Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 177: Ký thác hy vọng

Âu Dương Hạo giờ phút này thực sốt ruột. Hắn biết tính cách ba hắn. Tuy rằng mỗi ngày đối với hắn đều là dáng vẻ lạnh như băng, nhưng Âu Dương Phong lại không chấp nhận được người ngoài tới khi dễ người Âu Dương gia. Mà hắn lại là người thừa kế duy nhất của Âu Dương gia, ngẫm lại cũng biết người ba lạnh như băng kia sẽ làm ra hành động gì.


Hơn nữa hắn còn nhớ rõ năm đó hắn vừa mới bắt đầu đi công ty, bởi vì chính mình biểu hiện kiệt xuất cùng thông minh cơ trí, vừa mới đến công ty liền bộc lộ tài năng. Năng lực xử lý công việc của Âu Dương Hạo không thua với năng lực của ba hắn, làm cổ đông trong tập đoàn đều phi thường vừa lòng.


Nhưng mà chính là dưới tình huống như thế, có một ít đối thủ một mất một còn hoặc chính bởi vì bị nhà hắn thu mua công ty mà ghen ghét người Âu Dương gia. Tất cả mâu thuẫn bắt đầu tập trung vào người vừa mới bộc lộ tài năng là Âu Dương Hạo, bắt đầu không ngừng tìm kiếm cơ hội bắt cóc hắn.


Âu Dương Phong cũng ngửi được ý đồ của những người này, vì thế liền tăng phòng bị, cũng tăng số người bảo vệ rất nhiều.
Nhưng mà tăng cường phòng ngự cũng sẽ có lỗ hổng.


Lần đó bởi vì cần tham dự một bữa tiệc rất quan trọng, những vệ sĩ bị điều đi cùng Âu Dương Phong, chỉ để lại một vài người bảo vệ Âu Dương Hạo. Hơn nữa chính là ở chủ trạch, canh phòng bảo an vẫn là đáng tin cậy. Không ai cho rằng những người đó sẽ lớn mật dám vào chủ trạch Âu Dương gia. Cho nên bọn họ đều thực yên tâm để Âu Dương Hạo ở trong nhà. Mà chính Âu Dương Hạo cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, vì thế liền ở trong phòng đọc sách. Lại không ngờ rằng, chính là bởi vì coi khinh cùng sơ sẩy, để những người đó nắm được cơ hội, lẻn vào chủ trạch bắt cóc Âu Dương Hạo.


Âu Dương Hạo còn nhớ rõ, sau một giờ mình bị bắt cóc, ba hắn thông qua cuộc gọi của những tên bắt cóc đã tới. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người ba luôn có biểu tình lạnh như băng có biểu tình khác. Như là hối hận mà lại đau lòng, còn có căm hận. Ở thời điểm cảm xúc hỗn loạn, lần đầu hắn thấy ba hắn mất đi lý trí. Lúc ấy hắn đích xác nhìn thấy ba hắn thiếu chút nữa bởi vì thấy con trai bị uy hϊế͙p͙ mà vọt qua. Nhưng sau đó ba hắn vẫn là khống chế được cảm xúc, bằng không hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.


Cũng chính từ lần đó việc bảo vệ Âu Dương Hạo càng nghiêm mật. Mặc kệ hắn đến nơi nào, đều sẽ có người âm thầm đi theo. Chỉ cần nơi hắn xuất hiện nhất định sẽ có những người bảo vệ chung quanh.


Tuy rằng rất nhiều lần hắn yêu cầu bỏ bớt những người vệ sĩ, rốt cuộc hắn vẫn muốn có không gian riêng. Nhưng ba hắn không thỏa hiệp, vẫn trước sau như một cho người đi theo hắn.


Đến năm trước, hắn rốt cuộc cũng khiến ba hắn giảm bớt đội ngũ bảo vệ. Tuy rằng cuối cùng vẫn có một hai người ở phía sau, nhưng hắn đã thực thỏa mãn. Vì dù sao hắn không có năng lực tự phòng thân, cho nên vẫn cần có người ở phía sau bảo hộ hắn.


Mà lần này, thế nhưng ở ngay trước cửa nhà hắn đã bị người này "bắt cóc". Có thể nghĩ ba hắn sẽ có phản ứng gì. Cho nên hắn cần về nhà gấp, bằng không người này liền sẽ gặp tai ương.


Hơn nữa y theo người này vừa rồi cùng hắn nói, ba hắn rất có khả năng còn hận người này. Nếu trước khi sự tình được làm sáng tỏ, nhất định sẽ nổi lên một hồi bão táp.


Dù người này có lý do, nhưng ba hắn không biết tình huống, đến lúc đó khẳng định sẽ ra tay trả thù càng nhiều hơn một chút. Đến lúc đó, có hại nhất định là người này HunhHn786.


Tuy rằng Âu Dương Hạo cùng Nam Cung Mạch chỉ mới ở chung, nhưng đối với người này, hắn cũng không chán ghét. Hơn nữa hắn cũng hy vọng người này có thể cùng ba hắn giải hòa. Dù sao ba hắn luôn là tịch mịch. Tuy rằng ở bề ngoài thực khiến người ta e sợ, nhưng khi một mình đứng ở bên cửa sổ, thời điểm nhìn sau núi dáng vẻ cô đơn cùng ánh mắt u buồn làm hắn cũng đau lòng. Khi đó chưa rõ nguyên do, hắn thực khó hiểu sao ba hắn lãnh khốc vô tình lại lộ ra biểu tình như vậy.


Mà hiện tại, hắn đã biết rõ.
Sở dĩ ba cô đơn cùng u buồn đều là bởi vì Nam Cung Mạch trước mắt này. Dù là bị người này thương tổn, nhưng tình cảm của ba vẫn không thể xóa bỏ! Có lẽ chờ hiểu lầm làm sáng tỏ, ba sẽ có thay đổi, ít nhất sẽ không lại tịch mịch cùng u buồn!


Mà chính hắn cũng là có tư tâm riêng.
Chỉ cần chờ ba cùng Nam Cung Mạch làm lành, vậy mình cùng Vũ ca ca liền nước chảy thành sông. Đến lúc đó cũng không ai ngăn cản mình nữa!
Chỉ là nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo cũng đã kiềm chế không được hưng phấn lên. Chỉ là......


Á! Ba cùng người này làm lành!
Âu Dương Hạo trong đầu đột nhiên thoáng hiện cái ý niệm, làm hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Mạch.
Chẳng lẽ......


Nhìn biểu tình của Âu Dương Hạo, Nam Cung Mạch biết đứa nhỏ này nghĩ tới mục đích chính mình bắt cóc. Hắn hơi hơi cong khóe môi, sau đó cười nói:
"Nhóc con! Có phải minh bạch phương pháp của tôi hay không!"
"Anh...... anh...... anh......"


Tự mình phỏng đoán được chứng thực, Âu Dương Hạo lập tức từ trên sô pha đứng lên, sau đó vẻ mặt không tin tưởng chỉ vào Nam Cung Mạch.
Người này thế nhưng muốn......
"Như thế nào? Không muốn sao?"
"Tôi...... Tôi...... Tôi....."


"Đừng cứ "anh anh tôi tôi ", rốt cuộc có đồng ý hay không, nói dứt khoát đi! Lại nói chuyện này không chỉ là quan hệ đến hạnh phúc một mình tôi nga! Còn có hạnh phúc của nhóc cùng người đàn ông đáng yêu kia!"


Nam Cung Mạch vừa nói, vừa thả thân mình ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào sô pha. Hai mắt mang ý cười nhìn sắc mặt một hồi trắng một hồi hồng của Âu Dương Hạo.
"Thật là một người quá giảo hoạt! Quả thực...... Quả thực......"


Dĩ vãng là răng bén khéo mồm khéo miệng, Âu Dương Hạo giờ phút này lại có vẻ khó khăn ở trước mặt Nam Cung Mạch.
Nhìn thấy người trước mặt vẫn là đôi mắt cười nhìn chính mình, Âu Dương Hạo thật sự cảm thấy người này chính là hồ ly tinh chín đuôi.


Tự mình không đi làm sáng tỏ hiểu lầm, thế nhưng để tiểu bối đi giúp hắn. Tuy nói không phải Âu Dương Hạo không muốn giúp. Nhưng hắn nghĩ đến biểu tình phát tát của ba hắn, Âu Dương Hạo liền ngăn không được run rẩy thân mình.


"Không được! Tôi không thể giúp! Anh cũng biết tính cách ba tôi, nói không chừng không đợi tôi nói ra lý do anh bắt cóc đã bị đem đuổi ra khỏi nhà! Đến lúc đó tôi cùng Vũ ca ca càng thêm không có khả năng!"
Không phải tôi không giúp! Là ba tôi quá khủng bố! Tôi cũng không thể ra sức a!


Âu Dương Hạo dưới đáy lòng yên lặng giải thích, sau đó vẻ mặt kiên định nhìn Nam Cung Mạch, tỏ vẻ hắn sẽ không thoái nhượng một bước.
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Âu Dương Hạo lại tiếp tục nói:


"Ý? Vì cái gì anh không tự mình đi giải thích chứ. Hơn nữa anh cùng ba tôi chia lìa nhiều năm như vậy, vì cái gì vẫn luôn không có hành động, vì cái gì cố tình chờ đến lúc này mới nghĩ đến tới làm sáng tỏ. Hơn nữa.... Hơn nữa trước đây tôi còn nhìn thấy anh ở sau núi nhà tôi hai lần. Nếu anh có thể tùy tiện ra vào nhà tôi, vậy sao không thể đi tìm ba tôi, đem hết thảy nói cho ba tôi, mà phải muốn tôi đi giúp?"


Âu Dương Hạo sắc bén chất vấn làm Nam Cung Mạch lộ ra ánh mắt tán thưởng. HunhHn786 Hắn liền biết con của Phong cũng không phải một người bình thường. Xem ra về sau người kế thừa tập đoàn Âu Dương cũng sẽ ưu tú giống Phong. Mà hắn cũng vì Phong có đứa con ưu tú mà cao hứng.


"Cậu nói không sai! Tôi đúng là có thật nhiều cơ hội đi làm sáng tỏ mọi việc cùng ba cậu. Nhưng cậu có nghĩ tới, theo tính cách ba cậu, hắn sẽ làm ra sự tình gì? Mà tôi từ lúc gây náo loạn cùng ba cậu đã bị ba mẹ trục xuất ra nước ngoài, cũng luôn không cho tôi về nước, lại còn luôn tìm kiếm đối tượng kết hôn cho tôi. Nhưng ở điểm này tôi là kiên trì quan điểm cùng quyết định của chính mình, cũng không bởi vì cha mẹ gây áp lực mà thỏa hiệp.


Nhưng vì điều này tôi cũng trả giá, đó chính là mười năm không thể về nước, cũng không thể liên lạc với bất cứ ai ở quốc nội. Đương nhiên tôi cũng biết cha mẹ mình tính toán gì. Có lẽ bọn họ cho rằng chỉ cần tôi không liên hệ cùng ba cậu, thời gian dài liền sẽ chậm rãi quên, đến lúc đó bọn họ liền có thể chọn người cho tôi kết hôn. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là dù thời gian trôi đi, tình cảm của tôi đối với ba cậu vẫn không có nhạt, ngược lại...... Ngược lại bởi vì thời gian trôi đi mà trở nên càng thêm sâu đậm. Tưởng niệm đối với ba cậu cũng càng ngày càng tăng.


Sau mười năm, tôi từ nước ngoài trở về, liền bắt đầu điều tra sinh hoạt cùng tình huống của ba cậu. Tôi biết được ba cậu đã ly hôn, hơn nữa...... Hơn nữa ông bà cậu cũng đều không còn. Khi đó tôi liền cảm thấy nếu ba cậu kết hôn cũng không hạnh phúc, mà tôi cũng đã làm được việc rời khỏi ba cậu với ông nội cậu. Kết quả lại là Phong vẫn không hạnh phúc. Đó có phải chứng minh cũng chỉ có tôi mới có thể cho Phong hạnh phúc?


Tuy rằng trải qua nhiều năm tôi luyện, đã biến Phong thành một người rất cường thế. Nhưng sâu trong nội tâm Phong vẫn khát khao có người ở bên cạnh cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc. Mà người có thể cho Phong cuộc sống hạnh phúc về sau cũng chỉ có tôi. Tôi tin tưởng tôi có thể làm được. Cho nên, tôi mới muốn quyết tâm theo đuổi ba cậu.


Rồi sau đó tôi liền bắt đầu thử các phương pháp đi tiếp cận. Nhưng tựa hồ Phong biết tôi đã trở về, từ khi bắt đầu biết ý đồ của tôi đi tiếp cận hắn, Phong liền không ngừng tạo lực cản để tôi không thể thực hiện được. Có lẽ là lần đó tôi tổn thương ba cậu quá sâu, cho nên hắn hiện tại chỉ muốn tránh xa tôi. Nhưng hắn lại không có lợi dụng thế lực trả thù tôi năm đó bạc tình. Cho nên tôi cho rằng đáy lòng Phong vẫn còn tình cảm với tôi, bằng không y theo tính cách Phong, sao lại có thể dung tha kẻ tổn thương mình.


Chính là bởi vì nguyên nhân này, tôi mới kiên trì không ngừng thử mọi phương pháp đi tiếp cận Phong. Chỉ là oán niệm của Phong quá nghiêm trọng, đến bây giờ cũng không có cởi bỏ, cho nên đến bây giờ tôi cũng không có biện pháp tiếp cận hắn.


Ở thời điểm tôi sắp tuyệt vọng lại cho tôi biết cậu cũng thích đàn ông, hơn nữa còn bị ba cậu gây trở ngại mà không thể ở cùng người kia. Cho nên tôi liền cảm thấy cơ hội tới. Tôi nghĩ Phong ngăn cản cậu, hơn phân nửa là bởi vì chuyện năm đó đã phát sinh làm hắn không thể tin tưởng tình yêu đồng tính. Nhưng nếu có thể đem chuyện năm đó làm sáng tỏ, vậy chuyện sau này có phải sẽ có chuyển biến tốt đẹp?


Cho nên tôi mới nghĩ đến tìm cậu hỗ trợ, nhờ cậu giải trừ hiểu lầm.
Hơn nữa dù Phong hận tôi, tôi cũng sẽ không đối với đứa con trai của Phong động thủ! Ít nhất hắn sẽ nghe cậu nói cho hết lời.


Như vậy là đủ rồi, hơn nữa tôi cũng tin tưởng với thông minh tài trí của bản thân, cậu có thể đem phó thác của tôi làm tốt.


Hơn nữa hiện tại tôi cũng chỉ có thể đem ký thác hy vọng ở trên người của cậu. Nếu cậu cũng không giúp tôi, tôi đây thật sự không còn biện pháp nào. Đương nhiên, nếu cậu đem chuyện này làm tốt, tôi tin tưởng cậu cùng người yêu cũng liền nước chảy thành sông.


Không cần tôi nói trắng ra, tôi tin tưởng cậu cũng biết chuyện này sau khi thành công cậu được cái gì. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể suy xét, vì tôi và ba cậu, cũng vì cậu cùng người yêu!"


Nam Cung Mạch nghiêm túc nói xong liền nhìn chằm chằm vào Âu Dương Hạo. Trên mặt tuy rằng có vẻ thực bình tĩnh, nhưng trong mắt lại toàn là chờ mong.
Nhìn vẻ mặt Nam Cung Mạch, hơn nữa Nam Cung Mạch đã nói rất nhiều, Âu Dương Hạo cảm thấy Nam Cung Mạch nói có lý.


Nếu ba cùng người này giải quyết hiểu lầm, vậy mình liền có thể không cần cố kỵ theo đuổi Vũ ca ca, mà ba cũng có được hạnh phúc. Kết quả như vậy đối với ai cũng tốt, cũng thực hoàn mỹ!
Sau một hồi trầm tư Âu Dương Hạo, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Mạch kiên định nói:


"Được! Tôi giúp anh!"
Sau khi Âu Dương Hạo cùng Nam Cung Mạch đạt thành hiệp nghị, Nam Cung Mạch liền bí mật đem Âu Dương Hạo trở về.


Về đến nhà Âu Dương Hạo, đã bị Âu Dương Phong truy hỏi người bắt cóc là ai. Tư thế kia tựa hồ không đem người bắt cóc Âu Dương Hạo bắt được thề không bỏ qua. Cái này làm cho Âu Dương Hạo phi thường sốt ruột, vì thế liền không ngừng giải thích cùng Âu Dương Phong.


Hắn nói chính mình bởi vì bị che hai mắt cho nên cũng không thấy được mặt đối phương trông như thế nào, lại nói người nọ cũng không đối với mình làm cái gì. Sau khi nghe hắn "khuyên bảo" người khi mới từ bỏ giam cầm. Hắn cũng đáp ứng sau khi thả người, Âu Dương gia sẽ không tìm người kia gây phiền toái. Vì thế Âu Dương Hạo khuyên Âu Dương Phong đừng truy cứu chuyện này, bởi vì hắn không muốn mình nói mà không giữ lời.


Nghe xong Âu Dương Hạo nói, Âu Dương Phong bán tín bán nghi gật đầu đáp ứng, lại âm thầm cho thủ hạ điều tra chuyện này. Âu Dương gia đâu phải dễ bị ức hiếp, hắn không có khả năng ngồi xem mặc kệ. Dù Tiểu Hạo cùng hắn nói nhiều như vậy, nhưng hắn cảm thấy Tiểu Hạo có điều giấu giếm, cho nên hắn nhất định phải tra rõ.


Mà Âu Dương Hạo được Âu Dương Phong đáp ứng, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc sau liền bắt đầu suy xét làm như thế nào có cơ hội đem chuyện Nam Cung Mạch nói rõ. Hắn hy vọng chuyện này có thể mau chóng giải quyết, như vậy hắn liền có thể mau chóng tìm Vũ ca ca. Vì thế hắn liền gọi Phổ Hoa tới, hai người cùng bàn kế hoạch như thế nào đem chuyện này giải quyết.