[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 101: Phiên ngoại Phương Lạc Duy

Thù Đồ [101] Phiên Ngoại Phương Lạc Duy

*****

Sau chuyện ẩu đả trong phòng tắm, một khoảng thời gian sau đó không còn ai dám trêu chọc Trầm Hi. Theo các phạm nhân lén lút thảo luận, người đàn ông đứng đầu vụ ẩu đả Trầm Hi kia bị thương rất nghiêm trọng, chỉ sợ cả đời này rốt cuộc không thể làm đàn ông được nữa. Lúc tin tức rơi vào phòng 302, Phương Lạc Duy rõ ràng cảm giác được đám người đang tám chuyện run bắn lên, mờ mịt nhìn Trầm Hi trầm mặc không nói gì nãy giờ, sau đó lặng lẽ giữ khoảng cách với cậu ta.

Ngày đó Phương Lạc Duy tận mắt thấy quá trình Trầm Duy ra tay, trong này đã có suy đoán về kết quả này, thậm chí cũng đoán được nguyên nhân Trầm Hi làm vậy. Trầm Hi sợ, sợ có một kẻ nào đó đang đánh chủ ý lên người mình, hoặc là trong tương lai sẽ có.

Sau sự việc này, Phương Lạc Duy cũng không giấu diếm sự thân thiết của mình với Trầm Hi, cậu chỉ thản nhiên xuất hiện bên cạnh Trầm Hi, không hề để tâm như vậy có lẽ sẽ mang tới phiền toái cho mình. Có lẽ duyên phận của con người chính là kì quái như vậy, cậu nhớ rõ lúc mới vào tù vẫn ẩn ẩn có cảm giác bài xích với Trầm Hi, đêm đầu tiên không ngủ được còn nghe thấy tiếng cười nhạo của đối phương, khi đó cậu không bao giờ ngờ mấy tháng sau, Trầm Hi lại trở thành người bạn duy nhất mình tin tưởng trong nhà tù này.

Sau đó, trong một lần cùng phạm nhân xung đột, Trầm Hi cùng Phương Lạc Duy bị phạt cấm túc. Đây là lần đầu tiên Phương Lạc Duy thể nghiệm tư vị bị cấm túc, trong không gian nhỏ hẹp u ám, vô luận cậu mở to mắt thế nào, đập vào mắt cũng chỉ có bóng tối. Miệng vết thương trên người ẩn ẩn đau đớn, trước lúc bị cấm túc cậu cùng Trầm Hi cũng không được chữa trị. Phương Lạc Duy sờ soạng đi tới bên cạnh Trầm Hi, sau khi bị nhốt vào đây, Trầm Hi vẫn không mở miệng nói gì.

“Làm sao vậy? Vết thương còn đau à?” Phương Lạc Duy thấp giọng hỏi.


“Là tôi liên lụy cậu.” Trầm Hi trả lời không dính gì tới câu hỏi.

Phương Lạc Duy sửng sốt, rất nhanh hiểu được nguyên nhân Trầm Hi im lặng, nghiêm mặt nói: “Sao lại nói vậy.”

“Bọn họ hướng về tôi mà tới.”

Phương Lạc Duy vươn tay nắm lấy Trầm Hi: “Chúng ta là bạn bè, hướng tới cậu hay hướng tới tôi có gì khác nhau.”

Đây là lời trong lòng Phương Lạc Duy, cậu cùng Trầm Hi là bằng hữu, phiền toái của Trầm Hi cũng là phiền toái của cậu. Trừ điểm đó ra, vì quan hệ của cậu cùng Trầm Hi, rất nhiều người vì xuất phát từ lòng kiêng kị với Trầm Hi đã không dám đánh chủ ý lên người cậu nữa, nhờ vậy cậu cũng tránh được không ít phiền toái. Nếu cậu đã hưởng thụ chỗ tốt của tình bạn này thì sao có thể không trả giá gì cả. Đương nhiên Phương Lạc Duy cũng rất tò mò, Trầm Hi rốt cuộc đã đắc tội kẻ nào? Xem bộ dáng đối phương, hiển nhiên cũng không muốn dồn Trầm Hi vào chỗ chết, chẳng qua chỉ muốn hưởng thụ thú vui tra tấn cậu ta mà thôi.

Trầm Hi không hề nói tới quá khứ của mình, tuy Phương Lạc Duy tò mò nhưng vì giữ vững ranh giới tình bạn nên cũng không lắm miệng hỏi nhiều. Lúc này có lẽ vì bóng tối làm người ta yếu đuối, có lẽ Trầm Hi đã chân chính tiếp nhận Phương Lạc Duy, cậu ta chủ động để lộ vết thương đau đớn trong lòng mình với Phương Lạc Duy.

Tuổi trẻ lông bông ăn chơi, cảm giác bị người nhà không hề yêu thích, hậu quả của nhất thời xúc động, âm thanh của Trầm Hi cũng không bình tĩnh như bình người cậu ta biểu lộ mà mang theo oán hận sâu đậm.

Phương Lạc Duy lẳng lặng nghe Trầm Hi kể lại, không mở miệng nói gì, cái Trầm Hi cần không phải an ủi mà là một đối tượng im lặng lắng nghe.


“Tôi hận bọn họ, hận phụ thân, hận Trầm gia, hận tất cả những kẻ mang họ Trầm.”

Trầm Hi dùng những lời này để kết thúc câu chuyệ, Phương Lạc Duy trầm mặc nắm chặt tay Trầm Hi. Thế giới trong lời kể của Trầm Hi là một thế giới Phương Lạc Duy chưa bao giờ tiếp xúc, vì thế cậu cũng không hiểu được trên đời này sao lại có một người cha như vậy? Cùng là con của ông ta, vì sao lại bất công thế này? Sao có thể nhẫn tâm bóp chết khát vọng tình thân của Trầm Hi? Thậm chí còn cắt đứt hi vọng tự do? Cậu nghĩ tới cuộc sống của mình, cha mẹ tuy mất sớm, nhưng ông bà ngoại yêu thương cố gắng lo lắng cho cậu hết thảy. So với Trầm Hi, tuy cậu thiếu thốn về vật chất nhưng tình cảm lại hơn rất nhiều.

Phương Lạc Duy thầm thở dài một hơi, cậu có thể lý giải sự oán hận của Trầm Hi, nhưng không có nghĩa cậu hi vọng Trầm Hi lún sâu vào đó. Con ngườ khi còn sống không có đường rút lui, vĩnh viễn chỉ có thể không ngừng bước về trước. Cậu hi vọng Trầm Hi có thể sống vì chính mình, cho dù bọn họ đang ở trong tù, cho dù cả đời cũng không thể có được tự do, nhưng ít nhất trái tim bọn họ tự do. Trầm Hi còn trẻ, cậu không thể tưởng tượng được Trầm Hi vẫn luôn sống trong nỗi căm hận, đến khi già yếu nhìn lại, ngoại trừ hận thù thì chẳng còn gì.

Nietzsche có câu nói ‘Lúc mình chăm chú nhìn xuống vực sâu thì vực sâu cũng đang chăm chú nhìn mình’. Phương Lạc Duy nói những lời này với Trầm Hi, cậu hi vọng Trầm Hi có thể hiểu được ý mình.

Có lẽ, mặc kệ cuộc sống có bao nhiên gian khổ, hai người giúp đỡ nhau vẫn tốt hơn một mình đơn độc rất nhiều.

Vô thức, cấm túc của hai người đã chấm dứt, vô thức, Phương Lạc Duy cùng Trầm Hi đã cùng nhau vượt qua năm năm trong tù. Năm năm này, hai người bị người khác tính kế, cũng tính kế người khác. Theo vết thương ngày một tăng trên cơ thể, danh tiếng tàn bạo của Trầm Hi càng ngày càng vang dội, những kẻ không có mắt dám tìm tới cũng ngày càng ít, thẳng đến gần nửa năm sóng êm gió lặng. Phương Lạc Duy nghĩ nó có nghĩa những ngày sống an bình đã tới, nhưng không ngờ biến cố đột ngột xuất hiện làm mình không kịp phòng bị.

Thời tiết u ám, đám người hỗn loạn, kẻ xa lạ nhân cơ hội tiếp cận, Phương Lạc Duy nhìn thấy ác ý hung tợn trên gương mặt bọn họ. Cậu muốn kéo Trầm Hi lao ra ngoài, nhưng đám người hỗn loạn đã chặn lại tất cả đường trốn chạy. Tiếng kinh hô sau lưng vang lên, Phương Lạc Duy kinh hoàng quay đầu lại, cậu chỉ nhìn thấy Trầm Hi lộ ra nụ cười cuối cùng với mình, sau đó ôm ngực mềm nhũn ngã xuống đất.

Máu tươi đỏ thẫm như kim châm vào mắt Phương Lạc Duy, cậu ôm chầm lấy cơ thể Trầm Hi, cảm thụ cơ thể đối phương từng chút mất đi độ ấm, trái tim cậu dường như cũng theo Trầm Hi mà mất đi. Thẳng đến lúc này cậu mới biết, mình đối với Trầm Hi sớm đã không còn là tình bạn đơn thuần, chẳng qua lúc đó hai người luôn như hình với bóng nên cậu bị che mắt, không phát hiện ra tình cảm của chính mình.

“Trầm Hi!”


Đám người hỗn loạn bị cảnh ngục ngăn lại, Phương Lạc Duy không phản ứng gì với ngoại giới, chỉ ôm chặt lấy Trầm Hi, không ngừng gọi tên cậu ta.

Thời gian xoay chuyển, Trầm Hi lại một lần nữa đứng trước mặt Phương Lạc Duy. Trong quán bar, Phương Lạc Duy kinh ngạc nhìn Trầm Hi say như chết, không biết vì sao đối phương lại biết tên mình? Lần đầu tiên gặp gỡ, Phương Lạc Duy cũng không để trong lòng, thẳng tới lúc lâm vào tuyệt cảnh trong ngỏ nhỏ, Trầm Hi ra tay giúp đỡ mới làm cậu nhớ kĩ chàng trai anh tuấn này.

Những việc phát sinh sau đó hoàn toàn vượt xa khỏi dự tính của Phương Lạc Duy, Trầm Hi dùng một thái độ làm cậu hoàn toàn không thể cự tuyệt xuất hiện trong cuộc đời cậu, thậm chí còn quan tâm tới người nhà cậu. Trầm Hi dễ dàng giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của đám côn đồ, dứt khoát giúp cậu cắt hợp đồng với công ty, Trầm Hi thậm chí còn thành lập một công ty riêng, mà trong đó chỉ kí hợp đồng với một mình cậu.

Dưới sự trợ giúp của Trầm Hi, cậu từng bước hướng tới ước mơ của mình, mà Trầm Hi chỉ mỉm cười đứng phía sau, duy trì mỗi một quyết định của cậu.

Những trải nghiệm trước kia làm Phương Lạc Duy trở nên rất mẫn cảm, cậu từng hoài nghi Trầm Hi có mưu đồ. Nhưng vô luận cậu xoi mói thế nào, trong mắt Trầm Hi, cậu chỉ nhìn thấy chân thành cùng tràn đầy thiện ý. Cậu không thể không thích Trầm Hi, nhưng không chờ cậu có đủ dũng khí thì bên cạnh Trầm Hi đã có bóng dáng một người đàn ông khác.

Tối hôm đó, cậu cùng đạo diễn vì xã giao bị vây trong khác sạn, đối mặt với người đàn ông mượn rượu để áp sát vào mình, kì quái chính là cậu không hề sợ hãi, bởi vì cậu biết Trầm Hi nhất định sẽ xuất hiện. Cậu đoán được mở đầu nhưng lại không ngờ tới kết thúc, Trầm Hi ra mặt mang cậu đi, nhưng lại để lại cho cậu một chọn lựa khó khăn.

Cậu có muốn cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ không? Rất muốn!

Cậu có thể không cùng Trầm Hi cùng một chỗ không? Không thể!


Nhưng hai chữ ‘anh họ’ lại như một thau nước lạnh hắt vào lòng nhiệt huyết của Phương Lạc Duy, cậu cẩn thận áp tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Trầm Hi, sau đó dứt khoát gọi điện cho Lý Minh Hiên.

Từ đó, cậu khắc chế bản thân phải lùi về thân phận bằng hữu, lẳng lặng chờ đợi Trầm Hi. Cậu nhìn thấy Trầm Hi vui vẻ, nhìn thấy Trầm Hi khổ sở, nhìn thấy Trầm Hi sau tất cả mọi chuyện rốt cuộc cũng đạt được hạnh phúc.

Nhìn pháo hoa sáng rực trên bầu trời đêm, Diệp Hàn cổ quái hỏi: “Minh Hiên với Trầm Hi đi đâu rồi?”

Lão K khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Hàn: “Ngốc! Đêm tân hôn, cậu nói xem chú rể với chú rể có thể đi nơi nào.”

Phương Lạc Duy mỉm cười nghe hai người nói chuyện, trong lòng thầm chúc phúc Trầm Hi. Nương theo men say, cậu rời khỏi đám người, chậm rãi đi dọc theo đường mòn ở hoa viên, nghe tiếng dàn nhạc diễn tấu cách đó không xa, trong lòng cậu ngoài ý muốn vô cùng an bình.

“Hi!” Cách hàng rào có người chào hỏi cậu.

Phương Lạc Duy tò mò nhìn qua, rơi vào một đôi mắt mang theo ý cười.

“Tôi là Mặc Chính!”

“Tôi là Phương Lạc Duy!”


Có thể nói, mỗi người trên thế gian này đều là một nửa vòng tròn, hai người hợp lại một chỗ sẽ tạo thành một vòng tròn đầy đủ, mỗi chúng ta đều tận sức tìm kiếm nửa vòng tròn thích hợp với mình. Có lẽ một ngày nào đó bạn sẽ cảm thấy mình bỏ lỡ một nửa thích hợp với mình, nhưng đừng gấp gáp như vậy, hãy tin tưởng chính mình, lúc nào đó lơ đãng quay đầu lại, bạn sẽ phát hiện nửa vòng tròn thích hợp với mình đang canh giữ ở phía sau, đang mỉm cười nhìn bạn.

Hoàn PN 101.