Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 147: Mượn tay

Lãnh Giác vừa đi, trong phòng lại lâm vào một mảnh yên tĩnh, Lăng Vũ có chút hốt hoảng.
Đã qua một tuần, thân thể cảm giác nổi mốc meo. Hơn nữa tựa hồ từ khi vào đây đến bây giờ chưa tắm!
Ý niệm chợt lóe qua, Lăng Vũ lập tức lộ ra một vẻ ghét bỏ, giống như hiện tại đã ngửi thấy mùi.


May mắn hiện tại cũng không phải mùa hè, bằng không lâu như vậy không tắm rửa thật đúng là có rận. Vừa nhớ tới rận ở trên giường chạy loạn, Lăng Vũ liền bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa khó chịu, muốn đi cào. Rồi lại sử dụng không được sức lực làm Lăng Vũ cảm giác bị nghẹn, cả khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, cuối cùng giống khí cầu xì hơi, không đi làm những giãy giụa vô dụng đó nữa.


Không được, ngày mai nhất định phải tắm rửa, bằng không thật sự sẽ có thứ gì đó, lại còn sẽ ngứa đến khó chịu. Nhưng mà... tắm như thế nào đây?


Lăng Vũ khẳng định không có khả năng nhờ Lãnh Giác giúp mình tắm. Dù không ngại gây phiền toái cho Lãnh Giác, Lăng Vũ cũng không có khả năng để Lãnh Giác giúp mình tắm. Bởi vì bản thân là người đồng tính, tiếp xúc người cùng giới hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ làm Lăng Vũ cảm thấy xấu hổ. Bởi vậy Lăng Vũ không có khả năng nhờ Lãnh Giác giúp chính mình tắm.


Lăng Vũ lại một lần bi ai nhìn trần nhà.
Chẳng lẽ mình thật sự phải hôi hám nửa tháng sao?
Bất đắc dĩ giương mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, phát hiện đã hơn 9 giờ, không biết Lãnh Giác khi nào trở về, xem ra thật sự không cần chờ hắn.


Nhàm chán Lăng Vũ hiện tại chỉ có thể ngủ, cho nên không đến một hồi Lăng Vũ đã bị buồn ngủ tập kích đại não, sau đó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


Tại một tòa nhà to lớn cao sừng sững ở trung tâm thành phố. Đoạn đường chạy qua tòa nhà này dòng người cùng xe cộ rất đông đúc, phía trước đậu đầy xe hơi các kiểu dáng. Người đi đường đến gần khoảng cách 10 m là bị cấm đi thêm về phía trước.


Tòa nhà này chính là nơi tụ tập của các quan chức cấp cao trong thành phố. Mỗi ngày đều sẽ tiến hành cái gọi là hội nghị. Mà hội nghị kết thúc tiếp theo là tiệc tối bắt đầu. Các quan chức lớn nhỏ sẽ lấy tiệc tối làm nơi môi giới lôi kéo làm quen tạo quan hệ hỗ trợ cho chính mình bước cao hơn một cấp, sau đó mượn chức vụ tiến hành thu lợi ích.


Xã hội chính là bởi vì sâu mọt như vậy mới trở nên xấu đi.


Mà lúc này ở tầng cao nhất, một người đàn ông tai to mặt lớn đầu trọc đang ngồi ở trong văn phòng nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ kính sát đất. Bởi vì đưa lưng về phía ánh đèn, giờ phút này vô pháp nhìn đến biểu tình của ông ta. Bởi vì người đàn ông không ngừng hút thuốc văn phòng tràn ngập khói khiến khung cảnh trở nên mông lung.


Người đàn ông đầu trọc đang hút thuốc. Âm thanh hít vào đặc biệt rõ ràng, biểu hiện giờ phút này đang thập phần lo âu, tựa hồ đang chờ cái gì.


Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, vốn còn lo âu cả người đàn ông giống như bị kim châm, từ trên ghế bắn lên, sau đó lập tức duỗi tay bắt điện thoại.


Chỉ là khi sắp tiếp xúc điện thoại, một khắc kia người đàn ông đầu trọc đã ngã trên mặt đất, sau đó vẻ mặt thống khổ dùng tay che lại yết hầu. Thân thể kịch liệt run rẩy, không đến mười giây hoàn toàn từ trong thống khổ được giải thoát rồi.


Mà thời điểm người đàn ông đầu trọc ngã xuống, trong phòng thình lình xuất hiện một người toàn thân màu đen, trên mặt che một nửa bằng mặt nạ. Nhưng từ phần không có che đậy có thể thấy gương mặt kia cũng không phải quá xuất sắc.


Cúi đầu nhìn người trên mặt đất đã thành thi thể, hai tròng mắt của người áo đen cũng không có bất luận cái gì dao động. Chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó hắn liền từ bên hông móc ra sợi dây bạc, muốn mượn lực đi xuống bằng lối cửa sổ HunhHn786.


Thời điểm đó đột nhiên cửa phòng mở, có một trận tiếng bước chân. Người áo đen đưa lưng về phía cửa, cũng không có bởi vì âm thanh kia mà xoay người. Hắn biết chính mình trúng kế, hơn nữa thực rõ ràng đối phương biết hắn sẽ đến, cho nên mới ở một phòng khác xem tình huống, cho đến khi người đàn ông đầu trọc bị giết mới xuất hiện.


Bất quá người áo đen cũng không lộ ra một chút hoảng loạn. Muốn thoát đi hắn có hơn một ngàn loại phương thức. Tuy rằng hắn đối với mục đích của ủy thác này không quan tâm, nhưng hiện tại tựa hồ những người phía sau cũng không muốn cho hắn nhanh như vậy rời đi.


Nếu như những người phía sau muốn thì hắn chiều, chỉ là hắn hy vọng không cần kéo dài lâu, mất nhiều thời gian liền không tốt lắm. Dù sao hắn còn phải tới gặp Hiên lão đại.
Đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
"Bộp bộp"


"Quả nhiên là sát thủ Mặt Sắt! Thân thủ lợi hại a, ở nơi hệ thống bảo an nghiêm mật công nghệ cao, mà trong mắt các người có vẻ như trò chơi trẻ con! Không tồi......"


Phía sau vang lên giọng nói khàn khàn của người trung niên. Ngay sau đó liền nghe được có người di chuyển ghế dựa đặt ở trên mặt đất, phỏng chừng chính là chuẩn bị cho người vừa lên tiếng.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, lại tiếp tục nói.


"Tôi sẽ không làm khó dễ cậu, bởi vì tôi chỉ muốn biết một việc. Chỉ cần cậu có thể nói, tôi sẽ không đòi điều kiện mà thả người rời đi. Tôi biết lợi dụng giả ủy thác dẫn cậu tới xác thực đê tiện, là vì Mặt Sát thật sự quá khó tìm. Tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy!"


Nghe được nói một hồi, người áo đen cũng không nói cái gì, trong mắt vẫn là trước sau như một, không hề dao động. Tựa hồ trong mắt hắn cũng không có gì để bụng.
Người trung niên cũng không bởi vì hắn không để ý tới mà tức giận, ngược lại cười lớn hơn nữa, sau đó tiếp tục nói:


"Tôi cũng liền không vòng vo. Hôm nay tôi tại đây chờ, mục đích chính là muốn biết một việc......"


Người trung niên lại lần nữa tạm dừng một chút, sau đó liền nghe được một trận tiếng bước chân rời đi. Cửa văn phòng cũng bị đóng lại. Trong nháy mắt phòng yên tĩnh, một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.


Người áo đen cũng không sốt ruột rời đi, dù sao người phía sau hy vọng hắn lắng nghe.
"Tôi muốn biết trung tâm cơ mật của tập đoàn An thị đặt ở nơi nào?"


Tạm dừng một lát, người phía sau liền đem mục đích nói ra. Chỉ là thời điểm nghe ông ta nói, người áo đen lập tức híp híp cặp mắt, lại không nói chuyện.
Người trung niên cũng không sốt ruột nghe hồi đáp. Cho nên thời điểm đem mục đích nói ra xong, ông ta liền cầm điếu thuốc nhàn nhã hút.


Ước chừng qua một chút, người áo đen bỗng nhiên hướng phía sau ném một đồ vật, sau đó dùng giọng rõ ràng bị xử lý qua, nói:


"Điều ông muốn biết tôi không thể nói. Nhưng thứ này khả năng sẽ hữu dụng! Còn nữa, nếu sự việc đêm nay hết thảy bị tiết lộ ra ngoài, tôi nghĩ ông hẳn là biết sẽ có cái kết quả gì!"


Nói xong người áo đen liền nhanh chóng chảy ra khỏi cửa sổ biến mất, bỏ lại người đàn ông trung niên vẻ mặt kinh ngạc ngồi ở trên ghế.


Người đàn ông trung niên cho rằng mình bị hoa mắt. Ông ta không tin một người dám từ chỗ cao như vậy nhảy xuống, vì thế liền lập tức đứng lên chạy đến bên cửa sổ. Lại bị cảnh tượng trước mắt làm sửng sốt, sau đó liền lộ ra một nụ cười tự giễu.


"Tự cho rằng mình thông minh, muốn bao vây sát thủ Mặt Sát ở tầng cao nhất của tòa nhà, hơn nữa phòng này có bố trí, muốn chạy thoát là điều không có khả năng. Nhưng đến bây giờ mới biết được là thật sự coi khinh năng lực của sát thủ Mặt Sát, cũng coi khinh địa vị cùng sức mạnh của tổ chức Mặt Sát. Khó hiểu chính là vì cái gì vừa rồi sát thủ kia ném lại một đồ vật!"


Nghi hoặc nhìn đồ vật trong tay, sau đó người đàn ông trung niên thật cẩn thận mở ra. Khi nhìn thấy đồ vật bên trong ông ta lại một lần lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó vẻ mặt không tin tưởng.
"Xem ra đêm nay hắn cũng không phải không có thu hoạch."
Người đàn ông trung niên lầm bầm lầu bầu nói.


Sau khi rời khỏi tòa nhà, người áo đen lập tức ngồi vào một chiếc xe chạy ra khỏi nội thành ồn ào, đến vùng ngoại thành.
Trên xe hắn đem mặt nạ tháo xuống, sau đó tùy tiện cào cào tóc có chút hỗn độn. Một gương mặt bình thường lạnh như băng, chỉ là cặp mắt hiện lên một vẻ trào phúng.


Xem ra An hồ ly thật là cây to đón gió lớn. Bất luận khi nào cũng sẽ có thế lực muốn đi lật đổ An hồ ly kia. Mà hôm nay người kia tuy rằng thủ đoạn thập phần thấp kém, nhưng càng là người như vậy sẽ càng có thể làm ra phiền toái càng lớn. Đến lúc đó để An hồ ly bị quấn đến không cách thoát thân!


Lãnh Giác oán hận nghĩ, trên mặt căm hận rất là rõ ràng.
Nhìn nhìn đồng hồ, tựa hồ cách thời gian hẹn Hiên lão không nhiều lắm, vì thế Lãnh Giác liền tăng tốc xe.


Khi Lãnh Giác vừa tiến vào văn phòng liền nghênh đó một vật thể không xác định, sau đó đã bị người đấm một quyền ở ngực, tiếp theo liền nghe được một giọng thiếu đánh vô cùng quen thuộc HunhHn786.
"Lãnh đầu gỗ, chưa chết a! Chúc mừng nha! Cậu lại thành công hoàn thành một nhiệm vụ!"


Hàn Mẫn vừa thấy Lãnh Giác vào cửa, liền lập tức xông lên cho Lãnh Giác một quyền vào ngực thật mạnh.
Nhìn thấy Lãnh Giác trên mặt vẫn là trước sau như một không có một chút biểu tình thay đổi, Hàn Mẫn tự giác mất mặt, vì thế liền bĩu môi đi đến sô pha ngồi xuống.
"Cậu đã đến rồi!"


Ngồi ở bàn làm việc chính là cấp trên của Lãnh Giác cùng Hàn Mẫn, Hiên lão đại.
"Vâng!"
"Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?"
"Không tính khiêu chiến!"
"A...... Nhưng mà không phải làm một việc càng thú vị sao?"
"Anh biết?"


Lãnh Giác kinh ngạc nhìn về người trước mắt. Mà nghe hắn hỏi, Hiên lão đại cũng không đáp lại, chỉ là cười nhìn Lãnh Giác, nhưng trong mắt lại có rất nhiều ngụ ý.
"Chẳng lẽ đây đều là trong kế hoạch của anh? Tính cả người giả ủy thác anh cũng biết?"


Lãnh Giác nói làm Hiên lão đại tà mị cong cong khóe môi, sau đó đứng lên đi tới bên cửa sổ. Hắn đem tầm mắt dừng ở một chỗ không xác định.


"Nếu chúng ta không thể động hồ ly kia, vậy vì sao không mượn tay những người khác chứ? Tuy rằng những người đó cũng không phá hủy thành lũy của hồ ly, nhưng khi đó thỉnh thoảng bị phiền toái nhỏ hẳn là cũng đủ cho hồ ly bận bịu. Cậu nói có phải hay không?"