Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 176

Nhiên Nghị xuất hiện khiến nội tâm y nổi lên gợn sóng, y không muốn nhìn thấy người này. Y thừa nhận, y đối với người này tâm tồn sợ hãi; sợ hãi sẽ nhận nhiều loại đối đãi tàn nhẫn hơn. Mỗi lần Nhiên Nghị thấy y đều sẽ cấp cho y sự khinh bỉ; y biết, kỳ thật Nhiên Nghị cũng rất chán ghét y cho nên y chưa bao giờ đi trêu chọc người này.


Lâm Mộ Thiên muốn nhanh chóng rời đi, y không biết Nhiên Nghị tới phim trường để làm gì, đương nhiên, y cũng không có hứng thú biết.
Đối với biểu hiện giống như nhìn người lạ của y, Nhiên Nghị thật khó chịu (=..= bị bỏ rơi nên giận lẫy). Hắn nhíu mày, phân phó vài câu với thuộc hạ bên cạnh.


Hai người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, ngăn cản đường đi của Lâm Mộ Thiên.
“Các người muốn làm gì, buông ra!” Lâm Mộ Thiên giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hai người kia nhưng thủy chung hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng cũng bị nắm lên xe Nhiên Nghị.


Nhiên Nghị bảo hai thuộc hạ bắt lấy y, đừng để cho y lộn xộn: “Nếu hắn còn lộn xộn thì đánh hắn ngất đi cho tôi.” Hắn dặn dò vài câu xong thì đi xuống xe, cùng đàn lão nhân thương lượng vài câu. An bài sự tình xong quay lại trong xe, phân phó lái xe chạy đến sân bay.


Lâm Mộ Thiên cơ hồ bị ép lên máy bay riêng của Nhiên Nghị, một mình y không có biện pháp chạy trốn. Chỉ tới khi máy bay cất cánh, thuộc hạ của Nhiên Nghị mới buông y ra, nhốt y trong một cabin nhỏ riêng biệt.
Y không thể thoát ra ……


Những thiết bị thông tin trên người y tất cả đều bị tịch thu, y khẩn trương đi qua đi lại trong cabin. Có đôi khi cửa sẽ mở ra, đưa vào một ít thức ăn và nước uống nhưng những lúc khác bên ngoài hầu như không có động tĩnh nào.


Y ăn không vô gì cả, Nhiên Nghị rốt cuộc muốn bắt y tới làm gì? Bị nhốt ở trong cabin khiến y cảm thấy sợ hãi. Y sợ hãi vì chuyện gì Nhiên Nghị cũng làm được, hơn nữa người trong đoàn phim tìm không thấy y, khẳng định sẽ điên rồi đi!
Còn có Thư Diệu và Lâm Việt……
***


Trên máy bay riêng của Nhiên Nghị hầu như cái gì cũng có, vừa lên máy bay, Nhiên Nghị liền bảo người khóa Lâm Mộ Thiên vào trong cabin nhỏ. Hắn vốn đến phim trường thu đất, không nghĩ tới lại nhìn thấy Lâm Mộ Thiên, thật sự là ông trời cũng đang giúp hắn.


Phim trường kia là địa phương của Thanh Dương, khối đất kia hắn không thể không thu. Lần trước Thanh Dương ở trước mặt mọi người khiến cho hắn xấu mặt, lần này như thế nào hắn cũng muốn cho Thanh Dương một chút bài học. Hơn nữa quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương ái muội không rõ, nắm Lâm Mộ Thiên trên tay luôn luôn là lợi thế.


Bình thường hắn bề bộn nhiều việc, cả đêm hắn đều ngồi ở trên giường xem tài liệu cuộc đàm phán ngoại giao lần này. Tối hôm sau, hắn mới nhớ tới còn có người đàn ông Lâm Mộ Thiên kia đang bị hắn nhốt trong cabin nhỏ, hắn đột nhiên có chút nhớ nhung tư vị trên thân thể người đàn ông này. Vì thế, hắn gọi người đem Lâm Mộ Thiên dẫn tới đây.


Lâm Mộ Thiên nhìn thấy hắn liền nhíu mày.
Nhiên Nghị bảo nhân viên tạp vụ lui ra, những người khác cũng lui ra ngoài, trong cabin chỉ còn lại hai người. Nhiên Nghị mặc áo ngủ, hắn buộc vạt áo lại, từ trên giường đứng dậy đến quầy bar cầm một chai rượu tây.


Nhiên Nghị không kiên nhẫn hướng y ngoắc ngón tay: “Đứng xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, lại đây bồi tôi uống rượu.” Hắn nói xong đã rót hai chén rượu.


“Vì sao cậu muốn bắt tôi, tôi hình như…… hình như không có đắc tội cậu.” Lâm Mộ Thiên không phải là khϊế͙p͙ đảm, cũng không phải yếu đuối, y chẳng qua là không muốn rước lấy phiền toái, chẳng lẽ mong muốn những ngày bình yên cũng sai sao?


“Lại đây.” Nhiên Nghị lười vô nghĩa với y. Hắn thật là muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này có thể nháo tới khi nào. Ở trên máy bay của hắn, Lâm Mộ Thiên dù có chắp cánh cũng không thể bay được.


Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được rất bất đắc dĩ, y không có cách nào rống to hoặc là kêu to. Nếu nói tiến lên đánh Nhiên Nghị, vậy y khẳng định không phải đối thủ của Nhiên Nghị……


Sau một trận nội tâm giao chiến kịch liệt, Lâm Mộ Thiên vẫn đi qua, chậm rãi bưng chén rượu lên. Nhiên Nghị đang muốn cùng y chạm cốc, y lại “ ba ” một cái, cốc rượu trực tiếp tạt ở trên khuôn mặt ngũ quan tuấn tú của Nhiên Nghị.
Y không thể nhịn được!
Y thật sự không thể nhịn được!


Y bất chấp hậu quả cứ như vậy tạt qua!