[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 8: Tính kế

Thù Đồ [8] Tính Kế

*****

Chuyến bay dài ngày quả thực là chuyện vô cùng nhàm chán.

Trầm Hi vốn tính toán một đường sẽ ngủ một giấc quay về Trung Kinh, lại không ngờ trên máy bay lại gặp Lý Minh Hiên. Cống gắng chống đỡ tinh thần ứng phó được nửa đường, Trầm Hi cuối cùng chống đỡ không được, vô thức ngủ thiếp đi.

Lý Minh Hiên vừa quay đầu liền nhìn thấy Trầm Hi dựa vào lưng ghế ngủ say. Tựa hồ là ngồi trên máy bay nên Trầm Hi ngủ không được an ổn, hàng mi thật dài không ngừng rung động.

Ánh mắt Lý Minh Hiên phức tạp nhìn chằm chằm Trầm Hi nửa ngày, sau đó xoay người từ chiếc tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Trần Hi.

Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ Lý Minh Hiên dựa vào Trầm Hi gần như vậy, so với thiếu niên anh bất ngờ gặp ngoài quán cà phê lần đó Trầm Hi đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ thiếu đi áp lực từ Trầm gia, có lẽ cuộc sống nước ngoài thực sự không tồi, trên người Trầm Hi đã không còn thô bạo như dĩ vãng mà trở nên bình thản. Hơn nữa lại có tướng mạo đặc trưng khi trưởng thành của Hàn gia, mặc cho là ai cũng không thể liên tưởng tới thiếu niên tái nhợt tối tăm trước kia.

Nếu không phải Trầm Kế luôn định kì chú ý tới hướng đi của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cũng không liếc mắt một cái liền nhận ra.

Lại nói tiếp, Trầm Hi tuy gọi Lý Minh Hiên một tiếng anh, nhưng quan hệ của hai người không kém người xa lạ là bao.

Trầm Hi mới sinh ra, Lý Minh Hiên vẫn còn là một đứa nhỏ. Người lớn tỏ thái độ lãnh đạm với Trầm Hi, hơn nữa đám con nít Trầm Kế luôn nhìn đứa em này bằng ánh mắt mang hình viên đạn, vì thế Lý Minh Hiên không khỏi chịu ảnh hưởng, đối với Trầm Hi cũng có chút bài xích. Đợi đến khi Trầm Hi thành lớn hơn một chút, Lý Minh Hiên cùng Trầm Kế bắt đầu vào tiểu học. Một đứa em họ hoàn toàn không thân thiết làm sao có thể so với Trầm Kế ngày ngày cùng anh chơi cùng một chỗ.

Lý Minh Hiên ngày một lớn lên thì ý thức cũng bắt đầu hình thành, lúc này anh từ miệng cha mẹ biết được tình huống phức tạp trong nhà cữu cữu. Tuy khó tránh có một tia đồng tình với Trầm Hi, nhưng lòng người luôn rất thiên vị. Đối mặt với bạn thân kiêm em họ, cán cân trong lòng anh không khỏi bị nghiêng về một bên.


Không bao lâu sau, Lý Minh Hiên xuất ngoại du học, hoàn toàn không có liên hệ với Trầm Hi. Ngẫu nhiên nghe thấy tên Trầm Hi cũng là trong mấy câu nói của Trầm Thừa, đơn giản chính là Trầm Hi lại gây ra rắc rối gì mà thôi.

Lý Minh Hiên thở dài một hơi, hai chữ huyết thống nói ra chỉ bùi tai mà thôi, trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà thích một người? Bất cứ tình cảm nào, kể cả tình thân hay tình yêu cũng vậy, nếu song phương không dụng tâm ở chung cùng cẩn thận che chở cũng chỉ giống như một đóa hoa héo rũ nhanh chóng úa tàn.

Anh cùng Trầm Hi có phải như thế không?

Ánh mắt một lần nữa dừng trên gương mặt say ngủ của Trầm Hi, Lý Minh Hiên hi vọng Trầm Hi thật sự giống lời cậu nói, chỉ vì ở nước ngoài chán nên muốn về nước chơi một chút, chứ không phải nổi lên tâm tư không nên có nào đó.

Quan hệ thông gia cùng quan hệ kinh doanh của Lý gia cùng Trầm gia đan xen lẫn nhau, có thể nói quang vinh hay tổn hại đều dính với nhau. Mặc kệ xuất phát từ cá nhân hay góc độ kinh doanh, Lý Minh Hiên đều hi vọng Trầm gia có thể bảo trì vững vàng, không cần phát sinh chấn động gì, hơn nữa là trong vấn đề quyền thừa kế.

Chẳng qua, nghĩ tới Trầm Hi lại chọn ngay thời điểm này để về nước, trong lòng Lý Minh Hiên luôn có cảm giác vi diệu. Cũng không biết Trầm Hi cố ý hay vô tình?

Còn có Trầm Dung, nhớ tới cuộc điện thoại Trầm Kế nửa đêm gọi tới hôm trước, Lý Minh Hiên thật sự không biết nói gì. Cũng không biết cữu cữu rốt cuộc nghĩ gì? Bất quá chỉ là một đứa con riêng mà thôi, chẳng lẽ cữu cữu tính toán để Trầm Dung nhận tổ quy tông. Nếu thật là vậy, Trầm gia chắc chắn sẽ trở thành trò cười ở Trung Kinh.

Lý Minh Hiên lắc đầu, không suy nghĩ tiếp nữa, mở văn kiện mang theo bắt đầu xem.

Trầm Hi ngủ tựa hồ cảm thấy tư thế này không thoải mái, giật giật thay đổi tư thế, đầu xoay qua hướng lối đi ngủ tiếp. Tấm chăn mỏng trên người Trầm Hi theo động tác của cậu mà trượt xuống đùi.

Lý Minh Hiên theo dư quang khóe mắt nhìn thấy hết thảy cũng không nghĩ nhiều, đưa tay kéo tấm chăn trên đùi Trầm Hi giúp cậu kéo lên, sau đó lại đắm chìm trong mớ văn kiện. Anh tất nhiên không biết trong nháy mắt mình cúi đầu, Trầm Hi đưa lưng về phía anh đột nhiên mở mắt, ánh mắt trấn tĩnh không hề có chút buồn ngủ nào.

Cuộc sống mười năm trong tù bắt buộc Trầm Hi dưỡng thành rất nhiều thói quen, cảnh giác lúc ngủ là một trong số đó. Mặc kệ cậu mệt mỏi thế nào, chỉ cần có người tới gần, Trầm Hi trong nháy mắt sẽ tỉnh lại.

Vừa nãy nháy mắt Lý Minh Hiên áp sát Trầm Hi dĩ nhiên đã thanh tỉnh, cậu không mở mắt chẳng qua vì muốn xem thử đối phương tính toán toàn gì. Chính là không ngờ, Trầm Hi nhìn tấm chăn đắp trên người, gục đầu xuống dấu đi biểu tình trên gương mặt.

Chặn đường sau đó, Trầm Hi cũng không biết từ lúc nào mình lại thiếp đi. Chờ đến lúc cậu tỉnh lại máy bay đã tới không phận Trung Kinh chuẩn bị hạ cánh.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh Lý Minh Hiên đúng lúc vang lên.


Trầm Hi gật đầu.

Lý Minh Hiên chỉnh lý lại văn kiện nhìn về phía Trầm Hi: “Tiểu Hi chưa nói với cữu cữu chuyện mình trở về đi, muốn anh đưa em về không?”

Trầm Hi lắc đầu: “Tôi không trở về nhà.”

“Không về nhà?” Lời Trầm Hi nói làm Lý Minh Hiên giật mình, đánh giá vẻ mặt Trầm Hi tựa hồ không giống giả bộ, Lý Minh Hiên nghĩ nghĩ một chút vẫn mở miệng: “Mấy ngày trước thân thể cữu cữu không khỏe vừa mới xuất viện, nếu Tiểu Hi không có chuyện gì thì cứ về xem một chút đi.”

Trầm Hi tựa hồ rất ngạc nhiên về tin tức này, cũng rất nhanh tự giễu: “Phụ thân nhất định không muốn nhìn thấy tôi, tôi đi làm gì cho tự lãnh mất mặt.”

Lý Minh Hiên thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.

Khoang máy bay rất nhanh được mở ra, hai người một trước một sau tiêu sái tiến ra ngoài.

Trầm Hi không cố ý đuổi theo Lý Minh Hiên ở phía trước mà duy trì một khoảng cách ở phía sau.

Liếc mắt nhìn bóng dáng Lý Minh Hiên, Trầm Hi bình tĩnh mở di động, một tin nhắn từ lão K gửi tới xuất hiện: ‘Đã xử lý!’

Trầm Hi nhanh chóng xóa tin, chậm rì rì theo Lý Minh Hiên đi dọc theo hành lang thật dài tiến ra đại sảnh sân bay.

Hai người vừa mới lộ diện, vô số ánh đèn chói lóa chớp nháy liên hồi. Trong tiếng bước chân hỗn loạn, Trầm Hi đúng lúc nghe được tiếng Lý Minh Hiên thấp giọng mở miệng: “Sao lại thế này?”

Lý Minh Hiên theo bản năng quay đầu lại, đối diện hai người là vô số tiếng ka ka vang lên, đám phóng viên bắt đầu điên cuồng.

“Mau, mau, ở trong này, hai người ở cùng một chỗ.”

“Nhường một chút, nhường một chút, cẩn thận ống kính.”


Bất quá chỉ trong chớp mắt, xung quanh hai người đã bị vây kín như nêm cối, hơn mười người cầm microphone đưa tới.

“Tam thiếu, chúng ta nhận được tin Trầm tiên sinh mấy hôm trước bí mật nằm viện, nghe nói Trầm tiên sinh đang hấp hối, xin hỏi tin tức này là thật sao?”

“Tam thiếu, lần này cậu trở về vì quyền thừa kế của Trầm thị sao?”

“Tam thiếu, cậu cùng Lý thiếu ở cùng một chỗ, là Lý thiếu cố ý ra nước ngoài đón cậu sao? Này có phải biểu thị Lý gia đứng bên phía cậu không?”

“Nghe nói Trầm tiên sinh tính toán trước khi hấp hối để Trầm Dung về nhận tổ quy tông, xin hỏi cậu có ý kiến gì không?”

“Tam thiếu, Trầm tiên sinh thật sự đang hấp hối sao?

Một đám vấn đề được đặt ra với Trầm Hi, Trầm Hi không chút biến sắc cúi đầu, không nói tiếng nào.

Lý Minh Hiên sắc mặt khó coi quét mắt liếc đám phóng viên xung quanh một cái, nghiêm mặt đi tới phía trước, còn không quên che chở cho Trầm Hi ở bên cạnh. Trầm Hi gắt gao đi theo bên cạnh Lý Minh Hiên, trong ánh mắt đám phong viên chính là Lý Minh Hiên cố ý ra ngoại quốc đón Trầm Hi trở về.

Hai người bước nhanh tới trước, phóng viên cũng một đường theo sát, không ngừng truy hỏi Trầm Hi.

Lý Minh Hiên thấy đám phóng viên ở phía sau không chịu từ bỏ ý định, liền khẽ thì thầm với Trầm Hi: “Trước không cần lấy hành lý, bên ngoài có người đón anh, anh mang em cùng đi.”

Trầm Hi tất nhiên không có ý kiến, cậu vốn muốn tạo thành bộ dáng hai người bọn họ cùng nhau từ nước ngoài trở về, hiện tại không chỉ đạt tới hiệu quả cậu đặt ra, còn vượt hẳn mong đợi.

Bất quá chỉ là lộ trình vài bước ngắn ngủi, hai người tả xung hữu đột rốt cuộc chạy khỏi vòng vây của đám phóng viên, leo lên xe tư gia chờ bên ngoài.

Cơ hồ một khắc cánh cửa được đóng lại, lái xe đã tập tức lái xe lao ra ngoài, hiển nhiên lái xe cũng biết tình huống này lỡ như bị chặn lại thì phỏng chừng sẽ rất khó trốn thoát.

Thẳng đến khi hoàn toàn thoát khỏi đám phóng viên ở phía sau, Lý Minh Hiên mới âm thầm thở phào một hơi, lập tức thần sắc có chút đắn đo. Rốt cuộc là ai thả tin tức cữu cữu nằm viện ra ngoài? Còn nói gì mà đang hấp hối? Hành trình của anh lại là do ai tiết lộ? Còn có Trầm Hi, đứa em họ xuất hiện trên chuyến bay này là cố ý hay thật sự chỉ là ngoài ý muốn?


Lý Minh Hiên có chút đăm chiêu nhìn Trầm Hi, không hề đề phòng Trầm Hi cũng trực tiếp ngẩng đầu nhìn mình: “Phóng viên nói là thật sao? Phụ thân thật sự đang hấp hối là chuyện thân thể không khỏe mà anh nói?”

Ánh mắt Trầm Hi thực thẳng thắn, lộ ra một loại tình tự Lý Minh Hiên xem không rõ, anh lắc đầu: “Thân thể cữu cữu không có việc gì, phóng viên chỉ tung tin vịt mà thôi.”

Trầm Hi đột nhiên bật cười: “Dù sao mặc kệ thiệt hay giả cũng không có ai nói cho tôi biết, nếu tin tức này là thật mà tôi lại không đúng lúc gấp gáp trở về thì đúng là…”

Trầm Hi không nói hết lời, giống như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là trên gương mặt nghiêng nghiêng pha trộn giữa thất vọng cùng tự giễu, còn có khổ sở không nói nên lời. Biểu tình này khắp sâu vào đáy mắt Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên vẫn luôn kiên định đứng bên cạnh Trầm Kế không khỏi có chút áy náy đối với đứa em họ này. Nghĩ tới hành động về nước của Trầm Hi thật sự chỉ là vô tình mà thôi, anh đã nghĩ quá nhiều.

Bầu không khí trong xe trở nên im lặng, Lý Minh Hiên chủ động mở miệng: “Anh đưa em về nhà.”

Trầm Hi quả quyết cự tuyệt: “Đừng, lỡ phụ thân cho rằng tôi nghe tin ông đang hấp hối nên vội vàng trở về tranh đoạt di sản thì phiền toái, tôi ở khách sạn được rồi.”

Những lời này của Trầm Hi mang theo ý trêu chọc, gương mặt cũng không thể che dấu mất mác, Lý Minh Hiên nhất thời không biết nên nói gì, trong xe một lần nữa an tĩnh.

Rất nhanh chiếc xe dừng lại trước khách sạn nổi danh nhất Trung Kinh, Lý Minh Hiên vẫn nhìn theo Trầm Hi tiến vào khách sạn mới cần điện thoại gọi đi: “Tôi đã trở về.”

Bên kia đầu dây tựa hồ rất ồn ào, Lý Minh Hiên không khỏi nhíu mi, nửa ngày mới nghe thấy tiếng Trầm Kế vang lên: “Tôi xem tin rồi.”

Lý Minh Hiên thả lỏng cơ thể: “Cậu nghĩ thế nào?”

Âm thanh Trầm Kế lộ ra sự phẫn nộ: “Nhất định có người âm thầm tính kế, mặc kệ là ai, tôi nhất định phải tìm ra.”

“Phát sinh chuyện gì sao?” Lý Minh Hiên phát giác có chuyện bất ổn.

“Phụ thân cũng nghe thấy tin này, hơn nữa còn tức tới hôn mê.”

Thần sắc lo lắng xuất hiện trên mặt Lý Minh Hiên: “Cữu cữu không sao chứ?”


Trầm Kế cười khổ: “Tình huống cũng không tốt lắm, tôi đang chuẩn bị đưa tới bệnh viện, chốc nữa nói sau.”

Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên mở mắt tính tìm kiếm. Bất quá chỉ mới phát sinh không bao lâu nhưng trên mạng đã đăng đầy tin tức. Này nếu nói không có người âm thầm tính kế anh tuyệt đối không tin tưởng. Chính là người này là ai?

Trầm Hi? Ý niệm này vừa lóe lên, trong đầu Lý Minh Hiên liền hiện ra vẻ mặt phức tạp trộn lận thất vọng cùng tự giễu, còn có khổ sở không nói nên lời của Trầm Hi. Lý Minh Hiên thở dài một tiếng, gạt bỏ Trầm Hi, suy nghĩ chuyển tới những người khác.

Hoàn