Nàng lưu luyến không rời cầm theo gương đồng trở lại chiếu nhẹ nhàng ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Dương Bân à, ngươi quả nhiên không hổ là người đi theo Dương Hổ đại nhân làm đại sự, người thông minh, một khi làm việc, đều khiến người ta thích thú. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền làm đại quản sự cho tòa thành mới mà bản phu nhân sắp xây đi, phụ trách tất cả mọi chuyện trong ngoài thành mới cho phu nhân, có thể làm chủ thì tự mình làm chủ, nếu có chuyện gì khó quyết thì hướng bản phu nhân xin chỉ thị, rõ ràng chưa?
Khánh Kỵ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tới, chính là thấy được cặp mắt lanh lợi ý cười của Thành Bích phu nhân, Khánh Kỵ trong lòng chợt động, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, người phụ nữ này... không đơn giản a. Dọc theo đường đi làm đủ các chuyện như vậy, hóa ra nàng đều có mục đích của mình. Tòa thành mới này, mục đích chủ yếu kỳ thật là để Khánh Kỵ luyện binh. Nhưng mà thân phận của hắn là tòng đệ của Dương Hổ, ngay cả có nể mặt mũi của Dương Hổ, cũng không thể cho hắn vị trí quản sự, đó chính là một ngoại nhân (người ngoài) quyết không có khả năng được ngồi vào vị trí quản sự. Nếu hắn không thể làm đại quản sự, muốn ở sau thành muối xây dựng quân doanh trong núi, bí mật chiêu nạp quân sĩ, liền sẽ rất không tiện. Nếu muốn vậy, Thành Bích phu nhân phải an bài một đại quản sự nắm giữ bí mật đến phối hợp với hắn mới được.
Nhưng mà hiện tại hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết dễ dàng. Dọc theo đường đi, Thành Bích phu nhân luôn biểu hiện ra bộ dáng thực cảm thấy hứng thú với hắn. Hai người lúc nào cũng làm ra vẻ, dù là ai nhìn, cũng đều cho rằng vị thiếu phụ mỹ mạo ở góa nhiều năm này đã xuân tâm nảy mầm, thích thanh niên nam tử này. Lúc này nàng lại mượn việc nhỏ dâng tặng hai đồ vật này, để đề bạt nam tử mình ái mộ lên, đảm nhiệm đại quản sự cho nàng, lý do này cực kỳ thỏa đáng, còn ai có thể sinh nghi? Chỉ cần mình làm một đại quản sự dưới trướng Thành phủ, về sau vô luận là làm việc gì cũng đều thuận tiện hơn.
Khánh Kỵ tự cho là đã lĩnh ngộ được dụng ý những hành vi của Thành Bích, suốt dọc đường tới đây, hai người tình cảm ám muội khi gần khi xa, hóa ra là vì người ta muốn cho mình một thân phận thích hợp nên mới cố tình làm vậy, chứ không phải là thực sự động tâm tư với mình, trong lòng Khánh Kỵ bỗng chốc có chút hơi buồn bã mất mác...
Buổi sáng ngày thứ hai, thời tiết không đẹp lắm, gió có chút hơi mạnh, bầu trời cũng u ám. Khi mà Khánh Kỵ đang vội vã dựng một căn cứ bí mật để phản công Ngô quốc, Thành Bích cũng vội vã nhanh chóng dựng một đại bản doanh để tập trung vận chuyển kinh doanh, hai người cùng chí hướng, cũng không ngại mất một ngày, liền lên xe đi ra Bắc thành, tới núi lựa chọn khu vực để xây dựng.
Năm dặm phía Bắc Phí thành, là một ngọn núi rậm rạp. Nơi đây là một nhánh của dãy núi Nghi Mông, cây cối sum xuê, cỏ cây xanh tươi, trong núi có nhiều dã thú độc xà, ngoại trừ một ít hộ săn bắn, thì ngay cả tiều phu cũng ít khi đi sâu vào trong đó. Ra khỏi thành đi về phía Bắc bốn dặm là sông Tuấn quanh co khúc khuỷu, ở đúng chỗ quẹo này, nếu ở bên cạnh cho xây một con đường, ở trong sơn cốc lại dựng một tòa thành, ở bờ sông xây một bến tàu, muối biển vận chuyển đến, là có thể cho lên xe đưa vào thành, giao thông cũng coi như là tiện lợi.
Khánh Kỵ hôm nay đã thi hành chức trách của một đại quản sự, đi theo Thành Bích phu nhân vừa đi vừa bàn bạc về địa lý xung quanh. Tới nơi này là đã vào vùng hoang dã, ven theo hướng Tây núi mà đi, là sẽ tới cốc khẩu thứ ba, nhìn thấy nơi này địa thế hiểm trở, bọn họ liền ngừng lại.
Một người thợ săn địa phương được mời tới dẫn đường, nghe hắn nói cốc này có tên là Phi Hồ khẩu (cửa Phi Hồ), có điều cái tên này là do các thợ săn, nông phu truyền miệng với nhau, những người trong Phí thành phần lớn là không biết cái tên này. Gọi là Phi Hồ khẩu bởi vì trong cốc có nhiều cáo (hồ: cáo), xem thế núi của cốc khẩu này, cốc khẩu cực kỳ hẹp, hai bên sườn thế núi dốc đứng, trong cốc có suối nước chảy xiết.
Trong lòng cốc là một bình nguyên cực kỳ rộng lớn, ba mặt vây quanh bởi núi, đều là những cánh rừng rậm được hình thành trăm ngàn năm qua, khó có thể đi qua. Trong cốc có một cái hồ, hồ không lớn, từ trên cao nhìn xuống, giống như là một cái gương đặt lên mặt cỏ, sạch sẽ trong vắt, không nhiễm tục khí.
Bên trong cốc bên sườn núi có một đường dốc thoải, không có bao nhiêu cây cối, từ chỗ này đi lên cũng không tốn sức mấy. Bởi vì lần này tuy là xây thành muối, nhưng thực sự là dựng binh doanh, cho nên rất nhiều đề tài thảo luận không thể để cho người khác nghe được, Thành Bích liền để bọn thị vệ tùy tùng ở lại cốc khẩu, chỉ có nàng mang theo đại quản sự mới được bổ nhiệm đi lên trên vách núi.
Một đường từ Khúc Phụ tới, Thành Bích đã cố ý tạo ra bộ dáng "chàng hữu tình, thiếp hữu ý", lúc này lại một mình dẫn hắn lên núi, liền cũng hợp tình hợp lý không có gì ngạc nhiên. Khánh Kỵ không khỏi thầm khen nàng tâm cơ thâm trầm, có tầm nhìn xa, hơn nữa bởi vì mình, lại làm dơ bẩn danh dự đã thủ tiết nhiều năm của nàng, trong lòng có chút áy náy. Hắn lại không biết rằng, Thành Bích phu nhân biểu hiện như thế suốt dọc đường, đương nhiên là cũng có tâm tư che lấp thân phận cho hắn rồi, nhưng biết đâu đấy cũng cầm lòng không nổi, diễn giả thành thực thì sao?
Mặt dốc thoải này mặc dù không khó đi, nhưng dù sao cũng không có đường mòn. Khánh Kỵ ở phía trước vung kiếm cắt cây, thỉnh thoảng còn phải kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Thành Bích phu nhân, dùng sức mất cả buổi, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi. Thành Bích phu nhân đã mệt tới hai gò má đỏ hồng, đáng yêu thở hổn hển.
Khánh Kỵ trong lòng dâng lên một chút thương tiếc, liền bồi nàng nghỉ tạm trong chốc lát, rồi lại gạt mấy cây ngải cao cao, dọc theo triền núi tiến về phía trước. Chỉ đi được khoảng năm sáu trượng, phía trước đã xuất hiện một tảng đá lớn, trên tảng đá không có lấy một nhánh cỏ. Đứng ở chỗ này, nếu không tới sát bờ đá, thì không thể nhìn tới được mặt đất dưới chận núi. Bên trong là thâm cốc, bên ngoài là hoang dã, đứng ở chỗ tảng đá này như là phiêu phiêu giữa bầu trời, hơn nữa hôm nay thời tiết âm u, những tầng mây kìn kìn như muốn áp thẳng tới lông mi, gió thổi y phục phần phật, đứng ở sát sườn dốc, nhìn quanh tứ phương, thật khiến cho tim người ta muốn đập nhanh hơn.
Xây thành tất phải có nguồn nước, thấy cái hồ bên trong cốc, Khánh Kỵ liền đã có vài phần vừa lòng, lại nhìn thấy địa thế bên trong sơn cốc, hắn là từ cốc khẩu đi lên, nếu muốn leo lên cao cũng chỉ có thể đi từ đường này lên. Thế núi ba phía cũng không phải là thập phần hiểm yếu, nhưng mà những rừng cây hình thành trăm ngàn năm đã chở thành tấm lá chắn lớn nhất, cây rừng rậm rạp, bên trong rừng lại có vô số cỏ dại dây leo, tạo thành một tấm lưới xanh lục. Ba hướng này nếu muốn bò lên hoặc muốn nấp vào, dù có phái mười tám tráng hán, dùng kiếm sắc bén nhất để mở đường, chỉ sợ cũng phải mất tới mười ngày nửa tháng.
Khánh Kỵ vừa lòng nói:
- Chính là nơi này, phu nhân cảm thấy thế nào? Trong sơn cốc bằng phẳng có thể xây nhà kho doanh trại, lại có nguồn nước, bị vây trong núi cũng không sợ. Ba mặt được núi vây quanh, cỏ cây dày đặc chính là tấm lá chắn thiên nhiên, chỉ cần xây thành ở ngoài sơn khẩu, phía ngoài trại thì đối ngoại, còn trong cốc khẩu thì kín đáo, bên trong là nội thành. Ừm... chỉ có điều nước suối chảy trong cốc khẩu có chút vấn đề, vạn nhất mà có lũ bất ngờ..., vấn đề tháo nước... Phu nhân? Phu nhân?
Khánh Kỵ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thành Bích phu nhân sắc mặt trắng bệch, không còn một tia máu, đôi môi có chút tím tái, khuôn mặt cứng đờ, trong mắt đều là thần sắc sợ hãi, không khỏi hoảng sợ, vội vàng bước dài tới đó, cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, một tay đỡ lấy nàng nói:
- Phu nhân, người làm sao vậy?
Thành Bích phu nhân vẫn đứng ở đó run lập cập, Khánh Kỵ vừa lại gần đây, Thành Bích liền tức khắc chui vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao siết chặt thắt lưng hắn, dùng hết toàn bộ khí lực, Khánh Kỵ có thể cảm nhận được nàng dùng toàn lực để ôm cùng với sự run rẩy không thể khống chế được.
- Phu nhân, người làm sao vậy?
- Cao... cao quá, người ta... tim người ta đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, ngươi mau đỡ lấy ta, ta sợ lắm...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì ngẩn ra, trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia thần sắc cổ quái:
- Phu nhân, ngươi... ngươi mắc chứng sợ độ cao?
- Cái gì... cái gì sợ độ cao?
Thành Bích phu nhân dúi đầu vào trong lòng ngực hắn căn bản không dám lộ ra, run giọng hỏi ngược lại.
Khánh Kỵ đã hiểu, Thành Bích phu nhân nhất định là mắc chứng sợ độ cao, chẳng qua nàng trước kia chắc là chưa từng lên cao, cho nên ngay cả chính mình cũng không biết. Mới vừa rồi hai người lên núi, chỉ lo nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói cười chưa từng liếc mắt nhìn lại một cái, lúc này đột nhiên đứng ở trên tảng đá, ngay cả hắn cũng có chút cảm giác hoa mắt, mà người mắc chứng sợ độ cao không sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây mới gọi là lạ.
Mắt thấy nàng bị dọa thành bộ dáng như vậy, Khánh Kỵ cũng không nhiều lời, vội vàng một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nói với nàng:
- Nhắm mắt lại, đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Nói xong liền cúi người, quơ lấy đôi chân nàng, thân mình nhẹ nhàng kia đã bị hắn ôm lên.
Thành Bích phu nhân hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, nhắm tịt mắt lại, quay đầu vùi vào ngực hắn. Khánh Kỵ đi nhanh trở lại, xuyên qua bụi cây ngải, đi vào trong cánh rừng bằng phẳng, liền dỗ dành:
- Được rồi, được rồi, không phải sợ, chúng ta đã rời khỏi vách núi rồi.
Thành Bích phu nhân toàn thân căng thẳng, từ trong ngực hắn cẩn thận nhô đầu ra, hơi hơi mở mắt dò xét một chút, thân mình chậm rãi thả lỏng. Nàng lại cẩn thận đánh giá khắp nơi một phen, nhan sắc trên mặt mới thoáng khôi phục, e thẹn nói:
- Thả ta xuống dưới.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, trêu ghẹo cười nói:
- Không thể tưởng được Thành Bích phu nhân uy phong không ai bì nổi lại có thể sợ độ cao, ha ha, đứng vững một chút, không nên sợ tới mức nước tiểu... khụ khụ...