phải đâu!"
Sát thủ liên hoàn BTK trong vụ án ở bang Kansas, Mỹ, tên thật là Dennis Rader, BTK là tên hắn tự đặt cho mình, là viết tắt của Bind, Torture và Kill, dịch ra có nghĩa là ‘Buộc chặt, tra tấn, sát hại’. Nạn nhân trong vụ án này có ít nhất hơn mười người, hung thủ vốn là một mục sư. Kể từ khi bắt đầu phạm tội, qua hơn ba mươi năm hắn vẫn không bị bắt. BTK đã trở thành một danh hiệu khủng bố, khiến cho người dân địa phương cực kỳ hoang mang, lo sợ. Cuối cùng là hắn tự mình lộ thân phận mới bị cảnh sát bắt được.
Hai người vừa về đến nơi, đã có một pháp y đi tới, nhìn Kỷ Lang gật gật đầu, nói: "Đã có kết quả xét nghiệm ngón tay, có vấn đề rất lớn.” Sắc mặt anh ta khá nghiêm trọng.
Kỷ Lang nhướng mày: "Vấn đề gì?"
"Căn cứ vào việc đối chiếu DNA, ngón tay trên thi thể hôm qua căn bản không phải của Diệp Khả.”
"Cái gì?" Kỷ Lang kinh ngạc: "Đó là ai?"
"Điều này vẫn chưa biết, tuy nhiên còn có một điểm khác thường, ở ngón tay đó, tôi xét nghiệm ra thành phần Formalin. Ngón tay này hẳn đã bị cắt ra rất lâu rồi, sau đó được bảo quản trong dung dịch Formalin.”
Ngay lúc đó Đặng Phỉ khẽ trầm tư, lúc trước khi vừa mới thấy thi thể cùng đoạn ngón tay, cô ta có cảm giác rất kỳ quái, giờ thì cảm giác kỳ quái đó đã được chứng thực. Ngón tay kia căn bản bị ngâm trong dung dịch Formalin, nên mới bị trắng bệch như thế.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra chủ nhân của ngón tay đó.” Đặng Phỉ lên tiếng: "Chỉ cần chúng ta xét nghiệm ra DNA của ngón tay đó, tiến hành đối chiếu trên máy tính. Nếu chủ nhân của ngón tay này là người thành phố Bắc, tôi nhất định có thể tìm ra được!”
Đây thực sự là một phát hiện rất lớn, Kỷ Lang cần phải thảo luận một chút: "Nhớ đem báo cáo khám nghiệm tử thi đưa cho tôi, tôi đi về trước.”
Căn cứ vào phân tích trước đó của Đường Đường, ngón tay đó vốn là dấu hiệu gây án của hung thủ để lại được phát hiện trên thi thể, chủ nhân của ngón tay đó nhất định là của nạn nhân vụ án trước.
Nếu là như vậy vì sao đến lúc này lại xuất hiện bất đồng? Ngón tay này rút cục của ai? Chẳng lẽ lại muốn nạn nhân không bị phát hiện?
"Sếp, anh đã về rồi!” Tiết Nhạc vừa vặn đứng bên cửa, nhìn thấy Kỷ Lang trở về liền chào hỏi.
Kỷ Lang gật đầu: "Tô Niệm Đường có ở trong không?"
"Không có, vừa mới tới sau đó lại ra ngoài luôn rồi. Cô ấy cảm thấy Phạm Vĩ không phải sát thủ liên hoàn, nhưng hắn có khuynh hướng phạm tội, có khả năng sẽ trở thành hung thủ.”
Kỷ Lang: "..."
Vì vậy … cô ấy đã đi đâu?
"Sau đó, cô ấy liền đi ra ngoài..."
Cô ấy tám phần là đã đi tìm Phạm Vĩ rồi. Chết tiệt! Kỷ Lang vỗ vỗ Tiết Nhạc: "Cậu định vị vị trí cụ thể di động của Tô Niệm đường".
"Vâng!" Tiết Nhạc gật đầu, vội vàng ngồi máy tính: "Tìm được rồi em sẽ điện thoại báo anh.”
Kỷ Lang nhanh chóng xuống lầu.
Tô Niệm Đường lái xe đến trước cửa nhà Phạm Vĩ. Đây là một khu biệt thự loại nhỏ, cũng không biết phải chăng là do vị trí địa lý không tốt, hay vì nguyên nhân khác mà nơi này hơi hoang vắng, không náo nhiệt.
Cô từ từ xuống xe, đi qua ấn chuông cửa. Không có người để ý tới, nhưng Tô Niệm Đường phát hiện cửa không khóa. Cô nhẹ nhàng bước tới trước cửa, quan sát một chút rồi tiến vào.
Thiết kế trong phòng rất đơn giản, một bộ sofa giả cổ ở phòng khách, sau đó là cầu thang. Cầu thang làm bằng gỗ, mùi gỗ ẩm mốc tỏa ra nồng đậm, phảng phất có thêm mùi khác gay mũi, rất khó ngửi.
Tô Niệm Đường vào trong. Căn phòng nhìn qua khá tối, tựa như bị bao phủ một tầng không khí âm u. Sàn lát gỗ, mỗi bước đi tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên, còn có mấy con chuột ló đầu ra, trông thấy Tô Niệm Đường thì nhanh chóng biến mất. Tô Niệm Đường nhíu mày nhìn thoáng qua trên lầu, lại liếc nhìn phía sau cầu thang, băn khoăn không biết nên đi hướng nào.
Cuối cùng cô quyết định đi lên lầu, vừa mới bước lên cầu thang, âm thanh kẽo kẹt lại vang lên. Trong phòng trống không khiến âm thanh vọng lại.
"Kẽo kẹt...kẽo kẹt..."
Thanh âm nhịp nhàng, có tiết tấu, tựa như một vài hát hoặc như tiếng gào thét, cũng không biết vì ai mà hát lên.
Trên lầu còn tối hơn, bao nhiêu cảm giác sợ hãi cứ như vậy dồn lại, Tô Niệm Đường vịn vào lan can, thở dốc. Đây là nhà bác sĩ mà sao lại u ám, âm trầm như vậy? Trước mặt cô là một hành lang thật dài. Có khoảng mười phòng nằm ở một bên, tất cả đều đóng cửa kín mít. Chẳng ai biết được đằng sau cánh cửa ấy là một thế giới như thế nào?
"Tí tách... Tí tách..."
Có lẽ là tiếng nước chảy, chậm rãi nhỏ xuống, Tô Niệm Đường phát hiện góc tường có một vũng nước, từ từ theo tay vị cầu thang chảy xuống phía dưới, chính vì điều này khiến cho cầu thang gỗ ẩm mục.
Cô đi qua từng gian, từng gian phòng, cũng không thử mở bất cứ cánh cửa nào mà đi thẳng đến cuối hành lang, rồi mới dừng bước. Cô đứng trước cánh cửa cuối cùng, hít thử một hơi, mùi ngai ngái, khó ngửi chính xác là bốc ra từ căn phòng này.
Cô đưa tay đặt lên nắm đấm cửa, vặn nhẹ, không khóa. Tô Niệm Đường nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn vào bên trong, bỗng nhiên hai mắt cô trợn tròn.
"Sếp, tìm được rồi, chị dâu ở...."
Kỷ Lang dựa theo địa chỉ mà Tiết Nhạc cung cấp, vội lái xe đến khu biệt thự, đứng ở cửa xe nhìn thấy cổng biệt thự hé mở, anh vọt chạy qua. Khe khẽ mở cửa, trầm giọng gọi: "I.A? Tô Niệm Đường..." Không có người trả lời, không gian trống rỗng vọng lại chính tiếng gọi của anh.
Không hiểu sao, Kỷ Lang cảm thấy vô cùng căng thẳng, tim đập nhanh hơn, chính anh cũng không khống chế được. Cảm giác vừa hoang mang, sợ hãi, vừa trống rỗng, khiến anh không còn đủ minh mẫn suy nghĩ, một dự cảm không lành đang từ từ dâng lên. Anh đẩy cửa vào trong, mùi hương khó chịu xộc thẳng vào mặt, là mùi Formalin. Sao trong nhà Phạm Vĩ lại có mùi Formalin nồng nặc như vậy?
Anh cảnh giác đi về phía trước, đi tới cầu thang, đứng ở dưới nhìn không rõ tình huống cụ thể trên lầu. Anh hướng về trước nhìn quanh một chút, không trông thấy gì hết, không gian cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có âm thanh tí tách vang lên rờn rợn.
Cuối cùng, Kỷ Lang quyết định đi lên trên lầu.
"Kẽo kẹt...kẽo kẹt..."
Mỗi bước đi của Kỹ Lang, cầu thang lại vang lên một tiếng, khiến anh càng thêm căng thẳng. Anh nhìn xuống bậc thang, lo lắng không biết liệu cầu thang này có thể chịu nổi sức nặng của mình hay không?
‘Răng rắc …’
Một bước của Kỷ Lang làm bậc gỗ bị gẫy, tiếng động lại vang khắp phòng. Chân Kỷ Lang bị lún xuống, anh vội rút ra nhanh chân chạy lên lầu … Âm thanh răng rắc vang lên liên tục, đoạn giữa thang đã gãy.
Trên lầu mùi formalin càng nồng nặc.
Lúc này, dưới lầu chợt lóe lên một bóng người vọt qua, Kỷ Lang quát khẽ: "Ai?"
Anh định lao xuống, nhưng vừa bước đến gần cầu thang thì toàn bộ cầu thang sụp hoàn toàn, âm thanh vỡ vụn khắp nơi, Kỷ Lang lui về phía sau một bước, lực va chạm mạnh bỗng chốc khiến cánh cửa phía sau lưng mở toang.
Kỷ Lang bước vào, cảnh tượng phía trong gian phòng mang đến cảm giác hơi quen thuộc. Trong phòng là hai hàng giá sách, nhưng trên giá sách là một loạt những bình, trong bình đựng rất nhiều thứ: mắt, đầu lưỡi, lỗ tai... cái gì cũng có... Cảnh tượng như vậy, lúc ở Mỹ, ở nhà Christopher Chris anh cũng từng thấy qua.
Kỷ Lang đi ra, liếc xuống lầu một chút, vẫn là một khoảng không tối đen như mực, không thấy bóng dáng một ai? Hay là anh đã nhìn nhầm rồi?
Kỷ Lang quyết định mặc kệ, thử mở ra cánh cửa thứ hai. Trong phòng này rất bình thường, chẳng có bất cứ thứ gì.
Đột nhiên truyền đến bên tai Kỷ Lang tiếng nói chuyện, anh dừng động tác, cẩn thận nghe ngóng nhưng lại không nghe được gì. Anh nhíu mày, Tô Niệm Đường sẽ ở đâu? Chẳng lẽ là bị Phạm Vĩ bắt lại?
Anh nhìn về phía cuối hành lang, có một cánh cửa đã bị mở ra, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa. Kỷ Lang lặng lẽ đi đến, từ từ mở cửa phòng.
Trong phòng cũng không có gì, ngay cả chiếc giường ngủ cũng không có. Chỉ có mùi Formalin rất nồng. Tiến sâu vào trong Kỷ Lang mới phát hiện ra nơi này có một tấm gỗ có vân gỗ không giống với các tấm bên cạnh. Anh gõ nhẹ lên tấm ván, âm thanh cho biết ở dưới rỗng. Góc tường bên kia bị hổng một chỗ.
Kỷ Lang mở tấm ván, ở đây có một cái nút. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nhấn một cái. Bức tường từ từ chuyển động, một chiếc cầu thang xuất hiện trước mắt Kỷ Lang.
Kỷ Lang trợn mắt há mồm nhìn đường hầm này, có chút băn khoăn. Anh bật đèn pin từ di động, chiếu xuống phía dưới, chỉ là một khoảng không đen kịt, không thể nhìn thấy được gì. Kỷ Lang nghĩ một chút rồi từ từ đi xuống.
Phía dưới, mùi còn nồng nặc hơn rất nhiều, ngoại trừ mùi Formalin, còn có mùi máu tươi. Hai mùi hương trộn lẫn khiến anh có cảm giác khó thở. Phía dưới tối đen, giống như một mê cung vĩ đại.
"Tô Niệm Đường..." Kỷ Lang thấp giọng hô một tiếng, nhưng âm thanh truyền ra không nghe thấy tiếng vọng lại. Đi qua một chỗ rẽ, lúc này hai bên đều được một bóng đèn nhỏ chiếu sáng, chỉ có điều phía trước mặt anh vẫn trống rỗng.
Anh nắm chặt di động, men theo cạnh tường đi về phía trước, đến ngã rẽ khác, theo bản năng dừng lại một chút để thám thính. Chỗ rẽ này vẫn như trước, cũng lại là một hành lang dài, chẳng trông thấy điểm cuối. Kỷ Lang cũng không thể đoán được chính xác nơi này rốt cục rộng mức nào.
Anh gọi điện cho Tô Niệm Đường không được, lúc ở bên ngoài là do cô không nghe, sau là không có sóng. Hiện tại, di động của anh cũng không có tín hiệu. Làm thế nào để tìm được cô đây?
Không có cách nào khác, Kỷ Lang cắn răng, đi nhanh về phía trước, chỉ có thể tiếp tục đi xuống. Hàng lang nhìn dài như thế, nhưng trên thực tế cũng không dài đến vậy, Kỷ Lang chạy đến đầu hành lang thì không thấy đường nữa, chỉ thấy một bức tường lấp kín trước mặt. Nhớ đến phần mật thất ngụy trang ở phía trên, anh đoán nơi này cũng sẽ tiếp tục mở ra một mật thất khác… Vậy nút mở cửa hầm là ở đâu?
Anh lui về phía sau một bước, muốn mượn ánh sáng từ đèn pin của di dộng để nhìn kỹ bức tường, ai ngờ còn chưa đi được vài bước thì giẫm phải hòn đá dưới chân, cả người nhào về phía trước, ‘tấm cửa đá’ cũng được mở ra...
Ánh đèn phía sau cánh cửa sáng đến chói mắt, theo bản năng anh nheo mắt lại....