Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 5: Bà Dương - Vvương Tuệ

Kỷ Lang với lấy áo khoác trên ghế, chuẩn bị ra về.

"Thám tử Kỷ!", vừa đi đến cửa đã có người gọi giật ngược, Kỷ Lang nghiêng đầu nhìn, là Mục Y.

Có lẽ ở trong phòng quá lâu, hai má của Mục Y phiếm hồng, cô ta chậm rãi đứng phía sau lưng Kỷ Lang, nhỏ nhẹ nói: "Thám tử Kỷ, ngày hôm nay anh có nói em thiếu kinh nghiệm, anh có thể nói rõ là ở điểm nào không?"

Kỷ Lang nở nụ cười, vừa đi vừa nói: "Hôm nay cô nhắc đến hai điểm đáng ngờ, đều là những kiến thức trong sách vở, cũng chưa hề đụng đến tính chất thực tế của vụ án, tuy rằng là chuẩn xác nhưng khó tránh khỏi sẽ bỏ sót vài điểm, Hứa Thiên Lập đã bù đắp lại thiếu sót này của cô."

"Có đồng bọn sao?" Mục Y ngơ ngác hỏi.

Kỷ Lang lắc đầu, kiên trì giải thích: "Đồng bọn chỉ là một điểm, quan trọng nhất là trên người anh bảo vệ. Cô chỉ chú ý vết máu lưu lại nhưng lại không thể phân tích vì sao lại có vết máu này. Tôi nghe Triệu Trạch thông báo, trên cánh tay của người bảo vệ có một vết cắt khá sâu, cho nên mới dẫn đến khắp phòng bảo an toàn máu là máu. Cô cũng không nắm rõ bối cảnh của nhân viên bảo vệ. Anh ta đã từng đi lính, vậy hung thủ là người thế nào mới có thể đâm một người bảo vệ từng đi lính bị thương?", Kỷ Lang gập ngón trỏ tay trái, gõ gõ vào lòng bàn tay phải, "Tôi cũng đề cập trong cuộc họp, động cơ của nhân viên bảo vệ đó là gì? Anh ta ở ngôi biệt thự đó đã nhiều năm đều không có làm bất cứ chuyện gì xấu, vậy tại sao hôm qua lại ra tay?"

"A ... em thật đáng trách!", hai con mắt Mục Y sáng rỡ, nở nụ cười vui sướng, khiến gương mặt của cô trở nên xinh xắn hơn, "Thám tử Kỷ, em ... em nghĩ rằng đi theo anh sẽ học được rất nhiều điều, không biết anh có đồng ý nhận em làm đệ tử hay không?"

Kỷ Lang không thể nín được tiếng cười, ngũ quan vốn sắc lạnh ngay lúc này đây trở nên dịu dàng hơn, trong nháy mắt chỉ muốn thốt lên là rất đẹp. Có lẽ vì là thám tử đã nhiều năm, khiến cho gương mặt anh tuấn ấy luôn lạnh lùng, những đường nét thanh tú kết hợp trên tạo nên sự kiên nghị.

Mục Y ngẩn người trong giây lát.

Chạng vạng hay sáng sớm ở thành phố Bắc đều mang theo một lớp sương mù mỏng manh, cảnh tượng trước mắt trở nên mông lung, giống như một bức tranh đã được bịt kín bằng một tấm vải mỏng, khi sương mù tan biến, mới thấy được vẻ đẹp thực sự.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch ...

Mục Y hít sâu một hơi, cô còn có thể nghe rõ tiếng tim đập dồn dập, văng vẳng bên tai mình.

"Nếu đã đến Sở Sự Vụ thực tập, tôi sẽ tự khắc phân công công việc, không có ai được gọi là đồ đệ hay không đồ đệ!"

Ánh mắt Mục Y có chút thất vọng, nhưng trong nháy mắt cô nhướn mày: "Vậy từ đây về sau em sẽ thường phiền đến thám tử Kỷ, anh cũng đừng tức giận nhé!"

"Được ... Bây giờ không còn sớm, mau về nhà trước đi!"

"Vâng!"

Sở Sự Vụ cách nhà anh khá gần, anh mua thức ăn sẵn ở dưới lầu, chuẩn bị về nhà sẽ vừa xem video vừa ăn. Chỉ là ... vừa bước vào cửa, mùi thức ăn thơm ngon xộc thẳng vào mũi. Ngôi nhà này chưa từng có mùi vị của bếp núc.

"Đường Đường?", Kỷ Lang đứng ở cửa gọi một tiếng.

Tô Niệm Đường nghe tiếng kêu liền vội vã chạy từ nhà bếp ra, thấy Kỷ Lang đã trở về, đôi mắt sáng rỡ: "Anh Kỷ Lang về rồi, em cũng sắp làm cơm xong, anh nghỉ ngơi chút đi!"

Kỷ Lang có cảm giác lạ lẫm nhưng không thể thốt thành lời, nhìn dáng vẻ Đường Đường quấn tạp dề, anh hơi khó chịu: "Anh đã mua thức ăn ở dưới lầu ..."

Tô Niệm Đường cầm lấy túi thức ăn sẵn Kỷ Lang đã mua, trừng mắt nhìn anh: "Vậy bây giờ anh sẽ ăn món em nấu hay tiếp tục ăn thức ăn bên ngoài này đây hả?"

Nhìn bộ dáng của cô đây, nếu như anh trả lời ăn thức ăn sẵn, chắc chắn cô sẽ ném hết thảy bữa tối xuống đất, cực kỳ giống với khi cô còn bé, rất bá đạo: "Được rồi! Ăn món em nấu, có điều không biết có thể nuốt nổi hay không đây?"

"Nếm thử thì biết thôi!", Tô Niệm Đường nhướng mày, hàng lông mày gọn ghẽ xinh xắn, mang một chút kiêu ngạo, cũng có chút gì đó yểu điệu.

Trong lúc Tô Niệm Đường loay hoay làm cơm tối, Kỷ Lang quay về phòng mang hết các video và tư liệu đặt lên bàn, rồi cho vào máy vi tính. Mùi thơm từ nhà bếp len qua khe hở bay vào phòng anh, phảng phất xung quanh hơi thở của anh, bụng anh phản xạ sôi ùng ục. Anh chợt thấy buồn cười, lắc đầu một cái, thực sự không thể tưởng tượng nổi "tiểu thanh mai" khi ấy của anh bây giờ đã có thể vào bếp lại còn trở thành một cô gái có lá gan không hề nhỏ.

Tư liệu phục chế được rồi. Kỷ Lang tính toán chắc còn một lúc nữa Tô Niệm Đường mới làm cơm xong, anh tiện tay mở video của vụ án, anh muốn xem trước, thử quan sát xem có gì bất thường hay không.

Mở đầu cũng không có bất thường gì, nhân viên bảo vệ Hà Uy tuần tra khắp ngôi biệt thự một vòng, sau đó lần lượt mấy người giúp việc cũng rời đi, nữ chủ nhân Dương Tuệ đang từ trên lầu đi xuống.

Cốc! Cốc! Cốc!

Kỷ Lang không quay đầu lại: "Mời vào!"

Tô Niệm Đường lần đầu tiên bước vào phòng Kỷ Lang, căn phòng bài trí không khác gì ngoài phòng khách, rất gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc giường lớn với drap giường sẫm màu, phía đối diện đặt chiếc tivi. Bên trái là bàn vi tính, trên bàn có một giá sách đơn giản, trên giá sách lại không có sách mà chỉ có vài tập văn kiện cùng một ống đựng bút hình vuông. Bên phải là tủ quần áo. Đầu giường kê một tủ đầu giường, bên trên là đèn bàn, phía dưới có một khung ảnh, trên bức tường phía đầu giường là một tấm hình lớn hình khẩu súng lục.

Nhìn tới nhìn lui, không một chút chi tiết thừa, sáng sủa sạch sẽ.

Tô Niệm Đường bước đến bên cạnh Kỷ Lang, đang thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính xem một đoạn video clip. Cô cũng xem: "Ơ! Đây không phải là người bảo vệ gặp được ở dưới lầu sao?"

Kỷ Lang gật đầu: "Đúng là anh ta. Chủ nhân của anh ta bị trộm, anh ta cũng bị đâm, hiện đang nằm ở bệnh viện."

"Ồ ...", Tô Niệm Đường đứng phía sau anh nhìn vào màn hình vi tính, một lúc lâu sau Tô Niệm Đường nhàn nhạt hỏi: "Anh Kỷ Lang, người bảo vệ và người phụ nữ này là tình nhân à?"

Kỷ Lang đột nhiên quay đầu lại: "Sao em nói như vậy?". Người Tô Niệm Đường đang đề cập chính là nữ chủ nhân ngôi biệt thự tên Dương Tuệ: "Tại sao em cho rằng bọn họ là nhân tình?". Thật ra xem đoạn cuối của video clip anh cũng mơ hồ một cảm giác kỳ lạ, nhưng không thể nào diễn tả thành lời, nhưng khi vừa nghe những lời Tô Niệm Đường nói, anh xem kỹ lại, hình như giữa hai người bọn họ tồn tại một mối quan hệ nào đó.

Một là nhân viên bảo vệ, một là phu nhân của chủ tịch ... Điều này được sao?

"Đại não của con người là một tổ chức rất kỳ lạ, trong bộ óc con người tồn tại một loại nơ-ron phản xạ giúp đại não phân biệt biểu cảm và hành động của người khác. Ví dụ như một đôi tình nhân khi yêu nhau thường vô tình lặp lại những động tác của đối phương, từ từ hình thành một thói quen mà trong tâm lý học gọi đó là "Hiệu ứng di chuyển tình cảm vô thanh"."

Tô Niệm Đường duỗi tay chỉ lên màn hình hình ảnh nhân viên bảo vệ cùng phu nhân chủ tịch đi cùng nhau, tiếp tục nói: "Hai người ở bên nhau một thời gian dài, đặc biệt là tình nhân hay vợ chồng, các cơ thần kinh mô phỏng vận động của mũi và miệng dần trở nên giống nhau, cái này được gọi là Mirror Behavior – Gương hành vi, cũng chính là cái mà trong dân gian chúng ta hay thường nhắc "Tướng phu thê". Tô Niệm Đường chậm rãi giải thích thêm: "Anh Kỷ Lang, anh xem, giữa bọn họ tuy không nói lời nào nhưng họ có sự giao lưu bằng ánh mắt. Anh có thể để hai người bọn họ gần nhau, anh sẽ cho rằng nhất định bọn họ có ám muội."

Kỷ Lang ngả lưng về sau, lấy tất cả những hình ảnh xuất hiện của Dương Tuệ ra xem. Dương Tuệ đi ra, cầm khăn tay đã dùng qua đưa cho người giúp việc, tay trái cũng vô thức duỗi ra sau.

Anh tua nhanh đến đoạn người bảo vệ đi ăn điểm tâm, anh ta đưa mũ cho người giúp việc, nhờ cô ta đem qua phòng bảo an, tay trái của anh ta cũng vô thức duỗi ra sau. Hơn nữa lúc hai người mỉm cười khi nói chuyện cũng đặc biệt có điểm giống nhau, thật giống như ... là tình nhân.

Vì vậy mới nói, điều then chốt nhất của vụ án cũng đã lòi ra. Kỷ Lang gõ gõ bàn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ vô cùng thú vị.

"Đường Đường, em chính là đại ân nhân!", Kỷ Lang đứng dậy, gương mặt anh tuấn đượm ý cười, ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt anh càng thêm trắng trẻo.

Tô Niệm Đường nghiêng đầu: "Vậy bây giờ anh Kỷ Lang, chúng ta đã có thể được ăn cơm chưa?"

Kỷ Lang gật đầu, cũng quên hỏi cô vì sao lại biết cái gì gọi là "Tướng phu thê".

Trên bàn ăn, Kỷ Lang há hốc mồm nhìn Tô Niệm Đường: "Đường Đường mấy năm nay em thay đổi thật chóng mặt, tay nghề không tệ nhé!"

Tô Niệm Đường đỏ ửng hai má, mái tóc xoăn dài đen bóng ở phía sau khiến toàn bộ gương mặt trắng nõn kia trông thật nhỏ nhắn và đáng yêu: "Trước đây lúc đi học, ăn cơm ngoài không quen, dần dần cũng biết nấu cơm rồi! Hơn nữa ... anh Kỷ Lang bên ngoài cũng không vệ sinh, nếu như anh không chê thì về nhà ăn cơm!"

"Được!", Kỷ Lang thuận miệng đáp, cũng không để trong lòng, dù sao có lúc trong sở rất nhiều vụ án, nhiều khi mấy ngày liền anh không về nhà, nhưng anh không nghĩ đến cô gái nhỏ này tin là thật.

Sáng sớm ngày hôm sau Kỷ Lang cho mời bà Vương đến hỗ trợ điều tra.

Trong phòng thẩm vấn của Sở Sự Vụ, bà Vương khí thế hiên ngang ngồi ở bàn: "Mấy người có chuyện gì thắc mắc thì hỏi nhanh lên, tôi còn phải quay về chăm sóc chủ tịch. Từ sau khi Phật ngọc bị mất, ông ta càng ngày càng yếu!"

Lê Huy ngồi đối diện với Triệu Trạch liền lên tiếng: "Bà Vương có vẻ không sốt ruột chuyện Phật ngọc bị mất cắp nhỉ?!". Giá trị hơn mười triệu lận, nếu như là anh, thà giết anh chết còn tốt hơn.

"Không phải đã có các anh ở đây rồi sao?", bà Vương cười gằn thành tiếng, "Làm sao các anh biết tôi không lo lắng, đó cũng là gia bảo của ông nhà tôi, may là còn có bảo hiểm!"

Triệu Trạch đột nhiên hỏi: "Bởi vì đã mua bảo hiểm, vì vậy, bà cùng Chủ tịch Vương vừa ăn cướp vừa la làng đúng không?"

Bà Vương bất thình lình bị hỏi một câu cứng họng, xoa xoa sau gáy theo bản năng, sau đó trấn tĩnh nói: "Làm sao chúng tôi có thể làm ra chuyện như vậy, dù gì chúng tôi cũng là một tập đoàn lớn ..."

"Buổi tối hôm đó, bà Vương quả thật không nghe thấy động tĩnh gì sao?"

"Buổi tối, tôi cùng chủ tịch ngủ rất say bởi vì ban ngày vừa tham gia một buổi tiệc, có uống rượu, đêm về lại tĩnh mịch, còn nghe được tiếng gì phát ra từ thư phòng nữa chứ!"

"Chủ tịch Vương mua bảo hiểm cho tượng Phật Ngọc khi nào?"

"À ... à ... cách đây một tháng!", bà Vương hơi nghiêng mặt sang một bên, sau đó nói tiếp: "Lúc đó tôi cho rằng một vật quý như vậy để ở trong nhà không được an toàn, vì vậy tôi khuyên chủ tịch mua bảo hiểm, có thể chủ tịch cho rằng ý kiến tôi hợp lý nên chi mạnh tay mua một bảo hiểm kếch xù!"

"Nhân viên bảo vệ Tiểu Hà có quan hệ thế nào với bà?", Triệu Trạch đột nhiên hỏi tiếp.

Bà Vương chuyển đôi bàn tay từ trên bàn đặt lên hai đầu gối của mình, ngừng một lúc mới nói: "Quan hệ gì, tôi là chủ, anh ta là bảo vệ. Tiểu Hà đã làm việc cho gia đình chúng tôi rất nhiều năm, là một người thật thà, chủ tịch cũng tin tưởng anh ta, vì vậy không đổi nhân viên bảo vệ khác."

"Hà Uy có sở hữu một căn hộ ở khu Thiên Hồ, bà biết không?"

Bà Vương lại xoa xoa sau gáy: "Làm sao tôi biết được? Đây là chuyện riêng của anh ta!"