“Dấu hiệu của một người thành công
thực sự đó là sự sẵn lòng, thậm chí là sự
khao khát, muốn chia sẻ kết quả ước mơ
của mình với người khác, để những điều tốt đẹp
không bao giờ bị lãng quên.”
- Florence Littauer
Những năm tháng khó khăn sống trong cửa hàng chật hẹp đã làm chị em chúng tôi gắn bó với nhau nhiều hơn. Lúc ấy, chẳng ai dám nghĩ rằng một ngày nào đó Ron sẽ trở nên nổi tiếng, thậm chí được đề cử “Nhân vật trong năm” - giải thưởng dành cho những phát thanh viên xuất sắc; còn đài phát thanh KVIL nơi em cộng tác hơn 20 năm qua đã đoạt giải “Đài phát thanh huyền thoại”.
Khi giới truyền thông đề nghị Ron phát biểu đôi lời về những giải thưởng này, em đã nói: “Ở KVIL, chúng tôi không làm việc vì giải thưởng, mà chỉ làm những gì chúng tôi nghĩ rằng có thể đáp ứng nhu cầu và mong muốn của thính giả. Nhưng những giải thưởng này rất có ý nghĩa vì đã chứng minh được rằng nỗ lực và công sức của chúng tôi đã được mọi người công nhận”.
Nhiều người biết đến Ron Chapman như là người đã khơi nguồn cảm hứng sáng tạo dẫn đến sự thành công của đài KVIL. Em là một chuyên gia bậc thầy trong lĩnh vực giải trí, có khả năng động viên tinh thần thính giả hàng ngày; em thể hiện mình như một diễn viên hài với khả năng hài hước không bao giờ cạn.
Em càng trở nên nổi tiếng hơn sau chiến dịch Hai mươi đô-la. Tổng số tiền em quyên góp được là 240 nghìn đô-la. Hầu như không ai biết được Ron sẽ làm gì với số tiền quyên góp này; chỉ biết rằng số lượng thư kèm chi phiếu 20 đô-la gửi về cho Ron ngày càng nhiều. Khi các phóng viên hỏi Ron về mục đích của chiến dịch quyên góp này, em trả lời: “Tôi sẽ làm một điều gì đó lớn lao và có ý nghĩa cho cộng đồng, một việc mà chỉ có thể thực hiện bằng sức mạnh của tập thể chứ không phải của từng cá nhân riêng biệt”. Và sau khi kết thúc đợt vận động này, tại Dallas đã mọc lên một bệnh xá dành cho những người nghèo, ngôi nhà tình thương dành cho những trẻ em lang thang và phụ nữ cơ nhỡ cũng được tu sửa lại, một trung tâm phát thức ăn miễn phí cho người vô gia cư đã được thành lập, trường trung học cộng đồng phía Đông Dallas mở thêm một số phòng học dành cho trẻ em không may mắn.
Số tiền còn lại được Ron trao cho tổ chức Common Ground. Đây là tổ chức phi lợi nhuận của bang Dallas, chuyên tìm kiếm những ngôi nhà bỏ hoang và đổ nát rồi mua lại chúng với giá tượng trưng. Sau khi các thành viên trong tổ chức bỏ công sức sửa sang lại, những căn nhà đó sẽ được cho thuê với giá rẻ, chỉ bằng 20% thu nhập của người thuê – bất kể thu nhập của họ là bao nhiêu. Đổi lại, người thuê nhà có trách nhiệm giữ gìn căn nhà và giúp tổ chức Common Ground sửa sang những ngôi nhà khác.
Khi làm việc với những người cơ cực thiếu thốn, các nhân viên của tổ chức đã phát hiện ra nhiều người trong số đó là những công nhân có tay nghề nhưng bị thất nghiệp. Common Ground đã giúp họ tìm việc làm. Tuy nhiên, có một trở ngại là những công nhân đó lại không có địa chỉ nhà nên hầu như họ không thể kiếm được việc làm.
Đối với những người vô gia cư muốn tự lập, thì tình huống khó xử này đã tạo ra cho họ một cái vòng lẩn quẩn vô vọng. Common Ground đã sửa chữa lại một khách sạn cũ không còn sử dụng nữa và lấy địa chỉ khách sạn này làm địa chỉ nhà cho những người cần địa chỉ để tìm việc làm.
Tất cả những công việc từ thiện này rõ ràng là vô cùng xứng đáng với sự đóng góp của KVIL, của Ron Chapman, và của những người đã chia sẻ tiền của họ với hy vọng thực hiện một ước mơ tốt đẹp nào đó cho những người kém may mắn hơn.
***
Billy Bob Harris - người môi giới chứng khoán nổi tiếng của thành phố Dallas, đã phải chịu hình phạt tù do vi phạm quy định của Ủy ban Chứng khoán. Cánh cửa nhà giam đóng lại sau lưng Billy đồng nghĩa với việc Billy bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Thị trường chứng khoán nhanh chóng quên đi một người môi giới năng nổ. Những cuộc viếng thăm của bạn bè trước kia dần thưa thớt và dứt hẳn. Nhưng Ron vẫn duy trì việc liên lạc thường xuyên với Billy. Khi Billy mãn hạn tù, Ron đã giúp anh vào làm việc ở KVIL trong chuyên mục Chứng khoán cho mọi người với mong muốn Billy sớm hội nhập với cuộc sống đời thường. Một lần, tôi hỏi Ron: “Liệu có mạo hiểm không khi để Billy xuất hiện trên đài phát thanh và lại bàn về chứng khoán như thế?” và Ron đã trả lời: “Những năm tháng ở tù đã để lại cho Billy rất nhiều kinh nghiệm. Không ai có thể hướng dẫn người khác cách làm hiệu quả hơn một người đã từng làm sai và rút ra bài học từ đó”.
Không chỉ dừng lại ở đó, vợ chồng Ron thường xuyên dành thời gian cho các hoạt động xã hội. Nance đã thành lập nhóm Những người bạn để chăm sóc những trẻ em bị nhiễm AIDS. Ron thì xuất hiện trên truyền hình kêu gọi mọi người ngoài việc hỗ trợ các em bằng những tài sản vật chất, hãy dành thêm thời gian cho các em. Khi được quan tâm chăm sóc và yêu thương, những đứa trẻ đáng thương này đã khỏe mạnh hơn và sống lâu hơn dự đoán. Ron giải thích với tôi: “Tất cả chúng ta đều biết đối với người bệnh, liều thuốc có tác dụng hơn tất cả là liều thuốc của tình yêu thương”.
Rất nhiều thính giả của chương trình KVIL đã trưởng thành cùng với Ron. Họ đã theo em từ khi em còn là một thiếu niên trên sàn nhảy Sump’n Else cho đến ngày em trở thành người nổi tiếng của đài KVIL. Mọi người yêu thích và ngưỡng mộ em bởi khả năng thu hút sự chú ý, khơi dậy tinh thần của em. Và ngược lại, em cũng đem hết khả năng của mình để đáp lại sự kỳ vọng của mọi người. Em nói: “Trong cuộc đời, rất hiếm khi ta có cơ hội làm được một điều gì đó thật đặc biệt. Tôi đã làm được điều ấy ở KVIL, tôi đã đổ vào đó rất nhiều thời gian và công sức nên mục tiêu của tôi là phải giữ cho đài liên tục phát sóng. Đài của chúng tôi có tính chất tương tác qua lại. Nhân viên làm việc ở đây thân thiết như thành viên chung một gia đình và tất cả mọi người là một. Suốt 20 năm làm việc ở đây, tôi là người giữ cho bầu nhiệt huyết của đại gia đình này không bao giờ cạn, và tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc ấy khá tốt. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ nhớ đến tôi như nhớ đến một người có công đưa nghệ thuật dẫn chương trình lên một tầm cao hơn”.
DOLLY PARTON & CÔNG VIÊN DOLLYWOOD
Nữ ca sĩ kiêm diễn viên điện ảnh Dolly Parton bắt đầu sự nghiệp của mình với rất nhiều khó khăn. Sau nhiều nỗ lực phấn đấu, bà đã lên đến đỉnh cao của vinh quang và giàu có. Tuy nhiên bà không bao giờ quên xuất thân nghèo khó của mình mà luôn sẵn lòng chia sẻ những gì bà có với người khác. Ngoài việc tích cực đóng góp cho các hoạt động từ thiện, Dolly còn xây dựng một công viên mang tên Dollywood ở Pigeon Forge, Tennessee, nhằm giúp giải quyết tình trạng thất nghiệp và thổi vào vùng đất hẻo lánh xa xôi này một làn không khí mới mẻ, sôi động và phồn thịnh từ việc kinh doanh du lịch. Tất cả những điều bà muốn là chia sẻ cuộc sống hạnh phúc với mọi người.
Năm 1988, Dolly quyết định thành lập Hiệp hội Dollywood, một tổ chức khuyến học. Bà giải thích: “Nhiều người trong gia đình tôi đã phải bỏ học giữa chừng vì không đủ điều kiện. Tôi tin rằng bất cứ ai khi được học hành nghiêm túc đều có thể làm được nhiều việc lớn lao. Tôi không khỏi đau lòng khi nhìn thấy những thanh thiếu niên với gương mặt sáng, thông minh lại phải bươn chải với cuộc sống quá sớm ở vào độ tuổi mà lẽ ra các em được đến trường và vui chơi”.
Dolly thuộc mẫu người có tính cách quyền lực và lạc quan. Bà tâm niệm: “Nụ cười sẽ khơi dậy niềm vui trong cuộc sống”. Bà tin rằng nếu có sự quyết tâm và thái độ tích cực thì không có việc gì là không thể làm được. Và điều quan trọng là thái độ thật lòng chia sẻ với mọi người: “Không có món quà nào quý hơn việc được chia sẻ những điều ấy với mọi người. Và điều duy nhất quý hơn tất cả đó là mơ ước. Hãy mơ ước và bồi đắp lòng quyết tâm; mơ ước sẽ trở thành hiện thực. Bạn phải có niềm tin!”.
KJ VÀ HỌC VIỆN ST. HOPE
KJ là tên thường gọi của Kevin Johnson - vận động viên nổi tiếng trong đội tuyển bóng rổ Hoa Kỳ. Mặc dù có vóc người thấp đậm so với tiêu chuẩn của một cầu thủ bóng rổ nhưng anh luôn là đối thủ “nặng ký” trên sân đấu. Anh đã từng được giới hâm mộ mệnh danh: “KJ - cầu thủ xuất sắc hơn cả huyền thoại”.
Trong hào quang của sự nổi tiếng và dư dả tài chính, rất nhiều người đã rơi vào lối sống xa hoa. Nhưng KJ vẫn giữ được mình trước những cám dỗ. Anh thường nhớ lại khoảng thời gian thiếu thốn, gian khổ khi xưa và cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy đa phần bọn trẻ xuất thân từ những gia đình có hoàn cảnh quá khó khăn thường sa ngã, có lối sống thiếu lành mạnh hoặc dính vào ma túy.
Anh thực sự lo lắng và quyết định cần phải làm ngay một điều gì đó khác biệt cho những đứa trẻ này trước khi sự việc trở nên quá muộn. Anh bắt đầu tìm hiểu cách thức hoạt động và sự thành công của những tổ chức hỗ trợ trẻ em nghèo. Sau đó, anh thành lập Học viện St. Hope với mục đích thiết lập chương trình hỗ trợ giáo dục cho học sinh ở những khu vực nghèo nàn. Anh cho biết: “Chúng tôi cố gắng xây dựng một môi trường thân thiện như gia đình dành cho những trẻ em mồ côi, cơ nhỡ hoặc những trẻ em thiếu sự giáo dục của cha mẹ. Ngoài việc cung cấp những nền tảng kiến thức cơ bản, Học viện St. Hope còn hướng dẫn các em xử lý những vấn đề khó khăn, rắc rối trong cuộc sống. Tôi nghĩ đã đến lúc tất cả chúng ta phải nhận thức trách nhiệm của mình rằng: ‘Cần phải làm một điều gì đó có ích cho cộng đồng, cho thế hệ con cái của chúng ta’”.
Sau một thời gian hoạt động, Học viện St. Hope bắt đầu nhận được sự quan tâm và đóng góp về tài chính của cộng đồng bởi những giá trị mang tính nhân văn của nó. Nhưng người có ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đối với bọn trẻ ở St. Hope chính là KJ. Anh luôn sẵn lòng chia sẻ thời gian quý báu của mình để giúp đỡ bọn trẻ. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh là KJ tranh thủ lái xe đến học viện để chơi bóng cùng bọn trẻ và động viên chúng học tập để có một tương lai tươi sáng hơn. Người quản lý Học viện cho biết: “Bọn trẻ ở St. Hope xem Kevin như một người anh lớn, không phải vì anh ấy là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng mà vì anh ấy đã tận tâm với chúng. Mỗi khi bọn trẻ làm sai điều gì, tôi dọa sẽ mách lại với Kevin, lập tức chúng sẽ sửa sai ngay”.
KJ sinh ra trong một môi trường gia đình khá đặc biệt. Ông bà ngoại anh là người da trắng, nhưng mẹ anh lại là kết quả của cuộc hôn nhân ngoài giá thú giữa bà ngoại với một người đàn ông da đen. Khi mới 17 tuổi, mẹ đã sinh ra anh mà chưa kết hôn chính thức. Anh trưởng thành trong tình thương yêu và sự dạy dỗ của mẹ và ông bà ngoại. Cách sống lạc quan, yêu thương lẫn nhau của các thành viên trong gia đình đã ảnh hưởng rất nhiều đến cách hành xử và suy nghĩ sau này của anh.
Anh chia sẻ: “Mẹ tôi nói rằng nếu muốn thành công, trước tiên tôi phải biết phân tích khía cạnh đúng sai của sự việc và không nhất thiết lúc nào bạn cũng phải cư xử hay hành động giống như mọi người. Đôi khi điều đó đồng nghĩa với việc bạn phải đứng một mình. Có thể bạn sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng nếu đó là lựa chọn đúng đắn thì trong cuộc chạy đua đường trường này, cuối cùng rồi bạn cũng sẽ được đền bù tương xứng”.
Và đúng như thế, KJ đã được đền bù xứng đáng về mặt tài chính cũng như về mặt tinh thần. Mặc dù vẫn còn chặng đường dài phía trước nhưng có thể nói là anh đã hoàn thành mục tiêu của đời mình, và còn thực hiện được ước mơ của bản thân. Với Học viện St. Hope, anh đã và đang chia sẻ ước mơ của mình, mang đến cho mọi người niềm hy vọng.
DEXTER MANLEY CHIA SẺ ƯỚC MƠ
Kevin Johnson và Dexter Manley có rất nhiều điểm chung: cùng lớn lên trong những khu dân cư nghèo, phức tạp và cùng nhờ vào tài năng thể thao để vượt lên số phận và đạt đến đỉnh cao của vinh quang. Kevin thì thành công nhờ bóng rổ, còn Dexter thì lại nhờ bóng bầu dục. Điểm khác nhau giữa hai người là KJ đã biết cách hành xử và không bị tác động bởi lối sống phồn hoa; trong khi đó, Dexter đã không cưỡng lại được hấp lực của tiền tài và sự nổi tiếng. Thời đi học, do học chậm hơn các bạn cùng lớp nên Dexter bị chuyển vào lớp dành cho học sinh cá biệt – điều này khiến anh cảm thấy bản thân mình thật tệ hại. Anh khao khát được trở thành một nhân vật quan trọng để chứng tỏ với bạn bè rằng mình không phải là một kẻ ngu ngốc. Anh trút nỗi bực tức của mình trên sân cỏ và những ẩn ức bên trong đã biến anh trở thành một cầu thủ bóng bầu dục xuất sắc. Ở trường học, anh đứng sau mọi người nhưng trên sân cỏ anh trở thành một ông vua.
Dexter đã làm tất cả những gì cần thiết để tiến về phía trước. Anh chuẩn bị thực hiện ước mơ và kết quả là vào năm cuối cấp trung học, anh trở thành viên ngọc quý của nước Mỹ. Mặc dù chưa hề được đào tạo qua trường lớp chuyên nghiệp nhưng anh vẫn được ba trong số tám đội bóng lớn nhất của các trường đại học Mỹ săn đón. Anh chọn đội của trường Đại học Oklahoma. Để có được Dexter, trường Oklahoma đã nhượng bộ mọi yêu cầu của anh. Mặc dù anh chỉ làm đúng 6 câu trong tổng số 36 câu hỏi của đề thi tuyển đầu vào nhưng anh vẫn được nhận vào học. Tuy nhiên, ngoài thời gian chơi bóng trên sân cỏ, thì việc học hành đối với Dexter quả thật là nỗi sợ hãi. Thế là trường cho phép anh chỉ theo học những môn đơn giản để anh có thể cống hiến cho đội bóng của trường với tâm thế tốt nhất.
Vào năm 1981, đội bóng bầu dục chuyên nghiệp Washington Redskins phát hiện ra tài năng của Dexter và nhanh chóng ký hợp đồng hợp tác với anh. Cuộc đời Dexter bỗng chốc sang trang. Anh trở nên giàu có và là thần tượng của rất nhiều người. Tuy nhiên, cũng chính từ đây, anh bắt đầu cuộc sống rượu chè, bê tha trác táng. Trong vòng 8 năm chơi cho Washington Redskins, Dexter Manley đã dính líu vào hàng loạt những rắc rối: bị cảnh sát bắt giữ vì tội hành hung nhân viên cảnh sát và thay đổi số đăng ký xe, nhiều lần bỏ tập luyện nửa chừng, thậm chí đến sân cỏ trong lúc còn đang say rượu và đỉnh điểm là việc sử dụng ma túy.
Tất cả những bê bối này vẫn chưa làm cho Dexter tỉnh ngộ. Anh đã từng dám mơ ước, đã chuẩn bị để thực hiện mơ ước ấy, nhưng lại không đủ bản lĩnh để thực hiện ước mơ cho đến cùng. Ngay cả lời khiển trách của huấn luyện viên cũng không đủ sức mạnh để anh thay đổi: “Dexter, em đang dần đánh mất bản thân em. Rồi em sẽ mất tất cả nếu cứ tiếp tục như thế”.
Trong tâm trí Dexter vẫn còn đọng lại nỗi đau của thời thơ ấu nghèo khó và anh chưa nguôi ngoai được nỗi đau này. Sự thành công chỉ là một cách thức để anh che đậy và trốn tránh quá khứ.
Anh nghĩ rằng sự thành công đã khiến mình trở nên vững vàng đến mức không thể nào bị đánh bại nên đã quyết định mua 2 gam cocaine tự thưởng cho mình sau một trận đấu. Khi kết quả kiểm tra thuốc của anh là dương tính, anh vẫn cứ nhất định cho rằng mình vô tội. Ma túy biến anh thành kẻ nói dối. Thế là ở tuổi 31, Dexter bị truất quyền thi đấu vĩnh viễn. Anh buộc phải sửa chữa ước mơ của mình. Dexter vào trung tâm cai nghiện Houston và sau đó đã cai hẳn được ma túy. Để lấy lại niềm tin mà mọi người dành cho anh, Dexter tình nguyện tham gia những chương trình tư vấn cho thanh thiếu niên về tác hại của ma túy. Anh cay đắng thú nhận: “Bạn sẽ không có cơ hội thành công nếu bạn dùng ma túy!” và chia sẻ : “Bạn cần phải tin vào chính mình và đừng để bất cứ điều gì làm thay đổi con người bạn. Cho dù nỗi đau trong quá khứ vẫn còn in hằn hay hiện tại chưa có gì khởi sắc, bạn hãy tin vào tương lai phía trước. Luôn có cơ hội nếu chúng ta biết tập trung tìm kiếm và không chấp nhận những gì dễ dàng”. Và Dexter đã có một cơ hội mới: anh được trở lại sân cỏ sau một năm bị truất quyền thi đấu trong màu áo của đội tuyển Phoenix Cardinals.
GIẤC MƠ ÂM NHẠC CỦA MILTON
Ước mơ của chàng trai trẻ Milton không diễn ra trong tương lai, mà diễn ra trong cuộc sống hằng ngày. Lớn lên tại một khu chung cư mà ma túy và tội ác được xem như là chuyện thường ngày, anh đã vận động các giáo viên dạy nhạc ở địa phương dành chút thời gian để chia sẻ tài năng của mình với các trẻ em kém may mắn trong khu vực anh đang sinh sống. Nhóm các thầy cô giáo này đã tổ chức lớp dạy đàn violin miễn phí cho trẻ em đường phố. Các em tỏ ra rất thích thú và tiếp thu bộ môn nghệ thuật này rất nhanh. Sau một thời gian, các em đã có thể biểu diễn phục vụ du khách. Hầu hết mọi người đều công nhận năng khiếu thiên phú và khả năng học hỏi của các em. Thế hệ đi trước đã sẵn sàng chia sẻ khả năng của mình với thế hệ đàn em kém may mắn hơn và sự quan tâm của họ đã tạo điều kiện cho các em dám mơ ước. Một cô bé đã tự tin nói: “Con sẽ trở thành một nhạc sĩ”. Milton đã tóm lại bằng câu nhận định: “Chia sẻ giấc mơ cho mọi người không chỉ bắt đầu bằng những việc to lớn, vĩ đại; bạn có thể bắt đầu từ những bậc thang dưới cùng”.
Nhiều người vẫn giữ trong lòng một nỗi bất bình đối với những người đã đối xử bất công với họ nhiều năm trước đây: cha mẹ vì đã thương yêu con cái không đồng đều, thầy cô giáo vì đã cho điểm thiếu công bằng, bạn bè vì đã hủy hoại lòng tin,... Với những người này, những mặt tiêu cực của cuộc sống cứ khắc sâu trong tâm trí họ, trong khi những điều tích cực lại bị cuốn mất dần như những viên đá cuội lăn trên đường đi. Dấu hiệu của một người thành công thực sự đó là sự sẵn lòng, thậm chí là sự khao khát, muốn chia sẻ kết quả ước mơ của mình với người khác, để những điều tốt đẹp không bao giờ bị lãng quên.
ƯỚC MƠ CỦA NHÀ VĂN ROBERT PENN WARREN
Robert Penn Warren xuất thân từ một gia đình bình dân, nhưng có truyền thống yêu văn chương. Sau mỗi bữa ăn tối, tất cả mọi người ngồi tập trung thành vòng tròn nhỏ và người cha bắt đầu đọc cho cả nhà nghe về lịch sử La Mã, Hy Lạp, thơ ca và nhiều thể loại văn học khác. Cha của Warren từng muốn trở thành một nhà thơ, nhưng cuộc sống với những lo toan đã khiến ông không thể thực hiện được ước mơ của mình. Sau này, khi đã trở nên nổi tiếng, Warren đã tâm sự rằng ông cảm thấy dường như ông đã đánh cắp ước mơ của cha mình. Ông nhớ lại: “Lúc tôi khoảng 12 tuổi, tình cờ tôi tìm thấy trong nhà kho một tập thơ, trong đó có vài tấm ảnh của cha tôi và thêm 4 hoặc 5 bài thơ do ông tự sáng tác. Tôi rất thích thú khi trao lại cho cha tập sách ấy nhưng ông đã cầm lấy mà không nói một lời nào, và từ đó về sau tôi không hề thấy lại tập sách ấy nữa. Tôi nghĩ chắc ông đã hủy nó đi vì tập thơ đã gợi nhớ lại mơ ước thời trai trẻ của ông – một mơ ước không thành hiện thực. Tuy ước mơ riêng của mình đã bị dập tắt nhưng ông vẫn tìm cách phát triển tài năng và trí sáng tạo của các con. Ông sẵn lòng chia sẻ ước mơ của mình cho thế hệ sau”.
Warren đã ba lần đoạt giải thưởng báo chí Pulitzer và danh hiệu nhà thơ xuất sắc của nước Mỹ. Ông cũng là tác giả của 10 cuốn tiểu thuyết, 14 tập thơ, một tập truyện ngắn, một vở kịch và nhiều tác phẩm khác nữa. Ước mơ của cha đã được Warren thực hiện một cách xuất sắc. Tuy nhiên, Warren không chỉ theo đuổi ước mơ của riêng mình mà ông còn chia sẻ ước mơ với mọi người khi ông luôn là một người bạn đáng tin cậy của giới nhà văn, sẵn lòng dành thời gian quan tâm và khích lệ những cây bút trẻ.
Khi còn ở trong cửa hàng chật hẹp, tranh thủ những lúc vắng khách, cha tôi thường hướng dẫn Ron, Jim và tôi cách học bài hiệu quả, gợi ý những quyển sách hay nên đọc, giúp chúng tôi phát huy khả năng diễn đạt rõ ràng, súc tích cũng như dạy chúng tôi biết đồng cảm với nỗi đau của người khác, biết lắng nghe những tâm sự và biết nói lời động viên, chia sẻ đúng lúc. Đôi khi chỉ cần một lời khích lệ đúng lúc, một ánh mắt quan tâm thật lòng hay một vòng tay siết chặt, bạn có thể khơi dậy niềm tin và làm sống dậy ước mơ của một ai đó. Nhìn lại bản thân với gần 10 năm theo đuổi nghiệp văn chương và trở thành nhà diễn thuyết, tôi thấy cái được lớn nhất của mình không phải là nguồn tài chính dồi dào mà là cảm giác tự hào khi là người được chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm để định hướng ước mơ cũng như giúp mọi người nhanh chóng đạt được những mục tiêu của mình.
LOUISE VÀ NIỀM VUI ĐÊM GIÁNG SINH
Cách đây vài năm, tôi được mời thuyết giảng ở thành phố Spartanburg, South Carolina. Đó là một ngày gần Giáng sinh nên sau buổi diễn thuyết, vợ chồng tôi được một phụ nữ tên Louise mời đến nhà chơi. Mặc dù trời đã tối nhưng trước tấm lòng hiếu khách của Louise, chúng tôi không thể nói lời từ chối. Nhà của Louise nằm khá xa trung tâm thành phố. Khi đến nơi, vừa bước ra khỏi xe, chúng tôi ngỡ ngàng trước một ngôi nhà to lớn và tráng lệ. Các chùm đèn nhiều màu sắc được treo từ cổng vào đến nhà. Đón chúng tôi ngay từ phía ngoài sân là ông già Noel cùng đoàn tuần lộc trang hoàng rực rỡ. Bước vào trong nhà, ánh mắt mọi người bị thu hút ngay về phía một cây thông Noel to, bao phủ bởi những dây trạng nguyên lấp lánh rất đẹp. Ấn tượng ban đầu thật tuyệt vời, nhưng đó chỉ là một phần những gì chúng tôi nhìn thấy. Bàn ăn tối đã được bày biện sẵn với những tấm khăn lót đĩa hình Giáng sinh và những bộ đồ ăn bóng loáng sẵn sàng thết đãi mọi người một buổi tối Giáng sinh ấm cúng và trang trọng. Trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn những chiếc khay đựng đầy bánh ngọt đặc biệt.
Trong ngôi nhà này, mỗi căn phòng được thiết kế theo một chủ đề riêng biệt và luôn có một cây thông Giáng sinh riêng phù hợp với tính chất căn phòng. Bức tường phía ngoài hành lang được trang trí như một cánh rừng phủ tuyết trắng. Không ai nghĩ rằng nơi đó có cánh cửa dẫn vào xưởng làm việc của chồng bà. Vợ chồng Louise kinh doanh gỗ xẻ và đám cháu nội ngoại của họ rất thích đến thăm xưởng làm việc này. Ở đây bọn trẻ có thể chọn cho mình một mẩu gỗ tùy ý, lấy bất cứ một cái búa nào vừa tay hay một cái đinh trong hộp kim loại mở sẵn và tự mình làm nên một vật nào đó. Những tác phẩm của bọn trẻ treo đầy tường; trông thật sinh động, ngộ nghĩnh và đầy sáng tạo.
Louise tiếp tục dẫn chúng tôi đến căn phòng gói quà. Nơi đây không chỉ có một quầy đồ đựng đủ các loại kéo, nơ, vải, keo dán, mà còn có cả một chiếc kệ lớn trưng đầy các cuộn giấy gói quà sẵn sàng để mọi người sử dụng. Thật chẳng uổng công chút nào khi phải lái xe xuyên qua cả thị trấn để đến nơi này vì ở đây bạn biết chắc rằng mình có thể tìm được những thứ cần thiết để tạo mẫu một gói quà bằng chính đôi tay của mình. Căn phòng này khiến tôi quyết định, sau khi trở về nhà sẽ sắp xếp lại những cuộn giấy gói quà phủ đầy bụi mà tôi chất đống trong kho.
Sau khi tham quan toàn bộ ngôi nhà, chúng tôi được thưởng thức một bữa tối thật ngon miệng. Trước khi ra về, Louise lấy từ dưới gốc cây Noel hai gói quà đã chuẩn bị sẵn và tặng cho vợ chồng tôi. Trước sự ngỡ ngàng của chúng tôi, Louise giải thích mỗi người khách đến thăm nhà vào bất cứ dịp nào cũng được tặng quà. Ngôi nhà của bà luôn mở rộng cửa chào đón tất cả các đoàn khách của các tổ chức xã hội vào bất cứ thời khắc nào trong năm. Chúng tôi ra về trong một cảm xúc khó tả khi nghĩ về con người và những tấm lòng. Tôi sẽ mãi nhớ đến Louise và ngôi nhà tuyệt vời của bà.
Tôi sẽ mãi nhớ đến người phụ nữ chu đáo và luôn quan tâm đến người khác, người đã tặng quà cho những ai sẵn sàng đón nhận lòng hiếu khách của mình, người đã tự nguyện bỏ thời gian và công sức để chia sẻ ước mơ của mình với mọi người. Không phải ai trong chúng ta cũng có điều kiện để tận hưởng một cuộc sống giàu sang như Louise; nhưng qua câu chuyện của bà, chúng ta có thể thấy được giá trị của việc chia sẻ với người khác bất cứ điều gì chúng ta có, việc biến những kỳ nghỉ lễ thành những sự kiện không thể quên ngay cả khi chúng ta sống một mình, việc làm một vòng hoa hay trồng một cái cây nhỏ, việc tặng một giỏ quà Phục sinh cho người tàn tật không ra ngoài được, hay việc gửi thiệp Valentine cho bạn bè. Có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ nhận được một tấm thiệp hồi âm, nhưng điều đó không quan trọng. Trong số nhiều người đến thăm nhà bà Louise, chắc cũng chỉ có một vài người nhớ gửi thiệp cảm ơn bà cũng như mang quà đến tặng lại bà. Có thể một vài vị khách còn lỡ tay làm vỡ đồ vật trang trí trong nhà nhưng Louise vẫn đứng ở cửa nhà mình đón chào mọi người, như muốn sẻ chia những niềm vui của mình với tất cả mọi người.
RON VÀ TÔI CÙNG CHIA SẺ ƯỚC MƠ
Cách đây vài năm, khi tôi đến Dallas để diễn thuyết, thính giả ở đó đã yêu cầu Ron giới thiệu tôi với họ. Tôi không đoán trước được Ron sẽ nói về tôi theo cách nào bởi em có thể khôi hài một cách đầy bất ngờ trong mọi tình huống. Tôi nghĩ rằng em sẽ kể cho mọi người nghe về những lần chị em tôi cùng nghịch phá, hay kể rằng tôi là người chơi thể thao tệ đến mức nào. Dường như thính giả trong khán phòng cũng cùng suy nghĩ như tôi khi đều háo hức chờ Ron kể một câu chuyện hài hước nào đó, nhưng không...
Ron bắt đầu bằng câu chuyện về lần em cùng với các đồng nghiệp trong đài phát thanh KVIL tham gia trắc nghiệm tâm lý. Khi xem kết quả trắc nghiệm, chuyên viên tư vấn tâm lý đã nói rằng: “Tôi chắc rằng anh có một người mẹ rất mạnh mẽ. Bà ấy đã có ảnh hưởng nhất quán và xuyên suốt cuộc đời của anh, người đã phần nào giúp anh đạt đến thành công trong sự nghiệp và cuộc sống”.
Ron lắc đầu và nói rằng mẹ của chúng tôi là mẫu người phụ nữ của gia đình. Mẹ chăm sóc gia đình chu đáo nhưng không phải là người mạnh mẽ để quyết định tất cả mọi việc cho cuộc sống của các con. Tuy nhiên chuyên viên tư vấn vẫn khẳng định rằng tất cả các đáp án trắc nghiệm đều chứng tỏ em chịu ảnh hưởng rất lớn của một người phụ nữ từ thuở sơ sinh cho đến tuổi thiếu niên và cả cho đến lúc trưởng thành.
“Tôi nghĩ là mình đã biết người phụ nữ đó là ai”, Ron trả lời chuyên viên tư vấn.
Rồi Ron lại tiếp tục kể về những gì tôi đã dạy em trong suốt cuộc đời: dạy em tập nói, dạy em làm quen với con chữ, dạy em làm thơ, khuyến khích tính hài hước, chỉ bảo cách cư xử, nuôi dưỡng hoài bão, và tạo niềm hứng thú say mê đối với cuộc sống của em.
Trong khi tôi ngồi yên lắng nghe tất cả những lời khen em dành cho mình thì Ron kết luận: “Và đây, tôi muốn giới thiệu với tất cả các bạn người phụ nữ đã góp phần tạo ra Ron Chapman của ngày hôm nay”.
Cả khán phòng tràn ngập lời vỗ tay. Tôi bật khóc trước những lời giới thiệu của em và hầu như không thể bước chân lên sân khấu. Một số thính giả đã rơi nước mắt vì xúc động trước sự chân thành và khiêm tốn của Ron cũng như tình chị em của chúng tôi.
Tôi không bao giờ quên những lời nói trân trọng em dành cho tôi. Tôi biết Ron vẫn sẽ là người thành công vượt bậc cho dù tôi không phải là chị của em. Nhưng tôi thật may mắn khi được chia sẻ ước mơ và dõi theo từng bước trưởng thành của em.
Tôi hy vọng rằng tôi cũng có thể là một phần ước mơ của các bạn. Tôi hy vọng rằng nếu bạn đã từng cảm thấy chán nản vì cuộc sống hiện tại tẻ nhạt thì bạn hãy dám ước mơ rằng trong cuộc đời còn có nhiều điều hơn thế để sống.
Tôi hy vọng rằng nếu bạn đang đợi một điều gì đó mới mẻ xảy ra khiến bạn phải thay đổi bản thân, phải suy nghĩ và lắng nghe, thì bạn hãy chuẩn bị để mơ ước.
Tôi hy vọng bạn sẽ tiếp tục làm việc, vượt lên trên tất cả những lời khiển trách, hiểu rõ được tính cách của mình, để phát huy ưu điểm và say mê sáng tạo. Với sự tự tin, tôi tin chắc bạn sẽ mang theo trọn ước mơ của mình đi suốt cuộc đời.
Tôi hy vọng bạn không cần phải bắt đầu lại, nhưng nếu bạn đã từng bị thất bại, đã từng cảm thấy không thoải mái về bản thân, hay đã từng bị từ chối trong cuộc sống, hãy sẵn sàng sửa lại ước mơ của mình. Tôi hy vọng bạn sẽ không tự mãn về những thành công đạt được để rồi biến tiền bạc thành một thứ uy lực có khả năng kiểm soát bản thân bạn. Hãy sẵn sàng để người khác cùng chia sẻ giấc mơ mà bạn đã đạt được.
HÃY DÁM ƯỚC MƠ
VÀ HY VỌNG
MỌI ƯỚC MƠ
SẼ TRỞ THÀNH
HIỆN THỰC!
Nếu bạn có một ước mơ,
hãy theo đuổi nó.
Nếu bạn đã nắm bắt được ước mơ,
hãy nuôi dưỡng nó.
Nếu ước mơ của bạn đã thành hiện thực
hãy chia sẻ với mọi người
để bắt đầu một ước mơ mới.
Và không bao giờ là quá trễ để ước mơ!