Dặm Xanh

Chương 26

Docsach24.com
ọ đi khỏi một lúc lâu và trong khi tôi thay quần áo để đi làm, nàng nắm lấy tay tôi, xoay tôi quay lại và nhìn vào mắt tôi với vẻ mãnh liệt.

- Melinda phải không?

Tôi gật đầu.

- Anh có thể làm gì cho bà ấy không, Paul? Thật sự làm được điều gì đó cho bà ấy, hay chỉ là mơ mộng nảy sinh vì những gì anh thấy đêm qua?

Tôi nghĩ đến đôi mắt, bàn tay của Coffey, và tình trạng thôi miên khi tôi bước vào vì ý muốn của gã. Tôi nghĩ đến gã chìa tay ra nhận cái cơ thể gãy gập, hấp hối của Jingles. “Trong lúc còn kịp”, gã đã nói thế. Và những thứ màu đen quay cuồng rồi hóa trắng và biến mất.

- Anh nghĩ bọn anh có lẽ là cơ hội duy nhất bà ấy còn lại. - Rốt cuộc tôi nói ra.

- Vậy hãy nắm lấy nó. - Nàng bảo trong khi gài khuy trước chiếc áo khoác mùa thu mới của tôi. Nó đã nằm im trong tủ từ ngày sinh nhật của tôi hồi đầu tháng Chín, nhưng đây chỉ là lần thứ ba hay bốn gì đó mà tôi thực sự mặc nó. - Nắm lấy cơ hội đi!

Và nàng đẩy tôi ra cửa.

 

Đêm ấy tôi vào ca trực lúc sáu giờ hai mươi. Về nhiều mặt, đấy là đêm kì lạ nhất trong toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi nghĩ vẫn còn ngửi được mùi thịt cháy thoang thoảng, bám trong không khí. Chắc hẳn đó là một ảo giác vì những cánh cửa bên ngoài, cả trong Khu lẫn nhà khi, đã được mở gần như suốt ngày, và hai toán trực trước đã bỏ nhiều giờ chà rửa. Nhưng không thay đổi được điều mũi tôi đang mách bảo, và tôi không nghĩ đã nuốt nổi bất cứ bữa ăn nào, kể cả nỗi sợ hãi về buổi tối trước mặt.

Brutal đến Khu vào lúc sáu giờ bốn mươi lăm, Dean lúc mười giờ. Tôi đề nghị Dean đến khu bệnh xá xem họ có bàn ủ nóng cho cái lưng của tôi không, thứ mà sáng sớm hôm ấy dường như tôi đã căng ra để mang xác Delacroix xuống đường hầm. Dean nói anh ta rất vui lòng thi hành. Tôi tin anh ta định tặng tôi một cái nháy mắt, nhưng anh ta đã tự kiềm chế.

Harry đến lúc sáu giờ năm mươi bảy.

- Chiếc xe tải? - Tôi hỏi.

- Ở địa điểm chúng ta đã thảo luận.

Cho đến giờ mọi việc đều ổn thoả. Tiếp theo là một khoảng thời gian ngắn chúng tôi đứng bên bàn trực, uống cà phê và cố tình không nói đến điều cả bạn đang nghĩ đến và hi vọng rằng Percy sẽ đến trễ hoặc có thể không đến. Tính đến những phê bình không thân thiện mà hắn đã nhận được vì cách thức thi hành bản án ghế điện, ít nhất điều đó có vẻ không thể xảy ra.

Nhưng rõ ràng Percy gắn bó với câu châm ngôn xưa dạy chúng ta phải leo ngay lên lưng con ngựa đã hất chúng ta ngã, bởi vì hắn bước qua cửa lúc 7:06, lộng lẫy trong bộ đồng phục xanh, tay chống lên hông và cây dùi cui bằng gỗ hồ đào trong cái bao đặt làm riêng lố bịch. Hắn bấm thẻ công tác, rồi thận trọng nhìn chúng tôi.

- Bộ phận đề máy của tôi hỏng. - Hắn lên tiếng. - Tôi phải quay tay.

- Ái chà! - Harry nói. - Tội nghiệp cưng.

- Lẽ ra nên ở nhà sửa chữa cái vật đáng nguyền rửa ấy. - Brutal ôn tồn tiếp lời. - Chúng ta đâu muốn cậu bị căng thẳng, phải không các bạn?

- Có đấy, các anh thích thế, đúng không? - Percy cay cú nói, những tôi nghĩ có vẻ hắn đã an tâm bởi phản ứng tương đối nhẹ nhàng của Brutal. Một dấu hiệu tốt đẹp. Trong vài giờ nữa chúng tôi phải hòa mình với hắn, không quá thù địch, nhưng cũng không quá thân thiện. Sau đêm qua, hắn sẽ thấy bất cứ điều gì cũng đáng ngờ, kể cả việc kết thân. Chúng tôi không thể làm cho hắn mất cảnh giác, điều ấy cả bọn đều biết, nhưng tôi nghĩ có thể che mắt hắn trong thời gian dài nếu diễn xuất khéo. Điều quan trọng không kém là không ai bị tổn thương. Kể cả Percy Wetmore.

Dean trở lại và khẽ gật đầu với tôi.

- Percy, - tôi gọi. - Tôi muốn cậu vào nhà kho và lau chùi sàn nhà. Lau cả cầu thang xuống đường hầm. Sau đó cậu có thể viết báo áo về việc xảy ra đêm qua.

- Việc đó đầy sáng tạo đấy. - Brutal bình luận, ngón tay móc vào dây thắt lưng, nhìn lên trần.

- Mấy anh lố bịch hơn cả lố bịch! - Percy nói, nhưng hắn không phản đối. Thậm chí không vạch ra một điều hiển nhiên rằng sàn nhà kho đã được lau chùi ít nhất hai lần trong ngày hôm ấy. Tôi đoán hắn vui mừng có dịp tránh mặt chúng tôi.

Tôi đến xem bản báo cáo ca trực trước, không thấy gì đáng quan tâm, rồi bước xuống phía xà lim của Wharton. Thằng nhóc đang ngồi ngủ bó gối trên sạp, vòng tay ôm lấy cẳng chân, nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ, thù nghịch.

- À, chẳng phải sếp bự đấy sao? - Nó lên tiếng. - To tát như cuộc sống và xấu xí gấp hai lần. Trông anh vui vẻ hơn cả một con heo đang ngập trong đống phân, thưa sếp Edgecombe. Vợ anh đã ngủ với anh trước khi rời khỏi nhà, phải không?

- Khỏe không, Kid? - Tôi bình thản hỏi và thằng nhóc tươi tỉnh hẳn lên. Nó bỏ chân xuống, đứng lên rồi vươn vai. Nụ cười nở rộng hơn, một ít nét thù nghịch đã tan biến.

- À, mẹ kiếp! - Thằng nhóc nói - Lần đầu tiên anh gọi đúng tên tôi! Anh sao thế, sếp Edgecombe? Anh đang bệnh hay đang ị sao?

- Chú em, - Tôi nói. Nếu chú muốn làm Billy the Kid thay vì Wild Bill thì đối với ta vẫn là một.

Thằng nhóc phổng phao lên thấy rõ, như một trong những loài cá ghê rợn dưới các dòng sông Nam Mỹ. Tôi đã đối mặt với nhiều gã nguy hiểm trong thời kì làm việc ở Dặm Đường Xanh, nhưng có rất ít đứa ghê tởm như William Wharton, nó tự xem mình là kẻ sống ngoài vòng pháp luật vĩ đại nhất, nhưng hành vi gần như không vượt cao hơn chuyện tè bậy hoặc khạc nhổ qua chấn song xà lim. Cho đến lúc ấy, chúng tôi vẫn chưa cho nó nhận lấy sự kính nể mà nó cảm thấy có quyền hưởng, nhưng vào đêm đặc biệt đó, tôi muốn nó dễ bảo. Nếu cần phỉnh phờ, tôi sẽ vui vẻ làm.

- Tôi có nhiều điểm chung với Kid, anh nên tin điều đó - Wharton nói. - Tôi không vào đây vì ăn cắp kẹo ở một cửa hiệu mạt hạng. - Kiêu hãnh như một gã đăng lính vào lữ đoàn anh hùng của binh đoàn Lê Dương, thay vì một thằng đã lê mông vào xà lim, cách ghế điện chỉ bảy mươi bước dài. - Bữa tối của tôi đâu?

- Thôi đi, Kid, báo cáo viết chú em đã ăn lúc năm giờ năm mươi rồi. Thịt bằm với nước béo, khoai tây nghiền và đậu. Chú em không dễ qua mặt ta đâu.

Thằng nhóc toe toét cười và ngồi lại xuống sạp.

- Vậy thì mở radio lên. - Nó nói radio theo cách người ta đùa giỡn, vì vậy nó có vần điệu với một từ lóng thời thập niên 50 “Daddy-O”. Thật buồn cười khi một con người có thể nhớ nhiều về những lúc thần kinh bị căng thẳng đến mức gần như cất giọng hát.

- Có lẽ để sau, nhóc! - Tôi đáp. Tôi bước xa xà lim và nhìn xuống phía dưới hành lang. Brutal đã tản bộ xuống đầu kia, ở đấy anh ta kiểm tra để biết chắc cửa phòng kỉ luật được khóa bằng ổ khóa đơn, thay vì ổ khóa đôi. Tôi biết thế vì chính tôi đã kiểm tra. Sau này, chúng tôi muốn có thể mở cửa nhanh tối đa. Sẽ không có thời gian để dọn những thứ phế thải linh tinh chồng chất trong đó qua bao năm; chúng tôi đã đem ra ngoài, phân loại, rồi cất vào những nơi khác, không lâu sau khi Wharton gia nhập băng nhóm vui nhộn chúng tôi. Đối với chúng tôi, dường như căn phòng những bức tường lót nệm có khả năng sử dụng vào nhiều việc, ít nhất cho đến khi “Billy the Kid” bước trên Dặm Đường Xanh.

John Coffey, kẻ thường xuyên nằm ườn vào giờ khắc này, đôi chân dài đong đưa và mặt quay vào tường, lại đang ngồi ở đầu sạp, tay chắp lại, nhìn Brutal bằng ánh mắt cảnh giác vốn không phải là tính cách của gã. Nước cũng không ứa ra quanh mắt gã.

Brutal thử mở cánh cửa phòng kỉ luật, rồi trở lại Dặm Đường Xanh. Anh ta liếc Coffey khi đi ngang qua xà lim, và Coffey nói một câu kì lạ: “Vâng, tôi muốn đi một chuyến”. Như thể đáp lại điều gì đó Brutal đã nói.

Ánh mắt Brutal gặp ánh mắt tôi. Gã biết, tôi gần như nghe được anh ta nói thế. Bằng cách nào đó, gã biết.

Tôi nhún vai và xoè tay ra, như muốn nói “Dĩ nhiên gã biết”.