Nếu đã đáp ứng Hàn Kính Tùng, quái vật này khẳng định phải đưa đến quý phủ của đối phương, bất quá trong quá trình đưa đi, bản thân gã có thể làm một số việc.
Quế Hoa sức cùng lực kiệt cuối cùng một lần nữa lâm vào mê man, y nghĩ bản thân chỉ cần tỉnh lại liền có thể nhìn thấy Hàn Kính Tùng.
Sau khi cảm thấy một trận đau đớn, Quế Hoa chậm rãi mở mắt, xuất hiện trước mặt y lai không phải Hàn Kính Tùng, mà là Đinh Mang cùng với một quái vật Trung Lục khác.
“Lý thần y, như vậy thật sự có thể được không?” Đinh Mang chỉ Quế Hoa hỏi.
Lý thần y thu về không ít kim châm, liên tục gật đầu, ông cũng không biết lai lịch quái vật này, cũng không muốn biết.
“Ân, không tin ngươi thử xem, danh tiếng Thần Châm của lão phu chưa bao giờ xảy ra sai lầm, lúc trước Hàn lão bản của các ngươi ở nơi này ta châm một châm, không phải đã quên được chuyện cũ thống khổ trước kia, sống vui vui vẻ vẻ sao?”
Nguyên lai là như vậy, trách không được Hàn Kính Tùng một bộ mang bộ dáng không biết y! Quế Hoa cuối cùng minh bạch vì cái gì Hàn Kính Tùng lại cổ quái.
Lúc này, lý thần y râu tóc hoa râm dương dương tự đắc vuốt râu, y cầm một cái thước đo, bỗng nhiên đánh lên đầu Quế Hoa.
Bản năng khiến Quế Hoa sau khi bị đánh lên đầu khiến y vô tri vô giác kêu lên, nhất thời lại trừng trừng mắt, phản ứng đầu tiên của y là rống giận một tiếng thật dài với quái vật Trung Lục đã hại Hàn Kính Tùng không nhớ đến y.
Thế nhưng……
Vì cái gì y kêu không thành tiếng? Quế Hoa nôn nóng vạn phần sờ sờ cổ họng của mình, y trương miệng, nghĩ muốn kiệt lực gầm rú, thế nhưng kể cả một tia thanh âm cũng không thể phát ra được.
Nhất định là y bị người ta động tay chân!
Quế Hoa quay đầu, thấy Đinh Mang ở một bên vừa lòng mỉm cười, mạnh mẽ nhào lên muốn liều mạng với đối phương.
Chỉ là thân thể của y hiện tại còn quá hư nhược, vừa dùng lực liền thẳng tắp bổ nhào từ trên giường xuống đất, bày ra một hình chữ đại đầy bi thảm.
Đinh Mang thấy Quế Hoa cư nhiên dám phản kháng, không khỏi tiến lên đá đá đầu đối phương, nổi giận thấp giọng mắng “Ngươi quái vật này, sống chết dây dưa Hàn huynh làm gì? Nơi này là Trung Lục, không phải chỗ đó của các ngươi! ngươi tưởng muốn sống sót, liền ít phá phách đùa giỡn cho ta, bằng không ngươi cẩn thận chút! Người đâu, đến đây, mang nó đi!”
Quế Hoa căm giận quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi mắt vàng kim ẩn ẩn lệ quang, y chỉ là thích Hàn Kính Tùng, y chỉ muốn bọn nhỏ của mình cùng với phụ thân của chúng đoàn tụ, chẳng lẽ cái này cũng là sao sao?
……..
Khi Quế Hoa muội nhìn thấy Đinh Mang đến, còn gọi người nâng một quái vật tóc đỏ mắt vàng, còn giữ cả móng tay dài màu bạc, nhất thời hoảng sợ.
Đinh Mang bảo người đem Quế Hoa đưa xuống dưới tạm thời giam lại, lúc này mới nói toàn bộ sự tình diễn ra bằng cách đơn giản nhất cho Quế Hoa muội.
“Cái gì, hắn chính là quái vật ở Bắc Lục mà Hàn Kính Tùng thích?” Quế Hoa muội lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới quái vật mà nàng vừa mới nhìn thấy kia thế nhưng lại khiến nàng cùng tướng công tương tư không thành.
Bất quá lại nói, đôi mắt vàng kim cùng với mái tóc đỏ sậm, nhìn qua thật sự xinh đẹp, chỉ là bộ dạng quái vật kia thật sự hung tướng, không dễ ở chung, làm sao có thể so với một người ôn nhu hiền thục như nàng?
Quế Hoa muội đối với chuyện trước kia ở trong lòng Hàn Kính Tùng bị bại bởi một quái vật như vậy, có chút uể oải.
Đinh Mang kỳ thật cũng khó hiểu làm sao Hàn Kính Tùng vì cái gì không yêu hồng nhan ôn nhu, lại đi yêu một Hồng Mao quái vật hung như thế. Hắn thấy sắc mặt của Quế Hoa muội nhăn nhó, lại nói với nàng “Yên tâm đi, hiện tại Hàn Kính Tùng đã sớm quên nó, nơi này cũng không phải Bắc Lục hoang vắng, nói không chừng Kính Tùng cũng sẽ không lại có hứng thú đối với quái vật này. Ngày sau, chúng ta tìm một cơ hội khác đuổi hắn về Bắc Lục hoặc là đưa đến nơi khác, mọi chuyện liền vạn sự đại cát!” (N/A: thuận lợi, suôn sẻ)
Thế nhưng, làm như vậy thực sự có được không?
Nhờ người bịt kín ký ức ngày trước của Hàn Kính Tùng, trong lòng Quế Hoa muội đã cảm thấy bất an, hiện tại lại muốn đuổi quái vật Hàn Kính Tùng đã từng yêu đi, điều này làm cho tâm tính thiện lương của nàng tràn ngập rối rắm.
Buổi tối, Hàn Kính Tùng tiếp khách nhân ăn uống một hồi, lúc này mới say sưa về đến nhà.
Quế Hoa muội thấy hắn say đến mức lợi hại, vội vàng bảo người nấu canh tỉnh rượu.
Hàn Kính Tùng tùy tiện ngồi ở trên ghế, trong lòng thản nhiên vô hạn, hắn chưa từng nghĩ đến bản thân có thể từ một người đánh cá có sinh hoạt khốn quẫn trở thành lão bản của thương hội đánh cá.
Bao nhiêu chuyện trong lúc đó, thật sự có thể viết hết được nhân sinh chua xót.
Bỗng nhiên, Hàn Kính Tùng có cảm giác cả người rét run, bởi vì từ lúc hắn rời bến đi Bắc Lục đãi vàng đến khi hắn trở về, trong khoảng thời gian đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn thủy chung nhớ không ra.
Tuy rằng Đinh Mang khuyên giải an ủi hắn, nói đây là bởi vì trong lúc ở Bắc Lục hắn không cẩn thận bị ngã một chút, chấn thương đầu, lúc này mới quên đi đoạn ký ức kia, thế nhưng Hàn Kính Tùng lại luôn tổng có cảm giác đáy lòng có cái gì đó, vẫn khiến hắn ẩn ẩn vướng bận, khó có thể quên đi.
Hắn thở dài một tiếng, mềm nhũn nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại kiệt lực hồi tưởng về đoạn ký ức kia nhưng lại vẫn là một mảnh mông lung trống rỗng.
“Kính Tùng, uống ngụm canh đi.” Quế Hoa muội bưng bát canh, nhẹ nhàng đi đến.
Hàn Kính Tùng hơi hơi mở mắt, ánh nến trong phòng ảm đạm, khiến hắn có chút không nhìn rõ người trước mắt.
Thế nhưng hắn biết được người đó là phu nhân Quế Hoa của hắn.
“Quế Hoa……” Hàn Kính Tùng vươn tay ra, đang muốn nhận lấy bát canh Quế Hoa muội đưa cho.
Nhưng trong nháy mắt, hai chữ Quế Hoa này lại kỳ quái vang lên trong lòng hắn, Quế Hoa, Quế Hoa……
Hắn ngẩng đầu thật mạnh, nữ tử thướt tha yêu kiều trước mắt không biết vì sao bỗng nhiên biến thành một nam tử có thân hình cao lớn khôi ngô, phía sau nam tử là một mái tóc dài màu đỏ sậm rối tung cuồng dã, gương mặt diễm lệ cũng mờ ảo.
Cảnh tượng này khiến lồng ngực của Hàn Kính Tùng đột nhiên đau xót, bát canh trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Hắn không biết vì cái gì khi hắn gọi cái tên Quế Hoa này, trước mắt sẽ xuất hiện một bóng dáng của nam nhân khác.
Đến khi hắn lấy lại tinh thần, cái ảo ảnh kia dĩ nhiên sẽ biến mất, chỉ có Quế Hoa muội ôn nhu hiền thục nôn nóng nhìn hắn.
“Kính Tùng, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải có nơi nào không thoải mái hay không?”
“Ta, ta không sao……” Hàn Kính Tùng vội vàng che giấu bối rối của mình, hắn miễn cưỡng cười cười, đứng lên.
Lúc này, hắn lại nghĩ đến sự tình phát sinh vào ngày hôm nay, tựa hồ hắn bảo Đinh Mang có giúp hắn mang một quái vật không rõ lai lịch về nhà.
“Đúng rồi, hôm nay Đinh đại ca có ghé qua đây không?”
“Hắn có đến, còn mang tới một quái vật tóc đỏ.” Quế Hoa muội tuy cực kì không muốn để Hàn Kính Tùng tiếp xúc nhiều với quái vật kia, nhưng vẫn phải nói thật.
Sắc mặt Hàn Kính Tùng lúc này mới hơi thư hoãn một chút, hắn cười cười với Quế Hoa muội “Vậy là tốt rồi, sau này nhà chúng ta sẽ có thêm một sủng vật.”
“Sủng vật?” Quế Hoa muội khó hiểu ngẩng đầu, chẳng lẽ Hàn Kính Tùng thực sự muốn nuôi cái quái vật đáng sợ này sao?
“Ân, chính là sủng vật. Ngươi đừng nhìn quái vật này bộ dạng cao lớn khôi ngô, nhìn qua lại hung ác, kỳ thật hắn vô cùng dịu ngoan, rất nghe lời, nếu nuôi hắn trong nhà mình, chỉ sợ người xấu cũng không dám vào đi.”
Nghĩ đến chỉ có bản thân mới có khả năng hàng phục Hồng Mao Quái vật vừa thấy người liền rống lên kia, Hàn Kính Tùng không khỏi có chút đắc ý.
Mà lúc này, hắn còn chưa phát hiện, bóng dáng người nam nhân tóc đỏ trong lòng hắn kia trùng hợp lại giống với bóng dáng của Hồng Mao Quái vật này.
Không kịp đi ngủ, Hàn Kính Tùng suốt đêm liền chạy tới xem quái vật mà hắn đã vất vả bảo vệ sinh hoạt như thế nào.
Quế Hoa muội dẫn hắn đến một gian nhà sát hậu viện, chỉ chỉ cửa “Ta bảo hạ nhân an bài hắn ở gian phòng kia, chỉ là thân thể hắn nhìn qua thập phần suy yếu, cũng không biết tiện tại như thế nào.”
Đến cửa, Quế Hoa muội không dám đi lên, đành phải đứng ở cửa mà nhìn, Hàn Kính Tùng đành tự mình cầm nến đi về phía Quế Hoa đang bị trói ở trên giường.
Quế Hoa kể cả một tiếng nức nở cũng không thể phát ra cảm thấy buồn nản vô cùng, y còn phải trông cậy vào việc dùng tiếng nói của người Trung Lục nói với Hàn Kính Tùng về chuyện tình cảm của y với hắn, cùng với nói cho đối phương biết về việc họ có một đống hài tử.
Thế nhưng hiện tại…… Quế Hoa vô lực uốn éo đầu, dây thừng buộc chặt cơ thể của y khiến đầu y nghiêng về một bên thực sự không thoải mái.
Bỗng nhiên, y nhìn thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một gương mặt âm u không rõ ràng!
Quế Hoa bị dọa đến mức cả người run lên, may mà thân thể y bị mấy cái dây thừng trói quá chặt, bằng không thể nào y cũng không thể không lăn xuống giường.
Hàn Kính Tùng đang cầm nến, ý thức được bản thân đột nhiên xuất hiện tựa hồ khiến cho quái vật này sợ hãi, hắn thắp nến, xoa xoa đầu đối phương trấn an, ôn hòa nói “Đừng sợ, đừng sợ, là ta.”
Quế Hoa há miệng thở dốc, chỉ tiếc cả một tiếng nức nở cũng không thể phát ra, cơ khát và mỏi mệt, cùng với việc thường xuyên bị kinh hách khiến y có vẻ thập phần suy yếu.
“Có phải bị đói hỏng hay không a?” Hàn Kính Tùng thấy vẻ mặt Quế Hoa suy yếu, tron lòng không khỏi cảm thấy mềm nhũn, mấy ngày nay, quái vật này lo lắng hãi hùng, lại ăn không ngon ngủ không thơm, thật sự đáng thương.
Thấy đối phương bị trói trụ chặt chẽ, Hàn Kính Tùng lập tức đưa tay muốn tháo bỏ dây thừng.
Quế Hoa muội thấy vậy, vội vàng ngăn cản “Kính Tùng, hắn hung ác như vậy, ngươi thả hắn ra, nhỡ hắn làm ngươi bị thương thì sao?”
“Thương tổn ta?” Tay Hàn Kính Tùng hơi chần chừ một chút, hắn không phải là chưa từng tiếp xúc qua với quái vật có bộ dáng hung ác này, nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy y, chính hắn cũng cảm thấy kinh hoảng.
Thế nhưng kì quái ở chỗ, chỉ cần hắn lại gần y, đối phương liền im lặng, ngoan ngoãn thuận theo.
“Ngươi sẽ không làm ta bị thương, đúng không?” Hàn Kính Tùng chăm chú nhìn đôi mắt vàng kim trong suốt kia, trong mắt hắn cũng theo đó mà tràn ngập ôn nhu.
Quế Hoa chậm rãi lắc lắc đầu, trong lòng lại chua xót vô cùng, y nghĩ có lẽ đối phương đã thật sự quên y, bằng không, làm sao hắn có thể nói những lời như thế với y đâu?
Mà y, làm sao lại đi làm người mình yêu bị thương đâu.
“Thấy chưa, ta đã nói hắn sẽ không làm ta bị thương.” Hàn Kính Tùng cười cười nói với Quế Hoa muội vẫn đang đứng ở cửa, lập tức lớn mật giải khai trói buộc trên người Quế Hoa.
Quế Hoa suy yếu, vô lực nuốt nước bọt, cơ khát thời gian dài đã khiến thân thể y nhanh chóng đến cực hạn.
Bỗng nhiên, y ôm chặt lấy eo Hàn Kính Tùng, đem đầu chôn ở khố gian của đối phương.
Hàn Kính Tùng đột nhiên bị Quế Hoa ôm có chút xấu hổ, chung quy, phu nhân hắn vẫn còn đứng ở cửa.
“Đói bụng sao? Ta nói phu nhân lấy chút đồ ăn đến cho ngươi.”
Quế Hoa muội ngạc nhiên nhìn Hồng Mao quái vật vừa nhìn thấy Hàn Kính Tùng quả nhiên liền dịu ngoan vô cùng, trong lòng tràn ngập sầu lo đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Quế Hoa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dần dần tràn ngập sắc thái mê loạn, y nhìn Hàn Kính Tùng đang nở nụ cười ôn nhu, phảng phất giống như bọn họ trở về hang động ở Bắc Lục, đối phương chỉ nở nụ cười với một mình y.
Y há miệng, vô thanh rên rỉ, chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy thân hình của Hàn Kính Tùng, tiếp theo đó vươn đầu lưỡi, liếm lên cổ Hàn Kính Tùng.
Khí tức quen thuộc khiến Quế Hoa càng thêm đói khát, từ sau khi Hàn Kính Tùng rời khỏi Bắc Lục, kể cả y có ăn thật nhiều hoa, cũng luôn cảm thấy thực vô vị.
Hương vị mà lòng y thích nhất, vẫn là yêu dịch trong cơ thể của Hàn Kính Tùng.
“Ngươi, gia khỏa này, đang làm cái gì đâu?”
Hàn Kính Tùng bị Quế Hoa liếm cổ, cảm thấy có chút ngứa, hắn nghĩ quái vật có hình người này đại khái thực sự có phần giống cho mèo, đều thích liếm người.
Lúc này, Quế Hoa muội đã mang một khay điểm tâm lớn cùng với nước trà trở lại, nàng thủy chung không dám lại gần quá, chỉ đem đồ ăn đặt ở một bên.
Hàn Kính Tùng có chút xấu hổ, tạm thời ôm Quế Hoa đến một chỗ, đứng dậy cầm đồ ăn lại gần.
Kỳ thật, bình thường Hàn Kính Tùng cũng không phải đặc biệt thích động vật, không biết bản thân vì cái gì lại cảm thấy đặc biệt hứng thú với Hồng Mao quái vật này, chỉ là trong nội tâm hắn có cái gì đang kêu gào khiến hắn ở lại.
Lúc này đã là canh hai, nhưng mà Hồng Mao quái vật này tựa hồ thật sự cần được chiếu cố, Hàn Kính Tùng không nhẫn tâm bỏ mặc y, đành phải khiến phu nhân Quế Hoa muội của hắn một mình về phòng nghỉ ngơi trước.
Quế Hoa muội có chút u oán rời khỏi phòng, dần dần tin tưởng lời nói lúc trước của Đinh Mang, Hàn Kính Tùng thật sự yêu quái vật này, còn hơn yêu nàng.
Đã thật lâu, nàng không nhìn thấy ánh mắt Hàn Kính Tùng lộ ra vui sướng cùng ôn nhu như vậy, cho dù là trước mặt nàng, Hàn Kính Tùng cũng rất ít biểu hiện ra sự ôn nhu vô cùng tự nhiên đến như thế.
Chính là, nàng cứng rắn muốn lưu lại Hàn Kính Tùng ở bên người nàng, chẳng lẽ là làm sai sao…… Dù cho không có phần ký ức kia, phần tình cảm cùng với sự ôn nhu kia vẫn không thể xóa bỏ khỏi trong lòng của Hàn Kính Tùng. (N/A: Tiểu tam thì không có cơ hội a -_-)
Nhìn Quế Hoa muội đã rời khỏi, lúc này Hàn Kính Tùng mới nhẹ nhàng thở ra, cũng thật kỳ quái, hắn cảm giác khi ở cùng một chỗ với quái vật này rất nhẹ nhàng khoái hoạt, mà cảm giác nhẹ nhàng cùng khoái hoạt trong khoảng thời gian vừa qua, hắn vẫn chưa từng cảm nhận được.
“Đến, ăn một chút gì đi.” Hàn Kính Tùng đem khay điểm tâm lớn, toàn bộ đẩy đến trước mặt Quế Hoa.
Quế Hoa liếc mắt nhìn Hàn Kính Tùng, không đành lòng nhìn đối phương thất vọng, đành phải vươn móng vuốt ra nhặt lấy hai miếng điểm tâm nhét vào miệng.
Cảm giác điểm tâm mềm mại vừa tiến vào miệng cũng không tệ lắm, thế nhưng vị mỡ y không thể ăn dần dần lan tỏa khắp khoang miệng.
Quế Hoa che miệng lại, yết hầu run rẩy co rút một trận, cuối cùng y vẫn phải ghé vào bên giường oa oa nôn điểm tâm vừa ăn vào.
Hàn Kính Tùng vừa thấy bộ dáng y khó chịu, còn tưởng rằng điểm tâm có vấn đề gì đó, hắn nhanh chóng ăn thử một miệng.
Nhưng mà điểm tâm thơm ngọt trắng mịn, hoàn toàn bình thường không hề có cái gì a, chẳng lẽ, thức ăn của quái vật này không phải là đồ ăn của bọn họ?
“Uống miếng nước chắc là không có việc gì đi.” Hàn Kính Tùng thấy Quế Hoa nôn xong, đành phải đem chén trà đưa về phía y.
Quế Hoa lần này tỉnh hơn, ban đầu y dùng đầu lưỡi liếm liếm nước trà, xác định thứ này sẽ không gợi nên cơn buồn nôn lúc này mới uống một ngụm lớn.
“Đây chính là trà hoa lài thượng hảo, nhìn không ra ngươi gia khỏa này còn rất biết hàng.”
Thấy Quế Hoa một ngụm liền uống cạn chén trà, Hàn Kính Tùng lúc này mới hơi thở ra một cách nhẹ nhàng, hắn còn tưởng quái vật này không ăn cũng không uống được đồ của bọn hắn, cuối cùng vì tuyệt thực mà chết đâu.
Nguyên lai là nước ngâm hoa sao? Trách không được y uống vào không bị gì.
Quế Hoa xoa xoa miệng, nhìn kỹ đáy trong ấm chà, lấy tay moi móc lá trà bên trong ra, nhét vào miệng.
Quả nhiên là hương vị của hoa, chẳng qua vẫn có chút là lạ, Quế Hoa phi phi nhè cặn lá trà ra, lại tiếp tục đầy mặt ai oán nhìn về phía Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng cũng là nhìn thấy gia khỏa này đói đến hoảng, đôi mắt vàng kim trong bóng tối phát ra ánh sáng, tựa hồ đem hắn làm đồ ăn.
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Quế Hoa liếm liếm đôi môi khô khốc, một chút lại nhào vào trong lòng Hàn Kính Tùng.
Y nặng nề mà suyễn khí, lấy tay kéo kéo đai lưng bên hông Hàn Kính Tùng.
“Ta nói ngươi đừng có chốc lại nhào vào được không? Ngươi to lớn một đống như thế, ngực của ta đều bị ngươi làm cho vỡ mất!”
Hàn Kính Tùng nhu lồng ngực bị Quế Hoa đâm cho ẩn ẩn phát đau, vừa bực mình vừa buồn cười, gia khỏa này rõ ràng không giống như các loại động vật nhỏ, sẽ làm nũng, nhưng cứ nhìn thấy hắn là liền làm nũng.
Hắn thấy đối phương kéo đai lưng của hắn, chỉ phải cười khổ nói “Trong quần áo của ta lại không giấu đồ ngươi thích ăn, ngươi kéo đai lưng của ta làm chi?”
Nghe Hàn Kính Tùng nói như thế, mắt Quế Hoa lại hơi hơi đau xót, y ngẩng đầu thật mạnh, nghĩ rằng đối phương ngay cả đồ ăn y yêu thích nhất cũng quên.
Quế Hoa thương tâm cúi đầu, tay cũng dần dần tháo mở đai lưng của Hàn Kính Tùng, y càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng cả gương mặt đều chôn vào khố gian của Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng yên lặng nhìn cái đầu đỏ sậm đang yên lặng úp sấp vào khố gian của hắn, hạ thân không phòng bị liền bị gương mặt của đối phương cọ sát đến cứng rắn.
Gia khỏa này ngốc ngốc ngu si, thế nhưng lại rất hạ lưu nha. Hàn Kính Tùng không thể nề hà muốn đẩy Quế Hoa đang gắt gao vùi vào khố gian của hắn ra, vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện đối phương đang vui sướng nhìn chằm chằm chỗ đó của hắn.
Tựa như cây cột buồm thuyền đánh cá, quần áo của hắn đã bị đỉnh lên cao cao.
Trong bóng tối yên tĩnh, Hàn Kính Tùng nghe được thanh âm từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt vang lên bên tai, cùng với âm thanh cô lỗ do bụng phát ra.
Hồng Mao quái vật trước mắt này đầy mặt vội vàng xao động, đầu lưỡi đã vươn ra đến môi, không ngừng mà liếm khóe miệng, mà đôi mắt vàng kim kia cũng đã thu liễm cảm xúc bi thương, chỉ còn phần cảm xúc nôn nóng chờ đợi.
“Ngươi sẽ không là muốn……”
Hàn Kính Tùng có chút hối hận. Hắn hối hận bản thân vì sao lại đi hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy!
Bởi vì ngay sau đó, hắn thấy đối phương nặng nề mà gật đầu.
Quế Hoa rốt cuộc không thể nhẫn nại, y run rẩy bắt lấy cái gì đó ở nơi khố gian của Hàn Kính Tùng, đưa tay làm động tác vuốt ve.
Lúc này Hàn Kính Tùng cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng quái vật này nghĩ đem cái căn sản sinh con cháu nối dõi tông đường ăn luôn, nguyên lai……. Tựa hồ là hắn ảo tưởng……
Thế nhưng, cũng quá dâm đãng!
Hàn Kính Tùng che mặt, không thể tin được hắn lại có thể cứ như thế mà bình tĩnh ngồi trước mặt một quái vật, mà quái vật này còn muốn dâm loạn hắn.
“Ngươi thật sự là một gia khỏa kì quái.” Hàn Kính Tùng lắc lắc đầu, khó hiểu nhìn hành động của đối phương.
Quế Hoa bi ai lắc lắc đầu, y nhớ trước kia Hàn Kính Tùng thích nhất là y lấy tay hoặc dùng miệng âu yếm hạ thân của hắn. Hàn Kính Tùng quên y thì sao, chẳng lẽ kể cả ham mê của hắn hắn cũng quên sao.
Mắt thấy Hàn Kính Tùng không thể hiểu được mình, Quế Hoa bất đắc dĩ, đành phải nhếch mông lên cao rồi bắt đầu vặn vẹo.
Mà hành động này lại khiến sắc mặt Hàn Kính Tùng vặn vẹo, không thể nói nên lời, hắn chưa từng nghĩ đến trên đời này cư nhiên có một loại quái vật, sẽ dâm đãng đến đáng khinh như thế, không chỉ muốn dâm loạn phân thân của hắn, bây giờ còn nhếch mông cho hắn nhìn, căn côn th*t lớn lủng lẳng dưới mông lắc qua lắc lại, chẳng lẽ không phải là đang cười nhạo hắn?
“Ngươi quái vật này! Đến cùng là muốn làm cái gì?!”
Quế Hoa kiệt lực kiều mông, bỗng nhiên đưa tay sờ soạng về phía trước, khi y đụng đến hậu huyệt của mình, cũng bất chấp trên tay có móng buốt sắc nhọn, cứ như vậy chậm rãi cắm vào, rồi mới có quy luật đưa đẩy.
Sắc mặt của quái vật trước mắt có vẻ mê say, Hàn Kính Tùng đều nhìn thấy, trong lòng cũng dần dần xuất hiện một chút xao động.
Quế Hoa vốn không thể lên tiếng hơi cương mặt, tuy rằng bên trong cổ họng của y không thể phát ra tiếng rên rỉ, thế nhưng từ cánh môi run rẩy của y Hàn Kính Tùng cũng có thể đọc được cảm xúc rung động kích tình.
Hắn kìm lòng không đậu vươn tay, đụng đến cánh mông trắng trắng mập mạp của đối phương.
Cảm xúc mềm mại còn thoải mái hơn vài phần so với bộ ngực của phu nhân hắn.
Mà cảm xúc này vì sao lại quen thuộc như thế, khiến hắn hoài niệm như thế?
Hàn Kính Tùng hơi hơi ngẩng đầu, một chút hình ảnh đột nhiên xẹt qua trước mắt hắn, mái tóc đỏ sậm, đôi mắt vàng kim, còn có thân hình cao lớn khôi ngô kia……
Thật sự khiến trong lòng hắn cảm thấy một trận ấm áp.
“Quế Hoa……” Hắn không tự chủ được thì thào lẩm bẩm cái tên này, nhưng đồng thời hắn cũng rất rõ ràng, hắn gọi cái tên này không phải là gọi thê tử của hắn.
Mà cái mông trắng trắng kia vẫn luôn lay động trước mắt cuối cùng cũng khiến máu não của hắn dâng lên, khiến hắn đánh mất lí trí.
Hàn Kính Tùng lấy cánh ngón tay đang tự trừu sáp bên trong hậu huyệt của Quế Hoa ra, hắn quỳ lên giường, một phen ôm lấy phần eo rắn chắc của đối phương, giải khai đai lưng của chính mình.
Cảm giác say chưa hoàn toàn biến mất khiến dục vọng của hắn càng thêm bồng bột.
“Ngươi muốn ta tiến vào thân thể của ngươi sao?”
Cầm phân thân của mình, Hàn Kính Tùng lại phát hiện hắn giống như đã vô cùng am hiểu thành thục nam nam giao hợp chi đạo, nhưng hắn lại không nhớ rõ đến cùng là hắn được học cái này ở nơi nào.
Quế Hoa dồn dập gật gật đầu, khóe miệng lại khó nhẫn nại chảy ra một tia nước bọt.
Nếu là quái vật này chủ động yêu cầu, như vậy hắn sẽ làm người tốt đến cùng đi, lại nói, hắn cũng nghẹn, đã rất lâu rồi không có phát tiết qua.
Hàn Kính Tùng dùng lý do như vậy để thuyết phục chính mình, lập tức động thân tiến vào bên trong đối phương.
Nhắc đến cũng kì quái, hắn tuy rằng cảm giác bản thân cùng với phu nhân quan hệ chi gian cũng rất tốt, nhưng không biết vì sao mỗi lần thượng giường, lúc hắn muốn cùng với Quế Hoa muội thân cận, hắn lại cảm giác có một trận buồn đau trong lòng, hơn nữa trong cảm giác buồn đau còn mang theo một chút áy náy, cuối cùng kết quả chính là: Từ lúc hai người thành hôn đến nay vẫn chưa từng đi quá việc ngủ chung một phòng, điều này khiến cho một người vẫn còn tráng niên như Hàn Kính Tùng thật sự nghẹn đến mức lợi hại.
Mà hôm nay, đối mặt với quái vật không biết từ nơi nào đến này, hắn lại cảm giác dục vọng của mình không chỉ ồn ào náo động bốc cháy, mà tâm tình của hắn cũng trở nên mở rộng, sáng sủa.
Không phải nói, những người yêu nhau mới hẳn là nên thuận lý thành chương hoan hoan ân ái sao?
Khoái cảm đã lâu trong lúc Hàn Kính Tùng vẫn còn đang suy nghĩ bủa vây lấy toàn thân hắn, hắn hơi hơi nhăn mi, trong miệng khàn khàn rên rỉ, lần lượt xâm nhập thân thể của Hồng Mao quái vật.
Quế Hoa dịu ngoan nằm sấp, tùy ý Hàn Kính Tùng đung đưa eo trừu sáp, đôi mắt vàng kim nhắm lại, cơ hồ khiến y cảm động đến mức rơi lệ.
Cuối cùng, y có thể hảo hảo ăn một bữa, do người mà y yêu nhất, thân nhất đút cho y ăn một bữa no.