Sài Thế Vinh đầu tàu gương mẫu, đợi sau khi chạy ra hơn mười trượng, mới ghìm cương ngựa, giảm bớt tốc độ.
Hồng Thiết Trụ, Hầu Giang, ba huynh đệ Tề thị, còn có Phàn Nhân cưỡi ngựa lần lượt đuổi theo.
- Phàn huynh, ngươi cảm thấy Cảnh Giang Long như thế nào?
Đợi cho Phàn Nhân cùng mình sóng vai, Sài Thế Vinh có vẻ thận trọng mở miệng hỏi.
Thần sắc kiên cường trên mặt Phàn Nhân khẽ biến:
- Như lần trước ta nói với ngươi vậy, Cảnh Giang Long này không phải chính nhân quân tử gì cả, là một chân tiểu nhân!
Người như vậy tâm cơ nặng, có khi quá mức dối trá, cũng không đủ hào sảng, ta không thích.
Chỉ có điều nói tới đây, ngữ khí Phàn Nhân đột nhiên vừa chuyển:
- Tuy nhiên người cùng chúng ta, đám giang hồ thảo mãng thích ăn no, uống rượu chỉ cần hôm nay sảng khoái, mặc kệ ngày mai sẽ như thế nào.
Ở trong phủ Quốc Công, có rất nhiều người không quen nhìn ngươi, cũng có rất nhiều người, mặc dù là thân nhân, cũng muốn mạng của ngươi.
Thì càng thêm khó xử, còn có rất nhiều người cần ngươi dùng tính mạng đến thủ hộ.
Sài Thế Vinh nghe đến đó, bản tính tự nhiên, khóe miệng luôn mang theo ý cười như có như không kia liền biến mất không thấy gì nữa, trong thần sắc lúc này nhiều hơn một chút trầm trọng:
- Vậy ý tứ của Phàn huynh là?
- Hắn và thân phận của ngươi tương đương, đáng giá ngươi kết giao.
- Tốt!
Sài Thế Vinh hít sâu một hơi:
- Ta nghe Phàn huynh đó.
Lúc này Phàn Nhân xoay người nhìn về phía đám người ba huynh đệ Tề thị, Hồng Thiết Trụ cùng với Hầu Giang:
- Mấy vị nếu cảm thấy Giang Long thuận mắt, cũng có thể cùng hắn kết giao một phen.
Hồng Thiết Trụ giọng lớn, thẳng tính, là người thứ nhất rống gào lên:
- Ta chẳng quan tâm hắn là chính nhân quân tử hay là chân tiểu nhân?
Chỉ cần hắn đầy nghĩa khí, đừng giống Lý Nhị bán đứng ta, lấy thịt cho ta ăn, lấy rượu cho ta uống, ta coi như hắn là hảo huynh đệ!
Lần này Hồng Thiết Trụ bị bắt, cũng là bởi vì bị bằng hữu cũ Lý Nhị bán đứng.
Phàn Nhân nghe vậy gật đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Ngươi năm đó đã cứu mệnh Lý Nhị, hơn nữa còn tác hợp Lý Nhị cưới chị dâu goá nhà ngươi, gã lại đối đãi ngươi như vậy, ngươi yên tâm, tiểu nhân bực này ta phải giết gã!
- Ta đây muốn đích thân động thủ!
Hồng Thiết Trụ lại bất mãn quát.
- Không được.
Phàn Nhân lắc đầu:
- Hắn bán đứng ngươi xong đã cấu kết với quan phủ địa phương, nếu ngươi trở về, sợ là vẫn chưa kịp động thủ, đã bị nhãn tuyến của gã nhận ra được, tính tình ngươi lỗ mãng, đến lúc đó Lý Nhị chỉ cần giở kế nhỏ là có thể cho ngươi vào tù.
Cho nên theo ta thấy, ngươi về sau vẫn nên không cần trở về nữa.
Để ta giúp ngươi lấy mệnh gã là được.
- Phàn huynh nói có đạo lý.
Sài Thế Vinh phụ họa.
- Nhưng ta đây không thể tự tay giết cái thằng kia, trong lòng quá là nghẹn khuất.
- Thiết Trụ, hay là ngươi nghe Phàn Nhân huynh đệ đi.
Hầu Giang lúc này cười hì hì chen lời nói:
- Liền cái tính nhìn đến rượu liền bước không ra kia của ngươi, cái thằng Lý Nhị chỉ cần phái một người ra vẻ hào sảng lấy rượu mời ngươi uống chung, hạ chút Mông hán dược thì đã hạ được ngươi.
Hồng Thiết Trụ nghe vậy ngại ngùng gãi gãi đầu:
- Có rượu miễn phí lại không uống, chẳng phải là ngu sao mà không uống?
Lời nầy vừa nói ra, tất cả mọi người đều ha ha cười ra tiếng.
- Hầu huynh, ngươi thì sao?
Phàn Nhân vừa nhìn về phía Hầu Giang.
Hầu Giang nghe vậy khóe miệng lộ ra một chút cười khổ:
- Các ngươi cũng đều biết ta trước kia làm mấy vụ mua bán không vốn, đắc tội không ít nhà quyền quý, hiện tại đã đến tuổi trung niên, không muốn tiếp tục phiêu bạc tứ xứ trên giang hồ nữa rồi, lần này bị Cảnh phủ vận dụng quan hệ cứu ra, nhìn thấy Cảnh gia hơi có chút thế lực và uy vọng, vốn định muốn đầu nhập vào Cảnh Giang Long đấy, nhưng lại không nghĩ rằng trong đám hộ vệ Cảnh gia lại là ngọa hổ tàng long.
Một tiểu nha hoàn... Sợ là người ta chướng mắt chút bản lĩnh quan trọng của ta.
Nghe Hầu Giang đề cập đến Tang Chu, đám người Sài Thế Vinh đều cười khổ một hồi.
May mắn hôm nay nha hoàn kia chỉ đùa bọn họ, nói cách khác, nếu thật là đánh lén ám sát, bọn họ lại căn bản không có chút phòng bị nào, người ta vô thanh vô tức vô hình đã có thể lấy mạng của bọn họ.
Sắc mặt Hồng Thiết Trụ đổi đổi, rồi lại gào lên:
- Hầu lão ca khinh thân công phu nổi danh giang hồ, nhân xưng Giang Thượng Phiêu, có thể vượt nóc băng tường, trừ phi cái tên gia hỏa họ Cảnh là một người mù, bằng không không không thu lưu ngươi!
- Nếu Hầu lão ca thật sự có ý tưởng này, có thể thử một lần.
Phàn Nhân trầm ngâm sau một lúc lâu mở miệng nói.
Đôi mắt nhỏ của Hầu Giang sáng bừng, đối với phán đoán của Phàn Nhân y vẫn tương đối tin phục, Phàn Nhân bảo thử một lần, hẳn là y có cơ hội lớn.
- Tề huynh vẫn quay về quê cũ?
Phàn Nhân nhìn về phía ba huynh đệ Tề thị.
Tuy rằng những người này quan hệ thuộc xưng huynh gọi đệ, nhưng kỳ thật trước kia chẳng qua là có duyên gặp mặt mấy lần thôi, tụ không được vài ngày, sẽ đường ai nấy đi.
Người trong giang hồ chú ý nghĩa khí làm đầu, Phàn Nhân lại là một thân hào khí, trọng tình trọng nghĩa, lúc này cũng sẽ không ngại cực khổ tìm tới hết thảy có thể dùng để tới cứu mấy người bằng hữu kia.
Đương nhiên, nếu Phàn Nhân gặp chuyện không may, đám người Hồng Thiết Trụ cũng sẽ liều mạng cứu y thôi.
Tề Uy ôm quyền nói:
- Lần này Phàn huynh đệ không tiếc nợ ân tình Cảnh công tử cứu chúng ta đi ra, lẽ ra ba huynh đệ chúng ta hẳn là ở lâu mấy ngày cùng các vị huynh đệ họp mặt nhiều hơn, nhưng bất đắc dĩ chúng ta đã sớm có gia đình, bề trên trong nhà cũng hẳn là đang mong ngóng tin tức của chúng ta.
Cho nên hôm nay cùng các vị huynh đệ sảng khoái say một trận, sáng sớm ngày mai, ba huynh đệ chúng ta phải khởi hành về Tề gia bảo.
- Thật không đủ sảng khoái!
Hồng Thiết Trụ ồn ào:
- Ta muốn nói không bằng các ngươi để hết vợ con cho quản gia đi, ở lại cùng ta ăn thịt, uống rượu chẳng phải là tốt hơn sao?
Ba huynh đệ Tề thị nghe vậy đều là cười khổ không thôi.
Còn Phàn Nhân thì trừng lườm Hồng Thiết Trụ một cái:
- Còn nói mấy lời vô vị đó!
Hồng Thiết Trụ rụt cổ một cái, phối hợp nhỏ giọng than thở.
Sài Thế Vinh bị Hồng Thiết Trụ chọc cười, thiên hạ này còn có người coi rượu thịt quan trọng hơn vợ con nữa sao?
Liền cố ý mở miệng trêu ghẹo nói:
- Thiết Trụ, ngày khác ta đưa vài cái thị nữ tới chiếu cố của cuộc sống hàng ngày ngươi.
- Thị nữ có gì tốt? Theo bên cạnh còn phải ăn uống không."
Hồng Thiết Trụ lắc lắc cái đầu to:
-Ta đây không có tiền nuôi sống các nàng, không bằng ngươi đưa nhiều chút mỹ tửu mỹ thực cho ta thì tốt hơn.
- Ai nói không có lợi?
Sài Thế Vinh nháy mắt nói:
- Ban ngày có thể giặt quần áo cho ngươi, buổi tối còn có thể giúp ngươi làm chăn ấm.
- Y phục có giặt hay không thì thế nào?
Hồng Thiết Trụ không cho là đúng rũ rũ quần áo trên người dính đầy tro bụi, phản bác:
- Buổi tối cũng không cần nàng giúp làm chăn ấm, chỉ cần có uống rượu, cho dù ngủ ở trong băng tuyết ngập trời ta đây cũng nguyện ý!
Mấy người khác nghe vậy đều là cười ha ha.
Nhất là Sài Thế Vinh, cười ra nước mắt.
- Cái tên khờ này.
Phàn Nhân thấy Hồng Thiết Trụ gãi cái đầu vẫn còn không rõ ràng tại sao mọi người lại bật cười, không khỏi cười mắng.
Mỉm cười một hồi xong, Tề Uy đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Vẫn là câu nói trước kia, nếu Cảnh công tử tương lai có cơ hội đến Bắc Cương nhậm chức, ba huynh đệ chúng ta liền tự tiến cử làm thân binh cho hắn.
- Chúng ta là thật tâm khâm phục Nhân đồ tướng quân!
Tề Hùng lớn tiếng nói.
- Chỉ có điều liên lụy Phàn huynh nợ ân tình.
Tề Vũ ngượng ngùng nói.
- Huynh đệ chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?
Phàn Nhân lắc đầu:
- Ta chỉ khuyên các ngươi vài câu, Cảnh Giang Long kia không phải chính nhân quân tử, về sau nếu là thật sự gặp lại nhau, các ngươi cần để ý một chút, nhất là Hầu lão ca, ngươi phiêu bạc giang hồ nửa đời người, hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Vẫn chưa từng thất thủ.
Tuy nhiên có rất nhiều người có tiền có địa vị hận ngươi tận xương, nếu quả thật đi vào Cảnh phủ, nếu chẳng may Cảnh Giang Long chịu không được áp lực của những người đó, hay hoặc giả là ham những điều kiện người đó bỏ ra, muốn đem ngươi giao ra...
Phàn Nhân lời còn chưa dứt, Hầu Giang liền ngắt lời nói:
- Lời Phàn Nhân huynh đệ nói, lão ca nhất định ghi ở trong lòng!
- Tốt!
Mấy người hai chân kẹp mã bụng gia tốc, giục ngựa chạy như điên.
Chỉ chốc lát, đã bỏ lại đoàn xe Cảnh gia ở xa phía sau.
Trong xe ngựa tuy rằng phủ lên chăn lông và đệm chăn thật dày, nhưng ngồi lâu khó tránh khỏi bực bội.
Đỗ Quyên lúc này nhảy xuống xe ngựa đi ra hít thở không khí.
Giang Long là tiểu thiếu gia Cảnh phủ, còn Lâm Nhã lại là Thiếu phu nhân, lần này đi ra chẳng những mang theo rất nhiều đồ gia dụng đẹp, hơn nữa còn theo tới rất nhiều bà tử nha hoàn tùy thân hầu hạ.
Sau khi xuống xe, ánh mắt của Đỗ Quyên đã nhìn chằm chằm về hướng xe ngựa của Giang Long phía trước.
Nhưng Giang Long vẫn dừng lại ở trong xe không đi ra.
Bà tử nha hoàn Theo tới, còn có đại đa số hộ vệ đều là đi bộ, cho nên tốc độ của đoàn xe cũng không nhanh.
Đỗ Quyên nhìn không tới Giang Long thì thất vọng trong lòng, dưới chân tốc độ cũng chậm đi một tí.
Chỉ chốc lát, không ngờ đã xen lẫn vào trong đội ngũ bà tử nha hoàn đi theo phía sau đoàn xe.
Lại đi chốc lát, Đỗ Quyên đã mướt mồ hôi trán, hơi mệt chút, đang muốn bước nhanh hơn đuổi theo để ngồi vào xe ngựa, nhưng một thanh âm cố ý đè thấp đột nhiên vang lên bên tai:
- Đỗ Quyên cô nương cùng với Thủy Lam cô nương không phải tình như tỷ muội sao?
Hiện tại Thủy Lam cô nương chết không minh bạch, Đỗ Quyên cô nương chẳng những không đi điều tra rõ nguyên nhân, mà sắc mặt còn có thể hồng nhuận, bộ dạng thật giống rất là vui vẻ sung sướng?
Nháy mắt, phía sau lưng Đỗ Quyên liền cứng ngắc.
- Đừng quay đầu lại, đợi có cơ hội ta sẽ tới trong viện Thiếu phu nhân tìm ngươi đấy.
Một đám bà tử nha hoàn đi vượt sát qua Đỗ Quyên.
Ánh mắt Đỗ Quyên bối rối đánh giá mọi nơi, không nhận ra mới vừa rồi là người bà tử nào nói chuyện với ả.
Vẫn qua thật lâu, Đỗ Quyên mới chậm rãi bình tĩnh lại, tuy nhiên sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Sau khi quyết định chủ ý đứng xem chừng, liền có nghĩa ả phản bội Lâm gia.
Mà Lâm phủ cũng không phải là người từ thiện gì, vạn nhất vừa phát hiện ả hai lòng, nói không sẽ xuống tay diệt trừ ả.
Vừa nghĩ tới tử vong, khuôn mặt của Thủy Lam đã chậm rãi hiện lên ở trước mắt Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Cúi đầu, Đỗ Quyên nện bước nhanh hơn, nửa khắc sau đã đuổi tới bên cạnh xe ngựa của Lâm Nhã.
Vội vàng nhấc lên màn xe, không cho phu xe dừng lại, đã vội vàng nhảy lên tiến vào trong xe ngựa.
- Làm sao vậy?
Lâm Nhã nhìn ra sắc mặt Đỗ Quyên có chút không thích hợp, mở miệng hỏi.
"Không có gì, bên ngoài gió lớn, còn mang theo chút cảm giác lạnh, nên thân thể hơi không thoải mái, một lát nữa là tốt rồi.
Đỗ Quyên ngoài miệng trả lời, trong lòng thì là âm thầm áo não.
Lúc trước ả không thể hữu hảo với Lâm Nhã, mới cố ý nói láo Lâm gia còn có nhân thủ ở Cảnh phủ.
Muốn dọa Lâm Nhã một cái, cũng gây ra tác dụng kinh sợ, khiến Lâm Nhã đừng tưởng rằng diệt trừ ả thì sẽ không có người giám thị.
Kết quả không nghĩ tới nháy mắt một cái thật là có người tìm tới!
Lâm Nhã lười biếng tùy ý nhấc lên màn xe, ánh sáng ấm áp chiếu vào, bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc non mịn vừa đưa ra lại rụt lại.
Bên ngoài, lấy đâu ra gió lạnh?
๑๑۩۞۩๑๑