Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Ngọc đệ nếu thấy khó...
Tư Đồ Ngọc vội vàng gượng cười đỡ lời :
- Xin Ngọc tỷ thứ lỗi không phải là tiểu đệ có gì khó nói đâu bởi vì chính tiểu đệ cũng không biết việc ân oán của ân sư với Mạnh tiên tử tại sao hai người đang yêu nhau lại đâm ra oán hận nhau như vậy, tiểu đệ chỉ biết...
Lộng Ngọc dựng ngược cặp mày liễu lên hỏi :
- Ngọc đệ chỉ biết cái gì?
Mắt Tư Đồ Ngọc tia ra những luồng ánh sáng kỳ lạ, chàng cao giọng đáp :
- Tiểu đệ chỉ biết ân sư mang một nỗi oan khuất vô cùng to tát. Sư phụ của tiểu đệ vốn là người nhân từ tánh tình hiền hậu, quyết không thể nào nhúng tay vào những việc tàn độc để cho cả người lẫn trời đều oán hận.
Lộng Ngọc gật đầu cười nói :
- Ta cũng tin là sư phụ của Ngọc đệ là cao nhân hiệp nghĩa võ học thâm ảo khôn lường, nhất định không thể nào làm những việc xấu xa. Nhưng người đời thường nói. “Lưỡi không xương nhiều đường lắc lẻo”, lưỡi kẻ khác đưa đẩy thực là sâu độc. Nếu không tìm được người có uy tín thế lực làm chứng...
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Ngọc tỷ nói rất phải, ý của tiểu đệ tham dự Thiên Trì kỳ hội chính là để mời cho được Thần Châu tứ dật làm chứng cho ân sư để giải thích điều hiểu lầm ấy.
Lộng Ngọc cười nói :
- Hay lắm, có chí thì nên, tỷ tỷ chúc cho Ngọc đệ dù có gặp bao nhiêu hiểm nghèo thì cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ đạt được mục đích.
Tư Đồ Ngọc vòng tay vái chào, mỉm cười nói :
- Đa tạ lời vàng của Ngọc tỷ. Tiểu đệ vì việc báo đáp ân sư và làm sáng tỏ chính nghĩa của võ lâm, tất phải đem hết sức bình sinh ra cáng đáng, dù có gặp trở ngại lớn lao đến đâu cũng không dám từ nan.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện suốt dọc đường, nhân đó đều hiểu biết nhau rất tường tận. Cả hai đều tinh thông cả văn lẫn võ, phẩm cách hơn người. Do đó hai người đều kính phục lẫn nhau, tình cảm càng thêm khắng khít.
Hai người đi thật mau, chỉ trong có mấy ngày đã tới cử Song Môn cốc ở núi Lao Sơn.
Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ hòn núi cao chót vót ở trước mặt, nơi có sơn cốc mà cười nói với Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ hãy nhìn, đó là Song Môn cốc. Chúng ta vào cốc độ hơn trượng thì tạm thời phải chia tay nhau, ngu tỷ theo phía bên tay mặt mà vào cửa Thiên Đường, còn Ngọc đệ thì theo phía bên trái mà vào cửa Địa Ngục.
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :
- Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu?
Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :
- Tất nhiên là chúng mình sẽ gặp nhau ở cửa Cốc. Hai ta nếu chưa gặp nhau thì sẽ không bỏ đi.
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười, cặp lưỡi kiếm dựng ngược, chàng bước nhanh tới trước, đi vào trong Song Môn cốc.
Tiêu Lộng Ngọc cũng uyển chuyển bước theo. Quả nhiên vào cốc không xa, hai người phải rẽ bước. Trước mặt họ là vách đá cao chót vót chắn ngang lối đi. Trên vách đá cửa gọi là Thiên Đường với Địa Ngục thật ra không phải là cửa cao lớn khác nhau, mà chỉ là một cửa thì ở bên phải, còn một cửa thì ở bên trái. Hai miệng động đen ngòm, nằm kế bên nhau.
Tư Đồ Ngọc đi đến trước cửa động đen ngòm ở bên tay trái, quay lại cười nói với Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ đừng có nhầm lẫn nhé? Ngoài hai cửa động này không có mô nốc gì phân biệt với nhau cả, có thể lẫn cái nọ sang cái kia, tỷ tỷ đừng có nhầm lẫn đấy nhé?
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :
- Không nhầm được Ngọc đệ không lo cho ngu tỷ, vì Ngọc đệ nên nhớ kỹ, nếu đi về bên tay mặt thì là Thiên Đường, còn đi về bên tay trái là Địa Ngục.
Lời vừa dứt, nàng cúi mình phóng vào trong cửa động đen ngòm trên vách đá cheo leo mất dạng. Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc đã vào trước, nên không dám chần chừ, cũng phóng mình vào trong động bên tay trái.
Ai ngờ trong cái động đen ngòm ấy không những tối đen đến nỗi giơ tay ra trông không thấy năm ngón, lại còn có mùi người chết xông lên nồng nặc rất khó ngửi.
Tư Đồ Ngọc tuy phải cau mày, nhưng chàng vốn hiểu rằng mình đơn thân đi vào nơi nguy hiểm thì sự nguy hiểm ắt là phải nhiều rồi cho nên trước quang cảnh tối đen và hôi thối ghê rợn kia, chàng không coi vào đâu hết. Đường đi ở trong động không những tối như mực, mà lại còn quanh co và càng lúc càng xuống dốc như thế càng ngày chàng càng đi sâu vào trong lòng đất.
Tư Đồ Ngọc vừa đi vừa nhẩm trong bụng. Chàng thấy chỗ địa thế mà chàng đang đi tất phải thấp hơn thế đất ở bên ngoài động đến mấy trượng. Giữa lúc ấy, bỗng trong màng u tối có tiếng động vang lên.
Lúc mới bước vào động, Tư Đồ Ngọc đã sớm ngừng xử dụng Tiên Thiên Nhất Khí mà xử dụng Vô Hình cương khí che lấy trước ngực, cho nên khi nghe thấy tiếng động, chàng liền dừng bước, lớn tiếng hỏi :
- Ai đó?
Vút... vút, hai tiếng, trong bóng tối, ở hai bên tả hữu, xông ra hai bạch cốt khô lâu chắn ngang lối đi của Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc biết đấy không phải là quỷ quái mà đó là hai người mặc đồ phản quang bạch cốt, liền đứng sừng sững như núi, quát hỏi :
- Bằng hữu nghe đây. Tại hạ vì có việc cần đặc biệt tới thăm Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương có việc lĩnh giáo.
Khô Lâu bên tay trái nghe nói quả nhiên lên tiếng đáp :
- Người mới tới đã định gặp Điện chủ của tôi vậy có biết quy củ không?
Tư Đồ Ngọc cười hỏi lại :
- Quy củ gì? Xin Tôn giá đừng ngại cứ cho biết?
Khô lâu ấy nói liền :
- Người mới tới chỉ cần vượt được qua liên tiếp ba chướng ngại vật thì Điện chủ tôi sẽ lấy yến ra đãi khách ở trên Chuyển Luân đài.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :
- Thế nào gọi là ba chướng ngại vật?
Khô lâu ấy đáp :
- Qua được cửa Địa Ngục, vượt được Nại Hà kiều nhảy qua Huyết Ô trì.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Được, tại hạ nguyện sẽ vượt qua ba chướng ngại vật. Nhưng không biết chướng ngại vật thứ nhất là Địa Ngục môn ở đâu?
Khô lâu ấy hỏi :
- Tôn giá xin cho biết tên trước...
Tư Đồ Ngọc không đợi đối phương hỏi hết câu, chàng đã lắc đầu nói :
- Chưa vượt qua ba chướng ngại vật thì cho biết tên tuổi có ích lợi gì. Tánh danh lai lịch của tại hạ định sẽ cáo trì cùng Vu điện chủ ở trên Chuyển Luân đài.
Hai khô lâu không hỏi han đối đáp, mỗi người một bên lại rút lui về chỗ cũ, mất tăm mất tích. Tư Đồ Ngọc đang định bước tới phía trước bỗng lại nghe thấy có tiếng động rầm rầm.
Lần này một bánh xe sắt thật lớn từ từ nhô lên chắn ngang lối đi. Trên bánh xe có khắc ba chữ đại tự: Địa Ngục Môn.
Tư Đồ Ngọc chú mục nhìn giây lâu. Chàng thấy bánh xe sắt kia trong khi xoay ước độ khoảng nửa tuần trà thì ở trong tâm bánh xe lại lộ ra một cái lỗ lớn, đường kính chừng một thước. Như thế có thể nói, Tư Đồ Ngọc nếu muống vượt Địa Ngục môn thì trước hết phải dùng Xúc Cốt pháp mới có thể qua lại được.
Trừ Xúc Cốt pháp ra, chàng lại còn phải biết nắm lấy cơ hội, không được sớm quá mà cũng không được muộn, đợi cho lúc bánh xe sắt để lộ chỗ hở thì trong nháy mắt phải lao mình qua cho kịp.
Đối với nhân vật võ lâm khác thì các việc vượt qua chướng ngại thứ nhất mới thành vấn đề chứ đối với người đã có tuyệt kỹ như Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc thì chướng ngại vật thứ nhất không khó chút nào cả.
Tư Đồ Ngọc nhìn rõ sự biến hóa của bánh xe sắt, chàng trợn mắt lên cười, cất bước tiến tới, chuẩn bị sẵn sàng khi chỉ còn cách bánh xe chừng bẩy thước là thi triển huyền công, lao vào qua lỗ hở.
Nhưng chàng vừa mới đi tới cách bánh xe sắt chừng hơn một trượng thì trên đỉnh động ầm lên một tiếng như thể có vật rơi xuống.
Tư Đồ Ngọc ngước đầu lên nhìn thì thấy đó là một khối sắt nặng ngàn cân đang đổ xuống.
Đã nói đó là khối sắt nặng ngàn cân thì tất nhiên Tư Đồ Ngọc phải thử sức. Lông mày chàng dựng ngược lên, vai trái nhích lên một chút một tay đưa ra đỡ lấy khối sắt vô cùng nặng nề đó.
Thế rơi của khối sắt vừa tới bị chận lại thì Tư Đồ Ngọc lại nghe thấy tiếng “vo vo”, không biết bao nhiêu ám khí từ bốn phía tới tấp bay tới người chàng.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười hồn nhiên, vung tay phảy mấy cái khiến cho bao nhiêu mũi tên nhọn kia đều rơi lả lả xuống đất.
Lúc ấy ở chính giữa bánh xe sắt bỗng hiện ra một lỗ đường kính chừng một thước. Tư Đồ Ngọc liền mỉm cười, tung mình không chút chậm trễ, leo vèo qua.
Thân hình chàng vừa lọt qua thì lỗ hổng lại lấp lánh không biết bao nhiêu là những mũi nhọn binh khí sáng loáng, khiến người yếu vía phải bay hồn bở vía.
Nay Tư Đồ Ngọc đã vượt qua bánh xe sắt thấp thoáng ở phía trước có ánh sáng mặt trời hiện ra.
Chàng mới rẽ bước được một khúc đã tới trước cửa động. Địa thế ở ngoài cửa động rộng rải, như thể ở dưới một cái hang sâu.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn bốn phía. Chàng thấy cảnh sắc ở ngoài động quả đúng như lời mà Tiêu Lộng Ngọc đã nói, hiểm ác dị thường hoàn toàn đúng như lời truyền thuyết đã nói: “Đó là cảnh ở dưới Địa phủ”.
Nối liền tới cửa động là một cây cầu dài hình vòng cung. Ở đầu cầu hiện rõ lên ba chữ đại tự: Nại Hà Kiều.
Tư Đồ Ngọc cố để ý dò xét vẫn không nhận ra cây Nại Hà kiều có chỗ nào là hung hiểm, hoặc chỗ nào là khó đi?
Lời người ta thường nói, “Võ giỏi, gan tiếng”. Tư Đồ Ngọc đang định cậy vào một thân tuyệt học của mình, cất bước đi lên trên cầu, thì nghe thấy một giọng nói ròn rã của một người đàn bà :
- Điện chủ có lệnh, khách tới thăm không phải là hạng tầm thường chẳng nên mang những chướng ngại vật bố trí để mua lấy tiếng cười chê. Xin khách quan cứ tới ngay Chuyển Luân đài để gặp Điện chủ.
Tư Đồ Ngọc dò theo tiếng nói, chàng thấy người vừa nói là một hắc y thiếu nữ, tay cầm lệnh kỳ, đứng ở bên bờ Huyết Ô trì phía dưới Nại Hà kiều. Nàng vừa nói vừa nhẹ tay phất lệnh kỳ.
Lời của hắc y thiếu nữ vừa dứt, từ dưới Nại Hà kiều phóng ra hai tiểu tỳ áo xanh. Hai tiểu tỳ này vái chào Tư Đồ Ngọc, cười thưa :
- Khải bẩm quý khách, Điện chủ chúng tôi đang chờ quý khách trên Chuyển Luân đài.
Tư Đồ Ngọc không ngờ Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương, người được xưng là Điện chủ, lại ưu đãi chàng như thế. Chàng chỉ mới vượt qua Địa Ngục môn, bà ta đã cho triệt hồi hai chướng ngại vật Nại Hà kiều và Huyết Ô trì.
Vì thế sau khi nghe thấy tiểu tỳ áo xanh nói, chàng lấy làm cao hứng, mỉm cười đáp :
- Nếu đã như vậy thì xin phiền hai vị cô nương dẫn đường.
Hai tiểu tỳ áo sanh nghiêng mình chào, rồi dẫn Tư Đồ Ngọc từ Nại Hà kiều chậm rãi bước về bên trái.
Đi không xa, mặt ao rộng ra. Chính giữa ao nước màu hồng nhạt sừng sững một tòa đài cao.
Đài cao hơn bốn trượng đứng chon von giữa ao, không có một cây cầu nào nối với bờ cả.
Hai tiểu tỳ áo xanh dừng bước. Cô tiểu tỳ ở bên tay trái nghiêng mình vái chào Tư Đồ Ngọc, mỉm cười thưa :
- Xin quý khách lên Chuyển Luân đài, Điện chủ chúng tôi đang đợi quý khách.
Tư Đồ dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm, gật đầu, cười đáp :
- Thật làm phiền cô nương.
Dứt lời, chàng tung mình nhẹ nhàng lên Chuyển Luân đài.
Một thân khinh công ấy không những rất cao minh, mà người thi triển lại không tốn sức, khiến cho hai tiểu tỳ áo xanh xem qua phải giật nẩy mình đến ngơ ngác cả người. Có lẽ trong đời hai nàng chưa bao giờ được trông thấy một thân pháp kỳ diệu đến như vậy.
Chuyển Luân đài khá rộng, có bày bàn ghế làm bằng gỗ trắc rất quý, chính giữa đài có kê một cái sập chạm trổ rất là tinh vi. Trên đó một vị cung trang xú phụ đang ngồi xếp bằng tròn.
Vị cung trang xú phụ ấy dĩ nhiên là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương vừa thấy Tư Đồ Ngọc tung mình nhảy lên trên Chuyển Luân đài, Chỉ Phấn Diêm La đã giơ tay, mỉm cười, nói :
- Quý khách giáng lâm, đáng lý phải ra tận xa đón, nhưng bổn Điện chủ thân mang ác tật, hành động bất tiện, vậy phiền Tư Đồ lão đệ tha thứ cho lỗi thiếu nhã nhặn ấy.
Tư Đồ Ngọc giương mắt nhìn. Chàng thấy Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương tuổi ước chừng bốn, năm mươi, hình dáng xấu xí kinh khủng, nhưng vẻ mặt có vẻ sang trọng dị thường, rõ ràng là người rất khí khái.
Lời ăn tiếng nói của đối phương đã tỏ ra không có ác ý, cho nên Tư Đồ Ngọc cũng khẽ cười vòng tay nói :
- Tư Đồ Ngọc mạo muội đến làm rộn nơi vắng vẻ đẹp đẽ của Vu điện chủ, xin Vu điện chủ tha lỗi.
Vu Mộng Tương chỉ một cái ghế rồi mỉm cười nói :
- Xin mời Tư Đồ lão đệ ngồi chơi, rồi chúng ta hãy nói chuyện kỹ.
Tư Đồ Ngọc cất tiếng cám ơn rồi ngồi xuống. Một tiểu tỳ áo xanh đang đứng hầu Vu Mộng Tương liền dâng trà cho chàng.
Vu Mộng Tương cười nói :
- Tư Đồ lão đệ yên tâm uống đi, nơi này tuy có cái tên ghê gớm là Địa Ngục, nhưng về trà thì chúng tôi cũng dùng những loại trà thông thường chứ không có chất độc gì đâu.
Tư Đồ Ngọc nghe nói đâu có để mặt anh hùng, liền nâng chén trà lên uống ực cạn chén tức thì.
Trà vừa thấm vào môi, chàng cảm thấy hương thơm ngát mũi, thì biết ràng đó là một thứ trà tuyệt ngon.
Vu Mộng Tương đợi Tư Đồ Ngọc đặt chén trà xuống bàn rồi cười nói :
- Tư Đồ lão đệ với Vu Mộng Tương này bình sinh chưa được hạnh quen biết nhau, chắc Tư Đồ lão đệ tới đây không phải là không có lý do.
Tư Đồ Ngọc khẽ nghiêng mình cười đáp :
- Tại hạ mạo muội tới đây, sự thưc cũng có một câu chuyện muốn được Vu điện chủ chỉ giáo cho.
Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, rồi mới mỉm cười hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ có cho rằng bổn điện đùa nghịch nên mới bố trí mấy chướng ngại vật trẻ con ở ngoài động không?
Tư Đồ Ngọc không đợi Vu Mộng Tương nói dứt câu đều lắc đầu cười đáp :
- Thế gian nếu quả có nơi Địa Ngục thực thì tốt biết bao bởi vì nơi đó sẽ để giành trừng trị những quân gian tà, những phường thương thiên bại ý khiến cho lũ ma kia cũng phải e dè mà bớt làm càn. Vu điện chủ có bố trí những cảnh tượng gớm ghê u ám như là nơi Địa Ngục thì có gì đáng gọi là xấu đâu.
Vu Mộng Tương không thể ngờ được đối phương lại khen cách bố trí ở dưới Địa Ngục của mình, bèn “À” lên một tieng chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Tư Đồ lão đệ không những nhân phẩm cao quý mà bụng dạ lại anh hùng thực đáng khen. Nhưng không hiểu lão đệ muốn tìm Vu Mộng Tương này vì chuyện gì vậy?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tại hạ nhắc đến tên một người tất nhiên Vu điện chủ sẽ nhận ra được ngay.
Vu Mộng Tương lắc đầu cười, nói :
- Lão đệ muốn nhắc đến tên ai. Hai năm lại đây, nhân bổn Điện chủ thân mang ác tật, suốt ngày ngồi ở trên Chuyển Luân đài này, e tầm mắt của bổn Điện chủ không được rộng rãi cho lắm.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán.
Vu Mộng Tương gật đầu :
- Thuần Vu đại hiệp danh vang bốn biển không những Vu Mộng Tương tôi được biết mà tất cả các nhân vật võ lâm đối với bốn tiếng Đăng Lâu Tửu Khách một ai là không bội phục.
Nói tới đây Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc một cái rồi mới mỉm cười hỏi :
- Lão đệ nhắc tới Thuần Vu đại hiệp làm chi thế? Đại hiệp lâu nay có được mạnh không?
Tư Đồ Ngọc đưa mắt dò xét Vu Mộng Tương, thấy y không có vẻ gì là giả dối hết, chàng tạm thời không mang việc Thuần Vu Sám bị mưu hại nói ra, mà chỉ vòng tay mỉm cười nói :
- Trước hết Tư Đồ Ngọc xin có lời mừng Vu điện chủ.
Vu Mộng Tương giật nẩy mình, lấy làm lạ hỏi :
- Bổn Điện chủ ngồi mãi nơi đây, mặt mũi như quỷ thì làm gì có chuyện mừng chứ?
Tư Đồ Ngọc cười đáp :
- Cứ như tại hạ được biết, thì Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán tiền bối đã ký tên tiến cử Vu điện chủ tham dự Thiên Trì kỳ hội?
Vu Mộng Tương nghe nói gượng cười gật đầu đáp :
- Đó là chuyện hai năm về trước, ngày nay thân tôi đã mang ác tật, hành động rất khó khăn, thì làm sao mà mong khỏi được trước ngày rằm tháng tám để tham dự Thiên Trì kỳ hội được. Vậy có điều gì là đáng mừng đâu?
Tư Đồ Ngọc đã có dịp kiểm soát lại tin tức do Tiêu Lộng Ngọc đưa ra, trong bụng chàng không khỏi mừng rỡ, liền lớn tiếng hỏi :
- Vu điện chủ, tại hạ tới đây lần này là muốn thỉnh giáo Vu điện chủ Thiên Trì kỳ hội rằm tháng tám năm nay cử hành ở địa điểm nào?
Vu Mộng Tương lắc đầu đáp :
- Rất tiếc cho lão đệ đúng là lão đệ đã hỏi nhằm người mù, bổn Điện chủ cũng không biết Thiên Trì kỳ hội cử hành ở địa điểm nào cả.
Tư Đồ Ngọc ngờ bà ta biết mà không chịu nói ra, bèn cau mày lại hỏi tiếp :
- Vu điện chủ đã không biết nơi cử hành Thiên Trì kỳ hội thì làm sao mà tham dự được đại hội đó.
Vu Mộng Tương đáp :
- Lão đệ hỏi có lý lắm, nhưng Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán chỉ ký tên tiến cử tôi tham dự Thiên Trì kỳ hội chứ chưa cho tôi biết địa điểm ở đâu, lão có dặn kỹ rằng...
Tư Đồ Ngọc nóng nảy cướp lời hỏi :
- Thuần Vu tiền bối dặn dò gì?
Vu Mộng Tương đáp :
- Thuần Vu Sán đại hiệp dặn tôi đi vào hồi nửa đêm mùng mười tháng tám đợi ở bên bờ biển gần Lao Sơn Quỷ Phủ nhai và lão sẽ tự chèo thuyền tới gặp gỡ.
Trong lúc Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương nói, Tư Đồ Ngọc đã nhìn kỹ thấy bà ta không có vẻ gì là giả bộ cả. Chàng liền thất vọng thở dài nói :
- Vu điện chủ tới ngày mồng mười tháng tám, Điện chủ chả cần tới Quỷ Phủ nhai làm gì cả.
Vu Mộng Tương ngạc nhiên hỏi :
- Tham dự Thiên Trì kỳ hội đó là vinh dự cao nhất của các nhân vật trong võ lâm. Bổn Điện chủ đang nỗ lực lụng công tính chữa cho khỏi ác tật này để đi dự tại sao Tư Đồ lão đệ lại bảo ta đừng nên đi.
Tư Đồ Ngọc thở dài đáp :
- Bởi vì dù cho mồng mười tháng tám năm nay Vu điện chủ có đợi tới mồng mười tháng tám năm sau thì Thuần Vu tiền bối cũng chẳng thể chèo thuyền tới đón Điện chủ được.
Vu Mộng Tương kinh ngạc hỏi :
- Lão đệ định nói gì vậy?
Tư Đồ Ngọc lẳng lặng đáp :
- Một thời anh hùng đã trở về cát bui, Thuần Vu tiền bối...
Vu Mộng Tương run bắn người lên vội vàng cướp lời nói :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ nói gì vậy? Chẳng lẽ Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu đại hiệp đã mất rồi hay sao? Buông... buông xuôi hai tay, gác bỏ việc đời?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :
- Không phải Thuần Vu đại hiệp mất một cách yên lành, mà người đã bị tay độc thủ ám hại.
Vu Mộng Tương thất thanh nói :
- Không... không thể như thế được. Thuần Vu đại hiệp một thân võ học hiếm có trên đời, mà nói về kinh nghiệm trên giang hồ cũng phong phú vô cùng... làm sao đại hiệp...
Tư Đồ Ngọc không đợi Vu Mộng Tương nói hết câu, chàng liền đem chuyện Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán bị ám toán đến chết ở Nghi Sơn thuật lại hết cho Vu Mộng Tương nghe.
Vu Mộng Tương yên lặng lắng tai nghe, nghiến chặt răng rồi quay sang thị nữ đứng hầu xẵng giọng quát :
- Thanh nhi, cầm cây Diêm Vương lệnh của ta truyền bảo Câu Hồn ngũ quỷ lập tức cho máu loang Nghi Sơn Tam Ác trang để báo thù cho Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu đại hiệp...
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây liền lắc đầu bảo :
- Vu điện chủ bất tất phải làm nhọc các bộ hạ, Tư Đồ Ngọc sớm đã...
Vu Mộng Tương quắc mắt cắt đứt lời nói của Tư Đồ Ngọc và hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ.. đã làm gì?
Tư Đồ Ngọc lớn tiếng đáp :
- Tại hạ đã một kiếm xông lên Nghi Sơn, mượn cái đầu của Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt để mang về thành Thai An tế trước mộ phần Thuần Vu tiền bối.
Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn chàng, rồi vòng tay nói :
- Lão đệ thật là người anh hùng. Vu Mộng Tương này rất kính phục.
Tư Đồ Ngọc vòng tay đáp lễ, từ tốn nói :
- Vu điện chủ bất tất phải quá khen như vậy. Nay Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu tiền bối đã mất, Điện chủ tính tham dự Thiên Trì kỳ hội bằng cách nào?
Vu Mộng Tương nhíu mày nói :
- Người ở cùng trong cốc nhưng khác động với tôi là Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng hoặc giả có biết nơi cử hành Thiên Trì kỳ hội? Nhưng ta với nàng ấy lại bất hòa với nhau, nên ta không tiện hỏi thăm.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Cũng không cần hỏi thăm nữa, bởi vì Long Tuyết Hồng cũng được Thuần Vu tiền bối tiến cử tham dự Thiên Trì kỳ hội, Long tiền bối cũng không biết gì hơn Vu điện chủ đâu.
Vu Mộng Tương vừa gật đầu vừa đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc trừng trừng rồi mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ, ta đã nhận ra rồi. Chẳng qua lão đệ cũng được người tiến cử. Lão đệ là nhân vật mới được tham dự Thiên Trì kỳ hội, có phải vậy không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
- Vu điện chủ đoán rất đúng. Nếu tại hạ không phải là người tham dự Thiên Trì hội thì kỳ hội thì hà tất tại hạ phải tới đây hỏi thăm làm gì?
Vu Mộng Tương nghe nói, cúi đầu như thể đang suy nghĩ một điều gì vậy.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Vu điện chủ nghỉ gì vậy?
Mộng Tương gượng cười đáp :
- Hiện nay chúng ta đã là những kẻ đồng cảnh ngộ, đồng bệnh tương lân. Ta đang nghĩ xem có cách nào có thể điều tra ra nơi hợp Thiên Trì kỳ hội?
Tư Đồ Ngọc vội vàng hỏi :
- Vu điện chủ có nghĩ ra diệu kế gì?
- Có nghĩ ra một kế, nhưng cũng không được hay cho lắm.
Tư Đồ Ngọc hấp tấp nói :
- Vu điện chủ nói cho tại hạ nghe với, họa may trong lúc chúng ta bàn bạc lại có thể nẩy ra ý hay cũng chưa biết chừng.
Ánh mắt của Vu Mộng Tương loang loáng, bà dựng ngược lông mày, nói :
- Lão đệ có biết Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu ở trên Ti Nam phủ Thiên Phật sơn không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
- Dạ biết! Đường Bách Hiểu là vị tiền bối tuy công lực không cao cho lắm, nhưng lại là một quái khách biết rất nhiều chuyện trong võ lâm.
Vu Mộng Tương nói :
- Lão đầu nhi ấy kiến thức tuy rộng, nhưng tánh tình lại cổ quái lắm. Hơn nữa, xưa nay y không chịu nói chuyện với người sống...
Tư Đồ Ngọc đỡ lời :
- Vu điện chủ nói như vậy, phải chăng là muốn tại hạ tới thăm đường Bách Hiểu để biết nơi họp Thiên Trì kỳ hội?
Vu Mộng Tương gượng cười nói :
- Lão đệ ra đi chỉ sợ đường xa mệt nhọc mà lại còn bị lão quái không thông hiểu nhân tình thế thái ấy giả bộ ngây dại, trừ phi...
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Trừ phi cái gì? Sao Vu điện chủ không nói hết câu đi?
Vu Mộng Tương nói :
- Trừ phi ta dùng thủ đoạn không chính đáng, ra lệnh cho Ngũ quỷ dưới tay bắt cóc lão Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu mang về Chuyển Luân đài.
Tư Đồ Ngọc xua tay cười nói :
- Khỏi cần! Khỏi cần! Dù cho lão Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu tánh tình có cổ quái đến đâu, tại hạ cũng có thể dùng lời nói ngọt mà tìm được một vài tin tức.
Vu Mộng Tương cười nói :
- Nếu Tư Đồ lão đệ không tin thì hãy thử một phen cho biết, rồi lão đệ sẽ hiểu rằng trên đời này lại có hạng người không chịu uống rượu mời mà lại chuyên thích uống rượu phạt.