- Thẩm đại trang chúa giết tại hạ thì trang chúa không thoát ra được, sau mấy ngày cũng chết đói. Bất quá chỉ chậm lại mấy ngày mà thôi chứ có khác gì?
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Giỏi lắm! Lão gặp ta lấy chìa khoá mở cung cấm. Đó là cái may của lão, vậy mà bây giờ giở giọng khoác lác.
Chàng chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra miệng. Hình thế cung cấm cực kỳ vi diệu. Vũ Văn Hàn Đào đề phòng dụng tâm của Thẩm Mộc Phong hơn là đối với chàng. Hai tay cáo già đấu trí với nhau, chàng ở giữa thành ra được lợi nhiều.
Lại nghe Thẩm Mộc Phong lanh lùng hỏi:
- Chẳng lẽ lão không sợ sau khi ra khỏi cấm cung ta vẫn giết lão như thường?
Vũ Văn Hào Đào đáp:
- Đó là việc về sau. Cầu ở người sao bằng cầu ở mình. Khi đó hoặc gia? lão phu sẽ nghĩ ra phương pháp huyền diệu để đối phó với đại trang chúa. Bây giờ lão phu muốn thương nghị cùng đại trang chúa về công việc trước mắt.
Thẩm Mộc Phong dịu giọng:
- Hay lắm! Thẩm mỗ rửa tai nghe đây.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi:
- Hai vị này là ai? Đại trang chúa đã nhận ra chưa?
Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp:
- Thẩm mỗ mới nhận ra hai gã không phải là người ở Bách Hoa sơn trang, còn lai lịch thế nào thì chưa hiểu rõ.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Đại trang chúa có hiểu bản lãnh họ thế nào không?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Có thể nói là bản lãnh cao cường.
Vũ Văn Hàn Đào cười mát hỏi:
- Đại trang chúa nói vậy thì ra đã động thủ với họ rồi chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Thẩm mỗ đã đối chưởng với y hai chiêu.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Thế thì hay lắm! Bây giờ chúng ta thành thế chia ba chân vạc. Không hiểu cao kiến các vị ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu quyết định chủ ý:
Nếu không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì quyết không lên tiếng và quyết không ưng thuận.
Thẩm Mộc Phong ngó Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Theo ý Vũ Văn huynh thì sáu người chúng ta chia thành ba phe chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Đúng thế! Đường lão thái thái, Kim Hoa phu nhân và Thẩm đại trang chúa ba người vào một phe. Hai vị đây là một và một mình tại hạ riêng một phe.
Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi:
- Thẩm mỗ hiểu rồi. Vũ Văn huynh một người một phe tức là muốn nhận một phần ba những di vật trong cung cấm. Còn năm người chỉ được có hai phần. Vũ Văn huynh tính như vậy chẳng là tham lam quá đáng ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Như vậy so với phơi thây nằm chết trong cung cấm vẫn còn hay hơn. Tại hạ không thể tin được là mười tay cao thủ kiệt xuất ngày trước sống được mấy chục năm ở trong lòng đất tối tăm này.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụg:
- Bất luận ai bản lãnh cao cường đến đâu cũng không tài nào trú ở trong lòng núi này được. Huống chi ta chỉ ước hẹn với Khâu tỷ tỷ trong vòng ba tháng... Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào lớn tiếng hô:
- Các vị mà không đồng ý với tại hạ thì xin cho ý kiến.
Tiêu Lĩnh Vu nóng ruột về vụ Khâu tỷ tỷ, không ở lâu trong cung cấm được liền gật đầu trước tỏ vẻ ưng thuận.
Thẩm Mộc Phong thấy Tiêu Lĩnh Vu ưng chịu rồi liền cười lạt nói:
- Dù Thẩm mỗ có ưng chịu nhưng chưa chắc Vũ Văn huynh đã giữ được những vật lấy ở đây.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
- Cái đó là chuyện khác. ít ra là trước khi rời cung cấm ba người trong chúng ta ở vào địa vị bình đẳng.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên tiến lại một bước giải khai huyệt đạo cho Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái thở phào một tiếng, giương mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu muốn nói lại thôi. Mụ từ từ lùi lại phía sau Thẩm Mộc Phong.
Vũ Văn Hàn Đào cầm mồi lửa đi tới lớn tiếng:
- Hiện giờ trong ba phe thì thực lực đại trang chúa mạnh hơn cả, nhân số cũng nhiều hơn. Nhưng nếu Thẩm đại trang chúa bức bách người khác thì sẽ thành cục diện lấy ba chọi ba.
Lão dứt lời tì chân cũng bước tới trước mặt Tiêu Lĩnh Vu.
Mồi lửa vừa cháy hết, ánh lửa loé lên một cái rồi tắt ngấm. Trong thạch động trở lại tối đen.
Bỗng nghe hai tiếng lạch phạch vang lên, một luồng chưởng lực mãnh liệt xoay chuyển, lật tà áo Vũ Văn Hàn Đào. Vũ Văn Hàn Đào hốt hoảng lùi lại ba bước. Mồi lửa lại bật lên. Lão chú ý nhìn mọi người thì ai ở chỗ nào vẫn đứng yên chỗ đó.
Nguyên Thẩm Mộc Phong căm tức Vũ Văn Hàn Đào không chịu nổi muốn bắt sống rồi lão hạ hai người bọn Tiêu Lĩnh Vu. Giết được hai người rồi bắt Vũ Văn Hàn Đào chịu phép chẳng khó khăn gì. Hắn chờ mồi lửa tắt liền động thủ.
Không ngờ con bọ ngựa bắt con ve sầu lại có con chim sẻ đằng sau. Tiêu Lĩnh Vu vẫn lưu tâm đến Thẩm Mộc Phong. Chàng coi thần sắc của hắn biết là hắn sắp hạ độc thủ đối với Vũ Văn Hàn Đào, chàng liền ngấm ngầm vận khí đề phòng. Qua?
nhiên ánh lửa vừa tắt, Thẩm Mộc Phong dùng thân pháp thần tốc lướt tới chụp Vũ Văn Hàn Đào. Tiêu Lĩnh Vu lạng người ra ngăn chặn. Lúc này lửa tắt, hai người chỉ trông vào nhĩ lực để ứng chiến.
Thẩm Mộc Phong run lên nghĩ thầm:
- Gã này võ công cao cường, ta không thể khinh địch.
Hắn vội lùi về nguyên vị. Tiêu Lĩnh Vu cũng lùi lại chỗ cũ.
Vũ Văn Hàn Đào bật lửa lên thì hai người đã về chỗ rồi. Lão đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu, thủng thẳng nói:
- Nếu các vị không muốn chết thì đừng đem lòng gia hại tại hạ nữa.. Lão hắng đặng một tiếng rồi tiếp:
- Tại hạ xin dẫn đường. Xin các vị đi theo.
Đoạn lão rảo bước đi trước. Đến chỗ ngã ba, Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên rẽ về mé ta?. Mọi người cũng rẽ theo.
Lại đi vài chục trượng thì cảnh vật đột nhiên biến đổi. Đường hầm nhỏ hẹp đột nhiên mở rộng thành một phòng lớn bốn năm trượng vuông.
Vũ Văn Hàn Đào lấy trong bọc ra một ngọn nến thắp lên. Trong phòng sáng tỏ, mọi người đã nhìn rõ cảnh vật và hình thế xung quanh.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Lão này qua? nhiên suy nghĩ sâu xa, mang theo đèn nến.
Chàng ngó bốn mặt thấy ca? thảy có sáu gian thạch thất, gian nào cũng có cửa sắt. Ba gian đóng chặt, còn ba gian hé mở.
Thẩm Mộc Phong khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Vũ Văn huynh! Mấy gian thạch thất này chắc là do Xảo thủ thần công Bao Nhất Thiên dựng lên để làm chỗ an trí mười tay cao thủ kiệt xuất.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Trước khi chưa quan sát cảnh vật trong nhà, tại hạ chưa hiểu rõ.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Có một điều tại hạ cần nói rõ trước là Bao Nhất Thiên hao phí tâm huyết một đời để kiến thiết toà cung cấm này thì chắc rằng chỗ nào cũng bố trí cơ quan tuyệt diệu. Chỉ sơ tâm một chút là bị vây hãm. Vậy các vị nên theo tại hạ dẫn dường mà hành động.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Nếu vậy thì trong nhà có vật gì trân quí Vũ Văn huynh lấy trước chỉ để lại những đồ vô dụng.
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không đủ bản lãnh đối địch với hai phe... Thẩm Mộc Phong ngắt lời:
- Nhưng Vũ Văn huynh lại thông hiểu cơ quan và khống chế được những cửa ra vào, bức bách bọn tại hạ phải tuân theo mệnh lệnh của Vũ Văn huynh thì sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Tại hạ quyết không có lòng dạ như vậy. Đã chia ba chân vạc thì những vật lấy được phải cho công bằng.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Nếu những di vật trong cung cấm giá trị khinh trọng không đều nhau thì làm sao công bằng được?
Tiêu Lĩnh Vu tuy không nói gì nhưng trong bụng cũng khen thầm Thẩm Mộc Phong nói thế là phải.
Vũ Văn Hàn Đào dường như đã đoán ra ý nghĩ trong lòng Tiêu Lĩnh Vu. Lão từ từ đưa mắt nhìn hai người rồi hỏi lại:
- Trong lòng các vị e rằng cũng nghĩ giống như Thẩm Mộc Phong. Nếu di vật không đồng đều thì làm thế nào chia ba phần bằng nhau?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu chứ không nói gì.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Nếu Vũ Văn huynh chưa có ý kiến thì tại hạ đưa ra một biện pháp.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Vậy đại trang chúa thử nói trước đi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Chúng ta thu những vật lấy được để ca? vào một chỗ. Vũ Văn huynh đã chia chúng ta làm ba phe, vậy mỗi phe phái một người nghe hiệu lệnh rồi động thủ chạy lại tranh cướp. Ai cướp được cái gì lấy cái đó.
Vũ Văn Hàn Đào ngửa mặt lên trời cười ha ha? nói:
- Võ công của Thẩm đại trang chúa cao cường hơn tại hạ. Huynh đài đây không tiết lộ lai lịch, bản lãnh cũng cao thâm hơn tại hạ. Ngoài ra Thẩm đại trang chúa còn Đường lão thái thái, Kim Hoa phu nhân, một tốp ba người. Phe huynh đài đây cũng chỉ có hai người. Chỉ tại hạ là một mình thành thế chúng qua? bất địch, sao lại gọi là công bằng được?
Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi:
- Vũ Văn huynh không dùng kế của tại hạ thì còn có cao kiến gì khác không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Theo ý tại hạ thì không nên đấu trí lực mà trông vào khí vận... Tiêu Lĩnh Vu tuy không hiểu Vũ Văn Hàn Đào nói thế là nghĩa làm sao nhưng chàng cũng nín nhịn không hỏi.
Thẩm Mộc Phong lại lên tiếng:
- Xin Vũ Văn huynh nói rõ hơn một chút để tại hạ mở rộng kiến văn.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- ý kiến của tại hạ cũng tương tự như ý kiến của đại trang chúa. Trước hết hãy thu thập những di vật trong cung cấm rồi tại hạ tiền nắm vài đồng tiền trong tay, nhiều là ba đồng, ít là một đồng. Hai vị luân phiên đoán. Phần còn lại là của tại hạ. Người đoán trúng được lấy một phần trước trong ba phần... Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Còn lại hai phần thì ai lấy trước?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Còn lại hai phần thì chơi trò oẳn tù tỳ, ai được lấy trước.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Cách này bên trong không có điều gian trá, có thể là một biện pháp công bằng.
Thẩm Mộc Phong lắc đầu nói:
- Biện pháp này không hay.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Không hay ở chỗ nào?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Trong võ lâm chỉ có chuyện đấu lực đấu trí, lấy hào hùng dũng mãnh để tranh hơn thua. Làm gì có chuyện trông vào khí vận may rủi để phân chia phẩm vật?
Vũ Văn Hàn Đào nói:
- Có một điều tại hạ cần phải nói là chúng ta đang ở vào hoàn cảnh cùng nhau sống chết. Bất luận vị nào ám toán kẻ khác đều khó lòng ra khỏi cửa cấm cung. ở đây mà chịu chết đói thì có lấy được vật gì trong cấm cung cũng bằng vô dụng.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:
- Nếu biện pháp của Vũ Văn huynh không công bằng thì Thẩm mỗ không giết Vũ Văn huynh, người khác cũng chẳng dung tha.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Hiện giờ tình thế chia ba chân vạc, tại hạ chẳng những cô đơn nhất mà còn yếu thế hơn ca?. Bất luận bên nào động thủ đều có thể giết được tại hạ. Nhưng ngoài tại hạ không một ai mở được cung cấm. Nếu tại hạ chết thì các vị cũng phải chết theo chẳng còn chuyện gì nữa mà nói.
Kim Hoa phu nhân tức giận lên tiếng:
- Vũ Văn Hàn Đào! Bọn ta chẳng dại gì mà giết lão. Tuy không ai sợ chết, nhưng tội sống cũng khó lắm. Bản nhân không tin là lão có tấm thân bằng gang thép hay một la hán đúc bằng đồng.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng nóng nảy nhưng sợ Thẩm Mộc Phong nghe tiếng nhận ra lai lịch mình, chàng đành lẳng lặng không nói gì.
Thẩm Mộc Phong liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng tự hỏi:
- Không hiểu hai người này là những nhân vật thế nào mà nhẫn nại như vậy? Thuỷ chung họ không tranh luận một câu.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn đáp:
- Được rồi! Thẩm mỗ hãy tạm ưng lời.
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:
- Ta đã ưng thuận, tất gã phải tra? lời.
Ngờ đâu Tiêu Lĩnh Vu chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Vũ Văn Hàn Đào lại nói:
- Hay lắm! Các vị cũng ưng thuận ca? rồi, thế là trông vào vận khí để nhận phần.
Lão cất bước đi về phía căn nhà cánh cửa chỉ khép hờ.
Thẩm Mộc Phong nghiêng mình đi theo sát Vũ Văn Hàn Đào. Tiêu Lĩnh Vu cũng không chịu kém, vội cất bước tiến về phía trước. Thẩm Mộc Phong ngấm ngầm vận nội công cất đầu gối lên điểm nhẹ vào huyệt phong thị Tiêu Lĩnh Vu. Không thấy Tiêu Lĩnh Vu mở miệng, hắn sinh lòng nghi hoặc, hy vọng bức bách chàng phải lên tiếng. Tiêu Lĩnh Vu hạ thấp tay trái xuống. Một luồng chỉ phong điểm vào huyệt khí hải trên chân phải Thẩm Mộc Phong. Chân trái chàng vẫn y nguyên không chuyển biến.
Nếu Thẩm Mộc Phong không né tránh thì có thể điểm vào huyệt phong thị của Tiêu Lĩnh Vu, nhưng ngón tay chàng lại điểm trúng vào huyệt khí hải của hắn và rút cục chân hai người đều thành tàn phế. Tiêu Lĩnh Vu mạo hiểm để tranh thắng, bắt buộc Thẩm Mộc Phong phải thu chân về và bị Tiêu Lĩnh Vu chiếm mất tiên cơ. Chân trái chàng đặt xuống đất trước theo sát lưng Vũ Văn Hàn Đào.
Động tác của Thẩm Mộc Phong cũng cực kỳ mau lẹ. Hắn né tránh khỏi phát chỉ của Tiêu Lĩnh Vu rồi cũng muốn tranh tiến. Hai người chỉ chênh nhau một cái vai cùng theo sát Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào đi gần tới trước cánh cửa sắt nửa khép nửa mở, đột nhiên dừng lại hỏi:
- Bây giờ chúng ta lựa một người mở cửa sắt tiến vào coi.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Sao Vũ Văn huynh không chịu ra tay.
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách đáp:
- Tại hạ là người được hưởng một phần ba những di bảo trong cung cấm. Vạn nhất cánh cửa có chất độc làm cho tại hạ trúng độc mà chết hoá ra để lợi cho hai vị?
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Theo ý Vũ Văn huynh thì sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Tuỳ hai vị phái một người mở cửa sắt ra.
Thẩm Mộc Phong lại hỏi:
- Vũ Văn huynh chỉ định phe nào.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Thẩm đại trang chúa nhiều hơn hết, dĩ nhiên đại trang chúa nên phái người mở cửa.
Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Đường lão thái thái nói:
- Phiền lão thái thái mở cánh cửa kia ra.
Đường lão thái thái dạ một tiếng rồi từ từ tiến dần đến bên cửa sắt. Mụ dòm ngó một lúc rồi lấy cái bao da đeo vào tay đẩy cửa sắt ra.
Thẩm Mộc Phong khẽ hỏi:
- Trên cửa có chất độc ư?
Đường lão thái thái đáp:
- Mình cẩn thận một ý hay hơn. Bật luận có chất độc hay không, lão thân cũng đeo bao tay để phòng ngừa.
Vũ Văn Hàn Đào tay cầm cây nến soi vào bên trong thì chỉ thấy một người mặc áo cẩm bào lưng cắm ngập một thanh đoản kiếm nằm trên giường đá.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên né mình xông vội vào thạch thất, hắn đưa tay sờ thì tấm cẩm bào rách tung rớt xuống để lộ một bộ xương trắng. Thanh đoản kiếm đâm sâu vào phía trong xương dầm. Dưới ánh đèn nến trông rõ hàn quang lấp loáng.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
- Người này nhất định là một trong mười tay đại cao thủ bị người đâm kiếm trúng sau lưng, chạy trốn vào thạch thất nhưng thương thế nặng quá phục xuống giường đá mà chết. Thanh đoản kiếm này trải qua mấy chục năm vẫn không hoen rỉ, tất không phải vật tầm thường.
Thẩm Mộc Phong tay nắm chuôi kiếm rút ra. Bộ xương người lập tức nát vụn.
Vũ Văn Hàn Đào hắng đặng một tiếng rồi nói:
- Thẩm đại trang chúa! Thanh đoản kiếm này đáng kể là một trong những vật tồn tại trong cung cấm.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng hỏi:
- Vũ Văn huynh giữ lấy phải không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
- Thẩm đại trang chúa giữ lấy cũng được... Lão ngừng lại một chút rồi lớn tiếng tiếp:
- Tuy chúng ta không biết nhân vật này là ai nhưng nhất định là một trong mười tay cao thủ tiến vào cung cấm. Coi tình trạng người này thì dủ biết mười tay đại cao thủ tiến vào đều chết hết rồi.
Thẩm Mộc Phong vung thanh đoản kiếm đấm vào cửa sắt, chẳng khác gì đâm vào cành mục, kiếm ngập tận chuôi.
Tiêu Lĩnh Vu khen thầm:
- Qua? là một thanh bảo kiếm, chặt sắt như cắt bùn... Lại nghe Thẩm Mộc Phong cười rồi nói:
- Vũ Văn huynh! Cửa cung cấm này đánh bằng sắt hay đúc bằng thép. Thẩm mỗ tưởng nó cứng rắn thế nào, ai ngờ lại giống như cánh cửa sắt rỉ sét. Bây giờ Thẩm mỗ có lợi khí trong tay thì chẳng để Vũ Văn huynh uy hiếp không cho ra khỏi cung cấm.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ thanh bảo kiếm thấy nó dài chừng một thước sáu tấc, chàng hỏi:
- Không hiểu thanh kiếm này tên là gì? Nó mai một trong cung cấm hơn bốn chục năm... Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời:
- Nếu thanh bảo kiếm này mà chém được cửa cung cấm để ra ngoài thì mười tay đại hào kiệt đã chẳng bị cầm tù và chịu chết ở đây.
Đường lão thái thái đột nhiên xen vào:
- Theo chỗ lão thân biết thì năm trước mười tay đại cao thủ tiến vào cung cấm còn có hai thanh bảo kiếm. Ngoài thanh đoản kiếm này còn một thanh khác nữa.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quanh mọt lượt không thấy vỏ kiếm đâu liền nổi lên tràng cười rộ nói:
- Vũ Văn huynh! Nếu Vũ Văn huynh không bức bách Thẩm mỗ thái quá thì Thẩm mỗ không muốn mạo hiểm... Đột nhiên sắc mặt lão nghiêm lại, thủng thẳng nói tiếp:
- Nếu Vũ Văn huynh còn bức bách tại hạ thì Thẩm mỗ đành mượn thanh bảo kiếm này để thử mở cửa cung cấm.
Câu nói của hắn ngụ ý lấy thanh kiếm đó làm của mình. Những lời hứa vừa qua theo gió bay đi rồi.
Vũ Văn Hàn Đào đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vừa rồi chúng ta đã có điều lệ, các hạ còn tuân giữ hay không?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu, vẫn không mở miệng.
Thẩm Mộc Phong chau mày hỏi:
- Huynh đài đây mới bị bệnh câm hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu trợn tròn mắt lên nhìn hắn vẫn không nói gì.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
- Nếu Thẩm đại trang chúa không tuân giữ lời ước tức là bức bách tại hạ hợp cùng phe với huynh đài đây để tạo thành thế quân bình. Lấy ba chọi ba... Lão đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Chỉ cần huynh đài đây cầm cự được Thẩm đại trang chúa thì có xảy ra cuộc động thủ cũng chưa biết ai chết về tay ai đâu.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Lúc này Thẩm Mộc Phong rất đỗi cuồng vọng. Nếu ta không tìm cách dẹp bớt tính khí ngông cuồng của lão thì e rằng lão tự ý làm càn.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tai lại nghe Thẩm Mộc Phong cười rộ hỏi:
- Huynh đài này ư? Có khi y địch nổi Thẩm mỗ nhưng chưa thấy rõ chân tài thực học của y thì làm sao mà tại hạ tin đưọc?
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên tiến về phía trước hai bước phóng chưởng đánh vào cánh cửa sắt. Chỉ nghe tiếng "bình", trên cửa sắt hiện ra năm ngón tay in sâu vào mấy phân.
Tiêu Lĩnh Vu đã đeo tay bằng da giao, chàng không sợ bị thương, liền vận hết toàn công lực đập vào cửa sắt. Tay chàng cũng cảm thấy tê chồn. Mặt chàng đỏ lên, hơi thở cấp bách nhưng chàng đeo mặt nạ nên không ai nhìn rõ. Chàng ngấm ngầm vận khí điều tức một chút rồi từ từ lùi lại hai bước.
Thuỷ chung chàng vẫn không nói một câu nhưng Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào đã biết chàng không phải là người câm, trong lòng rất khâm phục về sự nhẫn nại và sinh lòng cảnh giác.
Thẩm Mộc Phong rảo bước tiến lại nhìn kỹ vết ngón tay trên cửa sắt rồi nói:
- Chưởng lực của huynh đài đây qua? nhiên cực kỳ hùng hậu.
Vũ Văn Hàn Đào cũng lại coi một lúc rồi hỏi:
- Đúng thế! Không hiểu thực lực của Thẩm đại trang chúa so với y thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu sợ tiết lộ thân thế không dám lên tiếng, nhưng cái đó càng khiến cho Vũ Văn Hàn Đào nghiêng về phía chàng.
Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười hô hố đáp:
- Vết ngón tay này sâu vào mấy phân, bất quá là sức mạnh ngàn cân, Thẩm mỗ tự tin có thể làm được.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
- Sao Thẩm đại trang chúa không trổ tài coi?
Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp:
- Thẩm mỗ không muốn dùng hơi sức vào việc vô vị.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đưa tay ra nói:
- Đại trang chúa! Xin đại trang chúa hãy tạm giao thanh kiếm kia cho tại hạ quản cố. Chờ sau khi thu được ba thứ bảo vật, chúng ta sẽ chiếu điều lệ mà phân chia.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lúc rồi từ từ đưa bảo kiếm ra cười nói:
- Để Vũ Văn huynh tạm giữ cũng vậy.
Vũ Văn Hàn Đào đón lấy đoản kiếm rồi nói:
- Mong rằng Thẩm đại trang chúa tuân giữ lời ước để chúng ta có thể rời khỏi cung cấm một cách bình yên.