Thù Đồ [42] O(∩_∩)O~
*****
Tối hôm đó, Lý Minh Hiên dùng bộ dáng chật vật chưa từng thấy xuất hiện trước mặt Trầm Hi.
Nháy mắt mở cửa, Trầm Hi không khỏi sửng sốt: “Anh họ, làm sao vậy?”
Lý Minh Hiên trấn an mỉm cười với Trầm Hi, vừa vào cửa vừa cởi áo khoác: “Không có việc gì, anh nói cho Trầm Kế biết chúng ta ở cùng một chỗ.”
Trầm Hi đi theo sau Lý Minh Hiên, động tác hơi khựng lại, khóe miệng lập tức nhếch lên chút mỉa mai: “Tôi đoán, anh cả nhất định nghĩ rằng tôi dụ dỗ anh, có ý muốn tranh đoạt Trầm thị với anh cả đi?”
Tự giễu trong giọng điệu Trầm Hi làm Lý Minh Hiên đau lòng không thôi, nhìn về phía Trầm Hi, ánh mắt rất nghiêm túc: “Là anh dụ dỗ em.”
Trầm Hi không khỏi bật cười thành tiếng, lướt ngang qua người Lý Minh Hiên ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn đối phương, lơ đãng mở miệng: “Nếu tôi thực sự có tính toán tranh đoạt Trầm thị, anh họ, anh sẽ giúp ai?”
Vẻ mặt Trầm Hi rất tùy ý, tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Lý Minh Hiên nhìn Trầm Hi, ánh mắt lóe lên chút thống khổ, lập tức vẻ mặt dần dần kiên định. Anh bước nhanh tới ngồi cạnh Trầm Hi, biểu tình thẳng thắn thành khẩn mà nghiêm túc: “Thật xin lỗi Tiểu Hi, anh không biết.”
Lý Minh Hiên cẩn thận vươn tay ôm Trầm Hi vào lồng ngực, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Trầm Hi: “Tiểu Hi, anh không muốn lừa em. Nếu anh nói sẽ giúp em thì nhất định là nói dối. Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ chọn Trầm Kế, nhưng hiện tại anh thật sự không biết. Em là người anh yêu, Trầm Kế là anh em của anh, anh luyến tiếc tổn thương em, cũng không có cách nào tổn thương Trầm Kế, anh chỉ hi vọng vĩnh viễn không có ngày phải lựa chọn vấn đề này.”
Trầm Hi không nói gì, Lý Minh Hiên cười khổ: “Hiện tại em nhất định cảm thấy anh là một tên khốn khiếp tham lam đúng không?”
Trầm Hi không trả lời vấn đề này mà giãy ra khỏi ôm ấp của đối phương: “Vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng tôi nhất định sẽ tranh đoạt Trầm thị với anh cả? Từ ông nội, đến phụ thân, hiện giờ lại tới anh cả?”
Vẻ mặt Trầm Hi lộ ra nghi hoặc, phảng phất như gặp phải vấn đề nan giải gì đó.
Trong pháp luật có một quy tắc là suy đoán vô tội, nói đơn giản chính là bất luận kẻ nào nếu chưa bị chứng thực cùng phán quyết có tội thì người này sẽ được xem là vô tội. Trầm Hi sống hai đời vẫn không hiểu được, vì cái gì cậu chưa từng biểu hiện có chút ý niệm nào với Trầm thị trong đầu, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều cho rằng sau này cậu nhất định sẽ tranh đoạt Trầm thị với Trầm Kế.
Trước lúc cậu chào đời, Trầm phụ đã bắt đầu lo lắng cậu sinh ra sẽ ảnh hưởng tới vị trí kế thừa của Trầm Kế, cũng vì thế mà cố tình cướp đi quyền lợi đi vào trần thế của cậu. Sau khi cậu chào đời, lúc còn ngây thơ quấn tã lót, mọi người tựa hồ liền cho rằng sau khi cậu lớn lên nhất định sẽ tranh đoạt với Trầm Kế như Trầm phụ lo lắng. Càng buồn cười hơn chính là vì một chuyện không biết có phát sinh trong tương lai hay không mà Trầm phụ đã nghĩ biện pháp cắt đứt ngọn nguồn, cố ý nuôi dưỡng cậu thành một kẻ vô dụng cái gì cũng không biết.
Nếu nói Trầm Thừa cùng Lý Minh Phi là vì ước định đứa con cả trở thành người thừa kế của Trung Kinh mà theo một mức độ nào đó lại càng thoáng hơn, thậm chí còn cố ý dẫn dắt bọn họ phát triển theo một hướng khác, như vậy vì cái gì lại không cho cậu một cơ hội như vậy?
Vì cái gì nhất định ngay từ nhỏ đã chặt đứt tất cả quyền lựa chọn của cậu?
Trầm Hi cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Minh Hiên, gương mặt không hề che dấu sự trào phúng.
Trái tim Lý Minh Hiên siết chặt, giống như có ai đó đang bóp chặt nó, đau đớn vô cùng. Anh muốn giải thích với Trầm Hi nhưng lại không biết mình nên nói gì.
Bọn họ ở trong một gia đình như vậy, nhìn thấy biết bao anh chị em vì tài sản mà trở mặt, một gia tộc đang tốt đẹp đột nhiên sụp đổ, Trầm phụ năm đó băn khoăn không phải không có đạo lý. Phương Vân không có gia thế mà Hàn Nhu lại có chống lưng quá lớn mạnh, Trầm phụ thiên vị Trầm Kế, vì vấn đề này lo lắng cũng là bình thường.
Chính là Trầm phụ sai ở chỗ quên đi Trầm Hi bất quá chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nếu có người dẫn đường tốt đẹp, hết thảy lo lắng của Trầm phụ sẽ không phát sinh. Đáng tiếc vào hoàn cảnh phức tạp của Trầm gia lúc đó, Trầm gia gia cam chịu, người Trầm gia thêm dầu vào lửa, còn những người khác thì khoanh tay đứng nhìn, cuộc đời Trầm Hi cứ vậy vô tội bị quyết định.
Mỗi khi nghĩ tới bản thân cũng là một trong số những người khoanh tay đứng nhìn, thậm chí theo một mức độ nào đó còn từng thêm dầu vào lửa, Lý Minh Hiên liền vô cùng hối hận. Anh muốn dùng hết sức để bồi thường, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rất nhiều chuyện sai chính là sai, cho dù anh làm nhiều cỡ nào, những việc Trầm Hi đã gặp cũng không thay đổi được.
Lý Minh Hiên hối hận dừng trong mắt Trầm Hi, Trầm Hi cụp mi mắt né tránh tầm mắt Lý Minh Hiên, mỉm cười tự giễu.
“Kì thực anh cả nghĩ vậy cũng đúng, có một đoạn thời gian phụ thân bất công rất thái quá, ngay cả Trầm Dung cũng có thể giẫm lên đầu tôi, tôi quả thực muốn tranh giành một phen với anh cả. Nhưng vào ngày sinh nhật 18 tuổi, tôi đột nhiên hiểu ra thứ mình muốn căn bản không phải Trầm thị, cho dù tranh được cũng không có ý nghĩa gì. Vì thế anh cả hiện giờ có thể yên tâm, tôi đối với Trầm thị thật sự không có bất cứ ý tưởng nào.”
Cứ việc giọng nói Trầm Hi tràn ngập tự giễu nhưng Lý Minh Hiên lại hiểu được cậu chỉ nói sự thật.
Lý Minh Hiên không biết Trầm Hi từng trải qua những chuyện gì, nhưng nghĩ cũng biết Trầm Hi từng giãy dụa thế nào trong sự thống khổ.
Lý Minh Hiên không nói gì, chỉ ôm chặt Trầm Hi trong lòng. Nửa ngày sau, anh ôn nhu mở miệng: “Tiểu Hi, em muốn cái gì?”
Trầm Hi cúi đầu làm người ta không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cậu, trầm thấp nói: “Rất nhiều, bất quá như anh họ đang ôm tôi thế này cũng rất tốt.”
Tâm Lý Minh Hiên tan chảy thành một vũng nước, anh cúi đầu hôn lên đầu Trầm Hi một cái, càng dùng sức ôm chặt cậu hơn.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên Trầm Hi mất ngủ trong lòng Lý Minh Hiên. Nghe tiếng hít thở khe khẽ của Lý Minh Hiên ở bên người, Trầm Hi không khỏi nghiêng người nương theo ánh sáng xuyên qua lớp màn cửa lẳng lặng đánh giá đối phương.
Lý Minh Hiên thật sự là một nam nhân anh tuấn, cho dù trên mặt vẫn còn những vết bằm xanh tím nhưng hoàn toàn không tổn hao gì tới vẻ anh tuấn của anh. Trầm Hi nhẹ nhàng vươn tay sờ mặt Lý Minh Hiên, ánh mắt lộ ra chút khó hiểu.
Trước lúc cậu về nước, cậu cùng Lý Minh Hiên hoàn toàn là hai đường thẳng song song. Cho dù giữa hai người có một lằn quan hệ huyết thống mong manh, nhưng bất đồng với người mang đầy tiếng xấu như cậu, Lý Minh Hiên hoàn mỹ như người của thế giới khác. Trầm Hi chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lý Minh Hiên sẽ thích mình? Càng không ngờ chính là, Lý Minh Hiên rõ ràng biết ở cùng mình có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn tình nguyện để mình lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường cũng không chịu từ bỏ.
Trầm Hi nhớ tới câu nói không rời không bỏ của Lý Minh Hiên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Không rời không bỏ? Chỉ hi vọng một ngày nào đó trong tương lai anh vẫn nhớ rõ những lời này.
Trầm Hi đổi tư thế, cọ vào lòng ngực Lý Minh Hiên, an tâm ngủ. Trong lúc ngủ mơ màng, Lý Minh Hiên cảm giác được động tác của Trầm Hi, theo bản năng ôm cậu vào lòng.
Bất đồng với Lý Minh Hiên ngồi ở Thù Đồ cả buổi trưa, Trầm Kế sau khi rời đi liền một mình lang thang trên đường phố.
Trầm Kế không muốn quay về công ty đối mặt với những ánh mắt dò xét hay thương hại của mọi người, lại càng không muốn về nhà. Trước kia nhà là nơi làm anh cảm thấy an tâm nhất, nhưng từ khi Sở Thiến Thiến xuất hiện, anh rốt cuộc không thể tìm được cảm giác đó ở nhà nữa rồi. Trầm Kế muốn tìm người nói chuyện, nhưng cố tình lại vừa đánh một trận với người anh em tốt nhất, lại còn là vì một nam nhân, là đứa em trai ruột của mình. Trầm Kế cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ hoang đường như vậy, lần đầu tiên anh có cảm giác mê mang với cuộc đời của mình.
Trầm Kế một mình không có mục đích mà lang thang, thẳng đến khi thấy một quán bar quen thuộc. Kí ức mấy tháng trước hiện lên trong đầu, anh tựa hồ vì tâm tình không tốt từng ra tay đánh người ở đây. Lần đó cũng là Lý Minh Hiên tới cục cảnh sát đón anh về, Trầm Kế lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, đẩy cửa tiến vào.
Buổi chiều, quán bar bất quá chỉ vừa mở cửa, bên trong vắng lặng không có người khách nào.
Trầm Kế xuất hiện vô cùng đột ngột, hơn nữa trên mặt còn có vết thương, nhân viên phục vụ cảnh giác đánh giá anh, tựa hồ đang phán đoán lai lịch.
Trầm Kế cười lạnh: “Yên tâm, tôi không phải tới quậy phá, chỉ là tâm tình không tốt muốn uống rượu.”
Nhân viên phục vụ cao thấp đánh giá vài lần, sau đó mới mời anh tới bên quầy bar.
Trầm Kế một mình ngồi bên quầy bar vắng tênh, chậm rãi nốc rượu.
Bên cạnh tựa hồ có người đang thì thầm trò chuyện, Trầm Kế vốn không thèm quan tâm nhưng lúc nghe thấy bọn họ nhiều lần nhắc tới một cái tên thì không khỏi buồn bực nhíu mày.
“Nói vậy, thanh niên gây rối tinh rối mù một trận ở đây lần trước chính là Trầm Hi? Là Trầm gia Tam thiếu trên báo nói tới sao? Cậu ta thật sự bỏ tiền cho cậu ra đĩa?”
“Ừ, mình đã kí hợp đồng với công ty Trầm Hi, cậu ấy hiện giờ là ông chủ của mình.”
“Tôi thấy trên báo nói tính tình cậu ta không tốt, ngang ngược này nọ, có thật không?”
“Đừng tin đám phóng viên nói hưu nói vượn, tính cách Trầm Hi kì thực tốt lắm, ngay cả ông ngoại cũng thực thích cậu ấy.”
Cái tên Trầm Hi không ngừng chui vào lỗ tai Trầm Kế, anh nhịn nhịn nhịn nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, buồn bực đi tới trước mặt hai người đang nói chuyện.
Một trong hai người theo cách ăn mặc chính là nhân viên phục vụ trong quán, về người còn lại, Trầm Kế nghĩ tới tin đồn Trầm Hi vì một ca sĩ mới không tên tuổi mà vung tiền như rác gần đây. Nghe nói Trầm Hi có mờ ám với ca sĩ này, cứ việc biết Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ thì lời đồn kia hoàn toàn không đáng tin, nhưng Trầm Kế vẫn nhịn không được ác ý mở miệng, giống như như vậy có thể chứng minh Lý Minh Hiên đã nhìn lầm Trầm Hi vậy.
“Cậu chính là ca sĩ họ Phương bị Trầm Hi bao dưỡng kia?”
Phương Lạc Duy gần nhất kì thực rất bận rộn, hôm nay cũng là cố dành chút thời gian tới thăm hỏi đồng nghiệp trước kia. Hai người chỉ tùy ý tán gẫu tình hình gần đây của mình, vốn đang nói chuyện vui vẻ lại không ngờ bị người ta nghe thấy mà ác ý chất vấn.
Phương Lạc Duy theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa thấy rõ người trước mặt thì không khỏi sửng sốt: “Trầm tiên sinh?”
Phương Lạc Duy đối với Trầm Kế có ấn tượng rất sâu, lúc cậu gặp phiền toái trong quán bar đối phương đã từng ra tay giúp đỡ. Hơn nữa sau khi cậu quen biết Trầm Hi, biết Trầm Kế là anh trai Trầm Hi, khó trách sẽ chú ý tin tức Trầm gia một chút. Cứ việc trên báo biết anh em Trầm gia tựa hồ không hợp, nhưng Phương Lạc Duy thật không ngờ Trầm Kế ôm địch ý lớn như vậy đối với Trầm Hi, ấn tượng tốt đẹp của Trầm Kế trong lòng Phương Lạc Duy nhất thời bay sạch.
“Trầm tiên sinh, anh có thể có ý kiến với tôi, nhưng Trầm Hi dù sao cũng là em ruột anh, sao anh có thể chất vấn nhân phẩm cậu ấy như vậy?”
Đây đã là lần thứ hai trong ngày có người nói giúp Trầm Hi trước mặt Trầm Kế, cứ việc đối phương chỉ là người qua đường không hề liên quan, nhưng ngọn lửa giận trong lòng Trầm Kế nương theo men rượu lại một lần nữa bốc lên.
“Nhân phẩm? Trầm Hi có nhân phẩm gì? Nó là dạng người gì cậu không rõ sao?”
Phương Lạc Duy lạnh lùng nhìn Trầm Kế: “Trầm Hi là người thế nào tôi tự nhiên hiểu rõ, ít nhất Trầm Hi sẽ không giống anh, mượn rượu mà ở sau lưng người khác nói này nói nọ.”
“Nó dám làm thì tôi vì cái gì không dám nói?”
Trầm Kế liếc mắt nhìn Phương Lạc Duy: “Cậu thật bảo vệ cho nó, nhưng đáng tiếc nó đã dụ dỗ được Lý Minh Hiên, tuyệt không có khả năng để ý tới cậu.”
Lời nói của Trầm Kế làm Phương Lạc Duy cau mày, cậu không hề nghĩ ngợi cầm lấy ly nước trên bàn hất về phía Trầm Kế.
“Trầm tiên sinh, trong lòng có tội ác thì mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy tội ác. Tôi vẫn nghĩ mặc kệ người khác hiểu lầm Trầm Hi thế nào, anh là anh trai cậu ấy thì sẽ không nông cạn như vậy. Nhưng thật không ngờ biểu hiện của anh còn không bằng người ngoài, anh căn bản không xứng làm anh trai Trầm Hi.”
Phương Lạc Duy nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái, trực tiếp nói với đồng nghiệp cũ: “Mình đi trước, lần sau lại tới xem cậu.”
Lúc đi ngang qua người Trầm Kế, Phương Lạc Duy nhịn không được lại ngừng lại: “Trầm tiên sinh, cho phép tôi nhắc nhở anh một câu, mặc kệ thế nào Trầm Hi cũng là em ruột anh, anh ác ý vũ nhục cậu ấy như vậy, bị người khác chê cười cũng chính là anh.”
Chén nước kia của Phương Lạc Duy làm đầu óc Trầm Kế trong nháy mắt bình tĩnh lại, anh không chú ý những lời Phương Lạc Duy nói sau đó, trong đầu chỉ là câu nói khi nãy ‘trong lòng có tội ác thì mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy tội ác’.
Nửa ngày, Trầm Kế cúi đầu tự giễu: “Hóa ra là trong lòng có tội ác sao?”
Hoàn