Nói chuyện với Blake xong, tôi lái xe thẳng về Pin City và đến nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi chiều. Tôi chui vào phòng tắm, dầm mình một hồi dưới vòi nước lạnh rồi mặc lại áo quần, tôi pha cho mình một cốc rượu, đặt đĩa nhạc Sea Shells của Peggy Lee lên dàn máy Hi Fi. Giọng hát dịu dàng và vỗ về phát ra từ cặp loa tuyệt vời của tôi êm đềm ru tôi vào một trạng thái lâng lâng. Giọng hát tươi mát, rõ ràng và du dương, thật thích hợp với tâm trạng tôi vào lúc này…
Sau khi nghe hết hai mặt đĩa và uống cạn ba cốc rượu, tôi thầm nghĩ rằng cuộc đời không đáng để sống và tôi luôn luôn có đủ xung lực để buông trôi theo dòng đời, miễn sao được vui chơi. Vì không ăn trưa nên giờ đây tôi bắt đầu thấy đói và thế là tôi đi xuống quán cà phê ở góc phố để ăn qua loa vài miếng săng uýt và uống một ly cà phê khá dở.
Quá chín giờ đêm, tôi bước vào khách sạn Starlight. Nhân viên tiếp tân cho tôi hay là cô Pénélope Calthorpe tôi nay không đi đâu nhưng cô có dặn là không muốn bị ai quấy rầy. Cứ như thế là ở trên đời này luôn luôn có những kẻ ham muốn được quấy rầy thiên hạ!
Sau khi gõ cửa hai lần mà không một tiếng trả lời, tôi bắt đầu chơi điệu dộng ì ầm vào cửa nhưng lần này Pénélope chờ cho đến hồi quá độ mới chịu mở cửa.
Nàng đứng đó, mái tóc vàng bốc lửa, nhìn thẳng vào mặt tôi, nín thinh, xem chừng không còn lời lẽ nào để dành cho tôi nữa.
Tôi mở lời:
“Cô bậy thật! Sao không chịu mở cửa ngay cho tôi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi là cô đủ làm cho tôi căng thẳng thần kinh, rồi rối loạn tiêu hóa để từ đó phát sinh đủ chứng bệnh. Cô có biết là tiền đi bác sĩ không thôi cũng phải mất một trăm hai mươi đô!”
“Đồ…!”
Tôi nói bằng một giọng nhân từ:
“Ồ, chớ có gọi tôi là đồ này đồ nọ. Nếu cô không quá bận rộn để làm một việc đặc biệt nào đó, thì hãy cho phép tôi vào đi.”
“Bộ anh xỉn à?”
“Không, nhưng tôi có thể có những phản ứng mà cô không thể ngờ được… Vậy thì cô có vui lòng để tôi vào nhà hay cô muốn phải buồn lòng khi không ngăn được tôi vào nhà?”
“Anh không được vào.”
Pénélope thẳng thừng cho biết và toan đóng cửa trong khi tôi đưa ta giữ cánh cửa lại.
Tôi trách nàng:
“Cô không nên tỏ ra vô lễ với một nhân viên cảnh sát.”
Cố hết sức, Pénélope bổ nhào vào cánh cửa và điều này làm tôi suýt nữa phải gãy xương cổ tay. Dưới sức ép dữ dội này, cánh cửa chỉ còn chút nữa là được đóng lại.
Trước tình huống như thế, tôi phải dùng thân mình để ngăn nó lại! Cánh cửa thế là được mở rộng và Pénélope bị dội ngược ra sau, lảo đảo.
Nàng gào lên:
“Ông thật là một người quá sức lỗ mãng!”
Với một thái độ dứt khoát, tôi bước vào phòng khách và Pénélope lê gót theo sau, sững sờ vì tức tối.
Đêm nay nàng lại một lần nữa ăn mặc theo lối Á Đông. Tôi thầm nghĩ, phải chăng đây là yếu tố quyết định nhằm thu hút Blake? Hay là nàng muốn tạo ra một không khí mà Blake vốn ưa thích? Hoàn toàn khó hiểu… Bên trên chiếc quần bó sát, nàng mặc một chiếc veston ngắn bằng lụa, hơi rộng, nhưng vẫn không che hết những đường cong hấp dẫn. Khi ngang qua gần nàng, tôi ngửi thấy một mùi nước hoa dịu dàng và vì không biết tên loại nước hoa này nên tôi nghĩ mình sẽ chẳng ngạc nhiên nếu nàng cho biết đó là: “Hương Vườn Thượng Uyển!”.
Pénélope khoanh tay trước ngực và quắc mắt giận dữ nhìn tôi:
“Nào, bây giờ ông còn muốn gì nữa đây? Trông ông là tôi phát mệt rồi!”
“Tôi muốn nói chút chuyện về một người bạn của cô, một người mà trước đây hình như làm bên bưu điện thì phải bởi hắn có biệt danh là John Kẻ Đưa Tin.”
Pénélope giật nẩy người:
“Ông nói gì?”
Tôi nhỏ nhẹ:
“Tôi van cô, xin cô chớ có làm ra vẻ là đang mắc chứng bệnh quên như thế nữa! Cô cũng không nên viện cớ rằng cô cần phải tỏ vẻ thản nhiên vì đây là bước đầu trong lãnh vực truyền hình! Bây giờ tôi muốn nói với cô về cái người đã tạo cơ hội để cho Prudence có thể ly dị với Jonathan Blake mà không mất một xu và chính người này cũng đã tiếp tay để cô có dịp ly dị với Howard Davis. Trong trường họp này, cô cũng không tốn hao gì. Thế thì cô đã hiểu tôi muốn nói gì chứ?”
Pénélope liên tục gật gật đầu như một con rối.
“Vâng…” nàng đáp nho nhỏ.
“Được! Và có điều lạ lùng là người này cũng là bạn của tôi: chính tay này đã thay tôi điều tra vụ án và liên hệ với tôi qua điện thoại. Vậy thì hắn ta đang ở đâu, cô có biết không?”
Nàng lắc đầu:
“Tôi hoàn toàn không biết về người đó!”
Cách tôi hai bước một chiếc ghế bành đặt nhìn ra khung cửa kính rộng lớn. Tôi bước đến và ngồi phịch xuống. Những tấm màn dày đã được kéo lại và che kín cảnh quang bên ngoài; điều này làm tôi tiếc thầm vì mình đã mất một dịp ngắm nhìn ra bên ngoài.
Pénélope hỏi với một giọng mất tự tin:
“Ông làm gì thế?”
“Tôi chờ cô cho biết là tôi có thể gặp được John Kẻ Đưa Tin ở đâu. Nếu cần tôi sẽ ngồi lại đây đến ngày mai hoặc có thể là ngày mốt. Tôi sẽ không rời khỏi đây nếu cô không chịu cho tôi biết về John. Tôi là một kẻ rất lì lợm và đôi lúc cũng chịu bỏ thời gian để…”
“Tôi đã bảo với ông rằng tôi không biết! Ông sẽ không đi tới đâu nếu cứ ngồi đó mà cười cợt như thế!”
Lấy lại vẻ nghiêm trang, tôi ôn tồn nói:
“Này Pénélope, cô đã làm tôi thất vọng nhiều! Chính cô là người đã khuyên tôi hãy cẩn thận để khỏi trở thành một sưu tập phẩm của Prudence và tôi thấy cô đã có lý. Prudence có cho tôi biết rằng cô vốn có tính ưa uống quá nhiều rượu, lái xe thật nhanh và vội vã, cởi bỏ hết quần áo nếu cảm thấy thích thú. Vậy mà cho đến bây giờ, tôi thấy rằng cả ba điều trên là không có thật! Cô không hề cởi bỏ quần áo, cô không mời tôi uống rượu và cô cũng chẳng uống một giọt nào!”
Nàng gào lên:
“Ông hãy cút đi đi!”
Tôi vẫn bình thản:
“Này búp bê xinh đẹp, tôi sẽ không đi đâu cả khi mà cô chưa chịu khai thật cho tôi về nơi ở của John! Cô chớ có tức giận mà làm gì, tôi đã chuẩn bị tinh thần để ngủ lại nơi đây mà!”
Tôi thoải mái ngã người ra ghế và châm một điếu thuốc. Tôi nghe có tiếng Pénélope đang lầu nhầu một câu gì đó phía sau tôi, nhưng tôi không buồn nghe bởi tôi biết nàng đang dành cho tôi những lời lẽ không tốt đẹp gì. Tôi vẫn nhìn vào bức màn, thầm tiếc về quang cảnh đã bị che khuất.
Từ lâu, khi ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được các thầy các cô căn dặn là phải biết chú tâm vào công việc. Phải biết cố gắng tập trung tâm trí nếu không ta sẽ lơ đễnh và để vuột mất những dấu chỉ cần thiết. Bây giờ tôi mới thấy những lời căn dặn đó sao đúng ghê!
Nếu tôi lơ đễnh, không biết tập trung sự chú ý vào bức màn đang che khung cửa kính rộng lớn thì hẳn tôi không trông thấy cái điều đó. Đúng vậy, điều mà tôi đang trông thấy đây là một đôi chân thật lớn, mang giày đen bóng lưỡng, ló ra ở phía dưới bức màn. Trông thấy thế, tôi nghĩ ngay rằng không ai có thể lơ đễnh đến nỗi bỏ quên đôi giày nơi đây và từ điểm này, tôi đi đến kết luận là hẳn có một gã nào đó đang đứng ở đằng sau bức màn.
Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa và đột ngột vén bức màn ra… Quả đúng như tôi nghĩ nhưng có điều là tầm mắt tôi chỉ nhìn tới ngang ngực của kẻ đang núp ở đây. Tôi từ tốn ngước mắt lên để nhận diện hắn ta.
Người đàn ông này hẳn phải cao khoảng một thước chín mươi lăm và có dáng dấp của một võ sĩ chuyên nghiệp. Mái tóc vàng óng của hắn phủ dài quá gối. Tôi lùi lại một bước và một lần nữa, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Một lúc sau, tôi thốt lên:
“Cái gì mà lạ thế này! Một nhân viên bưu điện bị mắc kẹt sau tấm màn à?”
Đôi mắt xanh của hắn hướng vào tôi bằng một tia nhìn sắc bén, chòng chọc vào mắt tôi một lúc rồi sau đó hắn mới chịu mỉm cười với tôi.
Hắn nói, rất tự tin:
“Trung úy Wheeler à, thật không ngờ được gặp trung úy ở đây! Chắc trung úy đã trông thấy đôi chân của tôi chứ gì?”
“Đúng vậy, đôi chân của anh trông lộ liễu quá. Phải chi anh nhấc lên khoảng vài phân thì chúng ta đâu gặp gỡ nhau như thế này.”
Hắn ung dung nói:
“Bởi chiều theo ý kiến của chủ nhân chứ nếu không, tôi đã chọn một nơi khác. Thú thật với trung úy là tôi không ngờ, bởi tôi đã dặn Pénélope là không cho bất cứ ai vào, khi mà tôi còn ở đây. Trung úy thật táo tợn!”
Hắn vươn vai và bước ra giữa phòng. Quay sang Pénélope, hắn nói:
“Em cho anh một ly whisky nhé. Còn trung úy, trung úy uống thứ gì nào?”
“Thì cũng whisky với nước đá và ít sô đa. Mong rằng tôi không làm phiền hai bạn chứ? Hẳn anh và cô Pénélope đây gặp nhau để bàn tính chuyện áp phe?”
Hắn lạnh lùng đáp:
“Chuyện chẳng có gì là quan trọng. Này trung úy, theo tôi nghĩ thì bây giờ chắc ông không còn cần đến những thông tin nhằm dẫn dắt ông trong cuộc điều tra nữa thì phải? Xem chừng trung úy có thể xoay trở một mình rất giỏi!”
Pénélope bưng khay rượu đến. Những chiếc ly lách cách chạm vào nhau và tôi nghĩ hẳn hàm răng của cô nàng cũng đang gõ vào nhau như thế, bởi tôi thấy nàng đang cố cắn chặt lại. Tôi cầm lấy chiếc ly gần tôi nhất rồi quay sang John, tôi dịu dàng nhận xét:
“Thú thật với anh là khi nghe đến cái tên John Kẻ Đưa Tin, tôi tưởng anh là nhân vật trong truyện tranh. Bây giờ, khi được gặp anh rồi thì tôi thấy cái biệt danh này rất hợp với anh,”
Hắn nhâm nhi ly rượu với vẻ sành điệu rồi hướng mắt xuống nhìn tôi:
“Chẳng hay trung úy đã tóm cổ được tên sát nhân chưa ạ?”
“Đó chính là vấn đề nóng bỏng của tôi. Tại sao anh đã liên tục gọi điện để báo cho tôi tin này tin nọ?”
Hắn đáp, môi dưới hơi trề ra:
“Tôi chỉ làm theo đúng bổn phận của một công dân lương thiện. Tôi là kẻ khao khát công lý…”
“… Hay anh chính là kẻ mong muốn làm lệch hướng điều tra của tôi. Bằng cách dẫn dắt cuộc điều tra của tôi theo một lối sai lệch và tạo ra những mối nghi ngờ không thật, anh sẽ làm cho tôi lạc lối và không còn thời gian để nghĩ rằng chính anh là kẻ đáng nghi ngờ nhất!”
Với một vẻ khinh miệt, John đáp:
“Lầm to! Này, tôi chẳng hiểu tại sao trung úy có thể lười suy nghĩ đến như vậy. Hãy để cho chất xám của trung úy hoạt động một chút đi chứ…”
“Anh không lung lạc được tôi đâu, John ạ! Thú thật mà nói thì tôi cảm thấy thất vọng… Từ trước tới giờ tôi vẫn tưởng anh là một người phi thường và đáng nể lắm! Vậy mà giờ đây khi gặp nhau, tôi mới biết rằng John đây chỉ là một tên phì nộn mũm mĩm với mái tóc cần phải đi hớt!”
Hắn sa sầm mặt
“Ăn nói cẩn thận một tí nghe ông!” hắn nói bằng giọng đe dọa. “Có những điều mà tôi không chấp nhận cho bất cứ ai, ngay cả trung úy cũng vậy!”
“Này John, cậu làm tôi phải chết khiếp khi nhe nanh ra như thế! Trông cậu y hệt như một ông kẹ!”
Pénélope the thé gào lên:
“Im đi! Bộ trung úy không biết mình ăn nói gì hay sao…”
Tôi đưa mắt nhìn cô ta và bẻ lại:
“Chắc cô tưởng là ông này làm cho tôi sợ à? Hắn chỉ là một tên mánh mung tầm thường chuyên bày mưu lập kế cho các bà giàu có ly dị chồng.”
John nạt lớn:
“Tôi khuyên ông hãy câm họng lại!”
“Rồi sao nữa? Cậu chớ có lầm, tôi không phải là Pénélope” cậu không thể đe dọa hay làm tôi khiếp sợ được. Tôi biết rõ câu chuyện cô bé người Hoa mà cậu đã gài Jonathan Blake để rồi chụp hình này nọ. Một cú mánh mung rất tài tình và tôi nghĩ từ chuyện này tới chỗ đi ăn cướp chỉ là một đoạn đường rất ngắn!
Hắn sừng sộ bước về phía tôi, tay nắm chặt, nhưng rồi đột ngột đổi ý và lao về cuối phòng để chụp lấy cái móng ngựa mạ vàng treo trên tường. Rồi hắn quay lại phía tôi, vẫn đầy đe dọa.
Trông thấy thế, Pénélope gào lên:
“Đừng John! Cái đó là vật lấy khước của em. Em rất cần nó.”
Quay trở lại, hắn dừng gần tôi và nắm cái móng ngựa bằng hai tay. Hắn nhìn tôi và mỉm cười trong khi tôi thấy bắp thịt nơi cánh tay của hắn cuồn cuộn:
“Đây, ông xem đi!”
Hắn nhỏ nhẹ nói trong khi thả xuống trên đùi tôi cái sắt móng ngựa giờ đã thẳng tắp như chữ “I” và tiếp:
“Đây cũng là một điều nữa mà tôi muốn truyền đạt cho ông! Mong trung úy hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Tôi liếc nhìn cái sắt móng ngựa và gật đầu:
“Đồng ý là cậu khỏe thật. Được rồi, hãy xem như tôi đã nhầm lẫn đi… Hãy xem như cậu đã giúp cho Pénélope và Howard Davis có được cơ hội thuận tiện để ly dị nhau. Nhưng có điều là ly dị không thôi chưa làm cho Pénélope đủ thỏa mãn bởi nàng còn muốn một điều hơn thế nữa, đó là: muốn giết Davis và chính cậu cũng đã ra tay thực hiện điều này.”
“Ông quả là một người có trí tưởng tượng phong phú.”
“Này trung úy, nếu không muốn an giấc nghìn thu ở nhà xác thì chớ có ai tìm cách đuổi theo tôi! Kể cả ông, nữa, ông cũng cần phải hiểu điều đó!”
Nói xong, hắn đóng ầm cửa lại.
Tôi uống cạn ly rượu và đưa mắt nhìn Pénélope, khuôn mặt nàng giờ đây trắng nhợt như được tạc trong một khối ngà và những nếp nhăn đã lộ hẳn ở đuôi mắt đã được trang điểm thật kỹ. Nàng ngồi phịch xuống đi văng, than thở nho nhỏ một điều gì đó.
Tôi nói:
“Hẳn cô còn nhớ những gì mà tôi đã đề cập đến trước khi bị gián đoạn một cách thô lỗ như thế này chứ? Theo tôi thì kẻ thuê mướn John đã ra lệnh cho hắn mang hai cái xác vào đài truyền hình.”
Nàng gật đầu đồng ý.
Tôi tiếp:
“Như thế là tôi có lý phải không? Vậy thì chính cô là người đã ra lệnh cho hắn làm chuyện đó?”
Pénélope tròn xoe mắt:
“Tôi à?” Nàng thốt lên. “Kể cả tôi mà anh cũng có thể nghĩ là…”
“Có thể lắm chứ! Rất có thể chính cô là người đã trù liệu mọi chuyện. Bây giờ tôi chưa thể dứt khoát là mọi việc, đã xảy ra hoàn toàn đúng theo tiến trình đó… Nhưng rất có thể là như vậy.”
Tôi đến gần đi-văng và dừng lại trước Pénélope.
Nhìn nàng một lúc, tôi nói tiếp:
“Cô muốn loại trừ Howard Davis và chính cô đã nói lên ý định đó cho John Kẻ Đưa Tin, người đã giúp cô ly dị chồng mà không phải mất một xu…”
Nàng phản đối:
“Ông điên rồi! Tại sao tôi phải thuê giết Davis chứ?”
Tôi miễn cưỡng thú nhận:
“Đồng ý là vào lúc này tôi chưa hiểu rõ vấn đề lắm bởi nếu không thì cô không còn ngồi đây mà là ngồi ở trong tù!”
Nàng lắc đầu:
“Ông lầm to! Giả dụ như tôi muốn giết Davis đi nữa… Không lẽ tôi thu xếp để cho cái xác của hắn xuất hiện trong buổi trình diễn đầu tiên của tôi à? Ông thử nghĩ đi, điều đó chỉ làm hại cho sự nghiệp diễn viên của tôi mà thôi! Có thể nào lại như thế…”
Tôi đưa tay ngăn không để nàng nói tiếp:
“Đây chính là điểm khôn khéo nhất của cô. Như tôi đã nói, tôi không chắc rằng sự việc đã diễn tiến đúng theo cách thức đó nhưng theo tôi nghĩ thì trong khi tìm cách loại bỏ Davis ra khỏi cái cõi trần này, cô thừa hiểu rằng cô sẽ không tránh được sự nghi ngờ của cảnh sát bởi cô là người vợ trước đây của Davis. Vì thế, cần có một điều gì đó để chứng tỏ rằng cô không hề can dự đến vụ án và cô chỉ là nạn nhân của một âm mưu đen tối nhằm phá hỏng sự nghiệp của cô.”
Nàng thốt lên nho nhỏ:
“Không. Không thể như thế được. Không, không, không…”
“Vì thế cô đã ra lệnh cho anh chàng tóc dài ban nãy mang hai cái xác đến đài truyền hình. Cô là người biết rõ những ngõ ngách cũng như hệ thống studio ở đây. Vì thế có thể cô là người đã chỉ bảo hắn nơi đặt xác và cách thức để ra vào đài truyền hình mà không bị bắt gặp. Chính cô đã dặn hắn đặt xác của Davis trong quan tài ở phòng thâu hình như thế. Khi bị cảnh sát hỏi han, cô sẽ nức nở khóc và cho biết đây là một scandal nhằm phá hỏng sự nghiệp diễn viên của cô. Và không một ai có thể ngờ rằng chính cô là người đã đạo diễn mọi chuyện.”
Nàng nghẹn ngào thốt lên:
“Ông sai rồi!”
“Riêng tôi, tôi dứt khoát tin rằng sự việc đã xảy ra như thế. Dẫu sao, tôi cần phải chứng minh nó. Tôi cần phải làm rõ sự việc và nếu tôi thành công thì lúc đó cô và John khó lòng thoát khỏi án tử hình!”
Run rẩy, Pénélope chậm rãi đứng dậy. Tôi nhìn theo trong khi nàng đi về phía quầy rượu. Nàng rót đầy một ly whisky và uống cạn trong ba hơi. Lúc này tôi thấy nàng lại rung lên bần bật từng cơn.
Tôi hỏi:
“John Kẻ Đưa Tin hiện ở đâu? Có có thể cho tôi biết được chứ?”
Nàng thở dài thườn thượt:
“Hắn mướn nhà ở Hillside, vùng ngoại ô, số 78 phố Stanwell.” Và nàng cũng cho tôi biết số điện thoại của hắn.
Để đáp lại lòng tốt của nàng, tôi nói:
“Tôi hy vọng rằng cô không lừa tôi bởi nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ dành cho cô một xà lim tương tự như thứ được dành cho John.”
Nàng lại thở dài và điều này càng làm cho chiếc áo veston của nàng nâng lên. Rồi nàng đưa khăn chậm mắt để làm vơi đi cái lối trang điểm quá ư Á Đông của nàng. Nàng mỉm cười nhìn tôi.
Nàng chầm chậm bước về phía tôi, uốn éo tấm thân, điều mà trước đây tôi chưa từng thấy ở nàng. Khi đến bên tôi, nàng đưa tay nắm lấy hai vai tôi, thật mạnh, và nói giọng khàn khàn:
“Anh quả là một tên cớm khá tài ba. Em thích được làm bạn với anh. Nhưng có điều là anh phải tin em” em thề là em đã nói sự thật!
Buông vai tôi ra, nàng vội vã cởi bỏ chiếc quần bó sát bằng một dáng điệu thật duyên dáng. Tiếp đến là chiếc áo veston; nàng vứt nó lên đi văng.
Bây giờ, nàng đang đứng trước mặt tôi, chỉ vỏn vẹn với áo nịt ngực màu trắng và một chiếc quần lót nhỏ nhắn.
Tôi chưng hửng:
“Phải chăng tôi đang mơ?”
Nàng vẫn mỉm cười
“Thế này thì anh đã tin em chưa?”
Nàng thì thầm hỏi. Và quay lưng về phía tôi.
“Anh cởi hộ giùm em đi!”
Tôi dùng ngón trỏ vuốt dọc sống lưng nàng và dừng lại ở đốt xương cuối. Điều này làm Pénélope nhẩy nhổm.
Tôi hỏi:
“Cái trò này nghĩa là thế nào? Phải chăng đây là chiêu cuối cùng của cô?”
Nàng nói, giọng run run:
“Vậy là anh không muốn cởi hộ em?”
“Đây chính là chuyện làm điên đầu thế giới và con người cứ thế mà quay cuồng… Nhưng có điều là vào lúc này, tôi không muốn mình phải bị quay cuồng.”
Nói xong, tôi bước về phía cửa và, trước khi mở cửa ra, tôi quay lại nhìn nàng. Pénélope vẫn đứng yên ở đó, nàng đang nức nở khóc. Giờ đây khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng trông không còn vẻ gì là phương Đông nữa.
Tôi dịu dàng nói:
“Hãy mặc đồ vào đi Pénélope ạ, nếu không cô sẽ bị cảm lạnh đấy…”
Tôi bước vào thang máy để xuống nhà, cố tìm lại sự bình yên trong tâm trí. Có lẽ đây là một buổi tối đầy sinh động… và hẳn tôi đã tìm lại được sự thanh thản nếu tôi có thể xua đi cái hình ảnh của chiếc móng ngựa đã được John bẻ thẳng một cách dễ dàng…