Xuân Phong Quy tới rất nhanh.
Trong tiếng đàn sáo của bốn kỹ tử, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, nói rằng Xuân Phong Quy Cơ Tương Tư đã tới, Hàn Nhạn Khởi liền bảo nàng vào đi.
Cửa phòng vừa bị đẩy ra, một nữ tử gầy yếu đứng ở cửa, đôi mắt phượng mở to, vừa mừng vừa lo nói: “Công tử, thật sự là ngài sao?!”
Nữ tử này mặc một bộ y phục màu lục tử, tay nàng kéo chặt vải lụa nhăm nhúm màu xanh lơ bên hông, vòng eo thon gọn chỉ một tay cũng có thể ôm hết.
Không chỉ eo, mà cả người nữ tử đều gầy nhưng lại toát ra vẻ thướt tha mê hoặc.
Khuôn mặt gầy guộc nhưng gò má vẫn có thịt, tóc mai hai bên mềm mại như nhụy hoa càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng.
Bả vai ốm yếu, cánh tay như ẩn như hiện trong ống tay áo rộng rãi, lộ ra những ngón tay thon dài trắng nõn giống như cọng hành trắng.
Bộ ngực không quá lớn nhưng rất phù hợp với dáng người nàng, khiến người ta cảm thấy no đủ.
Nói đơn giản là, nàng gầy tựa như nụ hoa mềm mại.
Trong gió xuân đung đưa lay động, tư sắc xinh đẹp, không yếu nhược như bị bệnh mà lại nhu mì điềm đạm.
Nữ nhân này chỉ có thể nói là đẹp chứ không phải mê hồn, nhưng ngươi chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đã có thể khắc ghi dung mạo nàng trong đầu.
Đây là ngựa gầy đứng đầu Dương Châu, vẻ đẹp thùy mị thướt tha của cái gầy như củi khô.
Nói dễ nghe thì là khí khái rắn rỏi, nói khó nghe là ngủ cùng nàng cũng sợ sướng đến mức hoảng hốt.
Tuy Xuân Phong Quy gầy nhưng chỉ cần sờ, chắc chắn vẫn có da thịt.
Xuân Phong Quy bước nhanh, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Hàn Nhạn Khởi, cúi đầu miệng gọi công tử.
Khi nàng hạ thấp người, có thể nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh gập lại, đường cong từ eo đến mông đều cực kỳ dụ hoặc.
Hàn Nhạn Khởi hơi mỉm cười đặt tay lên trên khuỷu tay nàng nâng dậy, để nàng ngồi bên cạnh.
Xuân Phong Quy tựa như vẫn còn hoảng hốt, chỉ dám ngồi nửa bên, khẽ nhìn Hàn Nhạn Khởi, lấy khăn tay từ hông ra lau nước mắt.
Vành mắt hồng hồng, bộ dáng rất đáng thương.
Hàn Nhạn Khởi ôn nhu nói: “Sao lại khóc rồi?”
Xuân Phong Quy ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta vui lắm, không ngờ còn có thể gặp lại công tử.”
Hàn Nhạn Khởi chỉ về những người khác, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa.
Đây là các bằng hữu của ta, hôm nay vốn muốn tới Như Ý Lâu tham quan một vòng.
Chẳng ngờ rằng gặp ngươi ở đây nên mới gọi ngươi tới, có quấy rầy đến ngươi không?”
“Sao lại quấy rầy.” Xuân Phong Quy lau khô nước mắt, chỉnh lại y phục, đứng lên thi lễ với mọi người, nói: “Nếu các vị là bằng hữu của công tử, xin thứ cho Tương Tư vừa nãy thất thố.
Hôm nay các vị muốn chơi cái gì cứ nói với Tương Tư.”
Úy Thành Bích hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm Xuân Phong Quy nói: “Cơ tiểu thư khách sáo rồi, chúng ta tới là để uống rượu, xem nhảy múa.”
Xuân Phong Quy hơi ngây người nhìn đôi mắt “Ba Ngàn Mâu” của Úy Thành Bích, sau đó nhìn về phía Hàn Nhạn Khởi.
Úy Thành Bích có chút kinh ngạc, không ngờ Xuân Phong Quy chỉ ngẩn người đôi chút, tuy rằng hắn không dùng công phu nhưng cũng đủ kỳ lạ rồi.
Cùng một ngày, hắn lại cùng gặp được một số người không bị ảnh hưởng bởi đôi mắt hắn.
Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ cười, Xuân Phong Quy là một trong những kỹ tử xuất sắc nhất của Vô Nhan Hiên ta, nàng từng được huấn luyện đặc biệt cách thi triển và chống cự với loại thuật mị hoặc, đương nhiên không bị ảnh hưởng.
Đây là Xuân Phong Quy, đổi lại người khác chưa chắc đã tránh được đôi mắt danh khí của Úy Thành Bích.
Hơn nữa, xem ra Úy Thành Bích cũng không quá hiểu biết về danh khí hay làm cách nào phát huy tối đa công dụng của đôi mắt câu hồn trời sinh này.
Nếu Uý Thành Bích trải qua dạy dỗ, Xuân Phong Quy khó mà thoát được.
Hàn Nhạn Khởi nhẹ giọng nói: “Đây là Úy Thành Bích, không phải người trong nghề.”
Hèn chi, Xuân Phong Quy coi như hiểu, nàng cười nói: “Hai mắt của Úy công tử thật đẹp, Tương Tư có thể thấy được sự thần diệu trong đó.”
Úy Thành Bích nhướng mày, cũng cười nói: “Để Cơ tiểu thư chê cười rồi.”
Mọi người đồn đại rằng, Xuân Phong Quy ngày nào cũng buồn đau, thấy hoa rơi cũng buồn, thấy thu nhạn cũng nhớ nhà, thế nhưng bây giờ trên bàn tiệc lại rất hoạt bát nói cười vui vẻ, một chén rượu cạn lại một chén, hoàn toàn không nhìn ra nàng mỗi ngày ở trong phòng thương xuân bi thu.
Hàn Nhạn Khởi cũng thấy kỳ quái, hỏi: “Ta nghe nói, ngươi mỗi ngày đều đau buồn là sao?”
Xuân Phong Quy sửng sốt, nhìn chằm chằm Hàn Nhạn Khởi, mắt không chớp, bỗng nhiên rơi lệ.
“Này, ngươi sao vậy, sao lại khóc nữa rồi?” Hàn Nhạn Khởi nắm lấy cằm Xuân Phong Quy, lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
Xuân Phong Quy cầm lấy khăn tay, tự lau nước mắt, nói: “Chỉ là không nhịn được thôi.” Nàng nhìn Hàn Nhạn Khởi, nói: “Ta, ta mỗi ngày đều buồn… buồn vì không thấy được núi Dương Châu, sông Dương Châu, không thấy được các tỷ muội ở Vô Nhan Hiên, và cả….
Công tử.”
Hàn Nhạn Khởi không có phản ứng, nhưng những người khác đều nhận ra, nữ tử này thích Hàn Nhạn Khởi.
Tề Tiểu Bạch cười xấu xa: “Cơ tiểu thư, ngươi thích ‘Công tử’ chứ gì, nếu không sao lại khóc vì hắn?”
Xuân Phong Quy không hề thẹn thùng như mọi người tưởng tượng, ngược lại hào phóng thừa nhận: “Ta thích công tử, mỗi ngày ta đều nhớ công tử và Dương Châu.” Trước là công tử sau mới là Dương Châu.
Hàn Nhạn Khởi mở to mắt vô tội, kinh ngạc nói: “Ngươi thích ta?”
Xuân Phong Quy mím môi cười nói: “Chẳng lẽ công tử cũng không biết sao? Vậy là, ngài… Ha ha, kỳ thật khi đó đa phần các tỷ muội trong quán đều thích công tử.”
Hàn Nhạn Khởi mờ mịt nói: “Đều thích ta? Ta không biết…”
Tề Tiểu Bạch tấm tắc nói: “Cữu cữu, có phải lúc đó ngươi dịch dung không?” Chứ cớ sao nhiều mỹ nữ lại cùng thích một nam nhân nhan sắc bình thường như vậy? Làm như viết tiểu thuyết không bằng.
Minh Thịnh Lan có chụt hụt hẫng nhìn Hàn Nhạn Khởi.
Xuân Phong Quy nhấp ngụm rượu nói: “Aizz, hồi đó chúng ta có nguyện vọng là được ở mãi trong Vô Nhan Hiên thì tốt biết bao, bọn ta gặp rất nhiều loại người nhưng chỉ có công tử và lão gia là thật lòng tốt với chúng ta.” Lúc Hàn Nhạn Khởi dạy công phu trên giường nhưng không hề dâm loạn khinh miệt, càng không có hành vi khác thường nào.
Xuân Phong Quy tự giễu cười cười, nói: “Ta biết, về sau công tử sẽ cưới rất nhiều phu nhân vừa xinh đẹp vừa lợi hại.
Khi đó ngài đừng quên mời chúng ta đến uống rượu mừng nha.”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng nói: “Ngươi nói những chuyện này…” Sau khi hắn ra ngoài mới biết, trên đời này không phải cứ muốn là được.
Cho dù có tâm trí mạnh mẽ, làm được hay không vẫn là chuyện khác.
Trong mắt Minh Thịnh Lan lại là một cảnh tưởng khác, Hàn Nhạn Khởi rất có duyên với nữ nhân, hoa khôi này không chỉ thật lòng thật dạ thích hắn, mà còn hy vọng hắn cưới nhiều phu nhân xinh đẹp? Hàn Nhạn Khởi có vẻ rất xấu hổ, chẳng lẽ hắn nhớ tới việc mình đã từng là tiểu quan?
Xuân Phong Quy nói: “Vậy mà công tử lại ngượng ngùng, ha ha, đường đường là thủ tịch điều giáo quan của Khi Hoa Lâu, dạy dỗ nhiều hoa khôi thế mà cũng có lúc ngượng ngùng?”
Minh Thịnh Lan buột miệng thốt: “Cái gì?!”
Sắc mặt Xuân Phong Quy biến đổi, nói: “Công, công tử, bọn họ không biết?” Vừa nãy Hàn Nhạn Khởi nói bọn họ là bằng hữu, nên nàng mới hí hửng nói ra.
Hàn Nhạn Khởi sắc mặt cũng thay đổi, sao Minh Thịnh Lan lại ngạc nhiên? Hắn không phải đã biết à…? Chuyện này Tề Tiểu Bạch biết, Thâu Hương Thiết Ngọc càng biết.
Nhưng Úy Thành Bích thì… Hàn Nhạn Khởi che giấu thân phận, không định nói cho hắn.
Lúc Hàn Nhạn Khởi ra ngoài, sư phụ đã dặn hắn phải khiêm tốn.
Úy Thành Bích kinh ngạc nhìn Hàn Nhạn Khởi, nói: “Cái gì, điều giáo quan? Khi Hoa Lâu? Ngươi là người của Khi Hoa Lâu?” Hắn là người giang hồ chính tông, cho dù mang danh khí, kỹ thuật giường chiếu không tồi thì vẫn là người giang hồ, không phải kiểu người giang hồ chỉ biết chuyện phong nguyệt mây mưa như Tề Tiểu Bạch từng nói.
Hàn Nhạn Khởi thở dài, nói: “Rốt cuộc cũng chỉ có Thành Bích không biết thôi.
Ta là điều giáo quan của Khi Hoa Lâu, chuyên dạy giường kỹ cho những người nơi đó.”
Úy Thành Bích nghẹn họng trân trối nói: “Còn có có nghề như thế? Ta tưởng ngươi là người trong giang hồ, không ngờ là… bảo sao ta lại bại trong ta ngươi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta chỉ chuyên về kỹ thuật nghề nghiệp này thôi, Thành Bích không để ý thì tốt.”
Úy Thành Bích nghĩ nghĩ, cười nói: “Thật là kỳ diệu, chuyện này không được rêu rao tùy ý đúng không? Ngươi yên tâm, ta trước nay rất kín miệng, không nói năng bậy bạ bao giờ.”
Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm nói: “Vậy cảm ơn.” Thật ra hắn cảm thấy chẳng cần phải giấu diếm, nhưng sư phụ dặn dò nên hắn đành nghe theo thôi.
Lúc này, Minh Thịnh Lan mới hoảng hốt nói bên tai Hàn Nhạn Khởi: “Sao ngươi không nói với ta, ngươi là…”
Hàn Nhạn Khởi nghiêng đầu, vô tội trả lời: “Ta tưởng ngươi biết rồi, lần đầu tiên ta gặp ngươi nhưng lúc đó đang ở bên ngoài nên không giải thích kỹ được.
Có điều ngươi nhìn tài nghệ của ta ở Chi Bì Họa Khúc Quán, lẽ nào không đoán ra?”
Khuôn mặt Minh Thịnh Lan lúc đỏ lúc trắng, nói: “Ta cho rằng ngươi là…”
“Cho rằng ta là gì?” Hàn Nhạn Khởi tò mò hỏi.
Minh Thịnh Lan nói: “Không có gì……”
Hiện tại, trong lòng Minh Thịnh Lan không rõ là đang vui mừng hay gì nữa, hắn đã nghĩ Hàn Nhạn Khởi là một tiểu quan… Bây giờ mới biết mình đã luôn hiểu lầm, hắn cảm thấy thật thoải mái.
Đúng rồi, làm gì có tiểu quan nào ngốc nghếch lại không hiểu cách đối nhân xử thế như vậy?
Nhưng khi Hàn Nhạn Khởi giải thích nghề nghiệp của mình, Minh Thịnh Lan vẫn khó chịu.
Dạy công phu trên giường cho các kỹ tử, chẳng phải càng… càng… càng khiến lòng người rối bời! Minh Thịnh Lan tưởng tượng Hàn Nhạn Khởi ở trên giường dạy các loại kỹ thuật giường chiếu cho rất nhiều nam nhân nữ nhân, bao gồm cả Xuân Phong Quy, hắn cảm thấy cực khó chịu, nghẹn đến phẫn uất.
Hơn nữa, nhìn các công phu mà Hàn Nhạn Khởi biểu hiện lúc trước, kinh nghiệm trên giường của hắn chắc còn nhiều hơn kinh nghiệm cả đời của người ta.
Càng nghĩ, sắc mặt Minh bộ đầu càng khó coi.
Hàn Nhạn Khởi phát hiện điểm không đúng, quan tâm hỏi: “Thịnh Lan ngươi sao vậy? Không thoải mái hả?”
Ờ, không thoải mái…
Minh Thịnh Lan lắc đầu, nói: “Ta không sao.” Trời mới biết phổi hắn sắp nổ tung rồi.
Đột nhiên, vang lên tiếng nhạc khí diễn tấu, lầu một vốn ồn ào bỗng yên tĩnh lạ thường, có người ở dưới nói lát nữa tiểu thư Mai Tạp Gia sẽ biểu diễn vũ đạo…v…, sau đó tiếp tục xuất hiện một tràng vỗ tay hoan hô.
Hàn Nhạn Khởi nhìn từ cửa sổ xuống, vẫn chỉ thấy đài trống không, chẳng biết Mai Tạp Gia đang ở đâu.
Úy Thành Bích bỗng nhiên nói: “Ta muốn đi tưới cây, Nhạn Khởi có đi cùng không?”
Hàn Nhạn Khởi nghĩ nghĩ, nói: “Uống nhiều rượu quá, ta cũng có chút muốn tưới cây thật.
Chúng ta cùng đi, lúc về chắc vừa kịp buổi biểu diễn.”
Vì thế Úy Thành Bích cùng Hàn Nhạn Khởi ra cửa, Minh Thịnh Lan còn đang hờn dỗi, không có sức để quản.
Sau hậu viện không có ai, tất cả đều đang chờ xem Mai Tạp Gia biểu diễn vũ đạo, vô cùng yên tĩnh.
Hàn Nhạn Khởi thầm nghĩ sao Úy Thành Bích lại không chịu tưới cây, hắn quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Haha!” Úy Thành Bích đuổi theo, bước lên vài bước, khi Hàn Nhạn Khởi vừa quay lại, tay nhanh như đao bổ vào sau cổ hắn!
Hàn Nhạn Khởi chỉ kịp kêu lên một tiếng, lập tức mềm nhũn ngã xuống….