“Sếp! Anh đến rồi …”. Ngày hôm sau khi Kỷ Lang vừa đến Sở Sự Vụ đã bị Tiết Nhạc kéo vào phòng.
“Làm sao?”, Kỷ Lang còn chưa tìm được manh mối, cái tên này cả ngày cứ réo cứ gọi, chả biết trong đầu đang nghĩ việc gì. Anh còn chưa đến cửa đã bị lôi lôi kéo kéo.
“Diễn đàn, diễn đàn, … Ro lại đến nữa rồi …”, Tiết Nhạc đầy hưng phấn chỉ vào màn hình, “Sếp! Vụ án của Phạm Vân lên báo, trên diễn đàn cũng đang bàn luận vụ này.”
“Lên báo?”, Kỷ Lang ngừng một chút, Lê Huy ở bên cạnh liền vội vàng lấy tờ báo đưa cho Kỷ Lang xem, chỉ vào tít giật gân, đọc lớn: “Cái chết đầy bí ấn tại nghĩa trang của một thiếu nữ đang phơi phới tuổi thanh xuân,
"Làm sao?" Kỷ lang có chút không tìm được manh mối, cái tên này cả ngày sao gào to hô, cũng không biết mỗi ngày đang suy nghĩ gì, hắn còn chưa chuẩn bị xong, vẫn cứ bị Tiết nhạc cho kéo vào.
"Diễn đàn, diễn đàn... Ro lại tới nữa rồi..." Tiết Nhạc hưng phấn chỉ màn hình nói: "Sếp! Vụ Phạm Vân lên báo, trên diễn đàn cũng đang thảo luận vụ án này."
"Đăng báo?" Kỷ Lang ngừng một chút, Lê Huy liền đưa tờ nhật báo thành phố Bắc đưa cho anh, chỉ vào tiêu đề, đọc lớn: “Cái chết bất thường của thiếu nữ phơi phới tuổi xuân tại nghĩa trang, Đội trưởng hình sự mới của tội phạm Bắc ba ngày phá án.”
“…”, Kỷ Lang nhất thời im bặt, anh nhận tờ báo tên tay Lê Huy, đọc tin tức lại một cách cẩn thận, thông tin đưa ra rất chuẩn xác, chủ yếu là khen ngợi cảnh sát hình sự thành phố Bắc anh dũng trí tuệ, trong một thời gian ngắn chưa đến ba ngày đã phá được án.
Hung thủ là Trần Hà.
“Vụ án này còn rất nhiều điểm đáng nghi, phá án cái quỷ gì chứ!”, Kỷ Lang thật sự muốn nổi điên, vụ án vẫn chưa điều tra rõ ràng, Hứa Thiên Lập cư nhiên đã kết thúc vụ án, lại còn đăng báo …
“Sếp! Anh đừng nóng giận, anh liếc qua diễn đàn Tấn Giang một chút được không, mọi người đang hừng hực lửa thảo luận vụ án này đây!”, Tiết Nhạc tranh công tự chỉ vào máy vi tính của mình ra dấu cho Kỷ Lang bước đến xem.
Trên trang chủ của của diễn đàn, hầu như tất cả chủ đề mới nhất đều đang nói về vụ án. Báo chí đưa tin đã bắt được hung thủ, chính là người bạn tốt của nạn nhân khi còn sống, chính vì lẽ đó mà mọi người chỉ thảo luận xung quanh vấn đề này: nào là thủ pháp hung thủ sẽ thế nào, động cơ giết người là gì …
“Không phải cậu nói Ro cũng có mặt ở đây sao? Tại sao tôi không thấy ‘hắn’ ta đăng bài?”
Tiết Nhạc giống như đã đoán được ý của Kỷ Lang sẽ hỏi như vậy, liền nhanh chóng ‘click’ vào bài đăng hot nhất, sau đó khéo như bay xuống trang cuối cùng, chỉ vào bài bình luận có sáu luận điểm và nói: “Nè! Là cái này đây!”
Kỷ Lang giơ tay, gõ lên đầu Tiết Nhạc một cái: “Chỉ là một nhân vật ‘ảo’ mà cũng khiến cậu hưng phấn đến thế sao?”
Tiết Nhạc xoa xoa đầu: “Không phải sếp cũng mới vừa hỏi em ư, anh cũng rất quan tâm mà.”
Kỷ Lang hừ hừ hai tiếng, giật con chuột trên tay Tiết Nhạc, kéo lên phía trên đọc bài của chủ ‘thớt’, sau đó tâm trạng của anh với Ro cũng giống nhau, có thể dùng sáu điểm này để hình dung về vụ án.
Chủ ‘thớt’ đưa ra những luận điểm khá cặn kẽ, hung thủ chính là bạn thân, động cơ giết người là vì tình. Tất cả những phân tích đều rất hợp tình hợp lý, có chứng cứ hẳn hoi, ắt hẳn bản thân của hắn đã tưởng tượng ra những trình tự như vậy khiến người đọc đều cho rằng sự thật chính là như thế. Các bình luận ở phía dưới tranh nhau gọi hắn là đại thần.
Trong một diễn đàn, sẽ có những người rất lý trí, yêu thích suy lý; thế nhưng cũng không thiếu những người chỉ là do hứng thú nhất thời, vì lẽ ấy có ít nhiều kẻ chỉ biết nói mà thiếu đi sự suy nghĩ chín chắn.
Người làm cho anh chú ý hơn cả vẫn là Ro, nhưng ‘hắn’ lại không có bất cứ phát ngôn nào.
“Được rồi!”, Kỷ Lang vỗ tay: “Tuy cảnh sát đã kết thúc vụ án, nhưng đương nhiên chúng ta không dễ bỏ qua chuyện này bởi Trần Hà không phải là hung thủ. Triệu Trạch cậu qua Sở cảnh sát một chuyến tìm hiểu tình hình xem thế nào. Nếu như cảnh sát vẫn chưa có chứng cứ xác thực thì nộp tiền bảo lãnh Trần Hà ra.”
Triệu Trạch gật đầu: “Em sẽ đi ngay!”
“Tối hôm qua Trần Hà có gọi điện thoại cho tôi, cung cấp một số manh mối. Tiểu Tiết cậu đến khoa Y điều tra hai người tên Triệu Tích Dương và Thôi Hạo.”
“Vâng … nhưng … Sếp, vụ án Lý Linh Linh thì sao bây giờ?”
“Vụ án đó không phải cậu đã tìm được manh mối có tính đột phá gì đó rồi sao? Trước tiên cứ từ từ, điều tra vụ của Phạm Vân trước.”
“Vâng!”
“Mục Y, Lê Huy hai người đi theo tôi đến hiện trường gây án!”
Trên đường đi, Mục Y khó hiểu hỏi: “Sếp! Hiện trường vụ án sớm đã bị nát bét, đi đến đó liệu còn ích lợi gì không?”
Kỷ Lang lắc đầu: “Tất cả mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài, chỉ cần đã phát sinh vụ án nhất định sẽ lưu lại manh mối, mà manh mối vụ án của Phạm Vân có thể sẽ tìm thấy ngay tại hiện trường thôi!”
Lê Huy vừa lái xe vừa nghe Kỷ Lang nói chuyện, ngay chính bản thân anh ta cũng cảm giác mơ hồ: “Nhưng nếu thật sự có manh mối cũng đã bị cảnh sát lấy đi hết rồi!”
Kỷ Lang lắc đầu: “Nếu cảnh sát phát hiện thì đã không bắt nhầm Trần Hà”, Kỷ Lang đưa ra mấy tấm hình Triệu Trạch đã đưa cho anh xem hôm qua. Anh chỉ vào gấu quần và gót giày cao gót trên tấm hình chụp thi thể rồi nói: “Hai người nhìn kỹ tấm này một chút.”
Mục Y nhận lấy tấm hình, Lê Huy cũng với tay tính lấy xem bị Kỷ Lang vỗ mạnh một cái: “Cậu lái xe cẩn thận vào!”
Lê Huy vò vò đầu, oán than: “Vâng!”
Mục Y nhíu cặp chân mày thanh tú, nhìn bức ảnh, nhưng lại không thể phát hiện ra điểm gì đặc biệt. Tuy nhiên không muốn để cho Kỷ Lang thấy thất vọng vì cô, nên cô cố gắng nhìn bức ảnh một cách tỉ mỉ. Sau đó, đột nhiên thốt lên kinh ngạc: “Là màu sắc!”
Kỷ Lang ra hiệu cô ta nói rõ hơn một chút.
Mục Y chỉ vào đôi giày của nạn nhân cùng phía gấu quần: “Màu sắc của lớp đất ở đây và trên y phục nạn nhân là không giống nhau! Gấu quần và gót giày có dấu vết bị mài mòn rất nhiều, giống như cô ta bị kéo lôi dưới nền đất. Hai vết đất bụi không giống nhau chứng tỏ nạn nhân được phát hiện ở bên mộ mẹ của mình không phải là hiện trường gây án thứ nhất, có thể cô ta đã bị sát hại ở một nơi khác rồi sau đó mới được lôi đến đây!”
Kỷ Lang vỗ tay một cái: “Phân tích rất tốt!”. Đúng là như vậy, vì nạn nhân diện trang phục đen nên nhìn trang phục là biết đến cúng bái mẹ mình, vì vậy xảy ra vụ án nhất định sẽ nằm ở khu vực quanh đó. Vì vậy chỉ cần đi loanh quanh khu vực lân cận tìm kiếm vết đất tương đồng trên y phục nạn nhân thì đó chính là địa điểm gây án.
Mục Y mím môi mỉm cười: “Nếu không phải được sếp nhắc nhở, em thực sự nhìn không ra!”
“Trần Hà sở dĩ không thể là hung thủ vì cô ấy không tài nào lôi được Phạm Vân”, Kỷ Lang nói tiếp, “Tôi đoán, hung thủ phải là nam giới có thân hình cường tráng, cao khoảng 1m80!”
“Ôi ngay cả chiều cao của hung thủ cũng có thể đoán được sao?”, Lê Huy cảm thán.
“Phạm Vân cao khoảng 1m65, cô ta bị đánh thuốc mê, sau đó được kéo lôi đến trước mộ của mẹ mình. Không chỉ gót giày có độ mài mòn, mà ngay cả gấu quần cũng có dấu vết tương tự. Nếu hung thủ không phải là một người rất cao, vậy trên bắp chân chắc chắn cũng phải lưu lại dấu vết tương tự. Vậy căn cứ tất cả những điều này, tính toán bằng hàm số lượng giác, vậy hung thủ sẽ cao gần 1m80 sẽ không có dấu hiệu này, vậy căn cứ theo hàm số lượng giác, suy ra được hung thủ cao khoảng 1m80.”
“Thật lợi hại!”, Lê Huy thốt lên vựa vặn đã đến nghĩa trang, anh ta liền tắp xe vào lề.
Bọn họ bước xuống xe, Lê Huy nhìn toàn cảnh nghĩa trang, chà chà một tiếng: “Ta nói có tiền đúng là sướng, ngay cả chết rồi cũng chiếm lấy nơi đẹp nhất. Phong cảnh đẹp thế này lại khiến cho nó âm u tăm tối làm gì còn tâm trạng mà thưởng thức.”
Nghĩa trang này tọa lạc ở vùng đất đẹp nhất ở thành phố Bắc, bình thường những người thuộc giai cấp thượng lưu đều chọn an táng tại đây. Nghe Lê Huy nói với giọng ước ao ghen tị như vậy, Kỷ Lang liền nhíu mày: “Cậu chết rồi cũng có thể đến đây hưởng thụ, đến lúc đó, cậu sẽ cảm thấy nơi đây rất tuyệt.”
Lê Huy gật đầu tán thành: “Nói có lý, em không mua nổi nhà, chi bằng ngay từ bây giờ tiền dư sẽ để dành mua một khu đất ở đây, chết rồi thì cũng nên hưởng thụ một phen.”
Kỷ Lang cười lớn: “Được! Vậy lúc đó chúng ta sẽ trở thành hàng xóm nhé!”
Mục Y: “… hình như chúng ta tính xa quá rồi ạ!”
“Nên tính trước đi … giá cả ở nghĩa trang này còn đắt hơn giá phòng thuê trong nội thành”, trên tấm bia đá ngoài cổng vào có khắc toàn bộ giá cả của từng lô đất trong nghĩa trang. “Sếp! Anh xem chúng ta không thể nào làm hàng xóm được rồi, sau khi chết em không có đất chôn rồi!”
“Ha ha ha, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì?”, Kỷ Lang cười lớn rồi tiến về phía trước.
Trong khu nghĩa trang này có một bảo vệ, là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi. Khi Kỷ Lang bước đến ông lão đang ngồi ở bậc tam cấp trước ‘nhà’ đốt thuốc.
“Muốn mua đất nghĩa trang vui lòng xem giá ngoài cổng, không trả giá!”, ông lão tuy hơi lọm khọm nhưng nhãn lực còn khá tốt, nhìn thấy ba người Kỷ Lang bước đến liền nói.
“Chúng tôi đến thăm người thân, không phải đến mua đất”, Mục Y tiến lên nói giọng lễ phép, “Ông ơi! Ông vẫn trông coi nghĩa trang này sao?”
“Đúng!”, ông lão cầm tẩu thuốc gõ gõ trên bậc thềm, đứng lên nói: “Muốn đến cúng tế, vui lòng đăng ký!”
Mục Y quay đầu nhìn Kỷ Lang, nhỏ giọng: “Nơi này cần đăng ký!?”
Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu Mục Y đặt câu hỏi.
Mục Y cười cười hỏi tiếp: “Ông cho cháu hỏi ngày hôm trước có những ai đã đến đây cúng tế?”
Ai ngờ ông lão lập tức phản ứng: “Các người không phải đến lễ bái?”
Mục Y: “Thật ra, chúng cháu …”
“Hừ hừ, hôm qua trong vườn có người chết, cảnh sát đến rồi …”, ông lão thiếu kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói rồi sao, tôi không nhớ rõ!”, ông lão nghĩ bọn họ là cảnh sát.
“Không phải đến đây phải đăng ký sao, ông có thể tra lại được không?”, Mục Y chỉ vào quyển sổ đăng ký nói nhỏ.
Ông lão bắt đầu cảm thấy hơi bực mình: “Nếu có tôi đã đưa cho các người rồi, ngày hôm đó tôi bị đau bụng, nên cả ngày có ai đến tôi cũng không biết.”
“Vậy sao …”, Mục Y nghiêm túc, “Nếu ông đã biết chúng cháu đến tra án, như vậy không cần đăng ký, trực tiếp đi vào là được, đúng không?”
Ai ngờ ông lão từ chối thẳng thừng: “Không được! Bây giờ ai bước vào cũng phải đăng ký. Chứ nếu không cô đi vào thì là người, lúc ra biến thành quỷ ai mà kiểm soát được?”
Mục Y: “…”
Đăng ký xong xuôi, Lê Huy cười thành tiếng: “Cái ông lão này quanh năm suốt tháng tiếp xúc với âm hồn đúng là quỷ quyệt hẳn, vậy mà ngay thời điểm mấu chốt lại để xảy ra chuyện.”
Kỷ Lang lắc đầu: “Nên nhanh chóng đi tìm chứng cứ đi. Trước tiên chúng ta đến mộ của mẹ nạn nhân xem có tìm được manh mối gì không.”
“Vâng!”