Bàng Thành An mặc quan bào, tự mình dẫn theo mười mấy tên quan viên đứng ở cổng thành nghênh đón đoàn xe Tiền gia.
Đoàn xe của Tiền Đới cũng vẫn không có dừng lại, lập tức chạy nhanh về hướng phủ nha.
Vì thế một đám quan viên đều là phẫn nộ trong lòng, nhưng Bàng Thành An cũng còn phải cúi khom người, chạy ở phía sau đoàn xe, bọn họ thì có thể làm được gì chứ?
Đoàn xe ngừng lại ở trước phủ nha, một nha hoàn vén rèm xe lên, lúc Tiền Đới bước xuống xe ngựa, chính là nhìn thấy Bàng Thành An khắp người lấm nước bùn.
Vài ngày qua đi, tuyết đọng đã tan dần, đường bị nước tuyết thấm ướt, lầy lội không chịu nổi.
Bàng Thành An một đường đuổi sát ở phía sau đoàn xe, trong lúc chạy bộ dẫm lên bùn đất, nước bùn tóe lên bắn lên vạt áo quan bào.
Giờ phút này diện mạo cực kỳ thảm hại.
So với lão càng thảm hại hơn, là đám quan viên còn chưa có kịp chạy tới ở phía sau, thậm chí có vài vị quan viên dáng người mập mạp không cẩn thận trượt chân, ngã sấp xuống ở trên mặt đất, hiện tại đã biến thành tượng đất.
Nhìn thấy bộ dáng của phần đông quan viên như thế, Tiền Đới không khỏi ngửa mặt lên trời cười to!
- Ha ha ha ha, thú vị thú vị!
Nói xong, nhấc chân đi vào cửa chính phủ nha trước.
Bàng Thành An vẻ mặt nghệt ra, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười đi theo ở phía sau, ngẫm nghĩ một chút, lặng lẽ làm dấu hiệu ở sau lưng, khiến đám quan viên quá mức thảm hại này đi về nhà, đổi thân quần áo rồi quay lại.
Quan bào bị nước bùn bắn ướt nhẹp chẳng những thảm hải, đã đánh mất hết thể diện của quan viên, hơn nữa thời tiết lại cực kỳ rét buốt, chỉ chốc lát có thể sẽ kết thành khối băng, thời gian lâu dài, sợ là sẽ đông lạnh đến sinh bệnh. Một vài quan viên nhìn thấy Bàng Thành An ra hiệu như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời khỏi.
Đi vào hậu đường phủ nha, Tiền Đới việc nhân đức không để ai làm ngồi ngay ở vị trí phía trên bên tay trái.
Bàng Thành An bồi cười ngồi ở vị trí bên phải.
Chúng quan viên còn lại ngồi ở phía dưới tương bồi.
- Gia phụ và Hộ bộ tả Thị lang Hứa đại nhân quan hệ thân thiết, Quận thủ đại nhân không cần khẩn trương.
Tiền Đới nói chuyện làm việc thẳng thắn trực tiếp hoàn toàn giống như từ trước đến nay, hoặc có thể nói, những người ở trước mắt căn bản không đáng để y dùng thủ đoạn chơi trò tâm cơ, thanh âm sau khi hạ xuống, Tiền Đới nâng chén trà lên nếm một ngụm trà nóng.
Văn sĩ trung niên cùng xuống xe, lúc này đang cung kính đứng sau lưng Tiền Đới.
Đám người Bàng Thành An chỉ cho rằng lão là phụ tá của Tiền Đới, nhưng lại không biết kỳ thật thân phận thật sự của lão là tiên sinh của Tiền Đới.
Lẽ ra học trò đối đãi với tiên sinh của mình nhất định phải tôn kính, khiêm tốn, khát cầu tri thức, trước mặt người ở bên ngoài càng phải chú ý, vẫn duy trì thái độ cung kính với tiên sinh, mới có thể khiến cho người ta có ấn tượng tốt về một người tôn sư trọng đạo. Nhưng Tiền Đới lại là hoàn toàn tương phản.
Thái độ của y đối với vị tiên sinh này lúc gặp riêng coi như là không tệ, khi thỉnh giáo ngôn ngữ ôn hòa, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài, lại thường xuyên sa sầm nét mặt coi tiên sinh như tôi tớ nô bộc sai khiến, tỷ như hiện tại, y để cho tiên sinh trực lăng lăng đứng ở phía sau, đến cả chỗ ngồi cũng không bố trí.
Văn sĩ trung niên thì đã thành thói quen, cúi đầu, nhìn xuống mũi chân.
Bàng Thành An đã từ Thường Khiêm nơi đó lĩnh giáo qua tác phong làm việc của con cháu hào môn thế gia đứng đầu, nhưng đối với sự thẳng thắn của Tiền Đới trước mắt, vẫn là có chút không thích ứng, tuy nhiên tin tức cần biết, ông ta đã rõ ràng, tỷ như Hộ bộ tả Thị lang Hứa Hoài Tài đại nhân, và Tiên châu tri châu Văn Thượng giống nhau, đều là đứng ở bên phe cánh của Thái tử.
Tiền Đới mới mở miệng đã nói như vậy, ý tứ rất đơn giản, nói chúng ta coi như là một nửa đã là người phe cánh.
Trong triều đình thế lực phức tạp, rất nhiều phe phái tranh đấu lẫn nhau? Tranh đấu không ngớt, nhất là ở một vài địa phương giàu có và đông đúc, vì một vị trí quan chức thậm chí không tiếc sống mái với nhau, nếu đổi lại là con cháu hào môn thế gia đối lập với phe cánh của Thái tử lại đây, như vậy chỉ điều tra sơ sơ, là có thể lấy xuống mũ quan của Bàng Thành An.
Suy cho cùng thì làm quan, có thể có mấy người sạch sẽ?
Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, là có thể nắm được nhược điểm của quan viên.
Bàng Thành An thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, đang định nhiệt tình tiếp đãi vị công tử quyền quý này, nhưng Tiền Đới lại đột nhiên đứng dậy mở miệng cáo từ,
- Thừa dịp sắc trời còn sớm, bản quan bây giờ phải khởi hành rồi, tốt nhất là lúc chạng vạng tối có thể kịp tới thị trấn Linh Thông.
- Dọc theo con đường này màn trời chiếu đất, thường xuyên phải qua đêm ở bãi đất hoang, cuối cùng cũng cố chịu được đến đây.
Nói xong lời cuối cùng, Tiền Đới sảng khoái cười to, khiến cho Bàng Thành An chen không lọt lời vào để giữ lại.
Tiền Đới đến bất ngờ, đi cũng rất nhanh, quan viên bên trong thành Vọng Sa đều còn không có kịp phản ứng, Tiền Đới đã đi ra đại sảnh, đành phải vội vàng đi cùng ra, nhìn sắc mặt của Bàng Thành An, Bàng Thành An mặc dù biết Tiền Đới đối với mình không có địch ý, nhưng cũng là sợ nói ra điều gì, sẽ chọc cho Tiền Đới không được vui.
Công tử quyền quý gia ở kinh thành một người lại hơn một người tính tình nóng nảy, tỷ như Thường Khiêm trước đó, cũng là phải chịu cực khổ ở huyện Linh Thông, mới thông minh hơn một chút, trên đường trở lại kinh thành đi ngang qua nơi này trở nên ôn hòa một chút. Ai biết Tiền Đới có kiêng kị điều gì?
Lại còn, Bàng Thành An đứng đầu một quận, ở nơi này ông ta là lớn nhất, quan viên đều phải nghe lời ông ta cả, ông ta tất nhiên cũng không thích người bên trên tới, chính mình lại phải cúi thấp làm nhỏ, cẩn thận cung phụng nghênh đón, Tiền Đới với ông ta cũng không phải cùng một phe cánh, nịnh nọt hót rắm cũng vô dụng.
Cho nên không bằng để cho Tiền Đới đi thì tốt hơn.
Đương nhiên, Bàng Thành An mặc dù không có mở miệng giữ lại, nhưng theo thật sát phía sau Tiền Đới, vẫn là lặng lẽ dâng lên một số ngân lượng, bày tỏ tâm ý.
Tiền Đới không có cự tuyệt, đi ra bên ngoài, bạc trên người đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Nhìn thấy cảnh như vậy, văn sĩ trung niên không khỏi cau cau mày, người học sinh này các cái khác đều tốt, chỉ có điều là hơi tham tiền, thích vàng bạc vật chất, đã thế biểu lộ lòng tham một cách quang minh chính đại, cũng không che dấu, đối với thanh danh của mình tịnh không để ý.
Cứ như là muốn tất cả mọi người đều biết, y thích hoàng kim bạc trắng, sau đó đều đến tặng lễ cho ta hết đi.
Cố nhiên Tiền gia là một trong số những nhà quyền quý nhất kinh thành, Tiền gia gia chủ lại Hộ Bộ Thượng Thư, nhưng ngay cả hoàng tộc cũng đều có khả năng bị cướp mất giang sơn, Tiền gia nếu không cẩn thận chặt chẽ, thì làm sao có thể giữ vững vị trí một trong số những nhà quyền quý đứng đầu ở kinh thành?
Đối với việc này lão đã cùng với Tiền Đới thảo luận không chỉ một lần, luận đạo lý, đương nhiên lão chiếm thượng phong.
Nhưng Tiền Đới tóm lại là quá mức hống hách, rất nhiều đạo lý trong mắt y căn bản cũng không phải là đạo lý.
Cho rằng có thân phận rõ ràng, rất nhiều điều khoản luật pháp bất quá cũng là văn tự vô thực mà thôi.
- Ha ha, tâm ý của Bàng đại nhân, bản quan đành nhận vậy.
Lúc này Tiền Đới cất giọng cười to, thoải mái tiếp nhận ngân phiếu Bàng Thành An âm thầm đưa tới, vì thế ánh mắt của rất nhiều quan viên đều là sáng ngời, sau đó các quan viên sớm đã có chuẩn bị liền vây lại, đều đưa ra ngân phiếu, Tiền Đới đón lấy mà không cự tuyệt, tất cả đều cất vào hầu bao.
Bàng Thành An thì có chút xấu hổ, ông ta vốn định âm thầm đưa đấy, lại không nghĩ bị Tiền Đới bày ra ngoài sáng.
Tiền Đới hốt xong ngân phiếu, căn bản đến tên của quan viên đưa bạc đều không có nhớ kỹ, liền leo lên xe ngựa khởi hành rời đi.
Lưu lại trên mặt đất một đám quan viên vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, những quan viên này nghĩ là đưa ngân phiếu cho Tiền Đới, là có thể nhờ Tiền gia làm chỗ dựa vững chắc, vốn dĩ tất cả những tức giận đối với việc phải lầy lội trên đường nghênh đón Tiền Đới, còn cả biểu hiện của Tiền Đới lúc trước không có xuống xe ở cửa thành, đều là không cánh mà bay.
- Công tử gia, người, ôi!
Văn sĩ trung niên không kìm nổi định khuyên nhủ, nhưng lời nói lên đến miệng lại nuốt xuống.
Tiền Đới vẻ mặt tươi cười,
- Ngươi biết rõ ta trời sinh ái tài, thích hoàng kim bạc trắng, cần gì phải một lần lại một lần khuyên nhủ? Hơn nữa ông nội thân là Hộ Bộ Thượng Thư, chưởng quản ngân khố quốc gia triều đình, có khi gặp phải thiên tai địa hạn Hoàng thượng không tiện tay dùng tiền, nhà mình sẽ phải bổ khuyết một ít vào.
- Bằng không Hộ Bộ Thượng Thư vị trí này, sớm đã bị rất nhiều người đoạt đi rồi, có cơ hội không kiếm nhiều chút tiền lời, làm sao đủ để triều đình và Hoàng thượng tiêu dùng?
Văn sĩ trung niên cười khổ lắc đầu.
- Thôi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.
Tiền Đới nói tiếp:
- Có thời gian không bằng ngươi suy nghĩ nhiều một chút về Giang Long, đây mới là chuyện khẩn yếu nhất trước mắt.
- Vâng.
Văn sĩ trung niên hiểu rõ tính nết Tiền Đới, dưới ngầm có thể cùng cười theo mặt đã là không tệ rồi.
Cũng chỉ có những lúc nói chuyện riêng, lão mới dám nói lời thuyết giáo, còn nếu như có người ngoài ở đó, như vậy cho dù Tiền Đới làm sai sự tình, văn sĩ trung niên cũng không thể chỉ ra, dùng lời của Tiền Đới mà nói, quan thanh có thể không cần, nhưng thể diện của Thường gia và mặt mũi của mình lại là quan trọng nhất đấy.
Trước kia văn sĩ trung niên không phải là chưa nếm qua đau khổ, nhận roi da vẫn còn là nhẹ đấy.
Thảm nhất một lần, là bị Tiền Đới làm nhục, sai người đem lão cùng một đàn heo mẹ nhốt lại trong chuồng heo, suốt mười ngày mười đêm. Từ đó về sau, lão liền không bao giờ... để ý đến cái gì mặt mũi tôn nghiêm của lão sư nữa.
Tối hôm đó, đoàn xe của Tiền gia cuối cùng cũng chạy tới được huyện Linh Thông.
Quân sĩ thủ thành tới huyện nha báo cáo, Giang Long cũng đối đãi giống như đối với đám người Thường Khiêm lúc trước, cũng không hề đến ân cần thăm hỏi một tiếng. Đoàn xe Tiền gia tự hành đi vào trạm nghỉ chân ngủ lại, ở trong phòng khách, đội trưởng đội bảo vệ Tiền gia Tất Tác đứng giữa phòng khách tức giận bất bình,
- Cảnh gia tiểu tử thật to gan, công tử gia đã giá lâm, hắn không ngờ không có chủ động mang theo quan viên tới trước đón tiếp!
Văn sĩ trung niên cũng có chút nhíu mày, trước đây Tiền Đới đi tới chỗ nào, không có tiền hô hậu ủng chứ?
Mặc dù Cảnh gia tiểu tử cũng có chút thân phận, nhưng hiện giờ cũng không có cách nào mà cùng Tiền Đới đánh đồng được, lại bày ra một cái giá thật lớn, nghĩ rằng được Hoàng thượng coi trọng, Tiền gia sẽ phải kiêng kị hay sao?
Nhưng mà luôn luôn hành sự hống hách là Tiền Đới lúc này sắc mặt lại rất bình tĩnh, đột nhiên hướng tới thân hình vạm vỡ của Tất Tác mở miệng hỏi:
- Ngươi có biết Thường gia có mấy người hộ vệ đã bị chết ở nơi này không?
Tất Tác sửng sốt.
- Năm!
Tiền Đới vươn ra một bàn tay,
- Thường gia hộ vệ tất cả đều không chịu nổi tịch mịch, ở trong huyện thành tìm kiếm gái giang hồ tầm hoan tìm niềm vui, kết quả có một vài hộ vệ đánh chết người, trong đó năm kẻ xuống tay khá nặng, sau đó đã bị Cảnh gia tiểu tử hạ lệnh chém đầu.
Tất Tác sau khi nghe vậy trên trán lập tức chính là toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, bổ nhào quỳ rạp xuống đất,
- Tiểu nhân biết sai!
Gã cũng hiểu rõ công tử nhà mình, trước một khắc có lẽ gió êm sóng lặng, nhưng ngay sau đó ngươi nếu như không có phát hiện Tiền Đới đã tức giận, như vậy đầu ngươi sẽ khó mà giữ được. Tiền Đới trước khi phát tác không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, toàn bộ đều phải do ngươi ước đoán.
Mà Tiền Đới một khi ra tay, chính là sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình.
Trong phủ tôi tớ hộ vệ chết ở trong tay Tiền Đới, đã khoảng chừng mấy trăm người rồi.
Trong toàn bộ Tiền gia, tôi tớ sợ hãi nhất cũng chính là vị đích tôn trưởng này tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp.
Đám người Tiền gia đêm đó ở lại dịch trạm tạm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, lại chuẩn chuẩn bị hành trang, rời khỏi dịch trạm tiến vào bên trong một loạt nhà dân.
Hiển nhiên Tiền Đới cũng biết sự tích Thường Khiêm bị đuổi ra khỏi dịch trạm.
Giang Long mắt thấy Tiền Đới nhanh trí, ngược lại là có chút không ngờ.
Hắn đã từ chỗ Hạ Lâm thăm hỏi qua về Tiền Đới người này, biết người này hống hách dị thường, Thường Khiêm mà đem so sánh với y căn bản không phải một cấp bậc, xem cách mà Tiền Đới ứng phó làm việc, người này e là khó đối phó, đương nhiên, Giang Long cũng sẽ không sợ hãi.
---------oOo----------