Cố Ngôn Tử lãnh đạm, làm cho Bành Tĩnh Hoằng rất phẫn nộ, lại có chút ủy khuất.
Tuy rằng là hắn theo đuổi Cố Ngôn Tử, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, là Cố Ngôn Tử càng ỷ lại hắn.
Trước khi đính hôn, mỗi ngày hắn đều nhận được tin tức của Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử cái gì cũng sẽ nói với hắn, nếu như hai người chiến tranh lạnh…. Người phá vỡ cục diện bế tắc trước, khẳng định là Cố Ngôn Tử.
Nhưng mà, Cố Ngôn Tử tuyệt tình như vậy làm cho hắn không biết làm sao.
“Em không cần như vậy….” Bành Tĩnh Hoằng khàn khàn lên tiếng.
“Như thế nào, anh còn muốn tôi cười tủm tỉm đến dỗ anh sao?” lúc này ngay cả nụ cười hàm xúc Cố Ngôn Tử cũng thu lại.
Bành Tĩnh Hoằng ở trong sinh mệnh hắn, đã một lần chiếm vị trí rất quan trọng.
Khi đó hắn cảm thấy cha mẹ không để ý tới hắn, không thể hiểu nhau, mà khi làm biên kịch quen biết bạn bè, phần lớn chỉ là hời hợt, lúc này, Bành Tĩnh Hoằng lại xông vào thế giới của hắn.
Bành Tĩnh Hoằng là người hắn thích, là mối tình đầu của hắn, hắn đối với Bành Tĩnh Hoằng sao lại không coi trọng?
Hắn cũng có tính tình đại thiếu gia, nhưng tính tình này khi đối diện với Bành Tĩnh Hoằng, sẽ thu liễm lại.
“Ngôn Tử, em có thể đừng nói như vậy được không!” Bành Tĩnh Hoằng nói: “Anh biết là anh làm sai, nhưng em không thể không cho anh một cơ hội giải thích, liền phân chia giới hạn với anh, còn…”
Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy ăn mặc của Cố Ngôn Tử, cắn chặt răng.
Cố Ngôn Tử cái gì cũng không gạt hắn, hắn biết rất rõ tình hình tài chính của Cố Ngôn Tử, cũng biết hắn vừa viết xong kịch bản
Một bộ phim truyền hình dài bốn mươi tập, bốn vạn một tập tổng cộng là một trăm sáu mươi vạn, nhìn thì rất nhiều, nhưng khấu trừ cho thuế, cho nhân viên của phòng làm việc, tiền vào trong tay Cố Ngôn Tử cũng không nhiều lắm, ít nhất ngay cả đồng hồ trên tay hắn cũng không mua nổi.
“Anh biết anh sai rồi sao?” Cố Ngôn Tử hơi kinh ngạc nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.
Bành Tĩnh Hoằng không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngay từ đầu bị Cố Ngôn Tử bỏ rơi, sau đó nhìn thấy hình ảnh Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử ở chung, hắn rất tức giận, thậm chí còn nghĩ Cố Ngôn Tử tìm người khác, hắn cũng có thể.
Nhưng sau khi hắn đưa một thực tập sinh trong Tinh Duyệt vào khách sạn, rồi lại không có hứng thú.
Hắn thật sự thích Cố Ngôn Tử, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cố Ngôn Tử, là trong đoàn phim của Giang đạo.
Lúc ấy Cố Ngôn Tử trong giới biên kịch còn không có danh tiếng gì, nhưng bởi vì có ý tưởng, nên được Giang đạo kéo vào tổ kịch của mình, để cho hắn giúp đỡ sửa kịch bản thuận tiện đi theo học tập.
Bộ điện ảnh kia được đầu tư rất lớn, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Cố Ngôn Tử không được ký tên, nhưng khi hắn làm việc lại rất nghiêm túc, cầm bút ký ở dưới thái dương chạy tới chạy lui, giống như không biết mệt mỏi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Ngôn Tử, liền cảm thấy hắn rất đẹp, mồ hôi trên chóp mũi đều lòe lòe tỏa sáng.
Ngay từ đầu hắn nghĩ Cố Ngôn Tử là diễn viên, còn muốn đem người này kéo vào Tinh Duyệt, sau đó mới biết được, thì ra hắn là một biên kịch.
Rõ ràng ngay cả ký tên cũng không được, nhưng Cố Ngôn Tử cũng không để ý, giúp đỡ Giang đạo đem kịch bản vốn có rất nhiều lỗi đều sửa lại không nói, còn thêm vào một ít chi tiết nữa.
Khi đó hắn đã nghĩ, tiểu biên kịch này thật ngốc… hắn muốn che chờ người này.
Từ đó hắn bắt đầu theo đuổi Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử hơi trì độn, hắn theo đuổi nửa năm mới nắm được vào trong tay, khi đó bạn bè của hắn đều sợ ngây người.
Mà sau đó, tuy rằng tính tình Cố Ngôn Tử không tốt, luôn cùng bạn bè của hắn mâu thuẫn, nhưng lúc khi hai người bọn họ cùng một chỗ, vẫn là thực hạnh phúc, cho đến khi cha mẹ hắn phát hiện sự tồn tại của Cố Ngôn Tử….
Nhớ lại lúc trước, Bành Tĩnh Hoằng không thể không thừa nhận, mình cũng có chỗ làm sai.
Trước kia khi hắn cùng Cố Ngôn Tử ở bên nhau, cho dù biết mình làm sai, cũng không muốn nhận sai, đại khái cũng là thói quen… cuối cùng hắn lại cảm thấy mình làm tất cả đều đúng.
Thậm chí còn bị người xung quanh ảnh hưởng, hắn còn càng ngày càng không coi trọng Cố Ngôn Tử… đám người Tôn Minh Nghĩa chê cười hắn bị Cố Ngôn Tử quản thật nghiêm, không thể làm cái này không thể làm cái kia, mà hắn cũng không đồng ý thừa nhận những thứ này.
Nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy yêu cầu của Cố Ngôn Tử đối với hắn, là những điều bình thường của những đôi tình lữ.
Còn nữa chính là…. Hắn vẫn cảm thấy Cố Ngôn Tử đồng ý theo đuổi của hắn, là có quan hệ với thân phận của hắn, dù sao người bên người hắn, phần lớn là hướng về tiền tài của hắn mà tới.
Nhưng kỳ thật Cố Ngôn Tử cũng không phải quá dựa vào hắn.
Một năm trước, hắn chủ động tìm Cố Ngôn Tử để cải biên một bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng mà Tinh Duyệt đã mua, nhưng Cố Ngôn Tử không chút do dự từ chối, cho dù lúc ấy Tinh Duyêt ra giá rất cao.
Hắn cùng Cố Ngôn Tử ở bên nhau, cũng từng đưa thẻ cho Cố Ngôn Tử, từng tháng sẽ đúng giờ chuyển vào năm vạn, mà cho tới bây giờ, hắn mới chú ý tới Cố Ngôn Tử chưa từng sử dụng tiền ở bên trong.
Mà hắn…. vẫn cảm thấy Cố Ngôn Tử ngay từ đầu từ chối cái thẻ kia chỉ là tượng trưng.
Đương nhiên, khiến hắn cảm thấy mình đã sai, không chỉ có những chuyện này.
Hắn giải thích như vậy, cũng có quan hệ tới chuyện Cố Ngôn Tử tung ra video của Khương Tú.
Nhà hắn cũng không phải ngay từ đầu đã có tiền, không bao lâu trước đây, nhà hắn cũng không khác gì với nhà Tôn Minh Nghĩa cùng nhà Khương Tú, cố tình lúc ấy trường bọn họ học lại có rất nhiều kẻ có tiền, so với hắn còn có rất nhiều rất nhiều kẻ có tiền hơn.
Khoản thời gian kia, hắn vẫn thực tự ti, bởi vì cha hắn rất ít về nhà, ở bên ngoài có nữ nhân khác, cũng bởi vì cha hắn luôn muốn hắn đi lấy lòng những người có tiền trong trường học kia, mà mẹ hắn cũng theo cha hắn, càng ân cần dạy bảo hắn.
Hắn đành bất đắc dĩ nghe theo.
Lúc ấy, đám người Tôn Minh Nghĩa tôn hắn làm lão đại, với hắn mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, mà Khương Tú yêu thích hắn, lại khiến hắn rất đắc ý.
Sau đó Bành gia có tiền, hắn cũng có thể bước vào trong giới của những người trước kia mà hắn đã lấy lòng, nhưng hắn một chút cũng không muốn tiếp xúc với những người mà mình đã lấy lòng.
Chỉ có cùng đám người Tôn Minh Nghĩa một chỗ, hắn mới cảm thấy thả lỏng.
Về phần Khương Tú…
Hắn biết Khương Tú thích mình, mà phần thích này, từng thỏa mãn tâm hư vinh thời trẻ của hắn, hắn đối với Khương Tú vẫn có khác biết.
Cho dù hắn thích nam nhân.
Mà lúc trước, sau khi cùng Khương Tú say rượu làm bậy, sau đó tâm hắn lại sinh áy náy, đồng ý cùng Khương Tú kết hôn.
Lúc ấy hắn nghĩ rất hay, có Khương Tú làm ngụy trang, lại có đứa nhỏ, sau này hắn cùng Cố Ngôn Tử một chỗ sẽ không bị ai ngăn cản, Cố Ngôn Tử sẽ không bị cha mẹ hắn ức hiếp.
Hắn cảm thấy chuyện này đối với Cố Ngôn Tử là chuyện tốt.
Về phần Khương Tú…. Khương Tú thích hắn nhiều năm như vậy, hắn đồng ý cưới cô ta, cô ta hẳn là nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng mà, tất cả đều không khống chế được!
Quan hệ của hắn cùng Khương Tú vẫn rất tốt, cũng sẽ không cảm thấy Khương Tú và hắn thân mật như vậy có vấn đề gì, cho tới khi Cố Ngôn Tử tung ra cái video kia.
Nhìn bình luận trên mạng, hắn mới biết thì ra Khương Tú nói những lời đó là có vấn đề.
Hắn nghĩ, Khương Tú một mực yên lặng yêu hắn, kỳ thật cô ta cũng có tâm tư riêng.
Trách không được lúc trước Cố Ngôn Tử sẽ vì Khương Tú mà cãi nhau với hắn.
Tưởng tượng như vậy, chuyện giải thích cũng không phải làm cho người ta khó tiếp nhận.
“Đúng vậy, anh biết anh sai rồi…. Ngôn Tử, anh biết em không phải là người hư vinh, quan hệ của em cùng Trịnh Gia Hòa khẳng định không giống như em nói. Anh sẽ hủy hôn ước với Khương Tú, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” khi lại một lần nữa nhìn thấy Cố Ngôn Tử, Bành Tĩnh Hoằng mới biết Cố Ngôn Tử đối với hắn mà nói thì ra lại quan trọng như vậy, hắn mới biết thì ra bị Cố Ngôn Tử đối đãi lạnh lùng, sẽ làm hắn thống khổ như vậy.
“Không được.” Cố Ngôn Tử không chút do dự từ chối.
“Ngôn Tử, em cho anh một cơ hội sửa đổi đi!”
“Anh có thể sửa đổi thì rất tốt.” Cố Ngôn Tử bình tĩnh nói, nhưng lúc Bành Tĩnh Hoằng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lại nói: “Hy vọng sau này anh tìm được bạn trai khác, thì đừng làm chuyện vô liêm sỉ như vậy.”
Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng lập tức thay đổi: “Cố Ngôn Tử, anh đã giải thích!”
“Nếu làm chuyện sai lầm, chỉ cần giải thích là có thể được tha thứ, vậy giới hạn của chuyện làm sai cũng quá thấp rồi.” Cố Ngôn Tử cười nhạo.
“Anh là bị Khương Tú tính kế!” Bành Tĩnh Hoằng hơi lúng túng. Hắn không phải kẻ ngu, kỳ thật cũng mơ hồ biết, đêm đó của hắn cùng Khương Tú là do bị Khương Tú tính kế.
Nhưng trong này có mẹ hắn nhúng tay, hắn lại cảm thấy Khương Tú đối với hắn thắm thiết mới làm ra chuyện như vậy, cũng rất đáng thương…. Rõ ràng liền xem như không biết bị tính kế.
“Bành Tĩnh Hoằng, kỳ thật anh so với Khương Tú càng giả dối hơn.” Cố Ngôn Tử cười rộ lên.