Khánh Kỵ cũng đã đi rồi, Tái Cừu tổng thể lại là vẫn làm việc chậm hơn đại ca một bước, giờ mới vỗ mông ngựa, cao giọng nói: "Công tử đúng là rất thánh minh."
A Cừu trắng mắt nhìn hắn, khinh thường nói: "Thánh minh là thế nào?"
Tái Cừu tự cho là thông minh nói: "So với anh minh còn anh minh hơn, chính là thánh minh."
Bạch Ny gật đầu cười nói: "Lời Tái Cừu ca ca nói mới đúng ngạnh đạo lý."
Khánh Kỵ ở xa nghe thấy, không khỏi phì cười.
Tái Cừu được nữ nhân khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý, liền huênh hoang nói với hai cô gái: "Thế nào, ta đã nói công tử nhà ta đối đãi với hạ nhân rất hòa khí mà."
Bạch Ny than thở: "Đâu chỉ có đối đãi với người hòa khí, nhân phẩm của Khánh Kỵ công tử tuấn tú phong lưu, Bạch Ny cũng mới nhìn thấy lần đầu. Hơn nữa mới vừa rồi người ở nhà trên, cười nói giết người, bình tĩnh tự nhiên, thật sự là... thật sự là..."
Nói đến đây, khuôn mặt của nàng không khỏi ửng đỏ lên một chút, tim đập cũng hơi nhanh hơn bình thường. Thời kỳ loạn thế, người dân sùng bái nam tử cường đại uy phong, cái loại tiểu bạch kiểm (mặt trắng) trói gà không chặt như ở hậu thế, lúc này cơ bản không có đất diễn. Ở trong mắt Bạch Ny, luận về tài năng, Khánh Kỵ chạy có thể đuổi kịp thú, nhảy có thể bắt phi điểu, một mâu trong tay, vạn người khó địch, đúng là đại anh hùng trong các anh hùng, có thể gọi là ngạnh anh hùng (Bạch Ny bắt chước theo ngạnh đạo lý ở trên). Luận về diện mạo, hắn eo nhỏ lưng rộng, dáng người kiện mỹ (khỏe đẹp), mặt như ngọc thạch, môi hồng răng trắng, đúng tiêu chuẩn của một tiểu bạch kiểm, lúc này phải gọi là ngạnh bạch kiểm mới đúng.
Điều kiện như vậy, hơn nữa thân thế cao quí, quả thực là vừa ra tay là có thể bắt được mẻ cá lớn, ăn hết mỹ nữ các nước, có thể coi như là sát thủ thiếu nữ của thời kỳ Xuân Thu, Bạch Ny sao có thể không lâm vào cảnh xuân tâm nảy nở? Chính là nàng cũng biết thân phận cách xa, đối với người ta chỉ có thể có tâm tư trong lòng mà thôi.
A Cừu ha ha cười nói: "Công tử nhà ta đúng là địch được vạn người, sát gái đã là gì? Không nói về võ, tài văn của công tử nhà ta cũng là người thường khó bì được, đến mức... đến mức có thể xuất khẩu thành thơ. Hôm qua công tử nhà ta nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp, liền ngâm luôn một bài thơ, cái gì... cái gì mà cỏ dại hề, có mỹ nhân hề, trên đường ngẫu nhiên tương ngộ hề, tâm hoan hỉ hề..."
Người thị tỳ vẫn luôn im lặng ít nói bên cạnh Bạch Ny bỗng nhiên phì cười, nói: "Không biết hề sẽ không loạn hề, người ta bị ngươi hề đến mức toàn thân nổi da gà hề."
A Cừu hoành tráng nhìn nàng một cái, đắc ý dào dạt nói: "Không nên mắt cứ thèm công tử nhà ta hề, ngươi với ta thực là thích hợp hề..."
Thị tỳ kia giả vờ xấu hổ, hai nam hai nữ cãi nhau ầm ỹ chạy đi, trước cửa viện nhất thời tĩnh lặng tịch mịch.
Tiểu viện, trong phòng, một thiếu nữ đứng ở trước cửa sổ, trên cánh cửa sổ có khoét một cái lỗ nhỏ, một luồng ánh sáng chiếu vào, chiếu lên trước ngực nàng. Từ lỗ khoét nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cỏ hoang trải dài trong viện, ở trong gió nhẹ hơi hơi run rẩy.
Si ngốc một lúc lâu sau, thiếu nữ đó mới thê lương bi ai ngâm nga:
"Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tâm.
Cức tâm yêu yêu, mẫu thị cù lao.
Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tân.
Mẫu thị thánh thiện, ngã vô lệnh nhân..."
(Bàn về thơ ở cuối chương)
Hai hàng lệ châu trong suốt theo khuôn mặt nàng chảy xuống, tích ở trước ngực nàng, cô gái bỗng nhiên cúi đầu nước mắt ròng ròng, khóc không thể ngâm tiếp...
(Các độc giả có thể đoán ra được thân phận cô gái này không?)