Khánh Kỵ nghe thấy vậy cười nói:
- Hổ huynh không cần nghi kỵ, ta muốn huynh giúp, chỉ là tranh thủ chút thời gian cho ta. Mười ngày, ta chỉ cần mười ngày, Hổ huynh chỉ cần giúp ta thuyết phục Quý Tôn đại nhân cho ta mười ngày, ta sẽ có thể cải thiên hoán nhật, nghịch chuyển càn khôn!
- Không có khả năng đâu, Khánh Kỵ công tử.
Dương Hổ cười khổ nói:
- Ta khuyên ngươi không nên uổng phí sức lực, hiện tại nếu phải đi, ta còn có thể cung kính đưa lễ cho ngươi xuất cảnh. Nếu ngươi tại Lỗ quốc gặp phải đại họa tày trời, Dương Hổ cũng không bảo vệ được ngươi. Dương Hổ đã hết lời vậy rồi, còn xin Khánh Kỵ công tử suy nghĩ cho kĩ.
Dương Hổ đứng dậy đi ra cửa, quay đầu lại nói:
- Công tử, chủ công nhà ta còn đang chờ tin tức của ngươi, xin công tử sớm ra quyết định, Dương Hổ ở bên ngoài Nhã Uyển chờ công tử ba nén hương thời gian. Dương Hổ xin cáo từ, công tử tự thu xếp cho tốt.
- Hổ huynh chậm đã!
Dương Hổ dừng chân quay đầu lại, Khánh Kỵ chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt non nớt hơi hiện lên một chút ý cười ngạo nghễ:
- Được, chúng ta lấy thời gian ba nén hương làm hạn định, ngươi có thể ở bên ngoài thoải mái suy nghĩ một chút, là muốn trốn tránh, cả đời làm nô; hay là mạo hiểm theo đuổi, ra sức tranh đoạt. Ta, chờ câu trả lời thuyết phục của ngươi!
Dương Hổ ngây người...
Nhìn Dương Hổ đi ra ngoài, Khánh Kỵ đi nhanh vào trong viện, vào đình đứng hiên ngang, cao giọng gọi:
- A Cừu!
A Cừu vừa rồi còn đứng hầu ở cửa, cuộc nói chuyện của hai người đều nghe rõ, vừa nghe hắn gọi, vội vàng chạy đến trước mặt, mặt mang vẻ lo âu nói:
- Công tử.
- Nhanh nhanh chỉnh tề tất cả thị vệ, mặc giáp cầm đao, chuẩn bị rời đi!
A Cừu ngẩn ra, nhưng mà thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, trong ánh mắt còn ẩn hiện lên sát khí, lập tức không dám hỏi nhiều, vội nghiêm nghị chắp tay đáp:
- Rõ!
A Cừu vội vàng chạy đi sượt qua Thúc Tôn Diêu Quang vừa tới, Thúc Tôn Diêu Quang kinh ngạc nhìn thân ảnh vội vàng của hắn, lại nghi hoặc nhìn Khánh Kỵ, do dự một lát, rốt cuộc vẫn lên nghênh đón:
- Này... ách... Công tử...
Nàng vốn đang muốn ngông nghênh gọi hắn, chỉ có điều không biết vì sao, Khánh Kỵ vừa quay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng có vẻ xa lạ khác thường khiến cho tâm nàng hoảng loạn, ngực bỗng nhiên như bị một tảng đá lớn đè lên, có một loại cảm giác như không hít thở nổi. Ánh mắt xa lạ của Khánh Kỵ, có chút khiến cho người ta sợ hãi, dưới loại uy áp này, nàng không tự chủ được mà phải sửa lại lời nói.
Khánh Kỵ nhìn nàng, ánh mắt bất định, trong lòng trăm loại suy nghĩ, cuối cùng rốt cục đã nắm được chủ ý. Hắn mỉm cười, cái loại thần thái trong ánh mắt gây áp lực cho người ta liền biến mất, thay vào đó là một giọng nói nhu hòa:
- Diêu Quang, hiện giờ, nàng vẫn còn là thị nữ của ta sao?
"Ông trời ơi!" Trong lòng Thúc Tôn Diêu Quang kêu lên một tiếng, hôm qua ở hồ Lịch Ba, hắn đã một lần hỏi mình như vậy, kết quả... kết quả là mình mơ mơ màng màng thế nào lại bị hắn trộm đi mất nụ hôn đầu tiên trong đời, hiện tại... hiện tại hắn lại hỏi mình như vậy làm gì? Nơi này là ở trong đình viện đó, lúc nào cũng có người qua lại mà.
Tim Thúc Tôn Diêu Quang nhảy loạn, mặt đỏ bừng, chân mềm nhũn, lắp bắp không dám trả lời, hai con mắt nhìn trái nhìn phải, như muốn tìm một con đường để chạy trốn.
Khánh Kỵ nở nụ cười, tiến gần từng bước về phía nàng, tiếp tục hỏi:
- Diêu Quang, ta đang hỏi nàng đó, hiện tại, nàng vẫn là thị nữ bên người ta sao?
Thanh âm của hắn thực ôn nhu, nhưng mà trong đó lại mang theo một ngữ khí cường thế không thể nghi ngờ. Thúc Tôn Diêu Quang từ trong xương tủy đã cam tâm chịu thần phục loại bá đạo mang theo ôn nhu, cường thế lộ ra oai hùng từ nam tử này rồi. Trong lúc nhất thời, trở nên si mê loại khí chất đặc thù biểu hiện ra ngoài này của hắn. Thúc Tôn Diêu Quang cúi đầu, đỏ mặt lên tiếng "Dạ".
- Ừm! - Khánh Kỵ gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên hai má của nàng. Thân thể mềm mại của Thúc Tôn Diêu Quang run lên, còn chưa kịp phản ứng lại, ngón tay của Khánh Kỵ đã ôn nhu lướt qua làn da non nớt bóng loáng của nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của nàng, nói:
- Một khi đã như vậy, đi, mang binh khí giáp trụ của ta lại đây, mặc giáp cho bản công tử.
- Ách..., được, vâng... - Thúc Tôn Diêu Quang chỉ cảm thấy chỗ bị hắn mơn trớn trở nên tê dại, tất cả tri giác đều biến mất. Nàng đỏ mặt đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy đi.
Giáp ngực, giáp vai, giáp tay, giáp chân, bồn lĩnh (phần bảo vệ cổ), từng thứ từng thứ mặc cho hắn, Thúc Tôn Diêu Quang hoảng hốt cảm thấy rằng mình giống như một vị tiểu thê tử, phụng dưỡng nam nhân của chính mình, mặc y giáp cho chàng, tiễn chàng lên chiến trường. Trong lòng có một loại tư vị khó tả, ngọt ngào, ngọt ngào, lại có một loại cảm giác chua xót như nước suối nhẹ nhàng chảy trong lòng nàng.
Thắt đai lưng thật chặt cho hắn, nhẹ phẩy mấy sợi tóc đen trên vầng trán anh khí bừng bừng của hắn, sau đó kiễng mũi chân đội mũ sắt cho thật chỉnh tề, tay... lướt nhẹ qua hai má của hắn, giống như tay hắn vừa mới lướt qua gò má mình, ôn nhu thắt dây buộc mũ dưới cằm, sau đó treo bội kiếm lên đai lưng, cuối cùng, lấy tới thanh trường mâu sắc bén "Ngô quốc Khánh Kỵ, tự chế dụng binh" của hắn.
Khánh Kỵ nở nụ cười:
- Diêu Quang, nàng có biết hay không, kỳ thật khi nàng ôn nhu, bộ dáng thực nữ tính, vô cùng nữ tính.
Thúc Tôn Diêu Quang được hắn khen ngợi, nhất thời có chút tay chân luống cuống, Khánh Kỵ trước mắt, mặc giáp cầm mâu, đã từ một công tử như ngọc, trở thành một chiến thần bất bại. Nàng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương và lo lắng, nguyên nhân chính là vì vậy, nàng lờ đi lời khen của Khánh Kỵ, nhẹ nhàng hỏi:
- Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người vì sao phải... phải ăn mặc như thế này?
Khánh Kỵ cười cười nói:
- Đây là chuyện của nam nhân, không quan hệ tới nàng. Diêu Quang, nàng đã thực hiện lời hứa, hầu hạ rất tốt, ta thực vừa lòng. Từ nay trở đi, cuộc đánh cuộc lúc đó của chúng ta xem như hủy bỏ, nàng không còn là thị tỳ của ta nữa, về nhà đi thôi.
- Cái gì? Không, Thúc Tôn Diêu Quang ta nói được thì làm được, lúc trước đã nói là làm nô ba tháng...
- Ha hả, nha đầu ngốc, lúc chơi đùa nói như vậy, sao phải coi là thật? Nàng biết không, hiện giờ Ngô quốc sai sứ sang chỉ trích, lệnh tôn cùng Mạnh Tôn đại nhân có ý muốn nhân cơ hội bức ta phải rời biên giới. Vạn nhất ta và phụ thân của nàng phát sinh xung đột, nàng ở đây chẳng phải sẽ khó xử sao? Quay về đi.
Thúc Tôn Diêu Quang sắc mặt trắng nhợt:
- Ngươi... Ngươi mặc giáp cầm mâu, là vì muốn đối địch với phụ thân của ta sao?
Khánh Kỵ nhướng hai hàng lông mày, ngạo nghễ nói:
- Nàng nhầm rồi, ta không muốn trở thành kẻ địch với bất luận kẻ nào ở Lỗ quốc. Lệnh tôn muốn đuổi ta đi, ngài có lập trường của ngài, trách nhiệm của ngài, ta cũng không trách ngài. Nhưng Khánh Kỵ mặc dù phải đi, cũng quyết không hành quân lặng lẽ, ủ rũ rời đi. Chỉ đợi lệnh đuổi khách của Dương Hổ, Khánh Kỵ sẽ lập tức rời khỏi Khúc Phụ, phi ngựa nghênh đón sứ giả Ngô quốc, nhất định phải lấy thủ cấp của đám cú vọ này, mới quay trở về Vệ quốc. Có điều, đến lúc đó, nếu Lỗ quốc ra mặt hộ Ngô quốc...
Hắn cười lạnh một tiếng, nói như chém đinh chặt sắt:
- Như vậy... Khánh Kỵ cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, mặc kệ là ai tới, trước hết phải cùng ngươi chết ta sống với Khánh Kỵ đã.
Hắn nhìn Thúc Tôn Diêu Quang, cười cười an ủi:
- Nàng không cần lo lắng, ta giết Ngô quốc sứ giả xong sẽ lập tức phi ngựa chạy trốn, ngay cả khi có người chặn đường, cũng không có chuyện lệnh tôn đại nhân tự thân xuất mã. Ngài là Thúc Thị gia chủ quyền cao chức trọng, sẽ không trực tiếp đối địch với ta. Diêu Quang, ta rất vui vì đã biết nàng, hôm nay từ biệt, có thể không hẹn ngày gặp lại. Ha hả, nếu như sau hôm nay ta còn có thể sống, thì ta sẽ nhớ rất rõ, từng có một nữ tử tên là Thúc Tôn Diêu Quang, đã từng phát sinh ra một chuyện thú vị. Nếu như, trước kia từng có gì mạo phạm đối với nàng, ta tại đây nói với nàng một tiếng "xin lỗi".
Con ngươi của Thúc Tôn Diêu Quang đã rưng rưng đầy lệ, nàng run giọng hỏi:
- Không... không còn cách nào khác sao?
Khánh Kỵ cười khổ nói:
- Cũng không phải là Khánh Kỵ không muốn, mà là đã không còn đường lui nữa. Đa tạ Diêu Quang tiểu thư quan tâm, từ khi cha mất nước vong, Khánh Kỵ đã bôn ba trôi giạt khắp khắp thiên hạ, trận này cũng không coi là hung hiểm, tiểu thư không nên lo lắng.
"Mấy năm nay, ta chưa đừng để nam tử nào lọt vào mắt, chỉ có hắn..., hắn đụng chạm thân thể ta, chiếm đôi môi của ta, đoạt mất lòng ta, bây giờ... bây giờ hắn bảo đi là đi sao?"
Thúc Tôn Diêu Quang cũng không biết nên hận hay buồn, tóm lại đều lòng đau như cắt. Nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên quay người bước đi, lúc này A Cừu mang theo hơn mười thị vệ, mỗi người đều đội mũ mặc giáp, cầm binh khí, dồn dập chạy tới bên người Khánh Kỵ. Khánh Kỵ cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng dáng của Thúc Tôn Diêu Quang, rồi xoay người nhìn về phía thị vệ của mình, bọn họ từ miệng A Cừu đã nghe qua sự tình hiện tại, trên mặt mỗi người đều mang theo khí chất uất hận khẳng khái, nhưng mà không có ai lộ ra thần sắc uể oải, thất vọng.
Khánh Kỵ vui mừng cười, ngẩng mặt nhìn lên không trung, bầu trời xanh thăm thẳm, nhìn vào nó, cảm giác như linh hồn của mình được tiến vào một vùng xanh lam sâu thẳm. Nhìn bầu trời xanh trên không trung, linh hồn như đã được tẩy rửa tinh lọc, tinh thần Khánh Kỵ chấn động, đột nhiên quát lớn:
- A Cừu.
- Kẻ hèn tại đây.
A Cừu bước một bước lên trước, một tiếng bịch phát ra từ mặt đất.
- Nói cho ta biết, ngươi vì sao tên là A Cừu?
A Cừu lớn tiếng đáp:
- Phụ thân của kẻ hèn vốn là một hộ săn bắn ở Việt quốc, mẫu thân từng bị gia nhân của đại tộc Hàn Thị gần đó sỉ nhục. Phụ thân tranh cãi với họ, lại bị người đánh, gia phụ không cam lòng khuất phục, quyết chí thề báo thù, cho nên đặt tên ta là A Cừu để khắc sâu chí nguyện.
- Kết quả như thế nào?
- Kết quả Hàn Thị thế lớn, thấy cha ta đối nghịch với hắn, nên lại gây hấn đánh gãy chân phụ thân ta. Vừa lúc này huynh đệ của ta ra đời, phụ thân liền đặt tên cho hắn là Tái Cừu, dụ ý là ân oán rõ ràng, tuyệt không chịu yếu thế, không trừ được cừu nhân, thề không bỏ qua.
(Cừu: mối thù, thù hận)
- Như vậy, mối cừu của phụ thân ngươi cuối cùng báo thế nào?
- Báo, phụ thân tuy rằng gãy một chân, vẫn quyết chí thề không quên báo thù, người mang huynh đệ chúng ta cùng mẫu thân rời khỏi sơn thôn, sau đó chờ một năm, nhân lúc cừu nhân sơ suất, rốt cục có cơ hội, một tên bắn chết hắn, báo mối hận nhục thê, mối thù chân gãy!
(Nhục thê: thê tử bị sỉ nhục)
Khánh Kỵ hắc một tiếng, nói:
- Hảo hán tử! Đấy mới là nam nhân! Khánh Kỵ hiện giờ lưu vong mất nước, không có binh quyền phú quý tặng cho các ngươi, các ngươi thề sống chết đi theo ta, cũng là bởi thấy được Khánh Kỵ là một hảo hán đáng để các ngươi tin tưởng ký thác sinh mệnh. Hiện giờ, Ngô quốc Cơ Quang, giết cha của ta, soán vị tự lập, có thù không đội trời chung với Khánh Kỵ. Lỗ quốc phụ nghĩa, e ngại thế lực Ngô quốc, muốn trục xuất Khánh Kỵ, các ngươi bảo, Khánh Kỵ có nên ủ rũ bỏ trốn hay không?
- Không nên!
- Nói rất phải! Cha của A Cừu, một hộ săn bắn trong núi, còn có thể sảng khoái ân cừu. Hiện giờ cừu nhân của Khánh Kỵ từ Ngô quốc tới, đạo tặc đoạt quyền, còn bày đặt sứ giả, các ngươi bảo, Khánh Kỵ như vậy nên làm gì bây giờ?
- Lấy sát tẩy nhục!
- Tốt, nhân sinh trên đời, nên có ân báo ân, có cừu báo cừu, mới không phụ một thân nam nhi. Nếu chuyện ở Khúc Phụ đã không xong, Khánh Kỵ muốn xuống Nam giết chết Ngô sứ, chư vị huynh đệ có nguyện đồng hành cùng ta không?
- Bọn kẻ hèn, thề cùng công tử tiến, lùi! - Chúng võ sĩ ầm ầm hét lên, dưới ánh mặt trời, y giáp binh khí, lấp lánh phát lạnh, Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười to.
- Còn có ta! - Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đáng yêu, tiếng cười của Khánh Kỵ im bặt lại, lập tức quay đầu, đã thấy Thúc Tôn Diêu Quang mặc cả người bì giáp, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vội vã chạy tới phía hắn. Có lẽ chiếc mũ đồng trên đầu không phải quá vừa, nàng vừa chạy, một tay còn phải lo đỡ mũ đồng.
Khánh Kỵ ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Thúc Tôn tiểu thư, nàng có biết mình hiện giờ đang làm gì không?
Thúc Tôn Diêu Quang thở phì phì phò phò, trên mặt lộ ra hai vầng đỏ ửng, chớp chớp mắt nói với hắn:
- Công tử nghĩ rằng Diêu Quang đang nói mớ hay sao?
Khánh Kỵ lại càng cau mày:
- Ta chuẩn bị đi giết người!
- Ta đi giết người với ngươi!
Khánh Kỵ trừng mắt nhìn nàng không nói nổi câu nào.
Thúc Tôn Diêu Quang bỗng nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng, hơi hơi khiêu khích, một chút quyến rũ bừng bừng hiện lên trên khuôn mặt của nàng:
- Thời hạn ba tháng một ngày chưa hết, ngươi vẫn sẽ là công tử của ta, ta vẫn sẽ là thị tỳ của ngươi. Ngươi đi nơi đâu, ta đương nhiên đi theo đó! Chỉ cần người mà ngươi giao thủ không phải cha ta, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, mặc kệ ngươi đi giết ai, ta sẽ đều đi theo ngươi!
Khí thế ngất trời của bọn thị vệ đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt bi tráng và hào hùng vốn có, đều bị một loại buồn cười cổ quái thay thế. Khánh Kỵ cụp hai mắt xuống không thèm nói nữa, Thúc Tôn Diêu Quang thấy hắn ngầm đồng ý, cười ngọt ngào, chạy vào trong đội ngũ thị vệ của hắn, sau đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy một tên đầu nhỏ nhỏ, lấy chuôi kiếm gõ lên đầu hắn, "đinh" một tiếng, tiểu binh kia đang sững sờ, Thúc Tôn Đại tiểu thư đã khởi uy con gái nói:
- Này, bỏ mũ xuống, chúng ta đổi nhau!
Dương Hổ đi qua đi lại trước Nhã Uyển, trong lòng giao chiến kịch liệt. Cả đời này của hắn, chỉ sợ chưa từng lâm vào tình cảnh khó lựa chọn như vậy. Chỉ cần giúp hắn kéo dài mười ngày? Trên đời này nào có chuyện gì ngon ăn như vậy, mà chuyện gì càng đơn giản, thì lại càng phiêu lưu. Cái phiêu lưu đó không phải là người nào khác, mà chính là hắn, chính là chuyện hắn phải làm.
Đi theo, bỏ đi? Lui một bước, cả đời sợ rằng không có cơ hội thứ hai. Tiến thêm một bước, gập ghềnh hiểm trở, là vực sâu bùn lầy vạn trượng, hay là đại lộ thênh thang trải rộng, họa phúc thực là khó lường.
"Hạo hạo bạch thủy, bạch thủy hạo hạo.
Nam nhi ý khí, trực trùng vân tiêu.
Tráng chí vị thù, nan đắc tiêu diêu.
Hạo hạo bạch thủy, bạch thủy hạo hạo.
Nam nhi ý khí, trực trùng vân tiêu.
Tráng chí vị thù, nan đắc tiêu diêu. . ."
Dịch thơ:
"Cuồn cuộn bọt nước, bọt nước cuồn cuộn.
Khí phách nam nhi, thẳng tới tận trời.
Chí khí chưa đền, khó được tiêu dao.
Cuồn cuộn bọt nước, bọt nước cuồn cuộn.
Khí phách nam nhi, thẳng tới tận trời.
Chí khí chưa đền, khó được tiêu dao."
Một khúc ca vang lên rõ ràng từ trong Nhã Uyển, đầu tiên là một người hát vang, sau đó là hơn mười người cùng hát theo, khí thế xuyên đêm.
Dương Hổ nhắm mắt, thở hắt ra một hơi, sau đó mở mắt ra, mắt hổ ngưng lại, tiến nhanh về phía trước, hai tay chấn động, đẩy mạnh đại môn...