Trương Tam cưỡi ngựa, rời khỏi Lang Yên Bảo.
Một người quân sĩ theo tới đem cửa bảo một lần nữa đóng lại.
Đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, bây giờ là mùa đông, sớm đã không còn màu xanh, ánh vào trong mắt là màu vàng nâu của đồi núi cao thấp nhấp nhô.
Phải xem xét bốn phía một lần, là vô cùng hao phí thời gian, địa bàn quá lớn.
Cho nên Trương Tam không để ý gió lạnh xông thẳng vào mặt giống như dao cắt, cào khuôn mặt đau đớn, cưỡi trên con ngựa chạy vội, ở trên đại thảo nguyên trống trải, giờ phút này dường như chỉ có một mình bóng dáng y, nếu không là vô cùng quen thuộc có cảm giác phương hướng, phỏng chừng sau khi chạy sẽ không trở về được.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Trương Tam thỉnh thoảng sẽ kéo kéo áo bông, nhưng vẫn có gió luồn theo khe hở thật nhỏ thổi vào người, sau nửa canh giờ, Trương Tam đã đông lạnh khuôn mặt phát tím, tay chân chết lặng, miệng cứng ngắc đều không mở ra được.
Tuy nhiên trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì căn cứ thời gian suy đoán, năm nay mùa đông so với năm trước thì hơi ấm áp một chút.
Chỉ cần không liên tiếp rơi bão tuyết, nói không chừng Lang Yên Bảo năm nay cũng sẽ không lạnh cóng chết người.
Mặt trời hạ xuống phía tây, nhiệt độ lại trở lạnh, đã không có có chút ấm áp của ánh mặt trời, trong toàn bộ thiên địa như là một hầm băng.
Tọa kỵ của Trương Tam ngừng lại, y nhảy xuống mặt đất, chân tay co cóng đi lòng vòng chạy một hồi, thân thể khôi phục một ít.
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, kế tiếp chỉ cần trở lại Lang Yên Bảo là được rồi.
Trong Thổ bảo tổng cộng có mười mấy người, ngoại trừ đội trưởng, những người khác thay phiên gác trông chừng, lần này trở về y có thể thật lâu không cần chịu tội này.
Tuy nhiên vừa mới lật mình lên lưng ngựa, hai mắt y chợt ngưng tụ lại.
Bởi vì tại đường chân trời, không ngờ xuất hiện một đám điểm đen.
Là đoàn xe!
Trong lòng Trương Tam căng thẳng, lập tức ngắm nhìn bốn phía, phân biệt phương hướng một chút, lại thoáng yên tâm, bởi vì đoàn xe là từ phương hướng cảnh nội Đại Tề mà đến.
Chẳng lẽ là thương đội?
Nhưng nơi này lại không có đường gì, có rất ít thương đội đi ngang qua nơi này.
Trương Tam do dự, tiến lên đi thăm dò xem một phen, hay là lộn trở lại thổ bảo thông tri tin tức.
Đứng tại nguyên chỗ đợi một hồi, theo đoàn xe dần dần tới gần, Trương Tam cách thật xa có thể nhìn đến có từng chiếc xe ngựa, trên xe ngựa tràn đầy hàng hóa, tốc độ đoàn xe tiến lên không nhanh, cũng không có tinh kỳ phấp phới, hơn nữa mơ hồ nhìn đến, một số người mặc áo giáp của Đại Tề, hẳn là không có nguy hiểm.
Đại thảo nguyên một mảnh trống trải, không có vật gì có thể che ánh mắt, cho nên Trương Tam mới có thể thấy rõ.
Nếu như là ở giữa núi rừng, xa như vậy căn bản là nhìn không tới đoàn xe.
Trương Tam đánh ngựa tới gần, khi khoảng cách còn có không đến trăm trượng, một con ngựa từ đoàn xe chạy tới trước mặt.
- Ngươi là quân sĩ Lang Yên Bảo?
Thanh âm đối phương mơ hồ truyền đến.
Trương Tam phất phất tay, lại gật đầu thật mạnh.
Một lát sau, hai người tụ đầu, hỏi thăm lẫn nhau một phen, Trương Tam lập tức mừng rỡ như điên, đoàn xe này lại là đến đưa tiếp tế tiếp viện đấy.
- Các ngươi đi từ từ, ta trở về truyền tin tức cho đầu nhi!
Trương Tam cao hứng giơ lên roi ngựa, liền hướng tới phương hướng Lang Yên Bảo chạy gấp.
Làm khi đoàn xe Giang Long đi vào Lang Yên Bảo, mặt trời đã có một lặn xuống mặt đất bằng được một nửa, sắc trời mơ hồ chuyển tối.
Vẫn cẩn thận hỏi thăm một phen, đội trưởng Lang Yên Bảo Vương Ba mới dám để đám người Giang Long đi vào.
Đoàn xe này chừng hơn hai trăm nhân mã, nếu định lừa gạt, sau khi tiến vào thổ bảo có thể dễ dàng tru diệt toàn bộ mười mấy người Vương Ba bọn họ.
Ở vào tuyến ngoài cùng của biên giới này, những thổ bảo thành luỹ có ý nghĩa quân sự rất quan trọng.
Đại quân dị tộc muốn phát động chiến tranh, nhất định phải đi qua một trong những thổ bảo thành luỹ này, mà những quân sĩ đóng ở đó chỉ cần phát hiện đại quân dị tộc sẽ buông tha thổ bảo, đánh ngựa trở về báo tin, cứ như vậy, quân đội dị tộc hoàn toàn không thể đánh lén.
Thành trì biên cảnh nhận được tin tức, vừa đóng chặt cửa thành cố thủ, vừa phái người trở về truyền lại quân tình.
Chỉ cần tử thủ vài ngày, viện quân có thể đi tới.
Mặc dù có ý nghĩa quân sự rất quan trọng, nhưng đóng ở thổ bảo thành luỹ, cũng sự thật là nguy hiểm!
Có thể nói những quân sĩ này, gần như tất cả đều là tân binh nhập ngũ không đến ba năm, lão binh thì căn bản không có dài mệnh như vậy.
Không phải chết trận, chính là bị đông cứng chết, đói chết.
Có thể sống được, tất cả đều là tiêu bạc đi cửa sau rời khỏi đấy.
Giang Long sau khi đi vào thổ bảo, đi vào phòng mười mấy quân sĩ nghỉ ngơi, không kìm nổi nhíu mày, mùi vị kia cũng quá khó ngửi rồi.
Vương Ba cẩn thận lưu ý tới, cười khan nói:
- Chúng ta đã ngửi quen nên không cảm nhận thấy, nếu không an bài một căn phòng khác cho đại nhân?
- Ừ.
Giang Long gật gật đầu, lần này theo tới chừng hơn hai trăm người, đêm nay phải ở chỗ này qua đêm, khẳng định phải chuẩn bị nhiều mấy gian phòng ốc mới đủ ở, khi tại dã ngoại, vì không có điều kiện, mới ngủ nghỉ tại quân trướng bồng, mà có phòng ở, ai còn sẽ đi dựng mấy cái lều hở cơ chứ?
Tình nguyện mấy chục người chen chúc ở một gian phòng ốc, ngủ trên mặt đất.
Các gian phòng ở trong thổ bảo, vẫn tương đối rộng, mọi người chen chúc cũng có thể thoải mái ở.
- Không ngờ đá đen này thật sự đốt được rồi?
- Thật là ấm áp!
- Tất cả mọi người đến thử một lần.
- Ha ha, về sau không sợ bị lạnh cóng rồi.
- Trước kia vẫn lo lắng ngày nào đó ban đêm ngủ ngày hôm sau liền không dậy nổi, bị đông thành khối băng, giờ cuối cùng cũng yên tâm.
Mười mấy quân sĩ nguyên bản nghe thấy hòn đá màu đen trong rương xe kia là dùng để sưởi ấm, thổi lửa nấu cơm, căn bản không tin tưởng, tảng đá làm sao có thể đốt được chứ? Mãi đến khi quân sĩ bên này tự mình biểu thị, bọn họ mới kinh ngạc tin tưởng.
Lại thấy quân sĩ mới tới, đem từng hòm hòn đá màu đen xuống dưới xe, trên mặt của bọn họ lập tức cười nở hoa.
Những hòm xe này Giang Long đã cố ý gia cố tăng độ lớn, hơn nữa đều là dùng bốn con ngựa tới kéo.
Từng cái rương xe, đều trang bị khoảng hai ngàn cân than đá.
Có số than đá này, hơn nữa trong Lang Yên Bảo trước đó đã tồn trữ củi đốt, cũng đủ đốt qua mùa đông này rồi.
- Còn không khẩn trương cảm ơn Cảnh đại nhân?
Lúc này, Bách phu trưởng được Hà Hoán phái tới bảo hộ Giang Long lớn tiếng nói:
- Các ngươi biết Cảnh đại nhân là ai không? Hắn chính là hậu nhân duy nhất của Cảnh tiểu Hầu gia, đi tới Bắc Cương không bao lâu, liền cải biến thị trấn Linh Thông, không để đám dân chúng tiêu một đồng tiền, đã vào ở nhà ngói mới tinh.
Tiếp theo lại chiêu mộ hơn mười vạn dân chúng nhân công đào đường sông, hiện giờ đường sông đã dẫn nước thành công. Đã quên nói cho các ngươi biết, đám dân chúng đào đường sông chẳng những được nuôi cơm, hơn nữa còn có thể được nhận tiền công.
Những quân sĩ đóng ở thổ bảo thành luỹ, tin tức vô cùng bế tắc, bọn họ quanh năm suốt tháng cũng trở về nhà không được mấy lần, hơn nữa trong nhà khốn cùng, phần lớn là ở nông thôn hẻo lánh, trở về nhà, người nhà cũng đồng dạng không biết tin tức.
Cho nên sau khi nghe Bách phu trưởng nói, những quân sĩ này đều khiếp sợ không thôi.
Khiếp sợ đến không thể tin được!
Thị trấn cải biến, khiến bách tính vào ở nhà mới, không tốn một đồng tiền?
Hơn nữa còn chiêu mộ hơn mười vạn nhân công đào đường sông dẫn nước, nuôi cơm, phát tiền công.
Đây là bút tích lớn cỡ nào?
Tuy nhiên sau khi định thần lại, vị Huyện lệnh đại nhân trước mắt này, lại là hậu nhân của Cảnh tiểu Hầu gia!
Vậy thì không phải giả rồi!
Vương Ba dẫn mười mấy quân sĩ thủ hạ tất cả đều quỳ gối trước mặt Giang Long.
- Tất cả đứng lên.
Giang Long tiến lên tự mình nâng:
- Ta làm chút việc này không coi vào đâu, các ngươi mới là vĩ đại nhất đấy, chính là vì có các ngươi không sợ gian khổ, không sợ chịu khổ, không sợ trời đông giá rét, lấy khí khái anh dũng không ngại chết sa trường chặt chẽ đóng tại nơi này, mới có thể đảm bảo quân đội biên cương không bị quân đội dị tộc đánh lén! Có thể nói, các ngươi là một đạo lá chắn của biên giới Đại Tề!
Lời này Vương Ba và các quân sĩ nghe thấy, đều nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
Một đám đàn ông, đều không kìm nổi chảy xuống lệ nóng, cảm thấy chỉ vì mấy câu nói đó của Giang Long bọn họ chết cũng đáng.
Ngoại trừ than đá, chuyến này Giang Long còn mang đến lương thực, muối ăn và vật tư sinh hoạt, cũng để lại cho Lang Yên Bảo một bộ phận.
Vào lúc ban đêm, Giang Long để cho thủ hạ nướng thịt, lại lấy ra rượu ngon, bày ra tiệc rượu phong phú khiến đám người Vương Ba ăn uống no đủ.
Trong quân tuy rằng nghiêm lệnh cấm quân sĩ trong lúc trị cương uống rượu, bằng không quơ được khẳng định phải ăn một bữa đòn đau da thịt, nhưng Bắc Cương địa phương này trời đông rất là lạnh, uống chút rượu cho ấm áp là khó tránh khỏi, cho nên binh lính ở đây gần như mỗi người đều là sâu rượu.
Tại địa phương lạnh khủng khiếp như này, Giang Long vô cùng thông cảm với đám người Vương Ba.
Trương Tam xuất thân là nông gia nghèo khổ, người nhà làm thuê trồng trọt đồng ruộng cho nhà địa chủ làm sinh kế, bởi vì nhân khẩu nhiều, cho nên Trương Tam từ nhỏ đến lớn, căn bản cũng chưa từng được ăn no thực sự, hôm nay được ăn thoải mái, lại có rượu ngon uống đủ, mới biết được ăn uống no đủ là có ý tứ gì.
Sau khi mười mấy quân sĩ tất cả đều say rượu, Giang Long mới trở lại gian phòng của mình.
Để lại vài người giúp đỡ đám người Vương Ba đắp chăn, lại đi thêm chút than đá trong lò lửa.
Hỏa lò tất nhiên cũng là Giang Long mang đến.
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe thu thập xong, lại muốn lên đường.
Vương Ba nguyên bản thỉnh cầu Giang Long ở nhiều thêm mấy ngày, tuy nhiên lại bị cự tuyệt, lý do rất đơn giản, Lang Yên Bảo lấy được vật tư sinh hoạt, sưởi ấm và ăn mặc rồi nên không cần rầu rĩ nữa, nhưng còn những thổ bảo thành luỹ khác, các quân sĩ vẫn còn đang chịu đựng giá lạnh, đói bụng.
Cứ như vậy, Giang Long đi theo đoàn xe đi tới Tiêm Nha Bảo, Hổ Khẩu Bảo, Hùng Bảo v..v, tổng cộng mười ba bảo thành lũy tiền phương nhất biên cảnh.
Đem than đá, hỏa lò, lương thực, muối ăn và vật tư sinh hoạt nhất nhất đưa đến.
Khi trên đường trở lại, thời tiết thay đổi.
Gió lạnh gào thét, thời tiết âm trầm, từ hướng tây bắc bay tới một mảng lớn mây đen che hoàn toàn mặt trời.
Các quân sĩ thổ bảo thành luỹ đều vui mừng, may mắn lấy được vật tư trước, bằng không sợ là sẽ phải chết cóng mấy người đồng bạn.
Mà ở trên nửa đường, đám người Giang Long cũng không chịu mệt lớn.
Vì không bị gió tuyết vây khốn, cho dù lạnh nữa, cũng phải ra roi thúc ngựa mau chóng chạy trở về.
Đồ Đô thậm chí đề nghị, vứt bỏ toàn bộ xe ngựa, chỉ đem mỗi ngựa về là được.
Cuối cùng, thời điểm đám người Giang Long trở lại huyện Linh Thông, tất cả mọi người đã bị đông lạnh trên tay chân hiện đầy vết nứt da lớn, chỉ hơi nhẹ nhàng đụng vào một chút liền đau ngứa không chịu nổi, nhìn đến Giang Long bộ dáng như vậy, Đại Lệ Ti mới là rốt cục tin tưởng Giang Long là chân chính trân trọng quân sĩ, trân trọng dân chúng đấy.
Đại Lệ Ti mời đến thầy thuốc, sau khi xem bệnh cho Giang Long, tự mình ở trong phòng bếp nấu thuốc.
Giang Long trêu ghẹo, hóa ra cô còn biết nấu thuốc?
Đại Lệ Ti cười nhạt, năm đó khi còn ở trong gia tộc, vì để cho phụ thân cùng các mẫu thân vui vẻ, nàng đã học biết bao nhiêu điều chứ?
Sau khi học được, lại có việc nào mà không phải làm vô cùng tốt, nổi bật?
Chỉ là cậy vào có một khuôn mặt xinh đẹp, thì không cách nào lấy được niềm vui của phụ thân, được phụ thân coi trọng.
Ở gia tộc của Đại Lệ Ti, nội bộ tranh đấu cũng tàn khốc, vượt xa những nhà quyền quý và thế gia Đại Tề.
-----------oOo----------