- Thằng chó đẻ hẳn đã nhịn cả một ngày. - Về sau Harry kể lại, vẫn còn ghê tởm và phẫn nộ.
Phải, thế là quá đủ. Đã đến lúc cho William Wharton biết ai là người điều khiển chương trình biểu diễn ở Khu E. Harry gọi Brutal và tôi, tôi báo động cho Dean và Percy biết, lúc ấy cũng có mặt. Hãy nhớ là lúc đó chúng tôi có ba tử tù và đang trực ca toàn phần, nhóm chúng tôi từ bảy giờ tối đến ba giờ sáng thời điểm dễ bùng nổ bạo động và hai toán khác chịu trách nhiệm phần còn lại trong ngày. Những toán đó gồm phần lớn các nhân viên thời vụ và thường do Bill Dodge phụ trách. Nói cho cùng, điều hành mọi việc không phải là chuyện tồi tệ, và tôi cảm thấy rằng, một khi đổi được Percy lên ca trực ban ngày, thậm chí cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Thế nhưng tôi không bao giờ làm được điều đó. Đôi lúc tôi tự hỏi nếu làm thì điều đó có thay đổi được mọi việc không.
Dẫu sao, có một đường ống nước trong nhà kho, chạy bên hông cách Già Sparky một quãng và Dean cùng Percy đã nối một đoạn ống chữa cháy vào đấy. Sau đó họ đứng bên cạnh van mở nước, phòng khi cần thiết.
Brutal và tôi nhanh chóng đến xà lim của Wharton, nơi thằng khốn vẫn còn đứng, vẫn còn toét miệng cười, cái của nỡm vẫn còn thõng thẹo ngoài quần. Tôi đã lấy chiếc áo đai ra khỏi phòng kỉ luật, bỏ trên kệ trong văn phòng; đấy là việc cuối cùng tôi làm vào đêm hôm trước, trước khi về nhà, nghĩ có thể sẽ cần dùng cho thằng nhóc có vấn đề của chúng tôi. Bây giờ tôi cầm nó trong một tay, ngón trỏ xỏ vào bên dưới một trong những cái đai bằng vải bố. Harry đến từ sau lưng chúng tôi, kéo vòi chữa cháy qua văn phòng của tôi, xuống các bậc thềm nhà kho, đến thùng nước nơi Dean và Percy đang nhanh nhẹn thả ông ra.
- Ê, bọn mày khoái vậy phải không? - Wild Bill hỏi. - Nó cười nắc nẻ như một đứa trẻ đi xem hội, cười thô bạo đến mức không nói được, những giọt nước mắt to lăn xuống má. - Bọn mày xông đến nhanh tới mức tao nghĩ chắc bọn mày khoái thật. Tao đang nuôi một số phân để đi kèm với nước đái đây. Những cục mềm mại ngon lành. Ngày mai tao sẽ thải ra cho bọn mày.
Thấy tôi mở khóa cửa xà lim, mắt thằng nhãi ranh nheo lại. Nó thấy Brutal cầm súng trong một tay, dùi cui trong tay kia và mắt nó càng nheo hơn nữa.
- Bọn mày vào đây bằng chân nhưng sẽ trở ra bằng lưng, Billy the Kid bảo đảm điều đó với bọn mày. - Nó đe chúng tôi. Ánh mắt thằng nhóc chuyển sang nhìn tôi. - Nếu mày tưởng ép được tao mặc cái áo điên khùng, mày sẽ biết tay tao, đồ ngựa già.
- Mày không phải là kẻ ra lệnh ở đây. Tôi bảo nó. - Mày nên biết điều đó, nhưng tao nghĩ mày quá ngu ngốc, không dạy dỗ một chút thì không hiểu.
Tôi mở xong khóa cửa và đẩy nó trượt trên rãnh. Wharton lùi về sạp ngủ, cái của nỡm vẫn còn thõng thẹo ngoài quần, chìa tay ra về phía tôi, lòng bàn tay ngửa lên, rồi ngoắc ngón tay.
- Thách mày đấy, đồ khốn kiếp xấu xí. - Nó lên tiếng. - Sẽ có dạy dỗ, được thôi, nhưng thằng nhóc già này đủ trình độ làm thầy giáo đấy. - Nó chuyển ánh mắt và nụ cười phô hàm răng xỉn sang Brutal. - Coi nào, thằng bự con, tao tiếp mày trước. Lần này mày không thể đánh lén sau lưng tao nữa. Bỏ súng xuống, dù sao mày cũng không dám bắn mày thì không, chúng ta chơi tay đôi. Để xem ai giỏi hơn.
Brutal bước vào xà lim nhưng không tiến về phía Wharton. Anh ta nhích sang trái khi đã bước qua cửa và cặp mắt ti hí của Wharton mở to khi nhìn thấy cái vòi chữa cháy chĩa vào người nó.
- Không, mấy người không được làm thế. - Nó thốt lên. - Ôi không, mấy người...
- Dean! - Tôi hét to. - Mở vòi nước! Mở hết cỡ!
Wharton xông đến nhưng Brutal quật một cú đáng giá - một cú quật mà tôi chắc chắn Percy hằng mơ ước - ngang trán thằng nhóc, cây dùi cui nện ngay vào bên trên lông mày Wharton. Wharton tưởng bỡ ngỡ, chúng tôi chưa bao giờ gặp rắc rối trước khi gặp nó, khuỵu xuống trên đầu gối, mắt vẫn mở nhưng tối sầm. Sau đó dòng nước phun ra, Harry loạng choạng lùi một bước vì sức mạnh của nó rồi trụ vững lại, vòi nước giữ chắc trong tay, chĩa ra trước như một khẩu súng. Dòng nước phun trúng ngay giữa ngực Wild Bill Wharton, xoáy thằng nhóc quay nửa vòng tròn, rồi tống nó ngược ra sau chui tọt vào dưới sạp ngủ. Ở cuối hành lang, Delacroix đang nhảy cẫng lên từ chân này sang chân kia, tru tréo và chửi rủa John Coffey, đòi Coffey kể cho gã nghe chuyện gì đang xảy ra, ai đang chiến thắng, và cái thằng ranh đại khùng kia thích thú trò điều trị bằng nước đó như thế nào. John không nói gì, chỉ đứng yên lặng lẽ trong chiếc quần quá ngắn và đôi dép nhà tù. Tôi chỉ liếc nhanh gã được một cái, nhưng thế cũng đủ để nhận ra nét biểu lộ cố hữu của gã, vừa buồn bã vừa bình thản. Như thể trước đó gã từng chứng kiến toàn bộ sự việc, không chỉ một hay hai mà cả ngàn lần.
- Tắt nước! - Brutal la lên qua vai, rồi chạy vọt vào xà lim. Anh ta vòng tay vào nách thằng Wharton nửa tỉnh nửa mê, lôi nó từ gầm sạp ngủ ra ngoài. Wharton ho hen và phát ra âm thanh ọc ọc. Máu nhỏ vào mắt thằng nhóc từ phía trên lông mày, nơi dùi cui của Brutal đã đập nứt da thành một đường.
Chúng tôi tròng chiếc áo đai vào thằng nhóc theo cách hết sức khoa học, Brutus Howell và tôi; chúng tôi đã thực tập như một đôi vũ công tạp kĩ khổ luyện một điệu nhảy mới. Thỉnh thoảng, công sức thực tập đó được đền bù xứng đáng. Như lúc này chẳng hạn. Brutal dựng Wharton ngồi dậy và nắm tay nó đưa ra cho tôi theo cách một đứa trẻ nắm tay con búp bê chìa ra. Nhận thức bắt đầu thấm trở vào mắt Wharton, sự nhận thức biết rằng nếu không chống cự lập tức sẽ là quá muộn, nhưng các đường dẫn truyền vẫn còn ẩn sâu giữa bộ não và cơ bắp, và trước khi thằng nhóc kịp sửa chữa chúng, tôi đã kéo được những ống tay áo đai tuột lên trên tay nó và Brutal thì gài khóa sau lưng. Trong khi anh ta lo việc của mình, tôi chụp lấy đai cổ tay, kéo tay Wharton vòng sang hai bên và nối cổ tay nó với một chiếc đai vải bố khác. Cuối cùng nhìn Wharton như đang ôm ấp chính bản thân nó.
- Tiên sư mày, đồ bị thịt đần độn, họ xử thằng ranh ra sao rồi? - Delacroix hét lên. - Tôi nghe Ô. Jingles kêu chút chít, như thể nó cũng muốn biết.
Percy đến, áo ướt đẫm, dính sát vào người vì vật lộn với đường ống nước, mắt sáng lên vì khích động. Dean đến từ sau lưng hắn, đeo một vòng vết bầm quanh cổ họng và có vẻ kém khích động hơn nhiều.
- Nào, đứng dậy, Wild Bill. - Tôi ra lệnh và lôi Wharton đứng lên. - Thằng nhãi ranh.
- Mày dám gọi tao như thế sao? - Wharton tru tréo và tôi nghĩ đây là lần đầu chúng tôi nhìn thấy những xúc cảm thật, không chỉ là những cái đốm ngụy trang của một con vật thông minh. - Wild Bill Hickok không phải là thằng chăn bò! Nó cũng không bao giờ đánh nhau với gấu bằng dao găm Bowie! Nó đích thị là một tên cảnh sát khác! Thằng chó đẻ ngu ngốc ngồi quay lưng ra cửa để bị giết bởi một thằng say rượu!
- Ối quỷ thần ơi, một bài học lịch sử! - Brutal kêu lên rồi xô Wharton ra khỏi xà lim. - Kẻ vào đây không bao giờ biết mình sẽ nhận được gì, ngoại trừ khả năng tỏ ra tử tế. Nhưng với quá nhiều đứa tử tế như mày quanh đây, tao nghĩ chuyện này dường như hợp lí, phải không? Và mày biết điều gì chứ? Mày sẽ sớm trở thành lịch sử thôi, Wild Bill. Trước mắt, mày phải đi xuống hành lang. Bọn tao có căn phòng dành cho mày. Một loại phòng làm nguội đấy.
Wharton thét lên một tiếng ú ớ đầy phẫn uất, xông vào Brutal, dù bị bó gọn trong chiếc áo đai, tay bị trói quặt ra sau lưng. Percy phác cử chỉ rút dùi cui - giải pháp Wetmore cho tất cả những rối rắm của cuộc đời - nhưng Dean đã đặt tay lên cổ tay hắn. Percy nhìn anh ta, vẻ bối rối và bất bình, như thể nói rằng, sau những gì Wharton đã gây ra cho Dean thì Dean phải là người cuối cùng trên thế gian muốn kiềm chế hắn.
Brutal đẩy Wharton lùi ra sau. Tôi túm lấy nó và xô về phía Harry. Harry đẩy nó đi xuống Dặm Đường Xanh, đi qua gã Delacroix hoan hỉ và gã Coffey dửng dưng. Wharton phải chạy để khỏi ngã đập mặt xuống đất, tuôn ra những câu chửi rủa suốt con đường. Tuôn ra theo cách mỏ hàn phát tia lửa. Chúng tôi tống nó vào xà lim cuối cùng bên phải trong lúc Dean, Harry, và Percy (ít nhất lần này hắn không kêu ca vì phải làm việc quá mức sòng phẳng) giật tất cả những thứ linh tinh ra khỏi phòng kỉ luật. Trong khi họ đang làm việc, tôi nói chuyện với Wharton.
- Mày tưởng mày lì lợm. - Tôi lên tiếng. - Và có lẽ mày lì lợm thật, con trai ạ, nhưng ở đây lì lợm không ăn thua gì. Nếu mày đàng hoàng với bọn tao, bọn tao sẽ tử tế với mày. Nếu mày cứng đầu, cuối cùng mày vẫn chết, không có gì khác, chỉ có điều bọn tao sẽ mài nhọn mày như bút chì trước khi lên đường.
- Bọn mày sung sướng khi thấy tao tiêu đời. - Wharton nói, giọng khản đặc. Thằng nhóc vùng vẫy hòng thoát ra khỏi cái áo đai, mặc dù biết là vô ích, mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua. - Và cho đến lúc chết, tao sẽ làm cho bọn mày phải khốn khổ. - Nó nhe răng với tôi như một con khỉ đầu chó điên dại.
- Nếu làm cho bọn tao phải khốn khổ là tất cả những gì mày muốn, mày có thể thôi đi, vì mày đã làm được rồi. - Brutal nói. - Nhưng ngày nào còn ở Dặm Đường Xanh, Wharton, nếu mày có ở suốt trong căn phòng tường mềm bọn tao cũng cóc cần. Và mày có thể mặc cái áo đai chết tiệt đó, cho đến khi tay mày bị hoại tử vì máu không lưu thông rồi đứt lìa. - Anh ta ngừng lại. - Không ai xuống dưới này, mày biết đấy. Và nếu mày tưởng sẽ có ai đó ngó ngàng đến chuyện của mày thì nên suy nghĩ lại. Đối với thế giới nói chung, mày là một thằng phạm pháp đã chết.
Wharton chăm chú quan sát Brutal, vẻ tức tối trên mặt tan biến dần.
- Thả tôi ra, - thằng nhóc giở giọng xoa dịu, một giọng nói quá tỉnh táo, quá biết điều, không đáng tin. - Tôi sẽ đàng hoàng. Da Đỏ trung thực đấy.
Harry xuất hiện ở bậc cửa xà lim. Cuối hành lang trông như nơi bán đồ linh tinh, nhưng chúng tôi sẽ dọn dẹp nhanh chóng một khi bắt tay vào việc. Chúng tôi đã từng làm như thế; chúng tôi biết cách.
- Tất cả sẵn sàng. - Harry lên tiếng.
Brutal nắm lấy khuỷu tay phải thằng Wharton thù lù một đống trong chiếc áo đai, lôi nó đứng dậy.
Đi, Wild Billy. Lạc quan lên. Mày sẽ có ít nhất hai mươi bốn giờ để tự nhắc nhở đừng bao giờ ngồi xoay lưng ra cửa, và đừng bao giờ bám víu vào lá bài ách và tám nút.
- Thả tôi ra. - Wharton nói. Thằng nhóc nhìn từ Brutal sang Harry đến tôi, mặt lại đỏ dần lên. - Tôi sẽ ngoan ngoãn, nói các anh là tôi đã được một bài học. Tôi... tôi...
Thằng nhóc bất ngờ đổ vật xuống, một nửa người nằm trong xà lim, nửa kia thò ra ngoài trên tấm vải lót đã sờn của Dặm Đường Xanh, giẫy đạp và uốn cong người.
- Lạy Chúa linh thiêng, nó giả bộ lên cơn động kinh đây. - Percy thì thào.
Brutal cúi xuống, móc tay vào nách Wharton. Tôi móc vào nách kia. Wharton bị kẹp giữa chứng tôi như cá mắc câu. Khiêng cái cơ thể co giật, nghe nó ủn ỉn từ một lỗ và đánh rắm ở lỗ kia là một trong những trải nghiệm kém thú vị của đời tôi.
Tôi ngước nhìn và bắt gặp ánh mắt của John Coffey trong thoáng chốc. Mắt gã vằn tia máu, cặp má đen đủi ướt đẫm. Gã đã lại khóc. Tôi nghĩ đến động tác cắn xé của bàn tay Hammersmith và hơi rùng mình. Rồi tôi quay lại chú ý đến Wharton.
Chúng tôi lôi nó vào phòng khống chế như lôi một kiện hàng, nhìn nó nằm dài trên sàn nhà, bị khóa chặt trong chiếc áo đai, bên cạnh ống cống mà chúng tôi từng kiểm tra tìm con chuột, vốn đã bắt đầu cuộc sống ở Khu E như là Steamboat Willy.
- Tôi không quan tâm dù nó có nuốt mất lưỡi hoặc thứ gì đó và chết đi. - Dean lên tiếng, giọng khàn và the thé. - Nhưng hãy nghĩ đến chuyện giấy tờ, các cậu! Sẽ không bao giờ xong nổi.
- Đừng lo chuyện giấy tờ, hãy nghĩ đến phiên tòa. - Harry rầu rĩ nói. - Chúng ta sẽ mất việc làm. Kết thúc bằng cách đi hái đậu ở Mississippi. Cậu biết Mississippi là gì phải không? Tiếng Da Đỏ có nghĩa là khốn nạn.
- Nó sẽ không chết và nó cũng sẽ không nuốt mất lưỡi. - Brutal đáp. - Ngày mai khi chúng ta mở cánh cửa này, nó sẽ khỏe khoắn thôi. Tin lời tôi nói đi.
Sự việc đúng là như thế. Con người chúng tôi đem trả lại xà lim vào tối hôm sau tỏ ra yên lặng, xanh xao và có vẻ đã biết kiềm chế. Thằng nhóc bước đi, đầu cúi gục, không tìm cách tấn công bất cứ người nào khi áo đai được tháo ra, chỉ bơ phờ nhìn tôi trân trối. Tôi bảo nó lần sau hình phạt sẽ được thi hành giống như thế, và nó phải tự hỏi bản thân muốn tè ra quần và ăn thức ăn dành cho em bé, mỗi lần một muỗng, trong bao lâu.
- Tôi sẽ đàng hoàng, thưa sếp, tôi đã học được bài học của mình. - Thằng nhóc nhỏ nhẹ thì thào bằng một giọng khúm núm trong khi chúng tồi tống nó trở lại xà lim. Brutal nhìn tôi và nháy mắt.
Cuối ngày hôm sau, William Wharton, kẻ là Billy the Kid với chính mình và không bao giờ là cảnh sát viên John Law Wild Bill Hickok, mua một cái bánh Moon Pie của lão Toot Toot. Wharton đã bị cấm tuyệt đối chuyện như thế, nhưng toán gác ca chiều gồm các nhân viên thời vụ, như tôi nghĩ đã nói, và vụ mua bán được chìm xuồng. Lão Toot hẳn biết rõ hơn, điều này không có gì hồ nghi, nhưng đối với lão, cái xe đẩy bán quà vặt bao giờ cũng là chuyện năm xu là năm xu, mười xu là mười xu. Tôi sẽ hát một đoạn hợp xướng nữa nhưng không có thì giờ.
Đêm ấy, khi Brutal đi tuần tra, Wharton đứng tại cửa xà lim. Thằng khốn chờ đến khi Brutal ngước nhìn, lúc đó nó mới đập cườm tay vào cặp má căng phồng, phun ra một luồng chocolate đặc quánh, dài ngoằng, trúng vào mặt Brutal. Nó đã nhét toàn bộ chiếc bánh Moon Pie vào miệng, ngậm cho đến khi chảy nước, rồi sử dụng như loại thuốc lá nhai.
Wharton ngã vật ra sau trên sạp ngủ, chocolate dính trên cằm như chòm râu dê, chân giãy giụa, vừa gào thét vừa cười và chỉ trỏ Brutal, lúc ấy đang đeo một thứ nhiều hơn cả chòm râu dê.
- Black Sambo, vâng thưa ngài, sếp, vâng thưa ngài, ngài thế nào? - Wharton ôm bụng, rống lên. - Quỷ sứ, giá như chỉ là cục phân! Tao ước gì nó là thế! Nếu tao có một ít thứ đó...
- Mày là cục phân. - Brutal gầm lên. - Tao hi vọng mày đã soạn hành lí, vì mày sẽ trở lại cái phòng vệ sinh ưa chuộng của mày.
Một lần nữa Wharton bị nhét vào áo đai và một lần nữa chúng tôi lại tống nó vào căn phòng có vách tường mềm. Lần này là hai ngày. Thỉnh thoảng chúng tôi nghe nó rít lên trong đó, thỉnh thoảng chúng tôi nghe nó hứa hẹn sẽ đàng hoàng, rằng nó đã tỉnh ngộ và sẽ đàng hoàng, và thỉnh thoảng chúng tôi nghe nó gào lên rằng nó cần bác sĩ, rằng nó sắp chết. Dù vậy, thằng khốn câm nín trong phần lớn thời gian. Và nó cũng câm nín khi chúng tôi lôi nó ra ngoài, bước về xà lim với đầu cúi gục, mắt đờ đẫn, không đáp lại khi Harry nói:
- Nhớ đấy, mọi việc tùy thuộc vào mày. - Thằng khốn sẽ êm ả được một thời gian, rồi lại tìm cách giở trò khác. Không có gì nó gây ra mà chưa từng được thử trước đó (phải, ngoại trừ trò chiếc bánh Moon Pie, có lẽ thế; thậm chí Brutal công khai xác nhận là trò mới mẻ), nhưng sự lì lợm của nó quả đáng sợ. Tôi e ngại sớm muộn gì có thể ai đó mất tập trung và cái giá phải trả sẽ rất đắt. Và tình hình này có thể kéo dài, vì ở đâu đó, thằng nhóc có một gã luật sư đang quậy tung, than thở với mọi người rằng sẽ là sai lầm biết bao khi xử tử một con người mà màn sương tuổi thanh xuân chưa khô trên làn mi... và ngẫu nhiên lại là người da trắng, giống như Jeff Davis thân mến vậy. Chuyện than thở đó chẳng có ý nghĩa gì, vì làm cho Wharton thoát khỏi ghế điện là việc của gã luật sư. Làm cho nó phải bị phán xét an toàn là việc của chúng tôi. Và sau cùng, Già Sparky hầu như chắc chắn sẽ tóm được nó, luật sư hay không luật sư, mặc kệ.