Chúng đại phu nghe xong cười lớn, Yến Anh lại nói:
- Hôm nay đi săn, lão phu chỉ làm khán giả, haha....Đợi chư quân đi săn được cầm thú trở về, chúng ta sẽ nướng thịt uống rượu tại nơi này, lúc đó lại cùng chúng đại phu uống rượu chúc vui, đến tận cùng vui sướng.
Chúng đại phu cười lên ầm ầm, rồi lĩnh mệnh, cầm đầu gia tướng nhà mình, đánh xe ngựa xuống vùng thảo nguyên hoang dã dưới núi. Mấy đại phu đang toan tính âm mưu Cao Thị, Quốc Thị trước khi đi còn khẽ quét mắt nhìn về phía Điền Khất, Điền Khất hiểu ý, hướng về phía họ vuốt cằm ra hiệu, đám Cao Chiêu Tử khẽ mỉm cười, ai nấy đem theo binh mã bản bộ rời đi.
Thấy xe ngựa của họ đã đi xa dần, trên mặt Điền Khất bỗng nhiên vụt qua một nụ cười âm hiểm.
Điền Khất vốn là địch nhân với hai nhà Quốc, Cao, thậm chí với cả hai nhà Bảo, Loan hai vị trung khanh, đến nay lại hóa thù thành bạn hợp tác cùng đối phó với Yến Anh, lại còn muốn hắn làm chủ chuyện này, kỳ thực có chút muốn hắn đứng đầu chịu trận, lộ rõ ý đồ bên trong nội tâm. Điền Khất cũng hiểu rõ điều này, sở dĩ không chút do dự, vui vẻ lĩnh lệnh, là vì hắn tin tưởng một điều rằng, "Chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi."
Lưu ở bên cạnh Yến Anh, còn có một vị đại phu, tên là Lê Chử, Lê Chử khoảng hơn ba mươi tuổi, da trắng, bộ râu tinh mỹ, dáng người to lớn, chính là một mỹ nam tử phong độ nho nhã. Hắn là người cai quản thành Lâm Truy, nắm giữ quân thủ thành trong ngoài, là một đại phu có chức trách rất nặng nề trong đô thành. Hôm nay quý nhân xuất thành quá nhiều, hắn lo ngại xảy ra sơ suất gì, cho nên đích thân điều binh tới bảo vệ, nhìn thấy Điền Khất không tham gia cuộc đi săn, hắn liền đi tới cười nói:
- Điền đại nhân, Lê Chử được nghe nói về tài bắn cung tuyệt đỉnh của đại phu đã lâu, tại sao ngài không xuất thủ cho mọi người được mở rộng tầm mắt?"
Điền Khất tuy là thượng khanh, nhưng đối với hắn lại không hề có một chút kiêu căng, nghe hắn hỏi vậy liền chắp tay cười nói:
- Lê đại phu quá lời rồi, tiễn thuật của Điền Khất rất vụng về, kỳ thực không dám để người ta thấy, vả lại, Điền Khất thường ngày sống trong phong ấp nhà mình, không thường qua lại chốn kinh thành, rất khó có cơ hội được bái kiến Yến tướng môn hạ, thật khó có được cơ hội tốt như hôm nay, Điền Khất muốn đàm luận với Yến tướng một phen, thỉnh giáo học vấn.
Lê Chử vuốt cằm cười nói:
- Nếu vậy, Lê Chử không quấy rầy đại phu nữa, chư vị đại phu xuất thành ngao du săn bắn, Lê Chử có trách nhiệm đi theo hộ vệ, nên phải đi an bài phòng ngự một chút, cáo từ!
Điền Khất mỉm cười khách sáo, đưa mắt nhìn Lê Chử rời đi.
Vị Lê đại phu này quả thực là người học rộng tài cao, nhưng tính cách của hắn quá láu cá. Hắn qua lại thân cận với Cao Chiêu Tử - nhân vật thủ lĩnh trong các thế gia, đồng thời lại rất được thừa tướng đương triều Yến Anh trọng dụng và yêu mến. Lê Chử chưa bao giờ bộc lộ ra lập trường của mình, luôn luôn khôn khéo hành sự ở giữa hai nhân vật thế lực cực lớn đó, là một người giữ thái độ trung lập, Điền Khất cũng có đôi chút kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi).
Hai người chắp tay từ biệt, Lê Chử di chuyển chiến xa, tự mình dẫn hơn một trăm viên quan binh đi xuống dưới tuần tra khu vực săn bắn. Điền Khất thì xuống xe đi tới trước xe ngựa của Yến Anh, trò chuyện với hắn vài câu, rồi được Yến Anh mời lên xe, ngồi cùng Yến Anh dưới bóng râm mát của chiếc lọng che, nhìn phía đằng xa từng chiến xa đi lại rong ruổi, câu được câu không trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Đằng sau còn có một số đại phu chức danh khá thấp, bởi vì đại đa số đều khá giản dị, chỉ mang một chiếc xe chạy tới, bên mình không có các gia tướng giúp bọn hắn dồn ép con mồi, dù cho có vào được trường săn thì e rằng cũng khó có được thu hoạch gì, nên đều lười nhác không muốn đi đầu, chỉ dựng xe ở phía sau ngồi nghỉ.
Trông thấy Yến tướng và Điền thượng khanh trò chuyện với nhau vui vẻ dưới ánh nắng gay gắt, trong đám người kia có người bắt đầu nảy sinh tâm địa định nịnh nọt lấy lòng. Hắn chạy đến trước mặt Yến tướng, chắp tay hành lễ, xen ngang cuộc trò chuyện của Yến Anh và Điền Khất, cười nịnh nói:
- Yến thừa tướng, Điền đại phu, lúc này ánh nắng chói chang, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có mấy cơn gió thổi qua, nhưng e rằng cũng không đủ mát được. Sao Yến thừa tướng và Điền đại phu không lên Song Phong hiệp cốc (1) đi? Thứ nhất là nhìn xuống bên dưới có thể thưởng thức được tư thế oai hùng của các vị đại phu đang đi săn dưới núi, thứ hai là trên núi vô cùng mát mẻ, phong cảnh tươi đẹp, lát nữa đợi khi chư vị đại phu đi săn quay về, uống rượu chuyện trò, dưới bóng cây nghe tiếng nước chảy róc rách, ngắm nhìn đám mây trắng trên trời cùng phiêu bồng với thiên nhiên tươi đẹp, như vậy chẳng phải là rất tuyệt vời sao?
Điền Khất nghe xong không nhịn nổi cười nói:
- Vị đại phu này đúng là một người tao nhã, xin thứ lỗi cho Điền Khất vụng về, không biết đại phu là...
Người kia vội vàng chắp tay mỉm cười nói:
- Tại hạ là hương đại phu Mã Luân, không dám phiền Điền đại khanh phải cất tiếng hỏi.
- À.
Mắt Điền Khất sáng lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu vào đối phương, mỉm cười quay đầu lại nói với Yến Anh:
- Yến thừa tướng thấy sao ạ? Đề nghị của Mã đại phu rất hay, lát nữa chư vị đại nhân quay lại sẽ phải ngồi tại đây bày tiệc, nắng gió thiêu đốt, quả thực không phải chuyện gì nho nhã cho lắm, chỉ có điều sơn cốc trên dãy Song Phong tuy không cao lắm, nhưng độ dốc hơi lớn, Yến thừa tướng tuổi tác đã cao, như vậy.... có vẻ không thích hợp cho lắm.
Yến Anh mỉm cười suy nghĩ, vê râu cười nói:
- Không sao, cùng chư vị đại phu ăn tiệc trên núi, lên cao nhìn ngắm phong cảnh phía xa, quả thực sẽ càng thêm khoan khoái. Lão phu tuy tuổi đã già, nhưng thân thể vẫn còn rắn chắc, cho dù không lên được núi cũng có thể nhờ các dũng sĩ của ta cõng lên cũng được.
- Nếu đã vậy, Điền Khất xin nghe theo lời thừa tướng.
Điền Khất khẽ mỉm cười, chắp tay trả lời.
Lê Chử tuần tra một lượt, nhìn thấy những kẻ nhàn rỗi trong thành đến xem náo nhiệt đi theo đoàn đều an phận tụ tập lại bên bờ sông, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười đùa vui vẻ với nhau, hơn nữa cũng không có ai dám chạy vào trong khu vực đi săn quấy rầy các quý nhân. Vả lại sĩ tốt của hắn cũng đã tản ra đi tuần xung quanh khu vực săn bắn, bảo vệ cho các vị đại phu ở trong trường săn, trên trường săn rất yên ả có trật tự, trong lòng cũng thấy yên tâm.
Khi hắn cưỡi ngựa quay lại, nhìn thấy cờ xí của Yến thừa tướng cùng Điền đại phu di chuyển, người ngựa đi lên núi Song Phong, vội vàng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo lên theo cùng, đến trước mặt hỏi, hiểu được ý tứ của Yến thừa tướng, Lê Chử cũng vội xuống ngựa, cùng hai vị đại nhân đi trên đám cỏ xanh tươi mơn mởn, đi men theo con đường lên núi Song Phong.
Đến dưới chân núi, xe ngựa không thể đi lên được nữa, Lê Chử bèn phái hai ba mươi viên sĩ tốt bản bộ đi trước mở đường, gạt bỏ cỏ dại, cành cây. Ở phía sau hai gã binh sĩ khỏe mạnh, vóc dáng vạm vỡ, trung thành hết mực trong quý phủ của Yến Anh đỡ lấy lão nhân tóc bạc phơ này, các gia tướng khác thì vây quanh lấy lão thừa tướng đã phục vụ qua ba đời quân chủ Tề quốc này, chậm rãi đi lên trên núi.
Ngọn núi này cũng không cao lắm, giữa hai ngọn núi được nối với nhau bởi một vùng sườn núi nằm giữa. Do sườn núi này hơi thấp một chút, thoạt nhìn giống như giữa lưng chừng núi hiện ra một sơn cốc, trong cốc bằng phẳng, chim kêu ríu rít, hương hoa khoe sắc, phong cảnh vô cùng thanh tao, dùng để nghỉ ngơi thì quả là một nơi lý tưởng.
Binh sĩ đi đằng trước tận tâm làm việc, trên đường quét sạch bụi gai, rồi phát quang rặng cỏ để tránh có dã thú hoặc thích khách đả thương người, có điều leo trèo suốt cả chặng đường, cũng không hề phát hiện được gì cả. Yến Anh đi được nửa đường, vịn vào một tảng đá hô hấp chậm lại, hắn nheo mắt nhìn lên ngọn núi cây cỏ um tùm phía trên, cặp lông mi trắng từ từ nhíu lại một chút, một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong đầu hắn.
Lê Chử vốn rất nhạy bén, nhìn thấy Yến Anh vịn tay vào đá nhìn khắp bốn phía, cặp lông mi trắng khẽ nhíu lại, vội vàng tiến lại gần dò hỏi:
- Yến thừa tướng, ngài có gì muốn dặn dò sao?
Ánh mắt Yến Anh lóe lên, muốn nói nhưng lại thôi, chuyển sang mỉm cười rồi nói:
- Sức khỏe của lão phu quả thực là không chịu được rồi, chúng ta nghỉ ngơi dưới tảng đá này trong chốc lát đi.
Lê Chử nghe vậy không thể không theo, vội vàng phân phó xuống dưới, các thị vệ trên dưới trái phải đều ngồi xuống tại chỗ. Nơi Yến Anh đang ngồi là một khối đá cực lớn lồi lên, phỏng chừng cả tảng đá ẩn dưới mặt đất còn lớn hơn nhiều. Tảng đá cứng rắn, phần bùn đất lộ ra bị ánh mặt trời thiêu đốt trở nên nóng bỏng, Yến Anh và Điền Khất, Lê Chử lấy tảng đá đó làm gối, tựa vào đó nghỉ ngơi.
Điền Khất thấy Yến Anh đột nhiên không đi nữa, trong lòng có chút lo lắng, nơi này vẫn chưa lọt vào vùng bố trí mai phục, đường núi chật hẹp, khó có thể tập kích, Yến Anh dừng chân tại đây, vậy thì phải làm sao? Có điều... Yến Anh nói hắn tuổi cao đi lại khó khăn, muốn nghỉ ngơi một chút, mà cũng không giống như là đã phát hiện ra điều gì đó. Bình thường thì một lão nhân gia như vậy, cho dù là có hai binh sĩ khỏe mạnh dìu đi e là cũng khó lòng nào leo nổi lên núi, hắn có thể trèo được tới đây cũng là giỏi lắm rồi, chắc là hắn chưa phát hiện ra điều gì cả.
Nghĩ như vậy, Điền Khất có chút an tâm, liền đến ngồi cạnh Yến Anh, tìm vài chủ đề nói chuyện với hắn để làm nhiễu loạn tâm trí đối phương. Đúng vào lúc này, Lê Chử đột nhiên biến sắc, bật phắt đứng dậy, hét lớn:
- Các ngươi xem, kia là cái gì?
Điền Khất giật thót mình, còn tưởng rằng bị hắn phát hiện ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn thấy ngón tay Lê Chử chỉ xuống dưới núi, lúc này mới yên tâm. Hắn đưa mắt chăm chăm nhìn theo phía tay Lê Chử chỉ xuống, hai mắt mở to ra nhìn thật kỹ, bản thân cũng không khỏi ngây người.
Chỉ trông thấy dưới núi một người đang cưỡi ngựa phi nước đại, bụi bay đầy phía sau. Khoái mã phi được mấy trượng xa thì phía sau bụi mới nổi lên, quả thật là phóng nhanh như chớp. Ngựa chạy băng băng, tuy nhiên để có thể đạt được tốc độ như vậy, người cưỡi trên lưng ngựa tuyệt đối khó có thể ngồi một cách vững vàng được, thế nhưng người kia lại ngồi một cách vững vàng trên lưng ngựa, lên xuống đều đặn theo nhịp chạy của con ngựa, uy phong lẫm liệt, cách cưỡi ngựa như vậy quả thật là chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ngay sau đó, những sĩ tốt bao vây xung quanh trường săn phát hiện ra người này, nhất tề xông lên chặn lại. Chỉ thấy người kia lao khoái mã về phía trước, lách người né tránh những mâu nhọn lao tới, cướp lấy một cây trường mâu, khiến cho sĩ tốt cầm cây mâu đó bị ngã dúi dụi xuống đất, văng ra đến hai trượng. Sau đó mâu đã ở tay, chỉ thẳng về phía trước, như linh xà thè lưỡi, móng ngựa lướt qua, sáu bảy tên sĩ tốt đã bị đánh té nhào xuống dưới, xác người còn chưa kịp nằm xuống thì người kia đã phi ngựa chạy xa mấy trượng.
Lê Chử và Điền Khất đồng thanh kêu lên:
- Không thể như vậy được! - Vừa hét xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên sự kinh hãi và khó tin.
Hai người bọn họ đều tinh thông võ nghệ, đều đã từng cưỡi ngựa, nhưng chỉ là những lúc bốn bề yên tĩnh mới cưỡi ngựa tản bộ trong thành mà thôi, nếu tốc độ của ngựa đạt đến mức này, lưng ngựa xóc nảy như sóng triều, người trên ngựa không thể ngồi vững được; Hơn nữa, khi người ngồi trên lưng ngựa, dưới chân không có điểm tựa nào cả, căn bản là không thể dùng lực được, đừng nói là vừa rồi cướp mâu giết người, ngay cả lúc nãy khi cướp mâu đã kéo lê một hán tử nặng hơn 100 cân(=50kg) một đoạn đường hơn hai trượng, hắn ngồi trên lưng ngựa vẫn vững như Thái sơn, chỉ vậy thôi đã không thể nào làm được, vậy mà hết thảy những điều đó lại xuất hiện rõ rành rành trước mắt họ.
Khánh Kỵ chen lẫn vào trong đám người xem náo nhiệt, đảo mắt khắp nơi tìm tung tích của Lỗ quân Cơ Trù, cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy được đại kỳ của Lỗ quân. Đại kỳ của Lỗ quân thì ra chính là đại kỳ của Lỗ quốc, cờ xí rất giản dị, toàn bộ được tô nền đen, phía trên viết một chữ "Lỗ" rất to. Ở vùng ngoại biên của Lâm Truy Tề quốc này, có thể nắm giữ loại đại kỳ như vậy chỉ có thể là Cơ Trù mà thôi.
Khánh Kỵ vừa nhìn thấy mục tiêu của mình, lập tức vung roi ngựa thật mạnh, phi ngựa như bay, lao thẳng về phía cây đại kỳ kia, lúc này đã đoạt được mâu, như hổ thêm cánh, Khánh Kỵ cầm cây trường mâu lao đi vun vút, trái đâm phải giết, không gì ngăn cản nổi, khói bụt mịt mù, phía sau lưng để lại hơn hai chục thi thể.
Bất ngờ tập kích, lao lên được hơn trăm trượng, không một kẻ nào có thể chống lại nổi sức mạnh của Khánh Kỵ, những mũi tên phóng tới vội vàng cũng bị hắn dùng trường mâu gạt ra. Phía trước có một lực sĩ thân hình cao lớn, ỷ mình người to lực khỏe, giơ cao một chiếc rìu đồng xông về phía Khánh Kỵ, hét to một tiếng, dùng rìu bổ vào đầu Khánh Kỵ.
Chiếc rìu đồng cực lớn nặng vô cùng, đập xuống với lực cự đại, Khánh Kỵ nếu như dùng mâu để đỡ, cộng thêm tốc độ của khoái mã lúc này, rất có khả năng sẽ bị rìu bổ thành hai mảnh. Khánh Kỵ lo Cơ Trù sợ hãi đào tẩu, lại không muốn lách ngựa tránh đòn, lập tức không thèm tránh né, hét to một tiếng, lưỡi mâu nhọn hoắt đâm thẳng về phía trước, "Keng" một tiếng đã đâm trúng ngay vào chiếc rìu to lớn.
Thanh mâu cứng cáp hơi cong lại một chút, sau đó đột nhiên bắn thẳng ra, đánh bật chiếc rìu kia lên cao. Chiến mã chồm lên hí một tiếng dài, đạp gót lao về phía trước, Khánh Kỵ rút mâu lại rồi đâm tiếp, một mâu đâm trúng yết hầu tên lực sĩ kia, đồng thời đoạt lấy chiếc rìu trong tay hắn.
Một vài sĩ tốt đang định lao lại gần, thấy người này vô cùng vũ dũng, hoảng sợ thất sắc không dám tiến lên. Phía trước một binh sĩ thấy tình cảnh như vậy sinh ý sợ hãi, vốn đang trên đường lao tới, lúc này lại muốn tránh ra, giơ trường mâu ra hơi do dự, Khánh Kỵ người ngựa hợp nhất, đã xông tới trước mặt.
Binh sĩ kia không kịp tránh, vừa nhìn thấy khoái mã lao đến, chỉ còn biết nơm nớp lo sợ giơ binh khí trong tay lên. Khánh Kỵ vọt ngựa lao tới, một bên vai xuất lực, rìu lớn phá không, vạch ra một tiếng gió rít như sấm dậy, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng giòn vang, cây rìu lớn dính đầy máu tươi giống như cuồng phong lao qua, binh sĩ kia tay cầm một đoạn mâu đứng nguyên tại chỗ, người hơi nghiêng về phía trước, vẫn đang bày ra tư thế đâm tới, nhưng trên vai trống trơn, máu phun ra mạnh mẽ từ trong lỗ cổ, một chiếc đầu lâu theo đà bổ của chiếc rìu đang bay giữa không trung.
Vẻ mặt Khánh Kỵ lúc này được che phủ bởi chòm râu rậm rạp, ánh mắt hung dữ, thẳng đường lao về phía trước, hai mắt một mực chăm chú nhìn vào Lỗ quân Cơ Trù. Lỗ quân Cơ Trù nhìn thấy kẻ giống như sát thần kia đang hùng hổ lao về phía mình, nhìn thấy tình hình này, mục tiêu chính là mình chứ không phải ai khác, trong lòng lộ ý kinh hãi. Lại trông thấy hắn quần áo bay trong gió, ngựa phi như bay, thế như chẻ tre, quả thật là không có đối thủ, không khỏi sợ hãi đến nỗi hồn bay phách tán, hắn nắm lấy cung, nhưng hai tay mềm nhũn căn bản là không thể kéo được dây cung, chỉ hét lớn một tiếng:
- Có thích khách, hộ giá, mau hộ giá!
Sĩ tốt thủ hạ của Cơ Trù không thể bỏ quân thượng lại chạy trốn, đành phải liều mình cắm đầu như ong vỡ tổ xông tới. Khánh Kỵ chỉ nhằm vào Cơ Trù, căn bản là không muốn ham chiến với bọn chúng, nhìn thấy hai bên đang lao về phía mình, trong tiếng vó ngựa đạp như sấm dậy, hắn tung người nhảy lên, vụt khỏi lưng ngựa, một tay cầm rìu, một tay cầm mâu, trên lưng ngựa mượn lực, "Hây" một tiếng, thân mình đã vọt thẳng lên không. Hơn mười mũi mâu sượt qua chân hắn, Khánh Kỵ lại giống như cơn gió, lướt qua bọn họ, bay vút lên cao hướng về phía chiến xa của Cơ Trù.
Khánh Kỵ ở trên không trung, chiếc rìu lớn đột nhiên giơ lên, tựa như Thiên Lôi, lớn tiếng hét lên:
- Hây.... xuống!
---------------------
(1) Hiệp cốc: Khe hẹp