Ngày hôm sau Cố Ngôn Tử không ra ngoài, một mực chiến đầu với kịch bản mạng
Kịch bản này giống như
Cho dù cùng là một người, thời kỳ không giống nhau cho nên đại cương cùng nhân vật viết ra cũng không giống nhau, hiện tại hắn không có khả năng viết kịch bản giống như đời trước.
Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu… hiện tại kịch bản hắn viết ra, so với kịch bản đời trước tốt hơn nhiều.
Bộ phim này là một bộ phim hài, dưới tình huống có đại cương, tiến độ sáng tác rất nhanh.
Cố Ngôn Tử nhìn kịch bản đã viết tốt, chỉnh sửa lại một chút, sau đó QQ liền vang lên.
Hắn mở QQ lên liền nhìn thấy tin nhắn Mã Hoài gửi tới.
Mã Hoài đi theo hắn từ rất sớm, hắn thực tin tưởng Mã Hoài, đáng tiếc cuối cùng, lại là Mã Hoài phản bội hắn.
Cho nội dung sao chép vào kịch bản
Sau khi việc này ầm ĩ lên, thanh danh của hắn liền bị hủy, trong giới biên kịch bị người thóa mạ.
Đương nhiên, hắn cũng không phải người dễ ức hiếp, rất nhanh tìm luật sư kiện Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, nhưng tòa án yêu cầu không ít thời gian, chờ lúc hắn thắng kiện, việc này đã chìm xuống, hắn muốn làm sáng tỏ, cũng không có bao nhiêu người để ý.
Khi đó hắn thực nghẹn khuất, thế nhưng Mã Hoài cũng Hồ Tiểu Lê cũng không chiếm được chỗ nào tốt, lúc ấy Bành Tĩnh Hoằng nói ra ngoài, không có người dùng kịch bản của bọn họ không nói, hơn nữa còn tìm không ít phiền toái cho hai người họ…
Nghĩ tới những chuyện thật lâu trước kia, Cố Ngôn Tử hơi hoảng hốt, nhưng hẳn rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Mã Hoài là muốn hỏi công việc gần đây, Cố Ngôn Tử trả lời: “Gần đây chỗ tôi không có việc gì.”
“Không có việc?” Mã Hoài lập tức nhắn tin lại: “Lão đại, cứ không có việc như vậy, tôi ăn cái gì…”
“Gần đây công việc biên kịch cũng không dễ làm lắm.”
“Hiện tại không phải có rất nhiều công ty đầu tư vào giới giải trí sao, mức thu vào của biên kịch cũng càng ngày càng tăng không phải sao?”
“Chính là bởi vì như vậy, hiện tại người làm biên kịch cũng nhiều.” Cố Ngôn Tử cùng hắn nói bậy bạ: “Cậu yên tâm, chờ
Mã Hoài bên kia chần chờ một lát, mới nhắn lại: “Lão đại, anh cũng biết, tôi tương đối thiếu tiền….”
Cố Ngôn Tử cùng Mã Hoài người tới ta đi trong chốc lát, Mã Hoài liền đem yêu cầu của mình nói rõ ràng.
Hắn muốn hủy hợp đồng với Cố Ngôn Tử.
Lúc trước Cố Ngôn Tử ký hợp đồng với Mã Hoài nhưng hiệp ước rất lỏng lẻo, lúc này Mã Hoài hủy hợp đồng cũng không khó.
Cố Ngôn Tử cũng không giữ hắn lại, trực tiếp đồng ý với hắn.
Mà không bao lâu, Hồ Tiểu Lê cũng đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, Cố Ngôn Tử cũng đồng ý, thuận tiện để lại một ít chứng cứ.
Bận rộn một lúc như vậy, ban ngày liền nhanh chóng trôi qua, tới buổi chiều, có người đến gõ cửa, đưa tới một cái đàn dương cầm.
Đàn dương cầm này nghe nói trước kia Trịnh Gia Hòa đã dùng qua… Cố Ngôn Tử để cho người ta đặt ở phòng khách.
Hắn cùng Trịnh Gia Hòa cơ bản không dùng phòng khách, cũng không có người bạn nào cần tiếp đón, hoàn toàn có thể đem bố cục quy củ ban đầu sửa lại, làm thành một phòng đàn.
Sau khi đàn dương cầm được đặt xuống, sau đó người điều âm liền kiểm tra chỉnh sửa đàn dương cầm một lần.
“Trong nhà có người sao?” Đúng lúc này, một phu nhân tuổi không nhỏ từ bên ngoài đi vào, tò mò nhìn người trong phòng.
“Bà nội Trịnh.” Cố Ngôn Tử nhận ra đối phương.
Mẹ của Trịnh Gia Hòa có quan hệ rất tốt với bà nội, nghe nói là có giao tình từ nhỏ, thế nhưng bà nội lớn tuổi hơn một chút hơn nữa lại kết hôn sớm, bà nội Trịnh thì không giống, bà kết hôn trễ, sau khi kết hôn nhiều năm sau mới sinh con… vì thế hiện tại cha hắn đã bốn mươi bảy, mà Trịnh Gia Hòa mới ba mươi hai.
“Cháu là…. Ngôn Tử?” Mẹ Trịnh nhận ra Cố Ngôn Tử : « Vài năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi ! »
« Đúng vậy. » Cố Ngôn Tử cười cười.
« Nghe nói cháu ra nước ngoài, cháu tới nước nào ? ở bên ngoài có khỏe không ? » Mẹ Trịnh cười hỏi, từ nhỏ bộ dạng của Cố Ngôn Tử đã đẹp, hoạt bát hiếu động, bà rất thích. Sau đó Cố Ngôn Tử lại kéo Trịnh Gia Hòa đi chơi khắp nơi, làm cho thân thể Trịnh Gia Hòa tốt lên, bà càng thích Cố Ngôn Tử hơn.
Chuyện Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, người Cố gia muốn nhờ Trịnh Gia Hòa giúp đỡ tìm người, cho nên mới nói với Trịnh Gia Hòa, nhưng lại không nói với cha Trịnh mẹ Trịnh, mà Trịnh Gia Hòa cũng không nói với bọn họ.
Cố Ngôn Tử biết chuyện này, liền cười trả lời : « Nước ngoài sao có thể tốt bằng trong nước được. »
Nói xong, Cố Ngôn Tử liền kích động đánh giá mẹ Trịnh đang rất có tinh thần một phen.
Đời trước sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, mẹ Trịnh chịu không nổi đả kích, không bao lâu liền ngã bệnh, lúc hắn đi thăm bọn họ, trên người mẹ Trịnh không hề có sức sống.
Sau đó tập đoàn Minh Lợi lại bị dỡ ra bán lẻ, cha Trịnh mẹ Trịnh chuyển ra nước ngoài, hắn cũng không gặp lại bọn họ nữa, cũng không biết bọn họ sống có tốt không….
Mẹ Trịnh đã bảy mươi, nhưng bà bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ mới hơn năm mươi thôi.
Lúc Cố Ngôn Tử đối mặt với bà, trong lòng có một phần áy náy, cũng liền rất ân cần… được rồi, sau khi hắn sống lại, rất ân cần với rất nhiều người.
Mẹ Trịnh nói chuyện vài câu với Cố Ngôn Tử, hơi chút tò mò hỏi han : « Ngôn Tử, cháu sao lại ở chỗ của chú thế ? »
« Ba cháu muốn cháu theo chú Trịnh học tập. » Cố Ngôn Tử tìm lý do.
“Như vậy rất tốt, tính tình của Gia Hòa, so với ba cháu tốt hơn nhiều.” Lúc mẹ Trịnh nói tới con trai của mình, trên mặt tràn đầy tự hào.
Cố Ngôn Tử thấy thế, không khỏi hơi hâm mộ, hắn vẫn muốn có cha mẹ như vậy….
“Đúng rồi, Ngôn Tử, gần đây cháu cùng Gia Hòa một chỗ, có nhìn thấy hắn gần gũi với ai khác hay không?” mẹ Trịnh đột nhiên hỏi.
“Không có.” Cố Ngôn Tử nói, trong lòng hơi “hồi hộp”, mặc kệ mẹ Trịnh hỏi cái gì, trên mặt đều nói tới một truyện—- bà quan tâm đến cuộc sống tình cảm của Trịnh Gia Hòa.
Cố Ngôn Tử cảm thấy may mắn lúc trước mình lừa gạt cho qua, nếu không… hắn không biết mình phải đối mặt với mẹ Trịnh như thế nào.
“Cháu theo hắn học tập? hẳn là cùng đi công ty với nó? Có nhìn thấy cái gì không?” Mẹ Trịnh lại hỏi, vẻ mặt bát quái.
“Không có.” Cố Ngôn Tử ngượng ngùng cười cười: “Kỳ thật cháu tới công ty chú ấy một lần, ngày hôm qua cháu uống rượu, mang cho hắn hai cái lỗ tai heo…. Chỉ sợ lại mang phiền toái cho chú Trịnh.”
Mẹ Trịnh nghe được lời nói của Cố Ngôn Tử liền thất vọng.
Bà còn tưởng rằng Trương Đình Nghiêm nói nam nhân trẻ tuổi, là đối tượng yêu đương hiện tại của Trịnh Gia Hòa, không nghĩ tới thì ra lại là Cố Ngôn Tử.
Mẹ Trịnh hơi thất vọng, nhưng lúc đối mặt với Cố Ngôn Tử, lại không biểu hiện ra ngoài.
Lúc bà tới liền mang theo bảo mẫu làm đồ ăn trong nhà, tính toán ở bên này ăn cơm chiều với con trai, hiện tại biết rõ ràng mọi chuyện, cũng không định đi, liền nói: “Ngôn Tử, bà nội mang theo một chút đồ ăn, cháu gọi điện thoại cho chú Trịnh, kêu hắn về nhà ăn cơm.”
“Bà nội Trịnh, gần đây chú Trịnh đều về nhà ăn cơm.” Cố Ngôn Tử cười nói, giúp đỡ mẹ Trịnh đem đồ ăn để lên trên bàn, sau đó lại bắt đầu làm cơm chiều.
Mẹ Trịnh mang tới đều là những món ăn mặn thực công phu, Cố Ngôn Tử làm, đều là những món ăn chay thanh đạm, bởi vì cô làm việc theo giờ đã rửa sạch toàn bộ đồ ăn, không đến nửa giờ, hắn đã làm được ba món ăn chay.
Hắn làm rất thuận tay, mẹ Trịnh thấy một màn như vậy, lại cực kỳ kinh ngạc: “Ngôn Tử, không nghĩ tới cháu còn biết nấu cơm.”
Ông ngoại của Trịnh Gia Hòa từng làm thượng tướng, mẹ Trịnh từ nhỏ đến lớn đều được bảo mẫu chăm sóc, tuy rằng bởi vì vấn đề niên đại mà đã từng chịu khổ, nhưng vẫn không học được nấu cơm.
“Bà nội Trịnh, nước ngoài không có gì để ăn, cháu đành phải học nấu cơm.” Cố Ngôn Tử bịa chuyện.
Mẹ Trịnh lập tức đau lòng nói: “Ba mẹ cháu thật là, cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể đưa cháu ra nước ngoài được chứ?”
“Bà nội Trịnh, cháu không nhỏ, cháu đã hai mươi bốn.” Cố Ngôn Tử nói.
Mẹ Trịnh không nhớ rõ tuổi của Cố Ngôn Tử, vẻ ngoài của Cố Ngôn Tử nhìn rất trẻ, cho nên mới nói như vậy, hiện tại nghe Cố Ngôn Tử nói hắn đã hai mươi bốn, thật ra hơi kinh ngạc: “Vậy tuổi xuất ngoại của cháu, không khác với chú Trịnh của cháu.”
Cố Ngôn Tử đã sớm biết chuyện Trịnh Gia Hòa từng ra nước ngoài, lập tức tò mò hỏi.
Mẹ Trịnh nói chút chuyện của Trịnh Gia Hòa, đáng tiếc chính là, hoàn toàn không đề cập đến đối tượng trước kia của Trịnh Gia Hòa.
Cố Ngôn Tử làm xong đồ ăn không lâu, Trịnh Gia Hòa đã trở lại.
Ba người cùng nhau ăn cơm. Cố Ngôn Tử biết mẹ Trịnh khẳng định có chuyện muốn nói với Trịnh Gia Hòa, liền lấy cớ có việc, vào thư phòng.
Mẹ Trịnh quả thật có chuyện muốn nói với Trịnh Gia Hòa.
“Trương Đình Nghiêm nói ngày hôm qua có người tìm con, còn mang đồ vào văn phòng của con, mẹ còn nghĩ con rốt cuộc tìm được bạn đời, không nghĩ tới lại là Ngôn Tử…” Vẻ mặt mẹ Trịnh mất mác.
Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ.
Hắn mười năm nay vẫn không tìm đối tượng, không biết như thế nào, đã bị mẹ hắn nghĩ rằng hắn chưa quên được bạn trai cũ…
Nhưng mà sự thật không phải như vậy, hắn chỉ là bận quá mà thôi.
Vì muốn quản tốt tập đoàn Minh Lợi, mấy năm trước hắn đều làm việc mười lăm tiếng một ngày, hơn nữa còn muốn rút thời gian rèn luyện thân thể hoặc là xem chút sách… hắn có thời gian cũng chỉ muốn ngủ, nào còn có thời gian tìm đối tượng?
Hai năm này hắn rốt cuộc sắp xếp ổn thỏa công việc ở tập đoàn Minh Lợi, mời thoải mái hơn nhiều.
Đương nhiên, hiện tại cũng không cần phải nói tới những cái này, nhưng thật ra chuyện của Cố Ngôn Tử…. “Mẹ, con quả thật muốn tìm một đối tượng, hơn nữa đã chọn được người.”
“Là ai?” Mẹ Trịnh rất là hưng phấn.
« Cố Ngôn Tử. » Trịnh Gia Hòa nói.
Mẹ Trịnh lập tức mơ màng : « Con nói ai ? Ngôn Tử sao ? »
« Vâng. » Trịnh Gia Hòa gật đầu.
« Các con…. » Mẹ Trịnh nghĩ Ngôn Tử ở nơi này, còn nấu cơm…. Hai người này đã ở cùng một chỗ rồi sao ?
« Mẹ, hắn còn chưa biết suy nghĩ của con. » Trịnh Gia Hòa nói : « Thế nhưng con thật thích hắn, tính toán theo đuổi hắn. »
Hắn cùng Cố Ngôn Tử nếu nói rõ ra, là Cố Ngôn Tử theo đuổi hắn trước.
Nhưng hắn lớn tuổi hơn Cố Ngôn Tử, có chút áp lực không cần phải để cho Cố Ngôn Tử gánh vác.
Hắn nói như vậy, cha mẹ hắn đối với Cố Ngôn Tử sẽ áy náy, hẳn là sẽ đối với Cố Ngôn Tử tốt hơn.
Mẹ Trịnh quả thật cảm thấy áy náy : « Con sao có thể như vậy ! con trai tốt nhà người ta, con sao có thể kéo con nhà người ta vào con đường này… »
« Mẹ, hắn cũng thích nam nhân.” Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ ngắt lời mẹ của mình.
“Hắn cũng thích nam nhân sao? Vậy thì tốt rồi, mẹ rất thích đứa nhỏ này.” Mẹ Trịnh vui sướng, bà rất vừa lòng với Cố Ngôn Tử.
“Nhưng bây giờ hắn còn xem con là chú.” Trịnh Gia Hòa lại nói.
Mẹ Trịnh sửng sốt, vẻ mặt lập tức mất mác.
Mất mác qua đi bà lại rối rắm hơn.
Con trai của bà nhớ thương cháu của bạn tốt bà… đây… đây.
Mẹ Trịnh không ở lâu chỗ Trịnh Gia Hòa, buổi tối hơn tám gì đã có xe tới đón bà đi.
Cố Ngôn Tử đi ra tiễn bà, sau đó liền phát hiện…. ánh mắt mẹ Trịnh nhìn mình, có hơi không thích hợp.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của mẹ Trịnh lại bình thường…. Cố Ngôn Tử cảm thấy mình hắn là nhìn lầm rồi.
Tiễn mẹ Trịnh đi, Cố Ngôn Tử lại trở vào phòng bận rộn, Trịnh Gia Hòa nghĩ nghĩ, liền liên hệ với cha Cố Ngôn Tử.
“Gia Hòa, cậu gọi điện thoại cho tôi… là xú tiểu tử kia gây chuyện sao?” cha Cố nhận điện thoại liền nói một câu như vậy.
“Ngôn Tử rất ngoan ngoãn, không có gây chuyện.” Trịnh Gia Hòa nghe cha Cố chỉ trích Cố Ngôn Tử mày liền nhăn lại.
“Tiểu vô liêm sỉ đó làm sao mà ngoan ngoãn được!” Cha Cố hừ lạnh một tiếng.
“Ngôn tử hắn rất là tốt.” Trịnh Gia Hòa lại nói.
“Gia Hòa, hôm nay sao cậu cứ nói giúp cho nó thế?” Cha Cố nhíu mày.
Trịnh Gia Hòa hơi chần chừ, sau đó nói: “Tôi không phải nói chuyện giúp hắn… tôi thực thích hắn.”
“Như vây sao… đứa nhỏ này quả thật khiến người khác yêu mến.” thanh âm cha Cố ôn hòa hơn, tuy rằng hắn lơ là con trai nhiều, nhưng vẫn thực thích hắn…. đứa nhỏ này từ nhỏ đã khiến người thích.
“Cố đại ca, tôi nói thích không phải là trưởng bối thích vãn bối.” Trịnh Gia Hòa nói.
Tay cha Cố run lên, liền quăng di động của mình đi.
Điện thoại của hắn chất lượng không tồi, rơi trên mặt đất thế nhưng không bị làm sao, nhưng hắn cảm thấy trái tim của mình có vấn đề.
Trịnh Gia Hòa là có ý gì?!