Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 44: Thần thương thiệt kiếm*

Hai hàng lông mày của Khánh Kỵ nhướng lên, ngang nhiên nói:

- Khánh Kỵ trước kia đến Ngải thành tuyển binh, thiên hạ ai ai cũng hưởng ứng, mang quân tới Ngô, khói lửa đột khởi, tinh kỳ chỉ khắp nơi, bọn chuột nhắt tan tác, đám phản quân của Cơ Quang chỉ nghe tiếng gió đã bỏ chạy không dám ngăn cản. Nếu không phải vì trúng kế đạo chích của Cơ Quang, bị thích khách gây thương tích, Khánh Kỵ hiện tại đương nhiên là đã đăng vị Ngô Vương, chém đầu Cơ Quang mà tế Tiên Vương. Lần này trở về, chính là để chiêu binh mãi mã, lại phạt Ngô quốc, sao lại nói tới hai chữ che chở chứ?

Hắn nói đến chỗ hưng phấn, thân dài dựng thẳng, ở trong đại điện rộng lớn đi đi lại lại, nhất thời thanh âm âm vang hùng hồn toàn điện đều nghe thấy:

- Khánh Kỵ mất Ngô quốc, cái mất chỉ là biên giới thành trì, chứ lòng người chưa mất; Cơ Quang được Ngô quốc, cái được chỉ là biên giới thành trì, chứ dân chúng thiên hạ chưa từng quy thuận, lúc nào cũng có thể trở thành địch nhân của hắn, muốn nói lợi hại, còn khó mà nói được ta và hắn ai lợi hại hơn ai.

Đạo quân thần, là chính đạo của trời, Cơ Quang soán ngôi tự lên, chính là đi theo con đường nghịch thiên. Vứt bỏ lễ nghi, không tuân thủ đạo lý, người như vậy cho dù có lên vương vị cũng là danh không chính mà ngôn không thuận. Khánh Kỵ thực hiện theo ý trời, Cơ Quang lại làm trái ý trời, làm sao có thể nói Khánh Kỵ không có năng lực xoay chuyển trời đất? Ta muốn đánh đuổi kẻ cướp, trên thuận thiên ý, dưới hợp dân tâm, Thúc Tôn đại nhân nghĩ rằng tà có thể thắng chính sao?

Thúc Tôn Thị há miệng thở dốc, những lời như vậy làm cho hắn không phản bác nổi câu nào, Khánh Kỵ luôn mồm nói cái gì mà dân tâm thiên ý, vương đạo nhân nghĩa, dường như hắn nắm được những cái này là có Siêu cấp vũ khí vậy, lúc nào cũng có thể quay lại đánh Ngô quốc. Những thứ hư vô mờ mịt này thực chỉ dùng để lừa người, làm gì có cái tác dụng gì cho ra hồn. Nhưng vấn đề là những thứ lễ nhạc vương đạo này đều được hắn coi trọng, chính là quốc sách được Lỗ quốc mang ra mà kiêu ngạo, thế này thì hắn phản bác kiểu gì?

Khánh Kỵ đã khiến cho hắn ngậm miệng, thừa cơ chậm rãi mà nói:

- Cơ Quang phản bội, mưu sát hoàng thượng, dùng vũ lực để dân chúng phục tùng, lấy chiến tranh để bức lê dân, những cái này đi ngược lại vương đạo trị quốc, người người oán trách, ba vị đại nhân cho rằng, người như vậy có thể lâu dài được sao? Khánh Kỵ thân là con của Tiên Vương, về nước mà nói chính là Thái tử, về nhà mà nói chính là con trưởng, Khánh Kỵ lĩnh quân chống lại chính sách tàn bạo của Cơ Quang, chính là hận nước thù nhà, là đạo quân đi theo chính nghĩa, như thế nào mà không thể thắng?

- Nói rất đúng, nói rất đúng, công tử nói rất có lý, lão phu cũng cho rằng như vậy.

Quý Tôn Thị thấy Thúc Tôn, Mạnh Tôn kinh ngạc, trong lòng không khỏi cười trộm, liên tục gật đầu bảo đúng, nổi trống cổ vũ cho hắn, Thúc Tôn Thị cũng trở thành người câm ăn sen đắng, có khổ không nói nên lời.

Mạnh Tôn không ngừng ra hiệu cho Thúc Tôn, ánh mắt giật giật liên tục, thấy hắn không nói nổi lời nào, đành phải tự mình ra trận, giờ không nói được về đạo nghĩa nữa, hắn mới hỏi về thực tế:

- Công tử đương nhiên là theo thiên ý, nhưng mà lực lượng của Hạp Lư cũng không thể khinh thường, công tử tóm lại không thể chỉ bằng nhân nghĩa giáo hóa mà khiến cho bọn họ bỏ giáp đầu hàng được? Ta nghe nói lần này công tử đến Khúc Phụ, bên người chỉ còn lại có hai trăm hộ vệ, cho dù lấy hai trăm binh lính thủ một thành còn khó hơn lên trời, làm sao mà phạt Ngô quốc được?

Khánh Kỵ nói:

- Khánh Kỵ dẫn ba vạn tinh binh phạt Ngô, bởi vì gặp chuyện ở Trường Giang bị hôn mê bất tỉnh, quân đội trong tay lại bị thuyền sư của Cơ Quang đánh lén, cho nên mới bị đại bại. Có điều lúc đó lại là ban đêm, toàn quân cũng bỏ thuyền lên bờ, cho nên chủ lực vẫn được bảo toàn, người chết không tới một phần tư, hiện giờ ước chừng có hai vạn sĩ tốt đã trở lại Ngải thành, tính thêm cả nhân mã lưu lại ở Ngải thành để vận chuyển quân nhu lương thảo, Khánh Kỵ hiện giờ cũng phải có gần ba vạn người...

Thúc Tôn cùng Mạnh Tôn đều lắp bắp kinh hãi, thân mình nghiêng về phía trước, hai tay ấn lên bàn, cùng kêu lên:

- Cái gì, ngươi... có tới ba vạn quân binh?

Khánh Kỵ không hề chớp mắt nói:

- Không sai! Trong tay Khánh Kỵ, có tới hơn ba vạn binh!

Thúc Tôn, Mạnh Tôn thầm hít vào một hơi thật sâu, không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng vào Dương Hổ đứng ở một bên. Dương Hổ mặc dù không ở triều đình, cũng là người trên thực tế thao túng quân đội Lỗ quốc, tin tức này là thật hay là giả, cũng chỉ có hắn may ra mới biết một chút. Không đợi bọn họ nhìn qua, Dương Hổ đã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành một cái tượng gỗ điêu khắc, ánh mắt hai người liếc qua, Dương Hổ làm như không thấy.

Mạnh Tôn suy tư một chút, đưa một ánh mắt ý vị sâu xa tới Thúc Tôn đối diện, hai người dùng mắt ra hiệu, bắt đầu trao đổi ý kiến lẫn nhau.

Khánh Kỵ coi thấy biểu tình của bọn họ, không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn không trông cậy vào lời nói này có thể lấy được tín nhiệm của bọn họ, chỉ cần có thể làm cho bọn họ nghi thần nghi quỷ là đủ rồi. Muốn tra sao? Khó lắm, thám báo thời đại này làm gì lợi hại như vậy, cách truyền tin tức lại lạc hậu, muốn làm tình báo còn khó hơn lên trời. Chưa nói tới ba vạn quân rởm của hắn ở Vệ quốc, cho dù là hai quân đối chọi, đã không có kính viễn vọng, lại không có trinh sát trên không, muốn thăm dò xem đối phương thực hư thế nào còn khó nữa là, bằng không làm sao mà kế giảm táo (1) của Tôn Tẫn có thể thành công được?

Lại nói về sách sử thời kỳ Xuân Thu, công tác thống kê ra số lượng binh lính ăn lương còn vượt qua tổng dân số toàn thiên hạ, làm sao có thể như vậy? Còn không phải do quan chép sử ăn không nói có sao? Tào Tháo đánh trận Xích Bích, mồm vừa mở ra, hai mươi vạn quân lại nói thành tám mươi vạn. Chính phủ Dân Quốc (2) mỗi lần có công tác thống kê diệt phỉ báo về, nhân số tiêu diệt được đều là toàn bộ, mà không hiểu sao có nhiều kẻ vẫn có thể chết đi sống lại mà trở về. Đó là chính trị, thực thực giả giả, không nhất thiết phải làm cho ngươi tin tưởng, chỉ cần người bên cạnh ngươi, hay người trong quân doanh của ngươi tin tưởng, vậy là đã có tác dụng làm suy yếu, phân hóa rồi.

Nếu hiện tại ở trên Tri Lễ đường vẫn là Khánh Kỵ ban đầu, với ý chí thẳng thắn của hắn quyết sẽ không nói những từ thổi phồng này, nhưng mà Khánh Kỵ hiện tại là ai cơ chứ? Nói dối thổi phồng thì làm sao, có thể đạt được mục đích là được, có một vĩ nhân không phải đã nói sao, kẻ thắng có bao giờ bị lên án đâu.

Quý Tôn Ý Như ngồi ở vị trí chủ trì dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn chăm chú thật sâu vào Khánh Kỵ đang đứng ở đằng kia, Bộp bộp bộp vỗ tay tán thưởng ba cái, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó vuốt râu cười, nói:

- Khánh Kỵ công tử từ xa tới, lão phu đã sắp xếp tiệc rượu, chư vị, mọi người không ngại thì để tới buổi tiệc bàn tiếp, Khánh Kỵ công tử, mời.

Mọi người ra khỏi Tri Lễ đường, men theo hành lang gấp khúc trên mặt nước mà đi, cỏ lau trên bờ ao tung bay, cánh bướm uốn lượn đầy trời. Thúc Tôn Thị cùng Mạnh Tôn Thị cố ý bước chậm từng bước, cách Khánh Kỵ, Quý Tôn Thị một khoảng, Mạnh Tôn Thị thấp giọng hỏi:

- Ngươi bảo những điều Khánh Kỵ nói có phải thật không?

Thúc Tôn Thị sắc mặt âm trầm nói:

- Thật hay giả cũng không quan trọng, quan trọng là..., Quý Tôn lão nhân đã có lý do.

Mạnh Tôn Thị chau hai hàng lông mày:

- Hắn chịu tin sao?

Thúc Tôn Thị hừ lạnh một tiếng:

- Con cáo già đó, cho dù hắn tin hay không cũng phải có biện pháp. Đừng hoảng, cứ nén lại, trên tiệc rượu không bàn chính sự, sau tiệc, mời qua phủ nói tiếp.

Mạnh Tôn Thị khẽ gật đầu.

Triển Hoạch cùng Dương Hổ đi ở sau cùng, Dương Hổ đưa tay phẩy đi một nhành lau sậy bay đến trước mặt, nhìn Quý Tôn Thị cùng Khánh Kỵ đi ở hàng đầu đang cao giọng cười nói, lại nhìn hai vị gia chủ Thúc, Mạnh ở giữa khe khẽ thì thầm, trên mặt hắn tựa hồ đang cười mà lại như không cười.

-----------------------2192

* Tiêu đề chương: Thần thương thiệt kiếm - Môi có gươm, lưỡi có kiếm - Lời lẽ đanh thép.

(1) Kế giảm táo: (Giảm bếp)

Năm 341 trước CN, nước Tề dùng mưu của Tôn Tẫn ‘vây Ngụy cứu Triệu’ bao vây nước Ngụy mà cứu được nước Triệu. Quân Ngụy tấn công lại quân Tề, quân Tề lại dùng kế ‘giảm táo’ để mê hoặc địch. Ngày đầu tiên đào 10 vạn bếp, ngày thứ hai đào 5 vạn bếp, ngày thứ ba đào 2 vạn bếp. Tướng Ngụy Bàng Quyên không biết đó là mưu kế, cứ tưởng rằng quân Tề có ba ngày đã đào ngũ quá nửa, do đó mà đem quân truy kích, cuối cùng bị quân Tề phục kích ở Mã Lăng, đại bại thảm hại.

(2) Chính phủ Dân Quốc: Từng nắm giữ toàn TQ, về sau khi Đảng cộng sản nắm giữ đại lục, chính phủ Dân Quốc chỉ còn nắm đảo Đài Loan và vài đảo nhỏ. Vì những lí do chính trị, ngày nay Trung Hoa Dân Quốc thường được gọi là Trung Hoa Đài Bắc, trên quốc tế mang tên Chinese Taipei.