- Tiểu Hoàng Nha, nói chuyện đi!
Dương Hải Ba thấy Tiểu Hoàng Nha ở trong lòng mình con mắt đỏ hồng, nước mắt chảy xuống, liền lúng túng nói.
Còn Dương Cúc Hoa đang quỳ trên mặt đất cũng nhanh chóng bò dậy, bước nhanh tới.
Dương Cúc Hoa hỏi nhưng nước mắt của Tiểu Hoàng Nha vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống mà không nói lời nào.
Lúc này Điền Thiết Oa cũng lớn tiếng chen miệng vào:
- Cúc Hoa thím, Tiểu Hoàng Nha lo lắng sau khi ngài lập gia đình thì không cần nàng nữa.
- Tên hỗn trướng khốn kiếp nào nói?
Dương Hải Ba trực tiếp bùng nổ.
Trước kia Điền Thiết Oa thường xuyên chơi đùa cùng Tiểu Hoàng Nha cho nên biết khá rõ ràng:
- Trước kia mỗi khi ở trong trang có tin đồn nào truyền ra Cúc Hoa thím muốn lập gia đình, một số người liền sẽ nói như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều đưa nhỏ ở dưới sự dẫn dắt của Hồ Xuyên, nói về sau Tiểu Hoàng Nha không có mẹ liền sẽ biến thành con hoang.
Dương Hải Ba tức giận ngực kịch liệt phập phồng, mắng:
- Sớm biết tiểu tử béo kia hư hỏng như vậy, ngày đó ta đã dùng tay quất nó mấy trận!
Hiện tại Hồ Xuyên cùng với mẹ của nó đã bị bán cho người môi giới rồi.
- Hồ mập kia thật sự rất là xấu.
Điền Thiết Oa gật đầu phụ họa.
Điền Đại Tráng lại giơ tay cho nó một cái tát:
- Người lớn nói chuyện ngươi chen miệng vào làm cái gì? Hơn nữa Hồ Xuyên có hư hỏng nhưng dù sao nó mới có sáu bảy tuổi thôi, vẫn còn là trẻ con mà.
Điền Thiết Oa đã trúng một cái tát căn bản cũng không cảm thấy đau bao nhiêu, chính tự mình liền nhỏ giọng than thở.
- Tiểu Hoàng Nha, nương làm sao không cần con chứ.
Dương Cúc Hoa hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng một hồi cay cay, tuy nhiên ý nghĩ muốn gả cho Dương Hải Ba cũng đồng thời kiên định hơn, con gái bị người ta khi dễ như vậy, nói cho cùng còn không phải là bởi vì không có cha, không ai che chở sao?
Mà nàng chỉ là một người phụ nữ, Hồ quản sự dẫn người tới bắt gà vào cái ngày đó mặc dù là ở đây nhưng cũng không ngăn được Hồ Xuyên bắt nạt con gái nhà mình.
- Nương!
Tiểu Hoàng Nha rốt cục cũng mở miệng, gắt gao ôm cổ nàng.
Nước mắt như hồng thủy tràn ra, theo tiếng khóc cùng nhau chảy xuôi xuống.
Dương Hải Ba và Dương Cúc Hoa dụ dỗ một lúc lâu, cũng liên tục cam đoan sẽ không bỏ lại Tiểu Hoàng Nha, mới khiến cho Tiểu Hoàng Nha dần dần thôi khóc.
Dương Hải Ba chính mình còn chưa lập gia đình, nhưng dỗ tiểu hài tử cũng vẫn cực kỳ thành thạo, một hồi nhăn mặt, một hồi cù nách của Tiểu Hoàng Nha, Tiểu Hoàng Nha nằm ở trong lòng Dương Cúc Hoa né tránh đi, vậy mà một lúc sau liền mỉm cười.
Gặp Tiểu Hoàng Nha đã nở nụ cười, trên mặt mọi người trong tiểu viện đều lộ ra ý cười.
- Nương, đây là tỷ tỷ cho, ngươi ăn đi.
Lúc này Tiểu Hoàng Nha mới nhớ bánh điểm tâm, nhưng bởi vì lúc trước gắt gao ôm cổ của Dương Cúc Hoa, bàn tay dùng sức quá mức đã bóp nát số bánh điểm tâm để ở trong khăn lụa.
Dương Cúc Hoa lau nước mắt:
- Nương không đói bụng, chính con hãy ăn đi.
Nhưng Tiểu Hoàng Nha cũng không đồng ý.
Dương Cúc Hoa chỉ có thể mắt vừa ngấn lệ vừa ăn một ngụm.
Thấy mẫu thân đã ăn, Tiểu Hoàng Nha liếc mắt về phía Dương Hải Ba, ngượng ngùng nói:
- Thúc thúc cũng ăn đi.
- Tiểu Hoàng Nha thật ngoan!
Dương Hải Ba tiền tiêu hàng tháng rất nhiều, bình thường có rượu có thịt, loại bánh điểm tâm này thỉnh thoảng cũng ăn một chút, tuy nhiên sau khi nếm thử một miếng, cũng là cảm thấy khối bánh điểm tâm này là món ngon nhất trên thế giới, sau đó mạnh mẽ vỗ ngực nói:
- Về sau hai mẹ con nhà con liền để ta bảo vệ!
Sau này lại có đứa nhóc nào bắt nạt con, con liền nói cho thúc thúc, thúc thúc nhất định đánh cho mông của nó nở hoa!
Tiểu Hoàng Nha ánh mắt tỏa sáng, liền gật đầu thật mạnh.
Trước kia nếu như có người bắt nạt nó, nó sẽ nói cho mẫu thân biết, nhưng khi đó mẫu thân chỉ có thể ôm nó cùng nhau khóc.
Về sau nó lại không muốn để mẫu thân đau lòng, mặc dù bị đánh cũng sẽ không nói cho mẫu thân nghe.
- Cúc Hoa thím, sau khi ngươi gả cho Dương thúc thúc, sẽ rời đi sao?
Điền Đại Tráng nghe được thanh âm, mới nhìn đến thằng nhóc con mình chẳng biết lúc nào đã chạy tới bên cạnh của Dương Cúc Hoa.
Dương Cúc Hoa sửng sốt, lập tức mắt nhìn Dương Hải Ba.
- Đương nhiên.
Dương Hải Ba sờ sờ đầu Điền Thiết Oa:
- Thúc thúc ở tại quý phủ, Cúc Hoa thím của ngươi tất nhiên là phải theo ở cùng thúc thúc rồi.
- Ta đây về sau chẳng phải là nhìn không thấy Tiểu Hoàng Nha rồi hả?
Điền Thiết Oa kinh hô.
Lúc này Dương Cúc Hoa mới nhớ tới Tiểu Hoàng Nha đã đính hôn cùng Điền Thiết Oa, không khỏi phụt cười nói:
- Hiện tại hai người các ngươi còn nhỏ, có thể chơi đùa cùng nhau, nhưng chờ thêm vài năm các ngươi trưởng thành, sẽ có nghi kỵ, mặc dù hai người các ngươi đã đính hôn nhưng cũng không mỗi ngày ở cùng một chỗ được.
- Vì sao?
Điền Thiết Oa không hiểu vò đầu.
Lúc này Điền thê đi lên vỗ nó một cái:
- Lời của người lớn nói con nghe là tốt rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?
- Nhưng mà cha thường xuyên nói có cái gì không hiểu thì nhất định phải hỏi, như vậy lớn lên mới thông minh.
Điền Thiết Oa bắt bẻ lại.
- Tiểu tử thối, muốn lật trời à!
Điền thị liền muốn xắn tay áo lên.
Điền Thiết Oa vội vàng chạy nhanh như chớp trốn đến phía sau phụ thân, còn làm mặt quỷ với mẫu thân.
Mọi người đều bị nó làm cho mỉm cười.
Điền Thiết Oa cũng cười, tuy nhiên lập tức vui quá hóa buồn, đã bị Điền Đại Tráng níu lấy cái lỗ tai lôi ra cho nó một cái tát.
Hắn không khóc cũng không giận, lại chạy tới kéo tay của Tiểu Hoàng Nha lại.
Tiểu Hoàng Nha cũng không cự tuyệt, không ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng dâng lên một chút ửng đỏ.
- Ha ha, con trai ta lợi hại thật, nhỏ như vậy cũng đã bắt được trái tim của vợ.
Điền thị tùy tiện cười nói.
Cả tiểu viện liền cười vang.
Giang Long thấy mọi thứ đều đã ổn, liền mở miệng làm chủ, gả Dương quả phụ cho Dương Hải Ba.
Ngọc Sai liền cười trêu nói:
- Dương thúc, ngươi tính toán khi nào cưới Cúc Hoa thím vào nhà?
- Vậy thì tự nhiên càng nhanh càng tốt.
Dương Hải Ba da mặt dày, căn bản không biết đỏ mặt, miệng rộng vừa cười toe toét vừa nói.
Ngược lại Dương Cúc Hoa không thể chịu được giơ tay lên nhéo ở bên hông gã một phen.
Dương Hải Ba cố ý ôm lấy thắt lưng lớn tiếng hô đau, mọi người lại cất tiếng cười to một trận.
Tâm tình của Giang Long cũng khá vui vẻ, thấp giọng cười phụ họa:
- Đích thật là phải nhanh một chút, không bằng ngày mốt các ngươi liền đem sự tình xử lý đi.
Hắn nhìn không thấu rốt cuộc Khương ma ma hảo tâm hay là muốn trả thù, sợ đêm dài nhiều mộng.
Giang Long đã lên tiếng, đám người Dương Hải Ba tự nhiên không dám vi phạm, lập tức mở miệng cảm ơn.
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia.
Dương Hải Ba rốt cuộc đạt được mong muốn, đã cười cười toe toét rồi.
Sự tình đã ổn, Giang Long liền tìm nha hoàn kia tới.
- Tiểu thiếu gia.
Nha hoàn cung kính khom gối hành lễ.
- Vị này chính là Dương quả phụ, tên là Dương Cúc Hoa, ta đã chỉ định gả cho Dương Hải Ba.
Giang Long nâng ngón tay lên chỉ về phương hướng Dương Cúc Hoa cùng Dương Hải Ba, nhẹ giọng cười nói:
- Dương Hải Ba là hộ vệ trong phủ, thân thủ không kém, hơn nữa trung thành và tận tâm đối với quý phủ, hai người bọn họ coi như là quen biết cũ.
Nha hoàn này tuy tuổi không lớn, nhưng thông minh lanh lợi, tự nhiên lập tức hào phóng hướng hai người chúc:
- Tiểu thiếu gia tự mình chỉ định hôn sự cho nhị vị, ta thật sự rất là hâm mộ hai người.
Chỉ tiếc là bên người Khương ma ma có rất nhiều chuyện, có chút việc chân chạy truyền lời ta cũng không thể bỏ được, hơn nữa nơi này cách phủ khá xa, ta sợ là không có thời gian chạy tới, bằng không phải khẳng định sẽ tới uống chén rượu mừng, tiện thể dính chút không khí vui mừng trên người nhị vị.
Dương Hải Ba liền nói khách khí.
Nha hoàn lấy túi tiền ra, lấy ra mười văn tiền, cười hì hì đưa về phía Dương Cúc Hoa:
- Nhưng tiền mừng ta thì vẫn còn muốn tặng đấy.
- Cái này, cái này, không cần đâu.
Dương Cúc Hoa liên tục từ chối.
- Thím không thu, là khinh thường ta rồi?
Tuy rằng nha hoàn cùng mọi người không quen biết, nhưng rõ ràng cho thấy là người khéo léo, trên mặt nở nụ cười cởi mở vả lại trong thanh âm mang theo một tia trêu ghẹo, làm cho người ta không kìm nổi liền muốn thân cận.
Lúc này trong lòng Dương Cúc Hoa cũng có cảm nhận khác, nha hoàn ở trước mặt mình xinh đẹp nõn nà, ăn mặc không bình thường, vừa nhìn là thấy được là tâm phúc mà Khương ma ma rất trọng dụng, nói đến địa vị ở trong phủ sợ là Hồ quản sự cũng không bằng được nàng, nhưng không ngờ bây giờ mở miệng gọi mình bằng thím.
Nếu là lúc trước, người ta sợ là nhìn cũng chẳng thèm nhìn mình một cái.
Dương Cúc Hoa rất biết ơn với Giang Long, đồng thời càng thêm cảm thấy quyết định tái giá lần này với Dương Hải Ba là chính xác.
Dương Hải Ba tùy tùy tiện tiện chính là ngây ngô cười:
- Cúc Hoa, nàng nhận tiền đi, ha ha, chúng ta còn chưa tổ chức hỉ sự mà trước đó đã nhận được tiền mừng rồi.
Mọi người không khỏi mỉm cười.
Sau đó Dương Hải Ba giơ tay mạnh mẽ vỗ vỗ bờ ngực rắn chắc, đối với nha hoàn nói:
- Về sau nếu có người ức hiếp ngươi, ngươi cứ việc tới tìm ta, ta giúp ngươi xuất đầu!
Nha hoàn ánh mắt sáng lên, vội vàng nói cảm ơn.
Ở Cảnh phủ, những hộ vệ này đều có thân phận đặc thù, có rất nhiều ưu đãi, mặc dù là Khương ma ma cũng chưa bao giờ dám cùng bọn họ nảy sinh mâu thuẫn.
Hơn nữa đám đại lão thô hào này hành sự bưu hãn, động một tí là dùng nắm tay nói chuyện, có thể kết giao với Dương Hải Ba này, nói ra ở Cảnh phủ này có rất nhiều người sẽ xem trọng nàng thêm vài phần.
Vẫn là đến lúc nha hoàn phải đi, Giang Long mới giơ tay, để nha hoàn cầm lấy rổ trứng gà mà lúc nãy Điền thê đem tới, mở miệng nói:
- Ngày mốt hai người này sẽ tổ chức hỉ sự, nhưng gần đây nông trang có nhiều chuyện phải xử lý, đến lúc đó bọn họ hẳn là không thể đến quý phủ chào Khương ma ma rồi, nhân tiện ngươi đem rổ trứng gà này về tặng cho Khương ma ma, xem như đây là tâm ý của hai người.
- Vâng.
Nha hoàn khom người cười tủm tỉm tiếp lấy.
Khương ma ma sẽ không để ý chút trứng gà như vậy, cũng sẽ không để ý tâm ý của Dương Hải Ba và Dương Cúc Hoa.
Nhưng thân phận của Giang Long lại là Tiểu thiếu gia Cảnh phủ, làm như vậy, cũng là vãn hồi thể diện của Khương ma ma khi việc chỉ hôn không thành.
Trong tiểu viện đại bộ phận mọi người có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Dương Hải Ba và Dương Cúc Hoa càng thấy biết ơn đối với Giang Long.
Phải biết rằng hai người còn chưa có lập gia đình, hơn nữa mặc dù có lập gia đình rồi, nếu trong lòng Khương ma ma bất mãn, cũng có thể kiếm cớ trả thù bọn họ.
Nha hoàn rời khỏi, mọi người cáo từ cũng muốn rời đi.
Nhưng ai ngờ, lại có người đến.
Người tới có địa vị cực cao ở trong phủ, đi theo phía sau là hai hộ vệ Cảnh phủ, mặc dù là Ngọc Sai và Bảo Bình cũng hạ thấp người cúi chào.
- Cửu gia gia.
Giang Long cũng đứng lên, tiến lên hai bước đón chào.
Người tới chính là Lý quản sự trông coi tiền lương và nhà kho của Cảnh phủ.
Lý quản sự tuy rằng hư vinh ngạo khí, nhưng cũng không phải ngu ngốc, nói lý ra ông ở trước mặt một mình Giang Long thể hiện ra vẻ bề trên còn có thể được.
Nhưng lúc này có mặt rất nhiều người, ông ta cũng không dám bày ra bộ dáng như thế.
Trước mặt người bên ngoài, Giang Long là Tiểu thiếu gia Cảnh phủ, có uy nghiêm không thể để cho người lấn lướt.
Bằng không nếu rơi vào trong tai của Cảnh lão phu nhân, sợ là ông cũng phải rời khỏi Cảnh phủ rồi.
- Tiểu thiếu gia khách khí rồi.
Lý quản sự vội vàng cúi đầu thật sâu đáp lễ.
Nhưng Giang Long chịu ở ngay trước mặt của mọi người gọi ông một tiếng Cửu gia gia, thì ông đã vô cùng kiêu ngạo rồi.
Thẳng người lên, nhìn về phía những người khác trong viện thần sắc có một tia kiêu ngạo.
Giang Long đối với người này không thể nói rõ là chán ghét, cũng không thể nói rõ là thích, chờ hắn nắm giữ quyền lực của Cảnh phủ, nhất định muốn cho Lý quản sự phải thoái vị đấy.
Đại quyền phân phối tiền lương quá mức trọng yếu, chỉ có thể do tâm phúc của chính mình tin tưởng đến làm mới được.
- Cửu gia gia đến nông trang có chuyện gì vậy?
Giang Long tay phải ra hiệu, mời Lý quản sự ngồi xuống nói chuyện.
Lý quản sự đầu tiên là mở miệng nói tiếng cám ơn, lúc này mới ngồi xuống đã mở miệng:
- Vừa rồi cái nha đầu kia là người làm việc ở bên người Khương ma ma à.
- Ân.
Giang Long tâm tư khẽ động.
๑๑۩۞۩๑๑