-Tiên sinh có điều chi dạy bảo?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại:
-Khuôn cửa đá kia có cài lại được không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Bên trong có một sợi dây tòi lói buộc chặt lại được.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Vào trong thạch thất này phải chăng chỉ có một đường thông lộ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
đúng thế! Chỉ có một lối vào thôi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Vậy thì hay lắm! Ngươi hãy cột dây tòi lói lại.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Bách Lý Băng một cái rồi quay lại rảo bước ra cửa cột giây sắt. Chàng trở vào thấy Vũ Văn Hàn Đào ngồi chính giữa nhà, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Các ngươi lại cả đây! Bách Lý Băng thủng thẳng bước tới đứng bên Tiêu Lĩnh Vu.
Vũ Văn Hàn Đào đảo cặp mắt sắc bén lướt qua hai người nói:
-Hiện giờ trong nhà này không có người ngoài, tại hạ quyết chẳng có lòng gia hại hai vị, nhưng hai vị cần nói thực rõ thân thế mình.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
-Lão này tâm kế khôn lường. Nếu lão biết rõ lại lịch mình thì khó mà đoán được lão sẽ xử trí cách nào. Gặp tình thế bất đắc dĩ này, ta đành phải dối lão.
Tuy bụng chàng nghĩ vậy, nhưng không quen xảo trá, thành ra trong lúc nhất thời chưa biết trả lời thế nào.
Bách Lý Băng cũng không hiểu nên ứng phó ra sao, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Lĩnh Vu.
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào thủng thẳng nói:
-Tại hạ đã lưu tâm dò xét thì hai vị quyết không phải là công nhân ở trong hang núi này. Nếu tại hạ đoán không lầm thì hai vị trà trộn vào đây khá lâu rồi. Đại giám công Phan Long nếu chẳng phải là đồng đảng với các vị thì cũng bị các vị dùng thủ đoạn nào đó để kiềm chế, nên y mới hết sức che dấu thân phận cho các vị.
Tiêu Lĩnh Vu chưa biết trả lời như thế nào, chàng nghe Vũ Văn Hàn Đào nói vậy liền động tâm đáp:
-Tiên sinh điều tra quả là không sai. Bọn tại hạ thật tình đã vâng lệnh người khác trà trộn vào đây.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Hai vị vâng lệnh ai?
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ:
-Ta phải nói tên một người mà hắn không sợ, lại không rước lấy tai vạ mới được.
trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp:
-Có một nhân vật tên gọi Lam Ngọc Đường. Không hiểu tiên sinh đã biết chưa?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
Đường như đã có một hồi gã giả mạo làm Tiêu Lĩnh Vu...?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
đúng thế! Đúng là vị Lam công tử đó.
Vũ Văn Hàn Đào cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp:
-Y phái hai vị vào đây là có dụng ý gì?
Tiêu Lĩnh Vu đã rút được nhiều kinh nghiệm giang hồ. Chàng biết nếu mình trả lời hết mọi câu hỏi chỉ tổ khiến cho gã sinh dạ hoài nghi.
Chàng liền đáp:
điểm này tại hạ thật khó mà trình bày với tiên sinh được. Nhưng bọn tại hạ tuyệt không có ác ý gì với tiên sinh hết.
Vũ Văn Hàn Đào biến sắc nói:
-Chắc hai vị cũng hiểu rằng lúc này tại hạ chỉ nói một câu đủ khiến cho hai vị vùi xương nơi đây.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Nếu lão định làm như vậy thật thì ta phải dùng biện pháp đối với Phan Long xử trí cả với lão, trước hết phải kiềm chế lão mới được.
Chàng quay lại ngó Bách Lý Băng thì thấy cô đang dương mắt lên nhìn chàng ra điều hỏi ý chàng xem phải làm thế nào?
Vũ Văn Hàn Đào tuy đã ngó thấy thân pháp tuyệt vời của Bách Lý Băng, nhưng lão ỷ mình nghệ thuật cao thâm vẫn chẳng coi hai người chưa nổi tiếng tăm này vào đâu, liền nói:
-Nếu hai vị muốn toàn mạng cũng còn có biện pháp.
Tiêu Lĩnh Vu chậm rãi hỏi:
-Biện pháp gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Từ giờ trở đi hai vị để hết tâm ý làm công tác cho tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu không biết nên trả lời cách nào, chàng trầm ngâm không nói gì.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào mở tráp ra lấy hai viên thuốc màu xanh lớn bằng hạt đậu nói:
-Nếu hai vị chịu quy thuận lão phu thì hãy chia nhau uống hai viên thuốc này, lão phu sẽ bảo vệ cho hai vị được an toàn.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng tức giận nghĩ thầm:
-Lão này dụng tâm tàn ác cũng chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong. Lão đã dùng độc dược kiềm chế người ta để thu dụng, ta phải cho lão nếm mùi đau khổ mới xong.
Chàng miễn cưỡng nén lửa giận thủng thẳng đáp:
-Vừa rồi tiên sinh đã bức bách Thẩm đại trang chúa uống dược vật mà không thành, nhưng ý niệm đó ttien sinh vẫn còn hoài bão.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Trên chốn giang hồ, lòng người gian trá không biết đâu mà đề phòng cho xiết được. Lão phu mải nghĩ về việc mở cung cấm, không muốn bận tâm về hai vị, đánh mời các vị uống thuốc này.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy một viên thuốc hỏi:
-Thuốc này uống vào rồi người sẽ cảm giác ra sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Uống thuốc rồi thần trí không tỉnh táo, quên hết mọi sự quá khứ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Có thuốc gì giải được không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
Đĩ nhiên là có.
Tiêu Lĩnh Vu xoay tay trái mau lẹ tuyệt luân nắm lấy cổ tay mặt Vũ Văn Hàn Đào. Tay mặt chàng cầm sẵn viên thuốc màu xanh nhét luôn vào miệng lão.
Vừa chụp tay, vừa nhét thuốc, tựa hồ như liền một động tác. Vũ Văn Hàn Đào cảnh giác toan ngậm miệng lại thì đã không kịp nữa.
Bách Lý Băng thừa cơ phòng chưởng đánh vào yết hầu lão, bức bách lão phải há miệng nuốt viên thuốc xuống.
Tiêu Lĩnh Vu buông tay mặt Vũ Văn Hàn Đào ra lạnh lùng nói:
-Vũ Văn tiên sinh tự lấy thuốc giải ra mà uống.
Vũ Văn Hàn Đào vung hai cánh tay nhằm chụp hai người đồng thời quát lên:
-Các ngươi nhân lúc lão phu không phòng bị mà động thủ... Tiêu Lĩnh Vu khẽ nghiêng mình đi xoay tay mặt lại một cách rất kỳ diệu và nắm được cổ tay Vũ Văn Hàn Đào và bảo lão:
-Lần này thì Vũ Văn tiên sinh đã phòng bị rồi.
Bách Lý Băng khẽ bật ngón tay, một luồng chỉ phong xô ra đánh vào cổ tay trái Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào đau quá rên lên một tiếng vội thu hai tay về.
Nhưng cổ tay lão bị Tiêu Lĩnh Vu nắm chặt không sao thu về được.
Bây giờ lão mới biết hai người mặc áo công nhân phục thị bên mình đều là những cao thủ hạng nhất võ lâm.
Vũ Văn Hàn Đào là người thâm trầm. Lão nhịn đau không nói gì, ngầm vận chân khí rồi thủng thẳng xin lỗi:
-Võ công của hai vị không phải tầm thường. Lão phu cam bề thất kính.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vũ Văn tiên sinh hãy uống thuốc giải đi, đừng để chất độc phát tác hết đường cứu chữa.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
-Không sao đâu! Lão phu tự chế thuốc đã biết rõ tính chất, phải sau hai giờ mới phát tác.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói:
-Các hạ không muốn uống rượu mừng lại muốn uống rượu phạt. Bây giờ bọn tại hạ bận đến chuyện hợp tác với tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Hay lắm! Hai vị nói ra đi! Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Bọn tại hạ yêu cầu Vũ Văn tiên sinh hai điều được chăng?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Hai điều gì? Xin hai vị hãy cho biết trước.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
điều thứ nhất là tiên sinh ưng chịu bảo vệ thân thế cho bọn tại hạ, đừng để tiết lộ.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Còn điều thứ hai?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tiên sinh đưa bọn tại hạ đi theo bên mình vào thẳng cung cấm... Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Thân phạn của hai vị bất quá là công nhân thì vào cung cấm thế nào được?... Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
-Vì thế mà bọn tại hạ phải thỉnh cầu Vũ Văn tiên sinh giúp đỡ.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
Đù tại hạ ưng chịu, nhưng Thẩm Mộc Phong cũng không nghe.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Trước khi tiến vào cung cấm Thẩm Mộc Phong nhất nhất nghe lời tiên sinh. Chỉ cần tiên sinh kiên quyết một chút là Thẩm Mộc Phong phải chịu lời nghe theo.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
-Các vị nói thế là coi Thẩm Mộc Phong quá thấp kém. Tại hạ e rằng nếu mình kiên quyết bênh vực thì còn nguy đến tính mạng hai vị nữa. Dù hắn không nghĩ tới hai vị là cường địch trà trộn vào thì cũng hoài nghi hai vị bị tại hạ thu dụng, tất hắn giết đi cho yên chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão nói cũng có lý không biết trả lời thế nào.
Vũ Văn Hàn Đào lại cười mát nói tiếp:
-Theo chỗ lão phu biết thì trong võ lâm hiện nay chỉ có một người khả dĩ chống đối được Thẩm Mộc Phong khiến hắn đem lòng uý kỵ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Người nào mà ghê gớm thế?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Người đó là Tiêu Lĩnh Vu. Ngoài Tiêu Lĩnh Vu trong vũ lâm chẳng còn người thứ hai nào khiến hắn phải sờn lòng.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi:
-Sao? Theo chỗ tại hạ biết thì Tiêu Lĩnh Vu bất quá là một nhân vật mới ra khỏi lều gianh... Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời:
-Trong vụ này có một mối đạo lý rất vi diệu. Thẩm Mộc Phong đối chọi với Tiêu Lĩnh Vu mấy phen toa? nhuệ. Cái đó có thể là vì khả năng của Tiêu Lĩnh Vu, cũng có khi nhờ ở khí vận rất may. Nơi nào hắn cũng bị gã chiếm được thượng phong.
Dù sao thì Tiêu Lĩnh Vu cũng là một nhân vật rất nhiều đởm lược. Thật là nhân kiệt được trời phó cho tư chất đặc biệt... Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Bất luận trường hợp nào Tiêu Lĩnh Vu cũng khiến cho Thẩm Mộc Phong sinh hồi hộp.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
đáng tiếc hiện giờ không có Tiêu Lĩnh Vu ở đây. Chúng ta có nhắc đến y cũng bằng vô dụng... Đột nhiên chàng biến đổi thanh âm lạnh lẽo nói tiếp:
-Bọn tại hạ đưa điều kiện ra mà chưa được Vũ Văn tiên sinh trả lời.
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
-Tại hạ xin nói thực là điều thứ nhất có thể ưng thuận còn điều thứ hai phải tuỳ cơ ứng biến. Lão phu chẳng có quyền gì thì hứa lời với hai vị thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
-Lão nói thế là sự thực, nhưng lão xảo quyệt vô cùng, mình không thể lường được. Đồng thời mình không nên dùng biện pháp đối với Phan Long để xử trí với lão.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng chậm rãi đáp:
-Cũng đành là theo ý kiến của tiên sinh. Chỉ xin tiên sinh đưa ra một lời bảo đảm để bọn tại hạ yên tâm.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
-Hai vị tính chuyện được đằng chân lân đằng đầu. Trước tình thế này, hai vị muốn lão phu bảo đảm bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Nếu Vũ Văn tiên sinh có lòng thành thực thì đưa ra lời bảo đảm chẳng khó khăn gì.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
-Lão phu không nghĩ được biện pháp nào, xin thỉnh giáo hai vị.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Một người chết được mấy lần?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
Đĩ nhiên chỉ có một lần.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vậy tiên sinh đem cái chết ra mà bảo đảm. Nếu tiên sinh thay đổi lòng dạ bán đứng bọn tại hạ thì tiên sinh không thể sống được mà vào cung cấm. Đó là sự bảo đảm rất công bằng.
Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi:
-Sự thực các hạ là nhân vật thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ là một kẻ vô danh trên chốn giang hồ.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn Tiêu Lĩnh Vu hai lần nói:
-Các hạ đeo mặt nạ?
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:
đúng thế! Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Các hạ có thể bỏ mặt nạ ra cho lão phu nhìn chân tướng được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Hiện giờ thì chưa được, nhưng nếu Vũ Văn tiên sinh ưng chịu điều kiện của tại hạ thì rồi có một ngày được trông thấy bộ mặt thật.
Bỗng nghe tiếng đập cửa cấp bách.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói:
-Có người đến rồi. Chắc là Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
-Thằng cha này quả nhiên giảo hoạt dị thường. Đối với nhân vật này phải dùng thủ đạon phi thường mới được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng gia tăng kình lực ở tay mặt. Đồng thời vung tay trái điểm lẹ vào trước ngực Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào không phải là tay vừa. Lão đã chuẩn bị liền nghiêng mình tránh khỏi. Tay trái lão hất mạnh một cái tưởng giựt ra được khỏi tay Tiêu Lĩnh Vu, nhưng năm ngón tay của chàng lúc thu lại thành kiên cố tựa hồ cái đai sắt.
Vũ Văn Hàn Đào cựa mạnh một cái không thoát ra được liền vũng chân phải đá và huyệt Đan điền Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu hạ thấp tay trái xuống chỉa ngón tay điểm vào chân Vũ Văn Hàn Đào.
Bách Lý Băng đặng hắng một tiếng, đưa tay mặt lẹ điểm vào mấy chỗ huyệt đạo của Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào tuy biết hai người võ công cao cường, nhưng không ngờ chân tay họ mau lẹ đến thế. Lão bị điểm trúng ba chỗ huyệt đạo mất hết sức kháng cự.
Động tác của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ mau lẹ lại điểm vào á huyệt Vũ Văn Hàn Đào khẽ bảo:
-Xin khuất tất tiên sinh một chút.
Chàng để lão ngồi xếp bằng tựa vào vách rồi xoay mình ra kêu.
Chỉ trong khoảnh khắc, chàng lại trở vào thạch thất giải khai á huyệt cho Vũ Văn Hàn Đào rồi hỏi:
-Thẩm đại trang chúa đã chuẩn bị hai mươi tên đại hán khoẻ mạnh, xin tiên sinh cho biết bao giờ động thủ?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Ai đã truyền lệnh này tới?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
đại đệ tử Thẩm Mộc Phong là Đơn Hoành Chương.
Vũ Văn Hàn Đào khẽ thở dài đáp:
-Nếu Thẩm Mộc Phong thân hành tới đây, tất hắn nhìn ra tình hình khác lạ này... Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
Đường như các hạ quen thuộc rất nhiều nhân sự trong Bách Hoa Sơn Trang?
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi:
-Thời gian cũng chẳng còn lại mấy chốc, ý tiên sinh nghĩ sao xin mau quyết định đi?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Nếu lão phu không chịu để các hạ uy hiếp thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Vì tình thế bắt buộc, bọn tại hạ đành hạ sát Vũ Văn tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Trường hợp lão phu ưng thuận thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ điểm vào một chỗ kỳ huyệt của tiên sinh, chỉ trong vòng mười hai giờ mà không giải cứu là thương thế phát tác mà chết.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
được rồi! Tại hạ theo ý kiến của các vị.
Tiêu Lĩnh Vu điểm vào một chỗ kỳ huyệt của Vũ Văn Hàn Đào rồi giải khai ba chỗ khác rồi lạnh lùng nói:
-Chúng ta đều đem sinh mạng ra mà đánh cuộc, cái mạng của Vũ Văn tiên sinh đổi lấy hai mạng vô danh tiểu tốt thì khuất tất quá.
Vũ Văn Hàn Đào không trả lời, lão mở tráp lấy một viên thuốc giải ra nuốt rồi chậm rãi nói:
-Lão phu bị điểm vào kỳ huyệt rồi, võ công còn giữ được không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tuy bị ảnh hưởng một chút nhưng không có gì đáng kể.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Sau mười hai giờ tình hình của lão phu sẽ ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ giải khai chỗ huyệt bị điểm, rồi điểm vào chỗ kỳ huyệt khác, tiên sinh vẫn sống thêm được mười hai giờ nữa.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi:
-Cứ luân lưu như vậy không ngớt thì ra tính mạng của lão phu vĩnh viễn bị hai vị kiềm chế?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Chỉ cần tiên sinh giữ lời hứa là lúc chia tay tại hạ sẽ làm cho tiên sinh bình phục như cũ.
Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm một lúc rồi đáp:
được rồi! Chúng ta đi thôi.
Lão rảo bước ra ngoài thạch thất.
Bách Lý Băng theo sát Tiêu Lĩnh Vu dùng phép truyền âm hỏi:
đại ca! Thật thế ư? Sau mười hai giờ lão sẽ bị thương thế phát tác ra mà chết hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Gia sư bảo thế chắc là đúng rồi. Tiểu huynh chưa dám nói quyết.
Chàng dừng lại một chút rồi dặn:
-Chúng ta càng đi sát bên mình Vũ Văn Hàn Đào càng tốt.
Vũ Văn Hàn Đào đi trước. Lão mở cửa đá ngửng đầu nhìn ra đã thấy Thẩm Mộc Phong dẫn bọn Chu Triệu Long, Đường lão thái thái chờ ở ngoài động.
Thẩm Mộc Phong mỉm cười nói:
-Hai chục tên đại hán tráng kiện dadx tụ tập đông đủ để chờ Vũ Văn huynh sai phái.
Vũ Văn Hàn Đào quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi đáp:
-Tiểu đệ vì tình thế bắt buộc đành hết sức thử làm coi.
Lão nói câu nước đôi này, Thẩm Mộc Phong khi nào không hiểu rõ nội tình, hắn bẽn lẽn cười nói:
-Nếu Vũ Văn huynh đưa được tiểu đệ vào cung cấm, tiểu đệ nhất đền đáp trọng hậu.
Vũ Văn Hàn Đào không nói gì nữa, rảo bước tiến về phía trước.
Bách Lý Băng vẫn nis lời dặn của Tiêu Lĩnh Vu theo sát Vũ Văn Hàn Đào.
Chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên cái đầm nhỏ có nước suối phun vào.
Phan Long dẫn hai chục tên đại hán khoẻ mạnh kẻ cầm thiết trì đục thép, người cầm búa lớn rìu to chia thành hàng đội đứng chờ sẵn.
Vũ Văn Hàn Đào nhận tình thế cung quanh một lượt rồi từ từ bước tới chỗ vách đá sát đầm nước. Lão mở tráp lấy ra một viên đá trứng ngỗng màu trắng vạch vào vách núi một vòng tròn chừng năm thước rồi nói:
-Các bạn dùng đục thép, thiết truỳ theo hình đồ của lão phu khoét sâu vào ba thước.
Những công nhân tráng kiện do Phan Long lãnh đạo lập tức khởi công. Những tiếng đục đá đinh tai vang lên không ngớt.
Thẩm Mộc Phong đặt nhiều hy vọng vào Vũ Văn Hàn Đào. Hắn chắp hai tay để sau lưng đứng trong trường quan sát.
Tiêu Lĩnh Vu nhân lúc tiếng đục đá chan chát khẽ bảo Bách Lý Băng:
-Băng nhi! Mụ già đứng sau Thẩm Mộc Phong là Đường lão thái thái, chưởng môn Đường gia ở Tứ Xuyên khét tiếng võ lâm về nghề dùng độc và phát động ám khí. Vạn nhất mà thân thế chúng ta bị bại lộ thì lúc động thủ cần để ý đến ám khí của mụ.
Bách Lý Băng là người thông tuệ tuyệt luân, nhưng hãy còn tình con nít, lại được cha mẹ nuông chiều muốn làm gì thì làm. Có ở vào tình trạng nguy hiểm cũng chẳng lo lắng gì, nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu quan tâm đến mình thì trong lòng khoan khoái, bất giác nhoẻn miệng cười, để hở hai hằm răng đều đặn trắng như tuyết.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi, vội quay đi chỗ khác không dám nhìn cô nữa, chàng ngấm ngầm vận chân khí đề phòng. May mà chưa ai lưu tâm đến nụ cười của cô.
Vũ Văn Hàn Đào để hết tâm trí nhìn vào vách núi, đột nhiên lớn tiếng quát:
Đừng lại! Hai mươi tên tráng hán nhất tề dừng lại.
Lúc này vách núi mới khoét sâu được nửa thước.
Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi hỏi:
-Vũ Văn huynh đã phát hiện ra điều gì chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp:
đại trang chúa có nghe thấy thanh âm gì khác lạ không?
Thẩm Mộc Phong trong dạ mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp:
-Có chỗ nào không ổn? Tiểu đệ chưa nghe thấy chi hết.
Vũ Văn Hàn Đào rút cây thiết truỳ ở trong tay một đại hán tiến lại gần vách đá đập mạnh một cái hỏi:
đại trang chúa đã nghe thấy chưa?
Thanh âm lão rất lớn, dường như cố ý để cho Tiêu Lĩnh Vu cũng nghe rõ.
Thẩm Mộc Phong gật đầu đáp:
-Quả nhiên có hơi khác, dường như trong vách trống rỗng.
Vũ Văn Hàn Đào nói:
-Có khi chỗ này thông vào mạch nước dưới đất... Lão ngửng đầu lên nhìn tia nước phun ra nói tiếp:
-Mạch nước này rất lớn và mãnh liệt vô cùng! Nếu đập thủng vách núi thì e rằng không một ai thoát khỏi nạn nước lũ.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói:
-Nếu vậy phải cẩn thận lắm mới được.
Vũ Văn Hàn Đào lại giơ thiết truỳ lên đập vào vách đá rồi lắng tai nghe một lúc.
Lão làm mấy lượt như vậy, đoạn bỏ cây thiết truỳ xuống nói:
-Hay lắm! Các vi tiếp tục động thủ đi! Thẩm Mộc Phong nói:
-Vũ Văn huynh đọc hàng vạn cuốn sách nên người võ lâm ca tụng là đại nho.
Bữa nay tiểu đệ cũng rất khâm phục...