Pénélope Calthorpe ngụ tại Starlight Hotel. Tôi bước vào phòng tiếp tân để hỏi số phòng của nàng. Hẳn nhiên một người giàu có như cô ta thì không mướn một căn phòng mà là cả một căn hộ với nhiều phòng liền nhau.
Nhân viên tiếp tân trả lời tôi bằng một giọng dứt khoát:
“Thưa trung úy, tôi rất tiếc nhưng cô Calthorpe đã dặn là không tiếp ai cả. Cô đã nói rõ là không muốn bị ai quấy rầy; cô không muốn gặp ai và cũng không muốn trả lời điện thoại cho bất cứ ai. Cô muốn được nghỉ ngơi.”
Tôi nói, không chút nao núng:
“Mỗi con tim đều có chuyện riêng tư cũng như mỗi cuộc đời đều có những tội lỗi của nó. Còn anh, anh vẫn dứt khoát như thế à?”
Bằng một giọng cương quyết hơn, gã nhân viên tiếp tân nhắc lại:
“Rất tiếc, nhưng tôi buộc lòng phải tuân theo lời dặn của khách.”
“Được, thế thì anh hãy giữ vững lập trường đi.”
Gã bắt đầu một điệp khúc can gián gì đó nhưng nói không ra lời nên tôi nghe gã rúc lên như một con gà Tây và thế là chuông điện thoại reo lên, đưa gã thoát khỏi một tình huống khó xử. Tôi thấy gã nhấc máy với một vẻ nhẹ nhõm cực kỳ và thế là tôi rời quầy tiếp tân để bước vào thang máy và lên đến tầng thứ mười. Tôi gõ nhẹ ba tiếng vào cửa căn hộ rồi chờ một lúc, thấy không kết quả, tôi nắm hai tay lại và dộng ình ình cùng lúc với tiếng đạp chân phụ họa.
Khi tôi tính chuyển sang một nhịp điệu nhanh và điên loạn hơn thì cánh cửa đột ngột mở ra và Pénélope Calthorpe xuất hiện nơi ngưỡng cửa, miệng há hốc:
“Trời! Tôi tưởng là nhà cháy rồi chứ!”
Tôi hỏi, lòng đầy hy vọng:
“Cô còn nhớ tôi không? Tôi là trung úy Wheeler, trợ lý của cảnh sát trưởng.”
Nàng gật đầu:
“Vâng, tôi không quên được anh sau cái Festival va đập ấy. Bây giờ tôi đang ngủ thì…”
“Tôi thấy cô là tôi cũng đủ hiểu…”
Và thật sự thì tôi đang trông thấy nhiều điều nơi nàng. Nàng chải tóc theo kiểu phương Đông với một làn kẽ ở giữa và đôi mắt nàng được vẽ xếch lên khi cho ta lầm tưởng như một trái hạnh nhân chẻ đôi. Mái tóc hung bốc lửa đó trông không hợp với lối trang điểm này nhưng dẫu sao, với một người quá đầy đủ như Pénélope thì còn đòi hỏi gì hơn.
Bộ đồ ngủ bằng lụa trắng cắt theo kiểu Á Đông kín đáo phô bày những đường nét khêu gợi của nàng, ở trên bờ vai phải của áo có thêu những hình nhân nho nhỏ màu thiên thanh đang đổ về phía ngực trái của nàng trông tựa như một chiếc đèn kéo quân và khiến cho người ta mơ tưởng đến một giấc ngủ đầy những mộng mị thần tiên.
Nàng nhìn tôi và hỏi với vẻ bực tức:
“Bây giờ ông muốn gì đây?”
“Bộ cô không nhớ bất cứ điều gì của ngày hôm qua cả à? Một khi cô đánh rơi một vật gì đó, hẳn cô không nhớ để mà lượm nó lên? Một khi bước ra phố, chắc cần phải có một cơn gió thổi váy cô lên cô mới nhớ ra rằng mình đã quên mặc quần lót? Vậy thì phương pháp luyện trí nhớ Wheeler sẽ giúp cô, qua mười bài học, nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong đời, kể cả từ lúc mới sinh ra cho đến tiền kiếp.”
“Chắc trung úy điên rồi! Trí nhớ của tôi hoàn toàn tốt mà!”
Tôi ngao ngán hỏi ngay:
“Vậy thì tại sao khi trông thấy người chết sờ sờ trước mắt, cô không nhận ra đó là người chồng cũ của cô?”
Mặt Pénélope sa sầm hẳn. Nàng nói:
“Tôi thấy tốt hơn trung úy nên vào nhà đi!”
Tôi theo Pénélope vào phòng khách và lịch sự đứng đó để chờ nàng ta thắp một điếu thuốc. Hút xong hơi thuốc, nàng ra dấu cho tôi ngồi và nàng đến ngồi xuống ở chiếc ghế đối diện tôi. Nàng hít một hơi thuốc dài. Có bao giờ bạn trông thấy những hình nhân của một chiếc đèn kéo quân nhảy điệu rock chưa? Nếu trông thấy… chắc bạn phải bị thu hút lắm bởi chúng trông rất hấp dẫn.
Cuối cùng Pénélope nói, giọng thật nhỏ:
“Trung úy không nên trách cứ tôi về chuyện đó. Chúng tôi đã xa nhau từ sáu tháng nay, kể từ khi ly dị, và khi trông thấy ảnh như thế thì tôi quá đỗi ngạc nhiên. Trung úy hiểu cho, khi tôi đậy nắp quan tài và trông thấy Howard nằm đó… chết rồi… thì tôi…”
“Làm sao cô biết là Howard David đã chết?”
Pénélope vội vã giải thích:
“Khi trông thấy cái lỗ thủng ở ngực là tôi nghĩ ngay rằng anh đã chết. Hơn nữa, anh không còn thở… Trung úy hiểu cho, điều này đã khiến tôi quá kinh ngạc đến nỗi…”
Tôi nói tiếp vào:
“Mất cả trí nhớ.”
Tôi giữ một vẻ thương cảm, như thể tôi là một người bạn đến để chia buồn trong lúc tang gia bối rối.
“Và cô đã mất trí nhớ như thế trong bao lâu?”
Với một vẻ cương nghị, nàng đáp:
“Tôi không hề nói là tôi bị mất trí nhớ. Chỉ có trung úy mới nói như thế! Tôi chỉ biết rằng tôi đã rơi vào một trạng thái khiến cho đầu óc tê cóng, không suy nghĩ gì được… Mọi việc cứ rối tung trong đầu…”
Tôi gật đầu ngao ngán:
“Này Pénélope, không lẽ cô chỉ biết kể cho tôi nghe toàn những điều như thế? Hãy cho tôi biết một điều gì đi chứ!”
“Sao ạ?”
“Cô hãy giải thích cho tôi hiểu tại sao cô làm ra vẻ như không nhận ra người chồng trước đây của cô.”
Nàng vội vã dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy và đến bên cửa sổ.
Một lúc sau nàng nói, vẫn không ngoái cổ nhìn tôi:
“Đúng, sở dĩ như thế là vì tôi sợ câu chuyện sẽ trở nên rùm beng. Tôi vốn sợ scandal, thế thôi!”
“Cô mà sợ scandal à?”
Nàng quay phắt lại, lớn tiếng:
“Trung úy không thể hiểu được đâu!”
Đôi mắt nàng lóe sáng đến nỗi tôi tưởng mái tóc hung đỏ của nàng chực bốc lửa. Nàng tiếp:
“Đối với bọn nhà báo thì tôi là một cô gái của gia đình Calthorpe, một người có quá nhiều tiền của và không hề biết sợ tai tiếng. Nhưng nếu họ biết rằng trong buổi đầu tiên này tôi đã diễn xuất trước cái xác của người chồng cũ, thì sự nghiệp diễn viên truyền hình của tôi coi như tiêu tùng!”
Tôi hoài nghi hỏi:
“Tại sao?”
“Trung úy có tin hay không thì tùy, nhưng các nhà giám đốc truyền hình đều tôn trọng những nguyên tắc làm việc và rất sợ sự dòm ngó của báo chí. Chuyện cái xác của Davis trong một chương trình như thế là điều sẽ gây sôi nổi với những người nhạy cảm!”
“Theo tôi biết thì cô là một trong mười người đàn bà giàu nhất Hoa Kỳ. Đối với cô, có được diễn xuất ở truyền hình hay không thì chẳng có gì là quan trọng. Vậy, tại sao cô lại quá tha thiết như thế?”
Nàng hung hăng thốt lên:
“Bởi vì đó là cơ may của đời tôi! Nếu Bruno và tôi có thể thu hút khán giả qua một hệ thống truyền hình địa phương thì rất nhiều hy vọng là tụi tôi sẽ được tuyển chọn bởi những hệ thống truyền hình nổi tiếng. Và như thế là lừng danh!”
Nàng chua chát giải thích:
“Nhưng tôi muốn chứng tỏ rằng tôi có thể thành công bằng chính sức mình chứ không dựa vào tài sản sẵn có.”
“Cô muốn chứng tỏ điều đó với một riêng ai hay với mọi người?”
“Ồ, tôi chỉ muốn chứng tỏ với riêng một người. Bây giờ chắc trung úy đã hiểu tại sao tôi muốn né tránh chuyện trông thấy Davis trong quan tài rồi chứ?”
Tôi thú nhận:
“Không, tôi không thể hiểu được. Vậy theo cô, kẻ sát nhân là ai?”
Pénélope lắc đầu:
“Ồ, làm sao tôi biết được chứ?”
“Tại sao ông chồng cũ của cô bị sát hại?”
“Tôi không hiểu nữa… Rất có thể là Prudence đã cho người giết Howard Davis và đặt xác của anh ấy vào trong quan tài để ngăn trở tôi trong lãnh vực truyền hình. Nếu thật sự là như thế thì tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên!”
“Cô muốn nói cô Prudence Calthorpe à?”
“Vâng, người chị song sanh của tôi. Tôi và chị ấy hoàn khác hẳn nhau.”
“Lúc nãy cô có nói rằng từ sáu tháng nay, nghĩa là sau ngày ly dị, cô không còn gặp lại Davis?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì sau khi ly dị, cô có trợ cấp cho ông ấy chút đỉnh để sinh sống? Nếu tôi không lầm thì lúc này, trong giới thượng lưu, các bà giàu có vốn có thói quen trợ cấp cho quí ông sa cơ thất thế.”
Pénélope tuyên bố với một vẻ cực kỳ mãn nguyện:
“Riêng tôi thì không trợ cấp gì hết. Một xu tôi cũng không muốn cho hắn ta!”
Tôi thảm hại thốt lên:
“Ồ! Tôi không ngờ sự thể là vậy, thế mà tôi tưởng là cô có thể nắm rõ nguyên nhân của vụ án… Thưa cô, bây giờ tôi có thể gặp chị Prudence của cô ở đâu?”
“A, ông hãy lên đến tận trên cùng. Chị ấy mướn căn hộ nhìn ra sân thượng của khách sạn này! Ông biết không, tôi chỉ đến đây trễ có ba phút vậy mà chị ấy đã dành mất!”
“Bây giờ tôi có thể lên gặp cô Prudence được chứ?”
“Trung úy nói nghe phải đấy. Như thế, tôi có thể tìm lại giấc ngủ mà lúc nãy đã bị quấy rầy.”
“Vâng, cô có thể lại tiếp tục yên giấc bởi ngay cả tôi, khi trông thấy những hình nhân thêu trên áo cô, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ nữa.”
Tôi đứng dậy và bước về phía cửa rồi, trước khi chực mở, tôi quay lại nói:
“Cô có quan hệ ra sao với Bruno?”
“Chúng tôi là bạn đồng nghiệp, chỉ thế thôi. Sở thích riêng của Bruno là cây kiểng lùn và vườn Nhật Bản. So với những thú vui chơi của tôi thì ông ấy quá hiền hòa…”
“Vâng, tôi chỉ biết tin cô vậy. Thưa cô, có phải căn hộ nhìn ra sân thượng như ban nãy cô nói?”
“Đúng, nhưng trung úy nên thận trọng nhé! Biết đâu Prudence lại muốn bổ sung trung úy vào bộ sưu tập của chị ấy.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Bộ sưu tập gì?”
“Rồi trung úy sẽ thấy…”
Trên một bệ cao đặt gần cửa là một pho tượng bằng cổ đồng. Tôi dừng lại và đưa tay sờ nhẹ vào tà áo của pho tượng.
Tôi nói với Pénélope trước khi bước ra cửa:
“Thôi chào, hẹn gặp lại sau nhé!”
Tôi bước ra và đi dọc hành lang để về phía thang máy. Ba mươi giây sau, tôi đã đứng trước căn hộ nhìn ra sân thượng. Với cánh cửa có gắn một chiếc búa gỗ mỏng manh, nhí nhảnh. Cửa mở ra ngay khi tôi vừa gõ và trước mặt tôi là một cô tóc nâu thật hấp dẫn.
Tôi nói:
“Hình như tôi đã gặp cô ở một nơi nào đó rồi thì phải.”
Đôi môi khêu gợi của nàng gợi cho tôi một nụ cười nửa chanh cốm nửa táo ngọt.
Nàng đáp bằng một giọng the thé:
“Với cái lối nhập đề lạ lùng như ông thì tôi chẳng hiểu ông có thể rao bán thứ gì trên đời này… Chắc ông muốn rao bán thứ gì trên đời này… Chắc ông muốn rao bán dây giày?”
Bỗng chốc, đèn được thắp sáng:
“À! Tôi nhớ ra rồi. Cô chính là cô tóc nâu hấp dẫn mà đêm qua tôi đã trông thấy nhí nhố ở trong đám người coi ké ở studio truyền hình. Thế ra cô là Prudence Calthorpe!”
“Có thể là vậy đó… Cảm ơn ông, tôi không cần mua gì cả.”
Tôi nói ngay để tự giới thiệu:
“Tôi là trung úy Wheeler, trợ lý của ngài cảnh sát trưởng.”
“Vâng, xin chúc ông được nhiều hạnh phúc. Tiện đây tôi khuyên ông một điều là chớ có đi mưa đi nắng bởi một người xanh xao thiếu máu như ông thì dễ mắc bệnh lắm. Thôi nhé!”
Prudence toan đóng cửa nhưng tôi cố thu hết can đảm và đưa chân chặn cánh cửa lại.
Nàng nhún vai:
“Được, vậy là ông đã thắng cuộc.”
Tôi theo nàng vào bên trong. Nàng dừng lại trước một quầy rượu với đủ mọi loại rượu.
“Trung úy uống chút rượu nhé?”
Tôi chăm chú nhìn trong khi nàng rót rượu vào ly. Mái tóc nàng xõa xuống theo từng lọn dịu dàng bên trên hai tai; nàng có một khuôn mặt thông minh nếu không muốn nói là đẹp và đôi mắt màu xanh lục lạnh lùng tương phản hẳn với đường nét dịu ngọt của đôi môi mọng. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen bên trên một chiếc quần trắng bó sát. Nàng cũng đẹp tương tự như Pénélope hoặc có phần hơn là đằng khác. Dưới chiếc áo lụa đen, bộ ngực no tròn của nàng trông như thách thức và tôi thầm nghĩ mình không có lý do gì để mà tỏ ra nghiêm nghị quá đáng…
Tôi ôn tồn nói:
“Tôi vừa nói chuyện với Pénélope xong.”
“Và cô ấy không nói tốt về tôi chút nào!” nàng đáp, mặt vẫn lạnh lùng. -Trung úy vui lòng ngồi chứ? Ở đi văng kia kìa. Tôi sẽ mang rượu đến và tôi rất mong trung úy vui lòng mang tấm thân quí hiếm của trung úy đến ngồi đó đi.
Chúng tôi ngồi xuống nơi đi văng, ly rượu trong tay.
Prudence mở đầu câu chuyện:
“Trung úy đừng nói gì hết nhé, để tôi thử đoán xem sao… Nào… có phải trung úy đến đây để xét hỏi tôi và buộc tôi phải khai báo về những điều có liên quan đến nạn nhân. Câu thứ nhất mà trung úy sẽ hỏi là: cô có quen biết với nạn nhân?” Nàng cười rộng miệng. “Thì đương nhiên rồi! Đó là ông chồng của Pénélope, một gã tội nghiệp tên là Howard Davis chuyên hoạt động trong hai lãnh vực: quần vợt và đeo đuổi các bà các cô thiếu trí tuệ, giàu có như cô em dịu hiền của tôi. Hẳn trung úy thắc mắc tại sao tối hôm qua tôi không nói cho trung úy biết điều đó? Thưa, tại vì trung úy đã không hỏi han gì tôi!”
Tôi nói ngay:
“Và tại sao tối hôm nay cô lại biết rằng tôi sẽ hỏi cô như thế?”
“Thưa, đó là trực giác của phụ nữ… Dẫu sao, nếu đọc báo sáng nay thì ông sẽ rõ.”
“Theo tôi biết thì báo sáng nay chưa ra. Vậy điều gì đã khiến cho cô nói thế?”
Nàng uể oải mỉm cười:
“Thì cũng vẫn là trực giác của phụ nữ… Vả lại, tôi có gọi điện cho các nhà báo để cho họ một số tin tức…”
Tôi nhâm nhi ly whisky:
“Tôi mong cô thứ lỗi cho nếu tôi có lỡ ăn nói không được lịch sự nhưng xin cô hiểu cho là Howard đã bị sát hại và tôi là một nhân viên cảnh sát. Cô có thể phải gánh lấy nhiều rắc rối vì có những hành vi như vừa kể.”
“Thưa trung úy, như thế là ông bắt đầu hù dọa tôi rồi đấy… Vậy thì, ông sẽ làm gì tôi nào? Ông sẽ còng tay tôi và giải tôi về sở, nựng tôi bằng những cú đấm đá và làm cho khuôn mặt tôi méo xẹo, hết cười nổi?”
“Như cô đã biết, đó là chuyện không vui chút nào…”
Nàng nhướng mắt:
“Có thể là vui lắm chứ… nếu các ông không để lại một vết bầm tím nào trên thân thể tôi!”
Tôi uống thêm một ngụm whisky và đăm chiêu nhìn Prudence.
“Tôi đã nghe thiên hạ nói nhiều về chị em nhà Calthorpe nhưng tôi chưa từng được gặp họ. Cô có thể cho tôi biết về họ được chứ?”
“Thì ông vừa có dịp làm quen với Pénélope rồi đấy. Cô ấy đã cởi quần áo cho ông xem chưa?”
“Tôi chưa có được cái may mắn đó…” Tôi lặng im và ngẫm nghĩ một lúc. “Tôi chắc rằng tôi sẽ không thể nào nhìn trộm được!”
Nàng nói với giọng giễu cợt:
“Thế thì hẳn ông chưa ở quá lâu trong phòng cô ấy. Cái đam mê của Pénélope là uống rượu, lái xe thật nhanh và chạy đuổi theo những anh chàng điển trai. Vào lúc này, cô ấy đã chuyển sang đam mê tất cả những thứ gì thuộc về Phương Đông. Sở dĩ Pénélope không lưu tâm đến trung úy là có lẽ bởi vì trung úy không thuộc vào hạng đó…”
Tôi ngắt ngang:
“Bây giờ chúng ta hãy trở lại chuyện chị em nhà Calthorpe, cô đồng ý chứ?”
Nàng gật đầu:
“Cách đây một năm, cha chúng tôi qua đời nên sau đó tôi và Pénélope cùng chia nhau tài sản của ông. Pénélope là một đứa ngu xuẩn, luôn trông ngóng được trở thành một diễn viên kịch nghệ tuy không chút năng khiếu nào trong lãnh vực này. Suốt đời, cô ấy chỉ đeo đuổi những chuyện tầm bậy, vô tích sự và điều duy nhất mà tôi thấy nàng có vẻ sáng suốt đó là biết nghe theo lời khuyên bảo để loại bỏ Howard Davis mà không phải tổn hao gì. Và cô ấy đã thành công trong vụ này!”
“Đó là chuyện cô Pénélope. Còn cô Prudence thì sao?”
Nàng mỉm cười:
“Chuyện đó trung úy hãy hỏi Pénélope! Như thế trung úy sẽ có được một nhận xét khách quan hơn…”
“Theo như cô Pénélope cho biết thì kể từ khi ly dị, cô ấy không hề gặp lại Davis? Còn phần cô thì sao, cô Prudence?”
“Tôi cũng thế, tôi vốn không ưa Davis. Theo như Pénélope tâm sự thì Davis tuy có thể làm mưa làm gió trên sân quần vợt, nhưng trên giường thì rất tệ…”
Tôi hỏi ngay:
“Theo cô nghĩ thì liệu có ai thù hận Howard Davis đến nỗi phải ra tay sát hại ông ta?”
Prudence nói không chút cân nhắc:
“Theo tôi thì người đó có thể là Pénélope. Cô ấy khá ngu ngốc để làm một điều như thế! Ngoài cô ấy ra thì chắc chẳng có ai bởi những hạng như Davis thì đầy rẫy trên đời này và không ai dại gì mà dây dưa cho nó phiền.”
Tôi hỏi, giọng trang nghiêm:
“Cô cho phép tôi ghi ý kiến này vào sổ tay nhé? Tôi vốn thích những suy tưởng mang tính triết học…”
Nàng lắc đầu và lạnh lùng nói:
“Thưa trung úy, bây giờ trung úy thấy như thế là đã đủ chưa? Trung úy đã hài lòng để ra về chưa? Ly rượu của trung úy đã cạn và tôi thì không muốn mời ông thêm một ly nào nữa. Ngoài ra, sự hiện diện của ông ở đây bắt đầu làm cho tôi cảm thấy phiền hà.”
Tôi lễ phép gật đầu:
“Vâng, tôi là người không quen bị xát muối vào mặt. Thưa cô, tôi đi đây.”
Tôi đứng dậy và nhìn Prudence bằng một ánh mắt đầy luyến tiếc: mối quan hệ tốt đẹp với chị em nhà Calthorpe! Tôi không được may mắn trông thấy Pénélope cởi bỏ quần áo và riêng cô, thì tôi không được hân hạnh cô cho xem qua bộ sưu tập nghệ thuật phẩm của cô.
Đôi mắt Prudence ngời sáng thích thú:
“Chắc Pénélope đã nói cho ông về điều đó chứ gì? Ngoài ra cô ta còn nói gì nữa?”
Tôi lắc đầu:
“Không, Pénélope chỉ khuyên tôi là nên thận trọng nếu không tôi sẽ trở thành một thứ sưu tập phẩm của cô. Nàng chỉ nói thế thôi và không giải thích gì thêm. Vậy phải chăng cô sưu tập đàn ông? Hẳn cô cũng như những tay đam mê săn bắn là nhồi rơm đầu của bọn đàn ông và treo lên tường để xem cho vui?”
Nàng bật cười:
“Ồ, nếu thế thì tôi phải mướn cả một khu rộng lớn cỡ nhà hòa nhạc New York mới chứa hết. Không phải thế đâu trung úy ạ! Bộ sưu tập của tôi lý thú hơn nhiều. Đương nhiên, khi tôi đi đây đó như thế này thì tôi chỉ mang theo một vài món đặc trưng thôi. Trung úy muốn xem qua không?”
“Vâng, rất hân hạnh! Từ lâu tôi vẫn thắc mắc chẳng hiểu những người cực giàu có đã làm gì với tiền bạc của họ, nếu họ không dùng tiền để đe dọa hay mua chuộc những người quanh họ!”
Prudence Calthorpe đưa tôi vào phòng trong. Căn phòng này được trang trí tương tự như hàng triệu căn phòng khách sạn có trên đất Mỹ này. Tuy nhiên, vì đây là một căn hộ nhìn ra sân thượng nên bàn ghế trông có vẻ chắc chắn và phù hợp với khung cảnh thiên nhiên hơn, vả lại nơi đây cũng mang đôi chút dấu ấn của chủ nhân hiện nay của nó.
Vứt bừa trên một chiếc gối kê là một chiếc quần lót bằng ren đen và dưới chân giường là chiếc khăn quàng bằng lông chồn vizon xanh tuyệt đẹp quấn quanh một chiếc sọ người trông kinh khiếp.
Trên chiếc tủ com mốt là bốn cái đầu thu gọn theo bí quyết của thổ dân Jivaros. Trông thấy những bộ mặt nhăn nhúm kinh dị đó, người ta không tránh khỏi phải rùng mình khi nghĩ rằng đây là những oan hồn trở về để đòi nợ chúng sinh. Cạnh bốn cái đầu này là một viên gạch vữa bên trên có ghi một dấu thập màu đỏ son đã nhạt phai với bên trên là một con trăng lưỡi liềm.
Trên tất cả những thứ đó là bàn tay của một xác ướp trông tựa như một bàn chân thú đang giương vuốt ve bấu lấy một chiếc áo đầm bằng sa tanh lốm đốm bẩn.
Prudence hỏi:
“Ông nghĩ sao về những báu vật nho nhỏ này của tôi?”
Tôi thắc mắc:
“Cô mua những thứ này ở đâu? Có phải trong một cửa tiệm bán đồ kịch nghệ ở Broadway?”
Đôi má nàng hơi ửng đỏ:
“Đây thật sự là những cái đầu, tương tự như cái đầu của trung úy vậy, nhưng có điều là chúng đã được thu gọn! Cái sọ kia là của một phụ nữ tên là Mary Miles, bị thiêu sống vì tội phù thủy ở New England vào năm 1692. Bàn tay xác ướp này là của Lizzie Borden, một phụ nữ giết người khét tiếng và những dấu bẩn trên chiếc áo đó đích thực là máu người, bởi tôi đã cho kiểm nghiệm… (Nàng lặng im một hồi rồi nói với vẻ trầm tư). Hiển nhiên người bán chiếc áo này cho tôi không thể bảo đảm rằng đó đích thực là máu của Lizzie…”
Tôi vẫn chưa hết thắc mắc.
“Thế còn viên gạch với dấu hiệu “Thượng Đế Phù Hộ Chúng Ta”?”
Prudence tỏ vẻ đôi chút ngạc nhiên:
“Trung úy tài thật! Tôi không ngờ trung úy biết cái dấu hiệu đó.”
“Tôi đã làm việc ba năm ở London trong ngành tình báo quân đội, và trước khi chấm dứt chiến tranh tại thành phố Berlin, tôi đã có dịp trông thấy cái dấu này được ghi trên những bức tường đổ nát. Nếu tôi không lầm thì dấu hiệu này đã xuất hiện từ trước khi có đạo Ki Tô.”
“Còn viên gạch đó cũng thế, nó là một thứ khá cổ xưa đấy trung úy. Tôi mua nó từ London. Cái chữ thập này được ghi trong thời Trung cổ, khi trận dịch hạch đang hoành hành khắp nơi.”
“Cô còn một báu vật nào để cho tôi xem nữa không?”
Nàng lắc đầu:
“Vì không muốn mang theo nhiều hành lý trong khi du lịch nên tôi chỉ chọn những sưu tập phẩm ưa thích nhất mà thôi. Bộ trung úy không thấy đây là những chiếc đầu tuyệt đẹp sao? Tôi đặt tên cho chúng là Am, Stram, Gram và Ratatam.”
“Thế thì ban đêm cô không sợ à? Hay phải chăng cô đang tập tễnh chơi trò phù thủy?”
Nàng nói, mặt trang nghiêm:
“Tôi không hề tập tễnh làm phù thủy. Có điều là tôi cá tánh vốn ưa thích những gì ma quái… Theo tôi nghĩ thì chắc đây cũng là do huyết thống. Tôi thì sưu tập những thứ quái quỉ này trong khi Pénélope thì gom góp những thứ kỳ quái như Howard Davis.”
Tôi thắp một điếu thuốc và đưa mắt nhìn quanh phòng:
“Thế còn cái quần lót màu đen kia? Nó có thuộc vào bộ sưu tập quái quỉ của cô không?”
Nàng đáp trả bằng một giọng thẳng thừng:
“Không, đó là một món đồ hoàn toàn mang tính dâm đãng, nếu tôi xét theo cái điệu bộ ham hố của trung úy! Và bây giờ, tôi yêu cầu trung úy để cho tôi được yên.”
“Vâng, nếu thế cô có thể giúp tôi hóa thân được không? Như thế tôi khỏi phải đi thang máy mệt xác.”
Prudence Calthorpe nhìn tôi một hồi từ đầu đến chân với vẻ nghĩ ngợi. Một lần nữa tôi thấy trong đáy mắt màu xanh lục của nàng lóe lên một chút ánh sáng lạ lùng.
Một lúc sau, nàng nói nho nhỏ:
“Trung úy hãy trở lại đây vào mười một giờ tối nay để tôi xem có thể giúp được gì cho trung úy không…”