[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 89

Thù Đồ [89]

*****

Lý Minh Hiên nằm mơ!

Trong mơ hết thảy mọi thứ hệt như một bộ phim đang bày ra trước mắt anh. Mở đầu giấc mơ là một nơi anh vô cùng quen thuộc, đại sảnh Trầm gia, cơ hồ liếc mắt một cái anh liền nhận ra đứa bé ôm con gấu bông đồ chơi núp dưới chân cầu thang là Trầm Hi lúc nhỏ. Anh không biết vì sao mình lại thấy Trầm Hi, kiềm lòng không được muốn tiến qua thì âm thanh từ một trận tranh cãi truyền tới ngăn cản bước chân anh. Ở góc cầu thang, Hàn Nhu đang tranh cãi gì đó với cữu cữu, Lý Minh Hiên có chút bất mãn, Trầm Hi còn nhỏ như vậy, sao làm cha mẹ lại tranh cãi trước mặt cậu như vậy?

Lý Minh Hiên lo lắng nhìn về phía Trầm Hi, nhưng tựa hồ Trầm Hi đã rất quen thuộc với tình cảnh này, cũng không khóc không nháo như những đứa nhỏ bình thường, chỉ im lặng ôm gấu bông, trầm mặc ngẩng đầu nhìn về hướng cầu thang. Hàn Nhu cùng cữu cữu tranh chấp rất nhanh đã có kết quả, Lý Minh Hiên nhìn thấy cữu cữu nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà, mà Hàn Nhu đuổi theo tới tận phòng khách, tức giận đập bể mọi thứ ở đó.

Trầm Hi cẩn thận chui ra khỏi gầm cầu thang, kéo tay áo Hàn Nhu thì thào nói: “Mẹ, con không cần ba ba, con có mẹ cùng gấu con là đủ rồi, mẹ đừng cãi nhau với ba ba.” Hàn Nhu ôm lấy Trầm Hi mà khóc rống, anh không chú ý Hàn Nhu nói gì, trong đầu chỉ còn câu nói Trầm Hi vừa nói khi nãy. Sau trận tranh cãi đó, Hàn Nhu mang Trầm Hi về Hàn gia ở nửa tháng. Trong nửa tháng này, anh nhìn thấy cữu cữu ngày ngày đều tới Lý gia làm bạn với Trầm Kế cùng Trầm Thừa, nhìn cữu cữu nhín chút thời gian tới chỗ Chu Minh Mị thăm Trầm Dung, duy chỉ có bên Hàn gia cữu cữu chưa từng bước vào một bước, hoàn toàn gạt Trầm Hi qua một bên.

Nửa tháng sau, Hàn Nhu một mình ôm Trầm Hi về Trầm gia, lại bắt đầu một đợt tranh cãi mới với cữu cữu.

Cảnh tượng trong mơ biến hóa rất nhanh, Lý Minh Hiên kinh hoảng phát hiện trước lúc Trầm Hi sáu tuổi luôn phải sống trong những trận khắc khẩu của Hàn Nhu cùng cữu cữu. Nhìn hai người vì sự lạnh lùng của cữu cữu mà bộc phát tranh cãi, Lý Minh Hiên vô cùng đau lòng nhìn Trầm Hi trốn trong một chỗ tối. Trầm Hi không có bạn, người bạn duy nhất chính là con gấu bông đồ chơi kia, Lý Minh Hiên chú ý, lúc ở nhà Trầm Hi rất ít khi cười, chỉ có lúc ở Hàn gia mới vui vẻ chơi đùa như một đứa nhỏ.

Lý Minh Hiên trước kia chỉ nghe những mặt xấu của Hàn Nhu, điêu ngoa, ương ngạnh, gây sức ép làm Trầm gia gà chó không yên. Chính là trong cảnh trong mơ, Hàn Nhu tuy có muôn vàn điểm không tốt, nhưng lại có một điều làm anh rung động, bà dùng phương thức ngốc nghếch của mình để yêu thương Trầm Hi. Nhìn thấy bà vì cữu cữu lạnh lùng với Trầm Hi mà không ngừng tranh cãi, cũng vì thể mà đẩy cữu cữu ra xa hơn, nhìn bà cố gắng cho Trầm Hi một gia đình bình thường, Lý Minh Hiên cũng chỉ có thể thầm thở dài cùng càng đau lòng cho Trầm Hi.

Trầm Hi ngày càng lớn, trạng thái của Hàn Nhu lại càng kém, cho tới một ngày mưa to, bà đột ngột thả người nhảy xuống. Màu đỏ chói mắt trải đầy khắp hoa viên, Lý Minh Hiên nhìn thấy Trầm Hi tận mắt nhìn thấy hết thảy, anh cũng nhìn thấy Trầm Hi bệnh nặng mồi hồi, sau khi lành bệnh thì tự nhiên quên hết những gì nhìn thấy trong ngày mưa kia, nhìn thấy Trầm Hi từng chút mất đi những người thân ở Hàn gia, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu. Trái tim Lý Minh Hiên co rút, anh muốn bồi bên cạnh Trầm Hi, muốn ôm cậu thật chặt, nhưng anh bất lực, chỉ có thể im lặng nhìn một màn phát sinh trước mắt.

Anh từng nghe mẫu thân kể, nghe Trầm Thừa nói, nhưng chưa bao giờ bị chấn động như lúc nhìn thấy tận mắt thế này. Anh nhìn thấy Trầm Hi dần lớn lên trong sự thờ ơ của cữu cữu, nhìn thấy Trầm Hi trẻ tuổi trốn học đua xe hút hít, ngày ngày ngâm mình trong cuộc sống mơ màng ở Thù Đồ. Trầm gia không có ai hỏi han tới chuyện học hành của cậu, không ai hỏi tới cuộc sống của cậu, thậm chí cũng chẳng ai hỏi xem mấy ngày nay đi đâu mà không về nhà? Lý Minh Hiên đã vô số lần hối hận bản thân không quan tâm Trầm Hi, nhưng đến tận lúc này anh mới thật sự hiểu được sự thờ ơ của bọn họ đã gây ra những gì cho Trầm Hi?

Trầm Hi cứ vậy dần trường thành trong sự thờ ơ của mọi người, thẳng đến ngày sinh nhật mười tám. Anh rõ ràng nghe thấy cuộc nói chuyện của Trầm Dung cùng Điền Văn Diệu, cũng thấy Trầm Hi nằm nơi đó, trên mặt là biểu tình từ phẫn nộ tới tuyệt vọng. Sau đó sự tình phát triển tựa hồ không giống với kí ức của anh, lúc nhìn thấy Trầm Hi lái xe đâm vào Trầm Dung cùng Điền Văn Diệu, anh sững sờ đứng ở nơi đó.

Cảnh sát rất nhanh liền chạy tới hiện trường, Lý Minh Hiên điên cuồng lao qua gào lớn.

“Không đúng, sự tình không phải như thế.” Trầm Hi không có lái xe đâm vào Điền Văn Diệu, tối đó Trầm Hi không làm gì cả, Điền Văn Diệu trước giờ luôn ở cùng Trầm Dung, thẳng tới lúc đoạn video kia bụ tung ra, nhưng vì sao trong giấc mơ của anh lại không giống? Cảnh sát muốn dẫn Trầm Hi đi, anh liều mạng ngăn cản, nhưng sự tồn tại của anh giống như hư ảo, không thể làm bất cứ chuyện gì.

“Tiểu Hi!” Lý Minh Hiên mở bừng mắt, ánh đèn lấp lánh trên bảng hiệu Thù Đồ, gương mặt thống khổ dữ tợn của Điền Văn Diệu, màu máu đỏ tươi trước mắt rút ra khỏi đầu, chỉ còn lại bóng dáng hốt hoảng khi bị bắt đi của Trầm Hi.

“Làm sao vậy?” Diệp Hàn ở ngoài cửa ló đầu vào: “Lại mơ thấy Trầm Hi à?”


Hai chữ Trầm Hi hệt như một câu thần chú, Lý Minh Hiên lập tức tỉnh táo lại. Cảnh tượng trong mơ từng chút hiện lên, Lý Minh Hiên đau đầu che trán lại, vội vàng mở miệng: “Cậu còn nhớ năm năm trước Điền Văn Diệu bị tung đoạn phim nóng không?”

“Sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện này? Mình nhớ đương sự là đứa con riêng của Trầm gia, sao vậy?”

Diệp Hàn xác nhận làm Lý Minh Hiên thở phào một hơi, nghĩ lại mà sợ, lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”

May mắn, những thứ phát sinh trong mơ không giống sự thật, Trầm Hi không có lái xe tông ai cả, cũng không bị cảnh sát bắt đi, không có những thứ làm cậu tuyệt vọng.

Diệp Hàn thân thiết nhìn anh: “Cậu ngủ thêm chút nữa đi, cả đêm qua đã không ngủ rồi.”

Lý Minh Hiên cười khổ lắc đầu: “Thấy ác mộng xong hết buồn ngủ rồi.”

Diệp Hàn bất đắc dĩ bĩu môi, thật không biết Lý Minh Hiên thấy ác mộng gì mà lại gọi Trầm Hi? Chẳng lẽ hai người lại chia tay thêm một lần ở trong mơ?

Vì giấc mơ này, Lý Minh Hiên lại càng để tâm tới chuyện Trầm Hi hơn, chuyện âm thầm điều tra Lục Cách Sâm cùng Vương Trường Lâm đều bị anh dấu kín, không nói với bất kì ai khác. Lục Cách Sâm muốn làm gì, với thân phận của cậu ta, không cần đoán cũng biết. Nhưng Vương Trường Lâm vì sao lại đứng bên Hàn gia, anh không thể nào hiểu được. Theo lời Diệp Hàn thì thân phận trước đó của Vương Trường Lâm là giả tạo, làm anh không hỏi muốn tìm hiểu một phen.

Kết quả điều tra của Diệp Hàn vẫn chưa có, Trầm gia chưa xong chuyện này lại có chuyện khác ập tới.

Tin tức Trầm phụ ngất xỉu trước mặt mọi người còn chưa bình ổn, việc kinh doanh Trầm thị đang lâm vào khốn cảnh lại xuất hiện tin đồn có vài dự án dính líu tới hối lộ. Tin đồn vừa tung ra, tất cả những dự án kia đều bị rút lại, khốn cảnh của Trầm thị lại tăng thêm một bước, tài chính là đứng bên rìa sụp đổ. Dưới tình hình này, vài cổ đông nhỏ còn sót lại ở Trầm thị cũng từ bỏ hi vọng, quyết định bán tống số cổ phần trong tay. Lúc này giá cổ phần Trầm thị đã không còn được một phần mười trước kia, vài cổ đông chỉ mong nhanh chóng bán được cổ phần trước lúc Trầm thị phá sản, cũng không dám đưa ra giá quá cao. Bọn họ vốn còn lo lắng Trầm thị sắp phá sản sẽ không ai hứng thú với số cổ phiếu này nữa, lại không ngờ khi tin tức vừa tung ra lại có người âm thầm liên hệ, đồng ý tiếp nhận số cổ phần này.

Vương Trường Lâm hài lòng nhìn tên mình đã chiếm cứ 34% cổ phần, chỉ cần không có chuyện bất ngờ xảy ra, với 20% cổ phần trong tay Trầm Hi, ông sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, đến lúc đó Trầm thị sống hay chết đều do một tay ông định đoạt. Nhiều năm bố trí cuối cùng cũng sắp nhìn thấy kết quả, cho dù là Vương Trường Lâm xưa nay không lộ rõ vui buồn cũng có thể dễ dàng nhận ra tâm tình của ông lúc này không tồi. Hết thảy sẽ bắt đầu từ lúc Trầm Hi hoàn toàn rạn nứt với Trầm gia, Vương Trường Lâm nghĩ tới thái độ của Trầm phụ đối với Trầm Hi mấy năm nay, cũng không lo lắng. Chẳng qua vì để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất ông vẫn nên đẩy mạnh liên hệ với Trầm Hi.

Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, Vương Trường Lâm quay đầu nhìn về phía Lục Cách Sâm ngồi cạnh, vẻ mặt cảm khái: “Cách Sâm, ngày mốt là sinh nhật Tiểu Hi rồi, một khi di chúc có hiệu lực, Tiểu Hi bán cổ phần trong tay, chúng ta liền có quyền khống chế Trầm thị, đến lúc đó thù của Hàn gia được báo, cha nuôi cũng có thể an tâm đi gặp Hàn lão.”

“Cha nuôi!” Lục Cách Sâm vội vàng đánh gảy lời ông: “Con vẫn chưa báo hiếu cho cha nuôi, cha nuôi còn chưa nhìn thấy con với Tiểu Hi cưới vợ sinh con hưởng thụ cuộc sống gia đình, sao lại nói những lời như vậy.”

Biểu tình của Lục Cách Sâm rất chân thành, Vương Trường Lâm vui mừng cười cười: “Tốt tốt, không nói, không nói. Đúng rồi, sinh nhật Tiểu Hi con có tính toán gì không? Mấy năm nay Trầm gia chưa bao giờ mừng sinh nhật cho Tiểu Hi, năm nay nếu chúng ta ở, không bằng nói Tiểu Hi gọi vài người bạn, chúng ta giúp nó tổ chức một phen.”

Điều Vương Trường Lâm nói chính là tính toán trước đó của Lục Cách Sâm, chính là lần trước đã bị Trầm Hi uyển chuyển cự tuyệt, lúc này nghe cha nuôi nói vậy, Lục Cách Sâm mỉm cười giải thích: “Tiểu Hi hình như có bạn gái rồi, sinh nhật phỏng chừng cùng ăn mừng với bạn gái. Bất quá cha nuôi an tâm, chờ qua ngày sinh nhật chúng ta tìm thời gian chúc mừng một phen.”

Tiếc hận chợt lóe trong ánh mắt, Vương Trường Lâm che dấu cười cười: “Bạn gái? Tiểu Hi trưởng thành thật rồi.”

Nếu Lục Cách Sâm chú ý hẳn có thể nghe ra những lời này của Vương Trường Lâm có ý nghĩa sâu sa, nhưng anh lại rất tín nhiệm Vương Trường Lâm, lại còn có sự nhụ mộ phát ra từ sâu trong trái tim, căn bản cũng không nghĩ nhiều. Nếu không thể mượn chuyện chúc mừng để đẩy mạnh quan hệ, Vương Trường Lâm cũng chỉ có thể kiên nhẫn nhờ đợi tới ngày sinh nhật Trầm Hi.

Vương Trường Lâm âm thầm thu mua cổ phần công ty Trầm thị, Lý phụ cũng chú ý sự thay đổi cổ đông, chẳng qua Vương Trường Lâm vẫn luôn nấp mình trong bóng tối, xuất hiện chỉ là người đại diện. Cứ việc Lý phụ cảm thấy cổ phần Trầm thị có sự thay đổi bất thường nhưng nhất thời cũng không đoán người người bí mật này rốt cuộc là ai.

Lý Minh Hiên im lặng ngồi đối diện phụ thân, lúc tin tức cổ phần công ty Trầm phụ đổi chủ truyền ra, trong lòng anh ẩn ẩn đã đoán được là Lục Cách Sâm. Dù sao Trầm thị đã sắp phá sản, trừ phi có ý đồ chứ không ai lại ngốc tới mức đi mua cổ phần Trầm thị vào lúc này. Chính là anh có chút nghi ngờ, Lục Cách Sâm làm sao có tài lực lớn như vậy.

Nghĩ tới Lục Cách Sâm, Lý Minh Hiên lại kìm lòng không đậu một lần nữa nhớ tới Trầm Hi. Cảnh trong mơ từng chút hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở bóng dáng hốt hoảng của Trầm Hi. Anh đã xác định với Diệp Hàn, Điền Văn Diệu ngày đó đã vui vẻ ở Thù Đồ chứ không phải bị nghiền nát hai chân như trong giấc mơ, Trầm Hi cũng không bị cảnh sát bắt đi mà đã quyết định ra nước ngoài du học vào năm năm trước. Chính là anh vẫn cảm thấy rất sợ hãi, cảnh trong mơ quá chân thật, làm anh có ảo giác nó chính là sự thật.

Lý Minh Hiên suy nghĩ quá mức chăm chú, Lý Phụ đột nhiên mở miệng: “Ngày mốt chính là sinh nhật Tiểu Hi, Minh Hi cứ ồn ào đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Hi, con muốn mang Tiểu Hi về cùng ăn bữa cơm không?”

Lý Minh Hiên sửng sốt, trong lòng chua xót nhưng trên mặt lại giả vờ như không có việc gì: “Hôm sinh nhật công ty Tiểu Hi có việc rồi, chỉ sợ không có thời gian.”


Lý phụ im lặng nhìn anh, gật gật đầu bỏ qua đề tài này. Hai cha con không nói thêm gì, nhìn bóng dáng có chút buồn bã khi rời đi của Lý Minh Hiên, Lý phụ có chút đăm chiêu nhăn mặt nhíu mày.

Về tới phòng làm việc, Lý Minh Hiên ảm đạm kéo ngăn tủ bàn làm việc, một chiếc hộp nhỏ màu đỏ xuất hiện trước mắt anh. Lý Minh Hiên cầm lấy nó, bên trong là món quà sinh nhật anh đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Trầm Hi, nhưng hiện giờ anh sợ mình không còn cơ hội tặng nó nữa.

Tiếng thở dài thật sâu vang vọng trong phòng làm việc, sinh nhật Trầm Hi dưới sự mong chờ của mọi người rất nhanh đã tới.

Trước sinh nhật một ngày, Trầm Hi đã nhận được điện thoại của luật sư ông nội an bài năm đó. Thông tri cậu sáng sớm hôm đó tới bệnh viện nghe đọc di chúc. Vì thế từ sớm Trầm Hi đã xuất hiện trong bệnh viện, cùng đi còn có Trầm Kế cùng Trầm Thừa. Ai cũng không ngờ ba người lại gặp mặt trong thang máy, Trầm Hi nhìn lướt qua Trầm Kế cùng Trầm Thừa đứng trong thang máy, không chút biến sắc tiến vào.

Trầm Kế thoạt nhìn cũng không có gì biến hóa, vẫn là bộ dáng trước kia, Trầm Thừa thì có vẻ đã thay đổi thành một người khác. Có lẽ vì cai nghiện, Trầm Thừa cả người đều lộ ra trạng thái ốm yếu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, người cũng gầy hơn rất nhiều, cũng không còn đầy sức sống như trước kia.

Đối với sự xuất hiện của Trầm Hi, Trầm Kế chỉ khẽ gật đầu, Trầm Thừa thì uể oải nhìn cậu, cũng không còn thái độ ngang ngược như trước.

Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Trầm Thừa cổ quái nhìn về phía Trầm Hi: “Sao anh Minh Hiên không đi cùng mày?”

Suy nghĩ Trầm Hi vừa chuyển liền đoán được đối phương vẫn chưa biết chuyện mình cùng Lý Minh Hiên chia tay, lập tức cũng không muốn nói ra, đơn giản đáp: “Anh ấy có việc.” Bộ dáng vô cùng xa cách.

Trầm Thừa tuy không thích thái độ của Trầm Hi, nhưng nhớ tới Trầm Kế đã cảnh cáo mình không được gây chuyện, Trầm Thừa nhăn mặt nhíu mày cố nhịn không thèm chấp nhặt Trầm Hi.

Thang máy chìm vào yên tĩnh, từ tầng trệt dần dần lên cao, Trầm Thừa mất kiên nhẫn gõ gõ cửa thang máy, Trầm Kế đưa tay nắm tay Trầm Thừa, cậu liền im lặng.

Ba người lần đầu tiên bình tĩnh cùng xuất hiện trước mặt Trầm phụ.

Có lẽ vì lần này phát bệnh quá mức nghiêm trọng, có lẽ Trầm phụ biết bản thân rốt cuộc không thể chữa khỏi nên sinh ra tâm tuyệt vọng, Trầm phụ nhìn già đi trông thấy. Ánh mắt có chút lờ mờ, không thể nhìn rõ ràng như trước. Da dẻ nhăn nheo lỏng lẻo trên mặt, ẩn ẩn lộ ra chút khí chất yếu ớt như đèn cạn dầu. Đây là lần đầu tiên Trầm Hi thấy Trầm phụ như vậy, không có niềm sung sướng như dự kiến, Trầm Hi ngoài ý muốn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Trầm phụ lộ ra một tia thương hại.

Phụ thân từng cao cao tại thượng thế mà lại suy yếu nằm trước mặt cậu, ông ta rốt cuộc không thể bài bố cuộc đời cậu, không thể trút sự coi thường cùng chán ghét lên đầu cậu nữa. Thậm chí chỉ mấy tiếng nữa thôi ông ta sẽ trắng tay, Trầm thị mà ông ta dồn hết tâm huyết, dùng hết cả đời mình gìn giữ sẽ hủy trong tay ông ta.

Trầm Hi thừa dịp mọi người không chú ý khẽ mỉm cười với Trầm phụ, rất nhanh liền thấy sắc mặt phẫn nộ của Trầm phụ. Đáng tiếc Trầm phụ không thể nói nên lời, chỉ phí công trừng mắt nhìn về phía Trầm Hi bì bõm a a không ngừng.

Trầm Hi vô tội nhìn lại: “Trầm tiên sinh, ông muốn cái gì, nói lớn chút, tôi nghe không rõ.”

Những lời này của Trầm Hi càng làm Trầm phụ phẫn nộ hơn, y tá canh giữ bên cạnh kiên nhẫn tiến tới dỗ Trầm phụ an tĩnh lại, hoàn toàn xem ông như một đứa nhỏ ngờ nghệch.

Trầm Thừa hiển nhiên cũng lần đầu tiên thấy bộ dáng Trầm phụ như vậy, ánh mắt lộ ra thân thiết: “Phụ thân vẫn luôn như vậy sao?”

Y tá gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tình trạng này có thể xem là tốt rồi, ít nhất Trầm lão tiên sinh vẫn có thể nhận ra người thân, vẫn còn thần trí cơ bản, rất nhiều người đột quỵ vì xuất huyết não mà thần trí trở nên không rõ.”

Trầm Kế thở dài, tiến lên vỗ vỗ Trầm Thừa rồi ngồi xuống bên cạnh Trầm phụ, động tác nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, cùng y tá kiên nhẫn dỗ dành.

Không biết có phải vì Trầm Kế hay không, tình tự của Trầm phụ dần dần trở nên bình thường, luật sư nãy giờ vẫn im lặng đứng trong góc phòng hợp thời đứng lên.

“Tôi nghĩ hẳn mọi người đều biết, trong tay tôi đang cầm di chúc do Trầm Gia Thành lão tiên sinh lập ra trước khi qua đời. Dựa theo ý Trầm Gia Thành lão tiên sinh, khi cậu Trầm Hi tròn 23 tuổi, khi ba cậu, Trầm Kế, Trầm Thừa và Trầm Hi xác nhận thì sẽ bắt đầu có hiệu lực. Nói cách khác để bản di chúc này có hiệu lực cần thỏa mãn hai điều kiện, một là con út Trầm Hi phải tròn 23 tuổi, hai là cả ba đứa con đều phải đồng thời xác nhận. Tốt lắm, hiện giờ nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi xin bắt đầu đọc di chúc.”


Luật sư nói xong phần mở đầu cần thiết, theo thói quen mim cười nhìn một vòng xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trầm Hi đang nhìn mình Nụ cười trên mặt luật sư cứng đờ, im lặng dời tầm mắt, cố gắng duy trì nụ cười trước đó.

“Tôi muốn biết, nếu một trong ba chúng tôi không tới đây hôm nay thì di chúc sẽ thế nào?” Trầm Hi đột nhiên hỏi.

Luật sư sửng sốt, rất nhanh nói: “Cậu Trầm Hi đừng lo, nếu có người bận không thể tới hôm nay, vì không thể thỏa mãn điều kiện để di chúc có hiệu lực, thời gian của bản di chúc này sẽ được hoãn lại, thẳng tới khi cả ba đồng thời xác nhận mới có hiệu lực.”

Trầm Hi lạnh lùng nói: “Nếu tôi có việc gì đó mà không thể xuất hiện, có phải thời gian hiệu lực của bản di chúc này cũng hoãn lại vô thời hạn đúng không?”

Luật sư gật gật đầu: “Đây là đương nhiên.”

“Nếu có một ngày tôi chết thì sao?” Trầm Hi trầm giọng nói.

Lời này làm tất cả mọi người ở đây đều chấn động, ngay cả Trầm Kế cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc. Luật sư kì quái nhìn Trầm Hi, không hiểu vì sao Trầm Hi lại hỏi vấn đề không may như vậy.

Trầm Hi thoạt nhìn tuyệt đối không giống nói đùa, lập lại vấn đề này: “Nếu tôi chết thì sao?”

Luật sư xoa xoa mồ hôi không hề tồn tại trên trán, cười khổ mở miệng: “Nếu cậu Trầm Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bản di chúc này tự nhiên sẽ mất hiệu lực. Tài sản Trầm thị sẽ dựa theo pháp luật sẽ do Trầm Đức Hàn tiên sinh kế thừa, sau đó sẽ do Trầm Đức Hàn tiên sinh sắp xếp.”

Nghe luật sư giải thích xong, Trầm Hi trầm mặc, không mởm miệng nói thêm gì.

Sống lại một đời, Trầm Hi thường suy nghĩ đời trước mình rốt cuộc chết trong tay ai. Với cậu mà nói, Điền gia cùng Trầm gia đều có hoài nghi, đời này nếu cậu thay đổi vận mệnh của mình, như vậy cứ suy nghĩ nhiều về chuyện đời trước cũng vô ích. Cậu sẽ không vì có thể chết trong tay Điền gia mà chủ động trả thù, dù sao năm đó nếu không phải cậu quá xúc động làm sai chuyện thì cũng không phát sinh hết thảy. Từ đầu đến cuối, đối tượng cậu hận không phải Điền gia mà là Trầm gia. Vì Trầm gia biết rõ cậu vì thuốc mới thần trí không rõ nhưng không hề thay cậu biện hộ một câu nào.

Trước đó, từ miệng Lý Minh Hiên nghe thấy chuyện di chúc, Trầm Hi ẩn ẩn đã cảm thấy nó chính là nguyên nhân mình chết đời trước. Nhưng hiện giờ nghe luật sư giải thích thì Trầm Hi lại cảm thấy có chỗ đáng nghi. Nếu Trầm gia muốn cậu chết thì cậu nhất định không thể sống qua năm tù đầu tiên. Nhưng sự thật, tuy mấy năm ở trong tù rất hung hiểm cũng không tới mức mất mạng, chủ yếu là Điền gia muốn làm nhục cậu mà thôi, mà sau vài năm, trừ bỏ tội danh kia, cuộc sống của cậu cũng an ổn không ít. Nếu không phải cuối cùng đột nhiên bị đâm chết, câu vẫn nghĩ mình sẽ chết già trong tù. Như vậy xem ra, Trầm phụ hiển nhiên định dùng nguyên nhân cậu ngồi tù để kéo dài hiệu lực bản di chúc, đâu cần phải giết cậu. Như vậy rốt cuộc người ra tay là ai? Điền gia muốn trả thù hay Trầm gia muốn dựa vào điều kiện của di chục để hưởng lợi?

Trầm Hi cụp mi mắt dấu đi suy nghĩ của mình. Luật sư nhìn một vòng, thấy tất cả mọi người không còn ý kiến gì mới mở bản di chúc trong tay đọc một lần.

Trước đó mọi người ở đây đều đã biết nội dung bản di chúc, không ai tỏ ra kinh ngạc, ngay cả Trầm Thừa, trước khi tới đây cũng được Trầm Kế cho biết, lúc này chỉ có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái.

Trầm Kế tiến tới vài bước, nhìn về phía luật sư: “Di chúc hiện giờ đã có hiệu lực sao?”

Luật sư gật gật đầu, kiên nhẫn giải thích nói: “Di chúc hiện giờ đã có hiệu lực, nhưng bởi vì trước đó cổ phần đều nằm trong tay Trầm Đức Hàn tiên sinh, chúng ta cần một ngày để chuyển cổ phần vào tay ba cậu. Đương nhiên những giấy tờ thủ tục cần thiết tôi cùng đồng nghiệp đều mang tới, các vị chỉ cần kí tên xác nhận là tốt rồi.”

Trầm Hi thản nhiên mở miệng: “Nếu tôi muốn bán cổ phần công ty trong tay thì cần sau khi kí tên mới bán hay hiện tại đã có thể trực tiếp chuyển cổ phần cho đối phương?”

“Cái gì, mày muốn bán cổ phần công ty?” Trầm Hi vừa nói xong, luật sư định nòi gì đó thì Trầm Thừa đã bất ngờ hô lên.

Trầm Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, không nói gì, tầm mắt dừng lại trên mặt luật sư.

Luật sư hiển nhiên rất bất ngờ với việc này, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Sự thực, hiện giờ di chúc đã có hiệu lực, cậu Trầm Hi đương nhiên có thể trực tiếp chuyển cổ phần trong tay Trầm Đức Hàn tiên sinh cho đối phương, không cần thêm bước trung gian.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo đối phương trực tiếp liên hệ với ông.”


Trầm Hi nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu cậu đã chọn sẵn người, Trầm Thừa vô cùng kinh ngạc vọt tới trước mặt Trầm Hi: “Mày có phải điên rồi không, sao lại có thể bán cổ phần Trầm thị chứ, mày có còn là người của Trầm gia không?”

Trầm Hi cười nhạo một tiếng: “Tôi bán cổ phần Trầm thị thì không phải người Trầm gia, vậy còn anh? Trầm thị suýt chút nữa phải đóng cửa trong tay anh, anh tính là gì đây? Mà nói thẳng ra, từ nhỏ tới giờ anh có xem thôi là người Trầm gia sao? Tới bây giờ mới nhớ tới tôi là người của Trầm gia không khỏi quá buồn cười đi.”

“Mày!” Trầm Thừa bị Trầm Hi làm tức giận vô cùng, nhưng vì những lời Trầm Hi nói đều là sự thật nên cũng đành chịu.

Trầm Kế im lặng đi tới, nhìn thẳng Trầm Hi, thấp giọng nói: “Cậu suy nghĩ kĩ chưa?”

Trầm Hi tự nhiên gật đầu, Trầm Kế muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trầm Hi một hồi thì chỉ im lặng không nói gì.

Lúc đám người đang tranh luận về số cổ phần trong tay Trầm Hi, Trầm phụ nằm trên giường, nghe Trầm Hi nói vậy thì tức tới phát điên, dùng sức lớn tiếng bì bõm, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

‘Đồ bất hiếu! Đồ bất hiếu! Dám bán cổ phần công ty, tao không đồng ý, tao không đồng ý!’

Trầm phụ cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng làm thế nào cũng không thể lên tiếng, chỉ không ngừng a a mà thôi. Càng làm ông tức giận chính là Trầm Hi rõ ràng chú ý tới vẻ mặt ông nhưng lại làm bộ không thấy, chỉ nhìn ông cười lạnh một tiếng rồi quay đầu ra phía cửa sổ.

‘Đồ bất hiếu! Đồ khốn nạn!’

Trầm phụ tức tới mức thầm mắng trong đầu, Trầm Kế nghe thấy động tĩnh, liền đi tới.

“Phụ thân!”

Trầm phụ liều mạng dùng ánh mắt bảo Trầm Kế: ‘Cản Trầm Hi, cản đứa bất hiếu kia lại!’

Trầm Kế trầm mặc nhìn Trầm phụ, anh hiểu ý nhưng không có tính toán ngăn cản Trầm Hi, cũng không thể cản được. Trầm thị hiện giờ có bộ dáng gì, trong lòng anh biết rất rõ, sau khi trải qua sóng gió không ngừng, Trầm thị hiện giờ đã không còn sức xoay chuyển. Trừ phi chia Trầm thị ra, trừ những xí nghiệp vẫn con lợi nhuận, số còn lại đều đem bán đấu giá, như vậy có thể giữ lại chút cơ nghiệp, nếu không Trầm thị phá sản là chuyện không thể cứu vãn. Muốn ra quyết định như vậy cần phải nắm quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, trước đó phụ thân vẫn không đồng ý với đề nghị của anh, hiện giờ quyền khống chế cổ phần của phụ thân đã mất, anh cùng Trầm Thừa cộng lại cũng chỉ được 46%, căn bản không đủ tư cách khống chế cổ phần, mà Trầm Hi tuyệt đối sẽ không đứng về phía anh. Cứ vậy Trầm thị phá sản là chuyện không thể tránh né, anh cần gì phải ngăn cản Trầm Hi.

Trầm Kế im lặng cự tuyệt làm Trầm phụ lại càng tức giận hơn, cứ gào ê a không ngừng tới mức cả gương mặt đều đỏ bừng.

‘Đồ bất hiếu! Mày cũng là đồ bất hiếu! Tụi mày đều là đồ bất hiếu!’ Trầm phụ dùng ánh mắt phát tiết sự phẫn nộ của mình.

“Trầm tiên sinh thoạt nhìn không vui, không biết đám bất hiếu này lại làm sai gì rồi?” Trầm Hi bình tĩnh mở miệng.

“Ê a!” Trầm phụ cố gắng quay đầu, ánh mắt như phun lửa nhìn Trầm Hi.

Trầm Hi thoạt nhìn rất nghi hoặc: “Trầm tiên sinh sao lại không vui như vậy? Tôi nhớ rõ Trầm tiên sinh từ nhỏ lo nhất là tôi có ý tưởng gì với Trầm thị đúng không? Hiện giờ Trầm tiên sinh có thể an tâm, tôi ngay cả cổ phần Trầm thị cũng không muốn, hoàn toàn như ý nguyện của Trầm tiên sinh, tuyệt đối không tranh giành Trầm thị, Trầm tiên sinh vì sao còn không vui?”

“Trầm Hi!” Trầm Kế nhịn không được đánh gảy lời cậu.

Trầm Hi đùa cợt nhìn qua: “Này không phải vấn đề anh cả lo lắng trước đó sao? Chẳng lẽ tôi làm không đúng?”

Trầm Kế nhìn Trầm Hi thật sâu, lần đầu tiên tránh né ánh mắt Trầm Hi.

Sáng hôm đó, đám Trầm Hi phải kí tên rất nhiều giấy tờ, mãi tới tận trưa, khó khăn lắm mới kí xong. Chú ý Trầm Kế mang theo Trầm Thừa tạm biệt với luật sư, Trầm Hi đột nhiên nghĩ tới gì đó, xoay người đi tới bên cạnh Trầm phụ.


‘Đồ bất hiếu, mày muốn làm gì?’ Trầm phụ ý đồ dùng ánh mắt bức lui Trầm Hi.

Trầm Hi mỉm cười, cúi người tiến tới sát bên tai Trầm phụ: “Trầm tiên sinh nhớ rõ Sở Thiến Thiến không? Cô ta chính là món quà tôi cố ý tặng cho ông. Đúng rồi! Giống như Trầm tiên sinh nghĩ, cô ta là người tôi cố sức tìm kiếm cùng sắp xếp tới bên cạnh ông. Thế nào? Có phải cô ta rất giống Phương Vân không? Phải biết tôi tìm tới tận một năm mới ra một người giống Phương Vân như vậy. Cô ta ở bên cạnh Trầm tiên sinh mới nửa năm thôi liền kiếm được một ngàn vạn từ tôi, không biết trong mắt Trầm tiên sinh, cô ta có đáng với cái giá này không?”

“A a a!” Trầm phụ kịch liệt gào lên, ánh mắt căm phẫn nhìn Trầm Hi.

Khóe miệng Trầm Hi lộ ra nụ cười mỉa, vẻ mặt vô cùng tự nhiên đứng dậy, rời đi.

Hoàn