[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 92

Thù Đồ [92]

*****

Chu Minh Mị im lặng biến mất, sau khi tỉnh lại, Trầm Dung hốt hoảng nửa ngày mới phản ứng được trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này cậu đã bị đưa về phòng, đang nằm trên giường của mình. Trầm Dung hoảng sợ nhìn nhìn xung quanh, trong phòng trừ bỏ cậu thì không còn ai hết. Nghĩ tới những việc mình nghe thấy trước đó, còn có vệt máu ẩn đằng sau cánh cửa, sắc mặt cậu không khỏi trắng bệch.

Vì cái gì? Vương Trường Lâm không phải có quan hệ rất tốt với mẹ sao? Không phải ông ta luôn tỏ ra rất yêu thích mình sao? Vì sao ông ta lại làm vậy? Vì cái gì cơ chứ?

Nghi vấn trong đầu không được giải đáp, Trầm Dung đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng nhích tới sát cạnh giường, cố vươn tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn. Cậu không thể chết ở đây, Vương Trường Lâm là kẻ điên, ông ta nhất định sẽ giết cậu, cậu phải tìm người tới cứu, đúng, tìm người tới cứu.

Điện thoại rất nhanh bị cậu túm được, Trầm Dung bối rối tìm kiếm trong danh bạ, lúc này ai có thể cứu cậu ra? Trầm Kế, Trầm Thừa hay là Trầm Hi? Cậu không tìm thấy những người khác, những người xuất hiện bên cạnh cậu đều không phải bằng hữu, chẳng qua cậu bán đứng thân xác mình mới có thể bám vào bọn họ, giờ cậu biến thành thế này, đám kia chẳng còn ai bận tâm tới cậu. Trầm Dung bi ai phát hiện, tới bây giờ cậu mới hiểu ra, một khi mình xảy ra chuyện, đối tượng mình muốn cầu xin giúp đỡ trước tiên cư nhiên lại là ba anh trai của mình.

Trầm Dung tìm kiếm số điện thoại ba người, trừ bỏ Trầm Thừa, cậu không biết số hai người kia, chính là Trầm Thừa liệu có nghe máy hay không? Trầm Dung không kịp nghĩ nhiều, lúc này ý niệm duy nhất trong đầu là muốn tìm người tới cứu mình, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vương Trường Lâm với vẻ mặt hòa nhã xuất hiện ở cửa.


“A Dung, con muốn gọi cho ai?”

Động tác của Trầm Dung cứng đờ nơi đó, giống như một con rối gỗ từng chút ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về phía cửa, âm thanh run bần bật: “Con, con, con không biết.”

Vương Trường Lâm từng bước đi vào phòng, khẻ mỉm cười với cậu: “Làm sao vậy? Sợ tới như vậy sao?”

Mắt thấy Vương Trường Lâm đã sắp bước tới trước mặt, Trầm Dung theo bản năng lùi ra sau: “Ông, ông đừng tới đây!”

Vương Trường Lâm từ ái nhìn cậu, tựa như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời, cười tủm tỉm đưa tay đặt lên đỉnh đầu cậu: “A Dung, sao lại sợ chú như vậy? Không phải chú nói rồi sao, trong lòng chú A Dung giống như con trai chú vậy, chẳng lẽ con không tin lời chú sao?”

Trầm Dung đã không biết nên làm ra biểu tình gì lúc này, tay Vương Trường Lâm giống như mang theo một cỗ khí lạnh âm trầm lan tràn từ đỉnh đầu cậu, Trầm Dung cảm thấy cả người mình đều lạnh băng, cơ thể không thể khống chế mà run rẩy.

Hành vi của cậu làm ánh mắt Vương Trường Lâm toát ra sự thất vọng: “A Dung, lá gan con nhỏ như vậy thật sự làm chú rất thất vọng.”

Trầm Dung một câu cũng không nói nên lời, chỉ là cơ thể lại càng không ngừng run rầy.

Vương Trường Lâm lấy đi điện thoại trong tay Trầm Dung, cười nói: “Tuy chú không phản đối con liên lạc với đám Trầm Kế, bất quá hiện giờ chú vẫn còn vài việc chưa làm xong, vì tránh phiền toái, con vẫn phải ngoan ngoãn chờ ở đây.”


Trầm Dung trơ mắt nhìn Vương Trường Lâm lấy đi hi vọng cuối cùng của mình, nhịn không được cố lấy dũng khí run run nói: “Chú Vương, chú không thể buông tha con sao? Con nhất định sẽ nghe lời, con lập tức xuất ngoại, con cam đoan không bao giờ quay về Trung Kinh nữa, con tuyệt đối không chắn đường chú, chú Vương, chú buông tha con đi, cầu xin chú.”

Ý cười trên mặt Vương Trường Lâm rút đi, ông trầm mặc nhìn bộ dáng cầu xin của Trầm Dung, nhìn bộ dáng khuất phục của cậu, cười lạnh một tiếng: “Tao đã thề, tao muốn Trầm gia phải tuyệt tự, Trầm gia phải biến mất khỏi cõi đời này.”

Ánh mắt Trầm Dung từng chút trở nên tuyệt vọng, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cậu nhào về phía Vương Trường Lâm, muốn bóp cổ đối phương. Vương Trường Lâm linh hoạt lui về phía sau, Trầm Dung nặng nề ngã xuống đất, Vương Trường Lâm không thèm liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi phòng.

Đối với Trầm Dung mà nói, cậu làm thế nào cũng không ngờ Vương Trường Lâm lại căm thù Trầm gia tói mức này, thậm chí còn giận chó đánh mèo tới trên người cậu, rốt cuộc là vì cái gì?

Vấn đề Trầm Dung nghĩ không ra cũng chính là nghi vấn hiện giờ Lý Minh Hiên muốn cởi bỏ.

Diệp Hàn đưa một thẻ nhớ tới trước mặt Lý Minh Hiên, sắc mặt cổ quái: “Đây là một số tư liệu liên quan tới Vương Trường Lâm, mình cảm thấy cậu nên xem trước một chút.”

Lý Minh Hiên khó hiểu nhìn Diệp Hàn: “Một phần?”

Diệp Hàn gật gật đầu, giải thích: “Vương Trường Lâm lúc nhỏ sinh sống ở nước ngoài, rất nhiều tư liệu trước kia rất khó tra được, phần này là toàn bộ tư liệu trước khi ông ta về nước, số này cũng tốn một khoảng thời gian dài mới tra được. Về phần tư liệu sau khi về nước, bọn họ vẫn đang điều tra. Chẳng qua mình nghĩ trước khi bọn họ chỉnh lý lại số tư liệu đó, mình cảm thấy cậu nên xem trước một chút, tốt nhất là nên chuẩn bị kĩ tâm lý.”

Lời Diệp Hàn nói làm vẻ mặt Lý Minh Hiên trở nên nghiêm túc, tuy anh cảm thấy cổ phần của Trầm Hi đã chuyển cho Vương Trường Lâm, mọi chuyện đã định rồi, có tra Vương Trường Lâm muốn làm gì cũng không còn cần thiết, nhưng vẻ mặt Diệp Hàn lại làm anh cảnh giác, tựa hồ sau lưng Vương Trường Lâm còn giấu bí mật nào đó.

Thẻ nhớ rất nhanh được mở ra, bên trong chỉ có một phần văn kiện, được đặt tên là ‘Vương Trường Lâm’. Lý Minh Hiên lick vào, đập vào mi mắt đầu tiên chính là một bức hình. Lúc thấy rõ dung mạo thiếu niên ngây ngô trong hình, cả người Lý Minh Hiên liền sững sờ.


“Ông ngoại?” Lý Minh Hiên lẩm bẩm nói, người trong hình giống hệt ông ngoại lúc còn trẻ mà Lý Minh Hiên từng được xem hình. Rất nhanh anh đã phản ứng lại, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Hàn, vẻ mặt kinh ngạc: “Đó là Vương Trường Lâm?”

Diệp Hàn gật gật đầu khẳng định: “Là Vương Trường Lâm lúc còn trẻ, nhưng ông ta cũng không gọi là Vương Trường Lâm, mà có cái tên khác, Trầm Thương.”

“Trầm Thương!” Lý Minh Hiên lặp lại cái tên đặc thù này, cơ bản đã xác định được thân phận của Vương Trường Lâm. Trước kia anh từng tưởng tưởng ra vô số lí do vì sao Vương Trường Lâm lại đứng về phía Hàn gia, nhưng chưa từng nghĩ tới khả năng này. Thật sự Vương Trường Lâm cùng ông ngoại không có bất cứ điểm nào giống nhau, mọi người ở Trung Kinh đều biết, ông bà ngoại cả đời vợ chồng đằm thắm, không thể nào ngờ ông ngoại cư nhiên lại có con riêng. Nói vậy Vương Trường Lâm cũng là cữu cữu của anh? Khó trách Diệp Hàn bảo anh phải chuẩn bị tâm lý.

Diệp Hàn cười khổ nhìn phản ứng của Lý Minh Hiên, tin tức này quá bất ngờ, không chỉ Lý Minh Hiên, ngay cả anh lúc đầu cũng không tin nổi, nhưng gương mặt Vương Trường Lâm quả thực rất có sức thuyết phục, anh muốn phủ nhận cũng không được.

Lý Minh Hiên trầm mặc nhìn tư liệu trong thẻ nhớ, nửa ngày cũng không nói nên lời, sự thực là anh cũng không biết nên nói gì.

Cuộc đời Vương Trường Lâm có thể nói là một bi kịch, mà người tạo ra nó cũng chính là ông ngoại anh.

Lúc ông ngoại còn trẻ, Trầm gia vừa giàu có không bao lâu, vì sĩ diện, ông ngoại được đưa ra nước ngoài du học. Một mình sinh sống ở đất khách quê người, ông ngoại rất nhanh đã yêu một cô gái, hai người kết giao ba năm. Ông ngoại định lúc tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô gái đó thì lại nhận được điện báo từ gia đình, vì khủng hoảng kinh tế, việc kinh doanh của Trầm gia lâm vào khó khăn. Lúc ông ngoại hết đường xoay xở, một bạn học nữ vẫn luôn thầm mến ông đã đưa ra lời đề nghị thông gia, cô ấy có thể thuyết phục gia đình bỏ vốn trợ giúp Trầm gia vượt qua khó khăn này, nhưng ông ngoại phải cam đoan hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bạn gái trước.

Lý Minh Hiên không biết ông ngoại năm đó đã phải đấu tranh thế nào, cuối cùng ông ngoại chọn lựa thỏa hiệp, ông cùng bạn gái nhanh chóng chia tay, sau đó nhanh chóng kết hôn với cô bạn học nữ kia, cũng tức là bà ngoại Lý Minh Hiên. Ông ngoại đã làm đúng như lời mình đã hứa, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bạn gái trước, nhưng ông không biết lúc ấy bạn gái mình đã có thai. Ông ngoại cũng không hề hay biết bà ngoại lại biết rõ chuyện này, thời đó chuyện có thai trước khi kết hôn là chuyện rất xấu hổ, sau khi mượn cớ đuổi ông ngoại về nước, bà ngoại âm thầm công bố chuyện này ra ngoài, bạn gái trước của ông ngoại cũng vì thế mà bị trường học khai trừ.

Sau đó Trầm Thương sinh ra, cô bạn gái trước một mình gian nan nuôi nấng Trầm Thương trưởng thành, lúc Trầm Thương tốt nghiệp đại học, bà phát hiện mình bị ung thư, hi vọng duy nhất của bà là trước khi qua đời có thể gặp lại ông ngoại một lần. Thế nhưng lúc Trầm Thương ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Kinh tìm được ông ngoại, tuy ông ngoại rất vui sướng vì Trầm Thương tồn tại nhưng vẫn cự tuyệt yêu cầu của Trầm Thương, ông phải thủ tín với lời hứa của mình. Trầm Thương vì ông ngoại cự tuyệt mà nảy sinh lòng oán hận, càng không ngờ lúc Trầm Thương chuẩn bị rời khỏi Trung Kinh lại bị bà ngoại lâp kế bị tai nạn giao thông. Chờ đến lúc Trầm Thương có thể xuống giường chạy về nhà, mẹ của ông đã một mình cô độc mà chết đi, Trầm Thương đã bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng.


Một năm sau, Trầm Thương lại trở về Trung Kinh, lần này ông ta đã thay hình đổi dạng, hoàn toàn biến thành Vương Trường Lâm.

Lý Minh Hiên thờ dài một tiếng, nhìn về phía Diệp Hàn: “Vương Trường Lâm thật sự đâu?”

Diệp Hàn cười khổ: “Đã chết, trong vụ tai nạn giao thông năm đó, Vương Trường Lâm thật sự đã bị thương qua đời, bản thân Trầm Thương cũng bị thương nặng, tịnh dưỡng hết nửa năm. Căn cứ điều tra, Vương Trường Lâm thật là một đứa trẻ mồ côi, tính tình hướng nội, người bên cạnh cũng không nhiều, vì thế lúc Trầm Thương lấy danh nghĩa Vương Trường Lâm xuất hiện cũng không có ai phát hiện sự thay đổi, sự thực thân hình, giọng nói của hai người cũng không khác nhiều lắm, mình phỏng chừng đó là lí do Trầm Thương chọn giả danh Vương Trường Lâm.”

Tư liệu chấm dứt lúc Trầm Thương về nước, hiện giờ Lý Minh Hiên khẩn cấp muốn biết sau khi về nước ông ta rốt cuộc đã làm gì.

Đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, Lý Minh Hiên nghi hoặc nói: “Trung Kinh có nhiều thế gia như vậy, vì sao ông ta lại chọn Hàn gia? Hơn nữa còn thành công xuất hiện bên cạnh Hàn lão?”

“Sau khi về nước ông ta đã làm gì mình vẫn chưa tra được, bất quá vấn đề cậu vừa hỏi thì mình biết nguyên nhân.” Diệp Hàn ngồi xuống đối diện Lý Minh Hiên, giải thích: “Năm đó Hàn gia vì con nối dòng rất ít, vì muốn tích phúc đã làm không ít việc thiện, Hàn lão chủ yếu dùng danh nghĩa Hàn gia giúp đỡ không ít học trò nghèo, mà Vương Trường Lâm thật sự cũng chính là một trong số đó. Chẳng qua trước lúc Trầm Thương thế chỗ, vì nhân cách nên không hề làm người ta chú ý, nhưng lúc Trầm Thương trở thành Vương Trường Lâm, bằng năng lực xuất sắc của mình, ông ta nhanh chóng trở nên nổi bật trong số những học trò được giúp đỡ, không chỉ được Hàn lão thưởng thức, còn tạo được tình bạn với Hàn Du.”

Diệp Hàn nói tới đây, Lý Minh Hiên dĩ nhiên đã đoán ra, Trầm Thương dùng thân phận Vương Trường Lâm về nước hẳn đã nhắm mục tiêu là Hàn gia, muốn mượn lực Hàn gia trả thù Trầm gia. Tuy không biết lúc đầu ông ta tính toán thế nào, nhưng Lý Minh Hiên ẩn ẩn cảm thấy trong đó vẫn còn chuyện gì đó mình không biết. Nhưng mặc kệ thế nào, Trầm Thương vẫn tràn ngập tính toán với Hàn gia, anh không nhìn ra có chút thiện ý nào.

Nghĩ tới sự tín nhiệm của Trầm Hi đối với Vương Trường Lâm, còn có thân phận của Lục Cách Sâm, Lý Minh Hiên cảm thấy mình nên cho Trầm Hi biết chuyện này.

Nghĩ tới đây, Lý Minh Hiên vội vàng túm lấy áo khoác: “Mình ra ngoài một chuyến.”

Diệp Hàn biết rõ Lý Minh Hiên định đi đâu, liền sâu sa vỗ vỗ vai anh: “Mình hi vọng lần tới gặp cậu là sáng sớm ngày mai.”


Lý Minh Hiên cười khổ đứng lên, điểm này, anh cũng không dám ôm hi vọng.

Hoàn