An Nhàn không hề che giấu hỏa khí, khiến người đầu bên kia điện thoại càng cười càng vui vẻ.
Cái thằng này tính tình còn hung hăng như vậy. Nhìn dáng vẻ này không biết đứa nào ngu ngốc chọc tới mức nó hóa bạo long. Mình rốt cuộc có nên suy xét lại ý định hay không, đi lên không chừng chạm vào họng súng!
Bất quá nghĩ đến An Nhàn tàn nhẫn nói như vậy, làm người đầu bên kia điện thoại cười một trận.
Muốn hϊế͙p͙ chết tao?
Mạnh miệng như vậy cũng phải xem đang nói chuyện điện thoại với ai. Có ai không biết Lam thiếu gia tuyệt đối là người phía trên. Còn chưa từng có người nào dám nói đè Lam thiếu gia đâu!
Bất quá thấy hiện tại tâm tình An Nhàn không tốt, Lam Phi cũng không cùng hắn chấp nhặt. Rốt cuộc Lam Phi là tới tìm người, cũng không phải là tới gây sự.
Vừa rồi Lăng Vũ vừa xuống xe, Lam Phi liền lái xe hướng đến bãi đậu xe ngầm của tòa nhà văn phòng trực thuộc tập đoàn An Thị. Hắn định đi lên công ty nhìn một cái, thuận tiện nhìn xem tình huống công tác của ai kia.
Thôi được hắn thừa nhận, hắn là vì xem tình huống Lăng Vũ mới đi tìm An Nhàn. Bởi vì hắn rất muốn hiểu biết khi làm việc người kia sẽ là cái dạng gì. Tuy rằng thực khó hiểu mình vì cái gì lại có ý nghĩ như vậy, nhưng Lam Phi tưởng tượng đến cái gì liền sẽ đi làm cái đó. Cho nên mới nghĩ đến gọi điện thoại cho An Nhàn.
Nhưng nhớ đến trước đó An Nhàn đã hỏi hắn có đi bãi biển lướt sóng hay không. Phỏng đoán hôm nay có khả năng An Nhàn không ở công ty, nhưng chưa từ bỏ ý định hắn vẫn muốn thử thời vận. Cho nên liền gọi di động, lại không nghĩ đến di động đối phương thế nhưng hiện ra trạng thái tắt máy. Vì thế Lam Phi tiếp tục gọi tới nhà, lại không ai nghe điện thoại. Bất đắc dĩ hắn đành phải thử cơ hội cuối cùng, gọi đến văn phòng.
Lại không ngờ rằng vận khí còn khá tốt, không chỉ có tìm được An Nhàn rồi, còn nghe được xưng hô làm hắn vô cùng kinh ngạc. Nhưng những lời phía sau không phải thứ Lam thiếu gia nguyện ý nghe.
“Lửa lớn như vậy! Chẳng lẽ là An thiếu gia dục cầu bất mãn sao? Đây cũng không phải là hiện tượng tốt a! Hay là để bổn thiếu gia tìm cho một "bé" phát tiết! Yên tâm, bổn thiếu gia tìm người tuyệt đối đủ làm ngươi sảng khoái! A…”
Lam Phi ’hảo tâm‘ đưa kiến nghị, lại làm An Nhàn thiếu chút nữa lập tức bạo tẩu.
Cái thằng yêu nghiệt đáng chết Lam Phi kia, dám nói thiếu gia dục cầu bất mãn hả. An thiếu gia đây khi nào dục cầu bất mãn chứ. Chỉ cần tùy tay chụp đại, cũng có bó lớn bó lớn mỹ nữ tuấn nam hầu hạ! Mà cái thằng yêu nghiệt đáng chết thế nhưng nói ra lời giễu cợt như vậy!
Chẳng qua hiện tại là nói chuyện điện thoại, muốn nện cái thằng thiếu đánh kia cũng không được, vì thế An Nhàn chỉ có thể oán hận hừ một tiếng. Sau đó ngữ khí thực bất thiện nói.
“Gọi điện thoại làm cái gì? Có chuyện mau nói, không có việc gì cũng đừng tới quấy rầy bổn thiếu gia!”
Nghe được An Nhàn rõ ràng dùng ngữ khí hung hăng nhằm vào mình, Lam Phi cũng không tức giận. Nghĩ đến còn phải vào địa bàn của đối phương có việc, Lam Phi cũng không dám lại chọc bạo long kia, vì thế cười nói:
“Nếu cậu ở công ty, mà hiện tại mình vừa lúc ở dưới lầu, vậy hôm nay bổn thiếu gia liền hảo tâm một hồi, đi lên cùng cậu giải buồn. Thế nào? Bổn thiếu gia quá nghĩa khí rồi chứ!”
Lam Phi hài hước nói, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra điểm nghiêm túc. Rốt cuộc hắn xác thật muốn đi lên, chẳng qua không phải vì thằng bạn mà là mượn cớ đi xem Lăng Vũ.
Nhưng dù sao cũng đang ở địa bàn người ta, mình vừa rồi lại không cẩn thận chọc tới bạo long. Không nói dễ nghe khẳng định sẽ bị bạo long phun lửa nám mặt. Mà về sau nói không chừng còn sẽ thường xuyên ghé chơi nhìn người đó. Nếu như vậy, còn không bằng dụ dỗ nịnh bợ cho hắn vui, chính mình chịu ủy khuất một chút. Chỉ cần có thể gần gũi tiếp xúc với người nọ, mình cũng không có có hại!
Vừa nghe thằng bạn yêu nghiệt muốn tới nơi này ngồi chơi, làm cho An Nhàn kinh ngạc không ít.
Đây chính là lần đầu tiên Lam Phi chủ động nói muốn tới công ty ngồi chơi. Lần trước tên kia tới vẫn là hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới chịu đáp ứng.
Dù sao mỗi lần tới công ty đều sẽ cảm thấy thực nhàm chán. Anh trai trước nay chưa từng chơi cùng hắn, không tìm bạn tới chơi, phỏng chừng sẽ buồn đến mốc meo. Mà trong số những bạn hữu, Lam Phi cùng hắn thân thiết nhất. Cho nên mỗi lần hắn muốn chơi gì đó, hoặc là cần có người ở cùng, đều sẽ kéo Lam Phi đến.
Mỗi lần rủ rê Lam Phi đều khiến cho hắn tức giận muốn ngứa răng. Lam Phi ở một bên không có việc gì, sẽ thường nói giỡn, giở trò chọc ghẹo. Đối với việc này hắn xác thật rất bất đắc dĩ. Rốt cuộc hắn thật sự nghĩ có nên nhờ vả cái thằng đáng chết kia hay không.
Nhưng hôm nay rất mới mẻ a, không cần mình tìm hắn, hắn tự tìm tới cửa. Vừa lúc mình hiện tại tâm tình thực khó chịu, có người tới giải buồn cũng không tồi.
Vì thế An Nhàn liền nói với đầu bên kia điện thoại.
“Được rồi! Vừa lúc bổn thiếu gia đang nhàm chán! Chạy nhanh lên…! A… Từ từ! Đợi… đợi nửa tiếng đồng nữa hãy lên đây! Nửa giờ nha!”
Nói xong cũng không đợi Lam Phi phản ứng, An Nhàn liền ngắt điện thoại, sau đó nhanh chóng gọi trợ lý tìm người lên quét dọn văn phòng một chút, để chuẩn bị đón tiếp bạn tới.
Nhìn văn phòng hỗn độn, An Nhàn có chút đau đầu. May mắn kịp thời ngăn cản Lam Phi đi lên, bằng không nhìn thấy văn phòng hỗn độn này, khẳng định lại sẽ bị nói hươu nói vượn. Hắn cũng không thể để Lam Phi tóm được cơ hội trêu chọc mình. Phải biết cái miệng Lam Phi trước nay đều không lưu khẩu đức.
An Nhàn cổ quái bỗng nhiên ngăn cản rồi cắt đứt điện thoại, làm Lam Phi nhăn mày, sau đó thu hồi di động ném ở chỗ ngồi bên cạnh.
Thằng này đang làm cái gì vậy? Muốn mình đi lên, lại đột nhiên nói chờ nửa giờ. Chẳng lẽ trong văn phòng có giấu thứ gì không thể cho người ta thấy, hoặc là hiện tại ở văn phòng có tình cảnh chiến đấu mãnh liệt hăng hái. Oa!
Tưởng tượng đến tình cảnh mãnh liệt hăng hái, Lam Phi liền phi thường phấn khởi.
Nếu đúng như mình suy nghĩ, hẳn có thể có trò hay để xem. Ha ha… muốn bổn thiếu gia ngoan ngoãn ở tại đây chờ, vậy không còn là Lam Phi rồi!
Tà tà cười nhìn nhìn di động, sau đó Lam Phi mở cửa xe thong dong bước xuống. Đóng cửa xe, hắn liền hướng thang máy đi đến.