Kỷ Lang đưa Niệm Đường đến nơi mấy anh em đang tụ tập, vừa mới vào phòng, Tiết Nhạc là người đầu tiên bắt gặp hai người bọn họ tay trong tay, giọng anh sang sảng: “Thảo nào từ trước đến nay sếp không cho em gọi là Đường Đường, thì ra biệt danh này là dành riêng cho sếp.”
Tô Niệm Đường mím mím môi, Kỷ Lang gõ nhẹ lên đầu anh ta một cái: “Thức ăn đầy ra đó mà vẫn không chặnđược họng của cậu. Kiếp sau thể nào cũng biến thành cái cây.”
Tiết Nhạc xoa xoa đầu: “Sao sếp cứ gõ đầu em ... em mà đần đi đến lúc đó lấy ai tra án.”
Kỷ Lang kéo ghế cho Tô Niệm Đường, để cô ngồi xuống bên cạnh mình. Lê Huy rót cho anh ly rượu, sau đó giơ giơ chai rượu hỏi Tô Niệm Đường: “Chị dâu có muốn một ly không?”
Phốc! Nghe danh xưng này ngụm rượu vừa vào đến miệng, Kỷ Lang phun hết ra ngoài.
Tô Niệm Đường cũng nhìn chằm chằm Lê Huy, cô thích anh ta gọi cô thế này, dễ nghe.
“Sếp, anh đừng quá kích động làm ‘ô nhiễm’ hết mấy món ăn ở đây.” Lê Huy giả bộ bày ra bộ mặt ghét bỏ, đẩy mấy dĩa đồ ăn qua trước mặt Kỷ Lang: “Hai món này bọn em không ăn nữa đâu.”
Tiết Nhạc nhanh chóng phụ họa: “Đúng ... đúng ... Sếp thật là mất vệ sinh.”
“Tôi ăn được, tôi không ngại”, Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, gắp một miếng cho vào miệng, “Rất ngon ...”
“Haizzaa ...”, Tiết Nhạc và Lê Huy cùng gào rú, sau đó hai người họ ngồi xuống.
“Tôi nói mấy cậu đừng có chộn rộn nữa, mau ăn đi.” Triệu Trạch phất tay, một lần nữa kéo mấy dĩa thức ăn xếp lại ngay ngắn trên bàn.
“Hiếm khi được vui vẻ như vậy, anh Triệu nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Sếp! Vậy kế tiếp chúng ta sẽ chú tâm đến vụ án của Lý Linh Linh đúng không?”, Mục Y ngồi ở một bên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Kỷ Lang gật đầu: “Vụ án đó chúng ta theo lâu quá rồi, cũng cố gắng kết thúc đi thôi.”
“Không hiểu sao em cứ có cảm giác gần đây Bắc Thành càng ngày càng không yên ổn, liên tục có người tử vong.”
“Đừng mê tín như vậy chứ!” Triệu Trạch ngắt lời, “Nói vụ án của Hàn Mộng Vân nhé, đây là do chúng ta quá chủ quan. Nếu như ngay từ đầu chúng ta phán đoán là tự sát và đi theo con đường này, chắc hẳn cũng không mất quá nhiều thời gian như vậy”, nhấp một ngụm rượu, Triệu Trạch bùi ngùi nói.
“Có một vài vụ án khó tránh khỏi bị rơi vào ngõ cụt”, Tô Niệm Đường cảm khái: “Thật ra chỉ cần biết được sự thật là tốt rồi.”
“Nghe chị nói giống như là biết tường tận hết mọi chuyện vậy đó.” Mục Y giơ ly rượu lên cao ra hiệu muốn nâng cốc.
Niệm Đường nhìn chiếc ly rỗng, cô đưa mắt nhìn về phía Kỷ Lang.
Kỷ Lang phản ứng nhanh nhạy: “Sao em không gọi đồ uống?” Bình thường Đường Đường không uống rượu.
Tô Niệm Đường lắc đầu đưa ly về phía Kỷ Lang muốn anh rót rượu vào ly cho cô. Sau đó cô chạm ly với Mục Y một cái: “Thật ra tửu lượng của tôi cũng không tệ đâu!”, rồi cô cạn một hơi hơn phân nửa ly rượu.
“Tốt!”, Mọi người vỗ tay tán thưởng, “Chị dâu tửu lượng cao!”
Mục Y cũng không tỏ ra yếu kém, cũng muốn cạn ly rượu, nhưng mới một ngụm cô đã không chịu nổi, cô khoát khoát tay: “Thật kém cỏi mà!”
Kỷ Lang nhìn Tô Niệm Đường bằng ánh mắt nghiêm túc, pha chút lạ lẫm: “Đường Đường, không ngờ em uống được như vậy. Mặt không đỏ, tim không đập nhanh.”
Tô Niệm Đường mím môi trả lời: “Trước đây khi ở Mỹ em uống cũng khá nhiều ...”, dứt lời cô lại chuẩn bị rót đầy rượu vào ly.
‘Cô vợ nhỏ’ đã dẫn trước ông chồng rồi.
“Được rồi! Được rồi. Loại rượu em uống rất mạnh, tác dụng chậm, lát nữa em say mèm thì phải làm sao?”, Kỷ Lang ngăn cô, “Ăn chút gì đi!” Kỷ Lang gắp cho cô vài món, rồi quay sang nhóm người Triệu Trạch: “Về chuyện Hàn Mộng Vân tự sát chính là người biệt danh Ro trên diễn đàn đã truyền linh cảm cho tôi. Đó là lí do tại sao tôi nhờ cậu cố gắng tra ra bằng được IP của Ro.”
Tiết Nhạc vỗ ngực: “Sếp, anh yên tâm em đã có chút manh mối rồi!”
Tô Niệm Đường tò mò hỏi: “Ro là ai?”
Nhân vật Ro thần bí này chính là thần tượng của Tiết Nhạc, nghe thấy người không biết gì về ‘hắn’, Tiết Nhạc vội vội vàng vàng nói một tràng thiên thu bất tận về thông tin của ‘hắn’ cho Tô Niệm Đường nghe, ngữ khí đầy vẻ tôn sùng.
Tô Niệm Đường cũng khá hứng thú: “Người tên Ro theo như anh nói là người rất ư lợi hại.”
Tiết Nhạc gật gật đầu: “Lợi hại, rất lợi hại. Chị dâu, tôi nói cho chị biết, tôi vừa điều tra ra mỗi lần Ro đăng bài đều là nửa đêm. Theo tôi đoán ‘hắn’ nhất định là người nước ngoài gốc Hoa, xâm nhập vào mạng lưới quốc nội để đăng bài.”
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cũng không chắc!”
“Đường Đường có suy nghĩ gì không?” Kỷ Lang cũng hứng thú.
“Theo như lời Tiết Nhạc vừa kể. Em có thể kết luận Ro là người sống trong thành phố này. Chỉ có là người địa phương mới quan tâm đến việc xảy ra trong khu vực của mình. Anh thử nghĩ xem đây là diễn đàn trong cả nước, toàn quốc có không biết bao vụ án lớn lớn nhỏ nhỏ, đâu chỉ có riêng Bắc Thành của chúng ta. Nhưng nhân vật Ro chỉ quan tâm đến sự kiện phát sinh trong Bắc Thành, chứng tỏ nhân vật thần bí này là người đang sinh sống tại đây.”
“Có lý!”, Triệu Trạch gật đầu, “Thế nhưng theo như lời Tiểu Tiết, Ro chỉ đăng bài lúc nửa đêm thôi mà? Tại sao không phải là ban ngày?”
“Chuyện này ...”, Tô Niệm Đường xoa xoa cằm, “Chắc ban ngày bận việc, hoặc cũng có thể nhân vật này làm việc vào ban đêm, ban ngày để ngủ?”
“Sếp! Anh Triệu! Hai anh thật là nhàm chán, một người ảo trên mạng mà cũng thu hút sự chú ý của các anh như vậy.” Mục Y trêu ghẹo: “Chẳng lẽ nếu tra ra được ‘hắn’, chúng ta sẽ mời ‘hắn’ đến Sở Sự Vụ làm việc hay sao?”
Kỷ Lang gật đầu: “Chuyện này không phải là không có khả năng!” Nói chung Kỷ Lang cực kỳ cảm thấy có hứng thú với nhân vật Ro thần bí này.
“Nhưng vấn đề là chúng ta tìm không ra”, Tiết Nhạc phá thối, “Ro có cách giấu IP rất tài tình, em không cách nào tra ra được! Không phải kỹ thuật chúng ta yếu kém mà là thần tượng của em quá lợi hại”, thanh âm uể oải cất lên, cũng như tự an ủi mình.
“Tìm một nhân vật ảo trên mạng là rất khó nhưng nếu chúng ta thật sự muốn tìm, vậy hãy tiến hành mổ xẻ người này, xem thói quen của hắn là như thế nào!”, Tô Niệm Đường nêu ra cách giải quyết: “Thông qua các thói quen và tập quán, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra được ‘hắn’.”
“Hoàn toàn không biết gì hết!”, Lê Huy nhún vai, “Phần tư liệu của Ro trống không.”
Tô Niệm Đường cũng nhún vai bắt chước Lê Huy: “Khó trách mọi người không tìm ra ‘hắn’.”
Kỷ Lang nhìn dáng vẻ đáng yêu của Niệm Đường, bàn tay vô thức lại vò vò đầu cô: “Như em nói, nếu bọn anh tìm được chút manh mối gì, em có thể giúp tìm ra được ‘hắn’?”
Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang: “Có thể, nhưng em báo trước nhân vật Ro thần bí này là nam hay nữ. Nếu là nữ thì em không giúp nữa đâu nhé!”
“Aidaaa ...” Tiết Nhạc vỗ tay một cái: “Chị dâu cũng ăn dấm chua sao?!?”
Kỷ Lang cười lớn: “Được! Nếu như phát hiện Ro là nữ, anh sẽ không quan tâm nữa!”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, tự dưng cô lại có cảm giác áp lực.
Bên cạnh Kỷ Lang có một Mục Y xinh đẹp, cô đã cảm thấy chút áp lực. Bây giờ lại nhân vật Ro thần bí này nữa, nếu ‘hắn’ là nữ thì cô phải làm sao đây. Tất nhiên Kỷ Lang không thể vì Ro là nữ mà bớt đi hứng thú với cô ta. Rồi lại còn cô nữ sinh mà trước đây anh thương thầm vẫn chưa xuất hiện nữa chứ.
Mục Y ngồi bên cạnh cảm giác hơn buồn bực, cô nhìn ly rượu trong tay, sau đó nén buồn phiền nhấp một ngụm, rượu trong miệng quả thật khó nuốt, một cảm giác nóng bỏng như lửa đốt, không chỉ khoang miệng thấy khó chịu mà tim cũng thấy bứt rứt.
Cô ho khan một cái, cô bị sặc rượu, nước mắt rơi lả chả. Cô bụm miệng chạy nhanh vào toilet.
Kỷ Lang nhìn bóng lưng của Mục Y, bất giác đờ người. Anh nghĩ đến cách đây mấy ngày, Mục Y còn tỏ tình với anh nhưng anh kiên quyết từ chối. Đừng nhìn cô ta cố gắng ra vẻ bình thường nhưng thực chất cô vẫn là con gái, bề ngoài cho dù có ngụy trang thế nào đi chăng nữa thật ra cũng rất sĩ diện.
“Đường Đường! Anh đi ra ngoài một lát rồi quay lại ngay!”
Tô Niệm Đường ngẩng đầu nhìn Kỷ Lang, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Dạ được!”. Cô biết anh ra ngoài để làm gì.
Kỷ Lang đứng chờ ngoài cửa toilet hút thuốc đợi Mục Y đi ra. Chẳng mấy chốc Mục Y đã hồi phục lại tâm trạng bước ra ngoài, cô sững người khi nhìn thấy Kỷ Lang: “Sếp! Sao anh lại ở đây?”
Kỷ Lang dập tàn thuốc nhìn viền mắt hoe đỏ của Mục Y, anh thở dài một cái rồi nói: “Chờ em!”
“Chờ em làm gì, sợ em rớt xuống bồn cầu hay sao?”, Mục Y giả bộ pha trò.
Kỷ Lang khẽ cười: “Cũng còn biết nói đùa sao ... Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Ánh mắt Mục Y rũ xuống: “Vâng!”
“Tôi còn nhớ lần trước em hỏi tôi nếu Đường Đường tỏ tình với tôi liệu tôi có chấp nhận hay không”, Kỷ Lang nhớ đến ngày Mục Y bày tỏ tình cảm, gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ, cô lấy hết dũng khí mới dám thốt lên mất từ này: “Khi đó, ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình có chối từ hay không. Nhưng bây giờ tôi đã có đáp án, tôi sẽ không từ chối.”
Mục Y ngây ngốc nhìn Kỷ Lang: “Vì sao?”
“Tôi và Đường Đường biết nhau từ nhỏ. Cô ấy luôn luôn tồn tại một vị trí đặc biệt trong tim tôi. Đương nhiên, xa nhau lâu ngày tôi cũng phần nào đó quên đi. Nhưng ngày hôm nay tôi đã tìm được lại cảm giác năm ấy. Tôi biết mãi mãi tôi không cách nào lãng quên.”
“Em bại trận chỉ vì khoảng cách thời gian hay sao?”, Mục Y đột nhiên hỏi.
“Không! Em không thua!”, Kỷ Lang xoay người chăm chú nhìn Mục Y: “Em nói thích tôi nhưng đây thực ra chỉ là một cảm giác sùng bái, chưa phải là yêu, giống như những nữ sinh thời nay tôn sùng thần tượng của mình. Tôi nghĩ sau này khi em gặp người đàn ông em thật sự yêu thích, em sẽ hiểu rõ những lời tôi nói ngày hôm nay.”
Mục Y nhìn vào cặp mắt trong vắt sáng lấp lánh của Kỷ Lang. Cô mỉm cười: “Sếp! Những lời sếp nói rất đúng, em dĩ nhiên không thể phản đối. Có điều sếp cũng tự luyến ghê, một bên khuyên em, một bên không quên tự khoe bản thân mình.”
Kỷ Lang khẽ cười, trong lòng âm thầm thở dài, xem ra cô bé này vẫn còn biết nói giỡn: “Được rồi, quay về đi không thôi lại mất phần. Lát nữa nhớ ăn thêm nhiều một chút.”
“Không thành vấn đề”, Mục Y gật đầu, hùng dũng hiên ngang tiến về phía trước, chưa được vài bước đã nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng êm dịu truyền đến: “Kỷ Lang?”