Khánh Kỵ dẫn người trở lại Tất Thành, lúc đi qua chợ, Khánh Kỵ ghìm trụ cương ngựa, cao giọng gọi:
- Anh Đào.
- Kẻ hèn có mặt! - Anh Đào gấp gáp đuổi tới, chạy tới trước ngựa hắn.
Khánh Kỵ cúi người xuống, quan tâm hỏi han:
- Thương thế trên cổ ngươi thế nào?
Anh Đào sờ sờ cổ, toét miệng cười nói:
- Vốn là bị phỏng nên tróc mất một lớp da, sau khi được đắp thuốc thì không còn gì đáng ngại.
Khánh Kỵ gật đầu nói:
- Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu mà chảy mủ thì sẽ lành chậm, ta còn có đại sự phải dùng ngươi. Hôm nay một trận đại chiến, nhất định là da bị cọ xát, ngươi đi tìm y sư đắp lại thuốc một lần nữa đi. Còn nữa, ngươi là người địa phương, người buôn bán trong chợ hẳn là đều quen biết, ngươi mang vài người đi theo, mua hai con heo mập về, buổi tối nay... Mọi người có thể uống rượu.
Anh Đào nghe vậy thì mừng rỡ, xoay người liền tới bên một tảng đá lớn bên đường, kêu lớn:
- Mọi người nghe rõ chưa, chủ thượng lệnh cho chúng ta mua hai con heo mập, người nào khí lực lớn mau xưng tên ra, khí lực lớn, heo nâng về mới đủ mập, mọi nhiều cũng có thể ăn nhiều thịt heo hơn, ha ha!
Nhóm sĩ tốt vừa nghe thấy thì đại chấn tinh thần, lập tức có một vài hán tử mạnh mẽ hữu lực lớn tiếng hô to:
- Ta đi ta đi, khí lực của ta lớn nhất.
Những sĩ tốt đó cũng không phân biệt tả quân hữu quân, hay là tân quân mà Anh Đào mới chiêu nạp, cười mắng so đo với nhau một lượt, cuối cùng tuyển ra tám đại hán đi theo Anh Đào. Khánh Kỵ nhìn thấy thì âm thầm gật đầu, người giống như Anh Đào, cực kỳ dễ khiến cho người khác thành một khối, bộ hạ của mình nếu ít chia bè kết phái, mọi người hòa hợp một chỗ, đó là không còn gì tốt hơn.
Khánh Kỵ dẫn theo nhân mã nhanh chóng quay về Thành phủ, đúng lúc nhìn thấy cửa bên sườn mở ra, bên trong đi ra một chiếc xe bốn ngựa, phía sau lại có một chiếc ngưu xa, còn có vài hán tử trên lưng gánh nặng đi bộ theo. Khánh Kỵ ghìm giữ yên cương quan sát, chiếc xe đang đi kia, chính là xe của Triển đại phu, người đi theo phía sau ngoại trừ một vài đầy tớ khỏe mạnh của Triển đại phu, còn có Tử Lộ và mấy người đệ tử của Khổng Khâu.
Khánh Kỵ tò mò hỏi han:
- Bên trong xe chính là Triển đại phu cùng Khổng sư phải không?
Rèm kiệu theo tiếng vén lên, bên trong có hai người đang ngồi, đúng là Khổng Khâu và Triển Hoạch. Vừa thấy hai người bọn họ, Khánh Kỵ lập tức nhảy xuống ngựa bước dài tới đón, cười nói:
- Triển đại phu, Khổng sư, không biết nhị vị đây là muốn đi đâu vậy?
Khổng Khâu cùng Triển đại phu vội vàng xuống xe, Khổng Khâu tiến lên phẩy tay áo thi lễ, cười nói:
- Khánh Kỵ công tử, ngươi cũng đã trở lại, Khổng mỗ vốn muốn tới trước cổng để chờ ngươi. Công tử, Khổng Khâu phải trở về quê nhà, nay hướng công tử xin từ biệt.
Khánh Kỵ vội vàng nghiêng người né, nói:
- Khổng sư sao lại đi gấp gáp như vậy, trời cũng sắp tối rồi...
Khổng Khâu ảm đạm cười, nói:
- Khiến công tử chê cười rồi, Khổng Khâu càng ở gần quê nhà, tâm tư muốn trở về quê lại càng trở nên cấp thiết, đã nhiều ngày nhung nhớ thân nhân trong gia đình, một khắc cũng không thể đợi thêm được nữa.
Triển Hoạch ở một bên liên tục nháy mắt ra dấu cho Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhìn thấy vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, Triển Hoạch cười ha ha nói:
- Công tử trở về thật đúng lúc, thỉnh hồi phủ trước, Triển mỗ tiễn Trọng Ni một đoạn đường rồi sẽ trở về.
Khánh Kỵ vội đáp:
- Nếu Khổng sư đã muốn về quê, Khánh Kỵ cũng không gấp phải hồi phủ, nên cùng đại phu tiễn Khổng sư ra khỏi thành mới phải.
Khổng Khâu vội vàng xua tay nhẹ nhàng từ chối, Triển Hoạch cũng nói:
- Công tử không cần khách khí, huống hồ trong quý phủ còn có khách nhân tới nhà thăm, đã đợi công tử từ lâu.
Hắn một mặt nói một mặt giữ chặt tay Khánh Kỵ, ở trong tay áo hắn nhéo một cái, Khánh Kỵ hiểu ý, liền nghiêng đầu tránh ra một chút, Triển Hoạch thấp giọng nói:
- Dương Hổ đã đến Tất Thành, đang đợi ở nhà trên Thành phủ, thỉnh công tử quay về đi, Triển Hoạch đi một lát sẽ trở lại.
Khánh Kỵ ngẩn ra, Triển Hoạch cũng đã rút tay lại, chắp tay cười vang nói:
- Thỉnh công tử quay về, ta cùng với Trọng Ni đi đây.
Khánh Kỵ vội vàng chắp tay giống y, nhìn theo hai người lên xe dẫn chúng đệ tử đi ra ngoài phố. Khó trách Khổng Khâu vội vàng rời đi, năm đó ông ta bị Dương Hổ chế nhạo một phen, từ đó về sau coi đó là nỗi nhục vô cùng, đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Hơn mười năm trôi qua, gia nô Quý Thị năm đó nhạo báng hắn nay đã trở thành một đại nhân vật ở dưới một người mà trên vạn người, mà ông ta thì lại như chó nhà có tang, bôn tẩu khắp các quốc gia, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không được trọng dụng. Hiện giờ Dương Hổ nếu đã tới đây, ông ta đương nhiên không muốn gặp lại.
Khánh Kỵ một mặt quay người trở lại cổng chính, một mặt suy nghĩ, Dương Hổ là đệ nhất quyền thần, thủ hạ của kẻ chấp chính Lỗ quốc Quý Tôn Ý Như, quyền thế hiện tại của Quý Tôn Ý Như giống như vua Lỗ, vậy Dương Hổ xem như tương đương với Tể tướng Lỗ quốc. Một vị Tể tướng tới Tất Thành tự mình tiếp đón một công tử Ngô quốc lưu vong, nếu đã như thế, Quý Tôn Ý Như có vẻ rất coi trọng tác dụng của chính mình. Chỉ có điều... Hắn có thể cung cấp bao nhiêu trợ giúp cho mình chứ?
Khánh Kỵ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cổng chính sơn son, quyền thần của Lỗ quốc còn chưa gặp qua hắn, không có khả năng lúc này đã đưa ra quyết định chính thức nào cả, tất cả mọi chuyện còn cần phải chính mình tự tay giành lấy. Lần này đi Khúc Phụ, tuy rằng không có cảnh tàn sát khốc liệt, có điều sự hung hiểm trong đó cùng với quan hệ tới an nguy của cả đất nước, hơn xa mấy trận đánh lẻ tẻ ở Tất Thành, nếu so sánh hai nơi với nhau, ở chỗ đó còn khó khăn hơn gấp vạn lần.
Hắn ưỡn ngực, hít vào một hơi thật sâu, bước chân trở nên trầm ổn hữu lực, đi tới đại môn Thành phủ...