“Anh Kỷ Lang! Vụ án này thế nào vậy?”, ngồi vào xe cô thuận miệng hỏi.
“Vụ án bắt cóc giết người, em đến đó quan sát hai kẻ tình nghi một chút, xem bọn họ có vấn đề không!”, Kỷ Lang vừa lái xe vừa tường thuật: “Chúng ta sẽ qua bệnh viện tìm Trương Bằng trước, mẹ Trương Bằng vẫn đang nằm viện?”
“Dạ đúng, Trương Bằng là một người con có hiếu, sau khi mẹ phát bệnh, anh ta đưa mẹ nhập viện, hằng ngày ở đó chăm sóc bà ta.”, Mục Y ngồi hàng ghế sau trả lời: “Em không nghĩ anh ta là nghi phạm, anh ta có chứng cứ vắng mặt.”
Kỷ Lang gật đầu: “Cái này tôi biết, chỉ là đi tìm anh ta xác nhận một chuyện chứ không phải vì là nghi can mà tìm gặp.”
“Ồ …”, Mục Y gật đầu: “Em thấy tên hung thủ này quá biến thái. Tại sao chặt đứt ngón út của nạn nhân? Hơn nữa tại hiện trường cũng không thấy đoạn ngón tay này, không lẽ đã bị hung thủ giấu đi?”
“Ngón tay?”, nghe Mục Y kể, Tô Niệm Đường ngay lập tức phản ứng, cô nghiêng đầu nhìn Mục Y: “Nói rõ hơn một chút được không?”
“À …”, Mục Y ấp úng, trên nguyên tắc Tô Niệm Đường là người ngoài, không được biết chuyện này.
“Nói được! Cho dù Đường Đường không liên quan nhưng có thể hiệp trợ chúng ta phá án.”
“Chính là thời điểm phát hiện nạn nhân, chúng tôi phát hiện ngón áp út tử thi bị hung thủ chặt đứt, tuy nhiên tại hiện trường lại không tìm thấy ngón tay này.” Sau đó Mục Y thuật lại toàn bộ vụ án và chỉ ra các điểm đáng nghi cho Tô Niệm Đường.
Nghe xong, Tô Niệm Đường trầm tư, rồi hỏi lại: “Có phải thi thể bị ngược đãi? Có bị xâm hại hay không?”
“Có! Trên thi thể nạn nhân phát hiện nhiều vết bầm … khả năng đã từng bị đánh đập, không có dấu vết bị cưỡng hiếp.” Mục Y giải thích thêm cho Tô Niệm Đường, cô ta có phần ngạc nhiên: “Tại sao chị lại biết nạn nhân bị ngược đại, báo cáo nghiệm thi sáng nay bên tôi mới nhận được.”
Tô Niệm Đường không trả lời câu hỏi của Mục Y, gương mặt cô dần bình tĩnh: “Then chốt chính là đoạn ngón tay bị chặt đứt!”
“Hả???”, Mục Y ngạc nhiên: “Tại sao lại là đoạn ngón tay này?”
“Hung thủ giết người, tại sao còn chặt đứt ngón tay nạn nhân? Lại còn trang điểm rồi mới quăng thi thể? Từ hai điểm này có thể chỉ rõ, hung thủ một là người phụ nữ, chịu áp lực xã hội, lâu dần đè nén tâm lý mới làm ra chuyện này. Hoặc là hung thủ là đàn ông, chịu sự đả kích, dồn nén tâm trạng lâu ngày nên phát tiết trên nạn nhân.”
Nghe những lời phân tích của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang hỏi: “Đường Đường! Em cho rằng hung thủ thuộc dạng nào?”
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Bây giờ manh mối còn quá ít, em không nhìn ra được hung thủ là loại người gì, chỉ có thể khẳng định hung thủ là đàn ông. Hung thủ giam cần nạn nhân, siết chết, quăng thi …. Chuỗi hành động này một người phụ nữ không thể làm được trừ phi vụ án này không chỉ có một người.”
Kỷ Lang gật đầu: “Hiện nay bên anh khóa chặt kẻ tình nghi chính là một người có quan hệ mờ ám với nạn nhân, nhưng vẫn còn đang điều tra, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
“Ồ!”, Tô Niệm Đường chỉ kêu lên một tiếng, mà không nói thêm tiếng nào.
Kỷ Lang liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường đầy tò mò: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì, em đang suy nghĩ vụ án giúp anh … coi có bỏ sót manh mối nào không.”
“Chị dâu! Chị nói hung thủ là do chịu kích thích nên mới cắt đứt ngón tay nạn nhân, có thể xảy ra trường hợp do ngón tay nạn nhân đeo nhẫn chính vì vậy mới kích thích hung thủ ra tay?” Mục Y hỏi dò.
“Cái này cũng chưa xác định được!”, Tô Niệm Đường lắc đầu, “Cũng có khả năng xảy ra trường hợp này.”
Trước khi đi tìm Trương Bằng bọn họ đã tra ra số phòng bệnh, nhưng khi đi qua sảnh chính, Tô Niệm Đường đột nhiên khựng lại một chút, cô giật nhẹ góc áo Kỷ Lang: “Anh Kỷ Lang, em có thể ghé qua thăm Cố Minh Sinh một chút được không, xem cậu ta thế nào rồi!”
Kỷ Lang gật đầu: “Được! Anh đi cùng em! Mục Y, cô qua bên phía Trương Bằng trước đợi chúng tôi.”
Mục Y gật đầu, đi lên lầu trước.
Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường đi về hướng khác. Anh thầm thở dài trong lòng, nói anh hơi nhỏ nhen cũng được, nhưng tên oắt con này vẫn chiếm cứ một góc nhỏ trong tim Đường Đường vẫn khiến anh khó chịu.
“Kỷ Lang! Anh không ghen ư?”, thang máy đi lên, Tô Niệm Đường nhướn mày hỏi: “Anh không ăn dấm chua à?”
Kỷ Lang đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em đến thăm học sinh của em mà!”, có ghen cũng không biểu hiện ra, may là Đường Đường chỉ coi cậu ta là bạn, là sinh viên; cũng may anh kịp thời tỉnh ngộ …
Tô Niệm Đường gật đầu: “Thật sự Cố Minh Sinh rất đáng thương. Tuy cậu ấy có cha mẹ, nhưng bọn họ bận bịu chuyện làm ăn nên không quan tâm đến cậu ta. Chỉ có mình quản gia là chăm sóc cậu ấy. Thêm vào đó lại mắc căn bệnh tim ….
Còn bé cậu ta thường phát bệnh, lại không chịu uống thuốc, do đó bệnh càng ngày càng nặng … Nếu như cậu ta ngoan ngoãn một chút thì tốt biết mấy …”
Kỷ Lang gật đầu: “Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu … Bao nhiêu năm vẫn kiên trì mà …”
“Mong là mọi chuyện tốt đẹp!”, Tô Niệm Đường luôn hi vọng Cố Minh Sinh mãi mãi khỏe mạnh.
Đến khi qua đến phòng bệnh của Cố Minh Sinh thì giường trống trơn, hỏi điều dưỡng mới biết Cố Minh Sinh đã xuất viện.
Sau đó, hai người nhanh chóng đến phòng bệnh mẹ của Trương Bằng, Mục Y ngồi cửa phòng bệnh chờ bọn họ. Vừa trông thấy Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, Mục Y đứng phắt dậy: “Sếp! Trương Bằng đang ở trong. Em vừa hỏi qua điều dưỡng, mẹ Trương Bằng vừa xong cuộc phẫu thuật, anh ta vẫn ở đây chăm sóc mẹ.”
Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu với Tô Niệm Đường, sau đó ba người gõ cửa bước vào.
Ba bệnh nhân trong phòng đồng loạt xoay người nhìn về hướng Kỷ Lang. Trương Bằng đứng dậy, gương mặt anh ta ửng đỏ: “Mọi người là …”
Kỷ Lang ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
Mẹ Trương Bằng nhíu mày, gương mặt đầy nếp nhăn ánh lên vẻ âu lo: “Đại Bằng, có việc thì ra ngoài đi con, không cần suốt ngày bên cạnh mẹ đâu!”
Trương Bằng im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy mẹ ở đây chờ con, con quay lại ngay!”, trước khi đi anh ta còn không quên đắp kín chăn cho mẹ: “Đi thôi!”
Trương Bằng mặc chiếc áo cotton màu xanh da trời, quần đùi kaki. Tóc cắt rất ngắn, gương mặt ngũ quan rõ ràng, trông anh ta rất gọn gàng và sạch sẽ.
Bọn họ cùng nhau đi xuống ghế đá trong công viên nhỏ của bệnh viện, Trương Bằng khá mất kiên nhẫn: “Các người là ai?”
Mục Y thay Kỷ Lang giới thiệu: “Chúng tôi đến tìm anh để tìm hiểu thêm thông tin về cái chết của bạn gái anh, Lý Linh Linh.”
Trương Bằng sững người, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Trước đây đã đến tìm tôi rồi, tôi đã khai hôm đó tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ.”
“Chúng tôi còn có chuyện khác muốn hỏi cậu!”, Kỷ Lang mở miệng nói: “Chúng tôi biết anh có chứng cứ chứng minh vắng mặt tại hiện trường. Ngày hôm nay chúng tôi tìm anh hi vọng có bước đột phá trong quá trình điều tra. Hi vọng anh sẽ cung cấp cho chúng tôi tất cả những thông tin mà anh biết.”
Trương Bằng ỉu xìu: “Còn gì để hỏi chứ … Đi hết rồi … Ha ha ha …”
“Lẽ nào anh không muốn tìm hung thủ đã sát hại Lý Linh Linh!”, Mục Y hỏi ngược lại.
Trương Bằng thở dài một hơi: “Hỏi đi … là chuyện tôi biết, tôi sẽ trả lời.”
“Cậu …”, Kỷ Lang vừa tính đặt câu hỏi, Tô Niệm Đường đột nhiên ngắt lời: “Cậu kể lại câu chuyện cậu quen biết Lý Linh Linh thế nào, cho đến khi sự việc đáng tiếc xảy ra!”
Trương Bằng ngạc nhiên, sau đó nét mặt nhìn về xa xăm như nhớ lại hồi ức. Anh ta nuốt nước miếng vài lần mới nói: “Tôi và Linh Linh đều là người bình thường, gặp nhau trên đường lên thành phố Bắc. Vì hợp duyên nên chúng tôi ở cùng nhau, tình cảm chúng tôi cũng rất tốt. Ba năm sau, chúng tôi quyết định định cư tại thành phố Bắc, cùng nhau xây dựng gia đình. Ở quê nhà, mẹ tôi vốn đau yếu, nên tôi cũng muốn đón bà lên ở cùng. Linh Linh rất tốt, cô ấy cũng nguyện ý cùng tôi chăm sóc mẹ.
Sau đó, sau bao nhiêu cố gắng chúng tôi cũng có được căn nhà. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị cùng nhau kết hôn thì bên phía nhà Linh Linh có người đến tìm. Nghe Linh Linh nói là người em họ thân thiết nhất với cô ta, nên khi cậu ta đến thành phố Bắc, cô ta một mực không cho nó trọ bên ngoài. Lúc ban đầu, tôi nghĩ Linh Linh tốt tính như vậy thì chắc em họ cô ta cũng không đến nỗi nào … Vậy mà …
Ngoài miệng Lý Trí nghe lời Linh Linh đi tìm việc, không liên lụy đến chúng tôi, thế nhưng cả ngày nằm dài ở nhà, không làm gì. Thêm vào đó, gia đình có thêm người, khiến sinh hoạt gia đình càng thêm bất tiện, huống chi Lý Trí lại ở căn phòng mà tôi đã chuẩn bị cho mẹ tôi từ trước.
Tôi quan sát thấy tên Lý Trí quả thật muốn coi nơi đây là nhà của nó, không có ý định rời đi. Mà mẹ tôi thì sắp đến ở, gian phòng đã bị Lý Trí chiếm lấy … Vì chuyện này, tôi và Linh Linh cãi nhau … Sau đó, người trong nhà gọi đến nói mẹ tôi ngã xỉu, tôi đành buông mọi chuyện của Lý Linh Linh và Lý Trí, về quê chuyển mẹ lên bệnh viện thành phố.
Mẹ tôi cần phải phẫu thuật, vì vậy tôi dự tính lấy ba ngàn tiền tiết kiệm của tôi và Lý Linh Linh, chuẩn bị giải phẫu cho mẹ … Kết quả … Ha ha ha … Tiền đã bị tên Lý Trí cướp mất không nói, Lý Linh Linh còn trách tôi không chịu nói với cô ta một tiếng, cô ta cho rằng tôi không được phép lấy tiền đi chữa bệnh cho mẹ. Chúng tôi lại ầm ĩ một trận, tức giận tôi đi thẳng qua bệnh viện không về nhà … Không ngờ … chuyện lại đến nước này …”
Nghe Trương Bằng kể chuyện, Kỷ Lang cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng anh không chỉ ra được.
“Đây là toàn bộ câu chuyện của tôi và Lý Linh Linh, nếu không còn gì thì tôi lên trước, mẹ đang chờ tôi.”
Anh ta cúi đầu chào Kỷ Lang, xoay người rời đi.