Ngoại vi nhánh chính đường sông dẫn nước vẫn chưa đào thông, Giang Long đã bắt đầu quy hoặc các đường sông nhỏ khác.
Quy hoạch thế nào rất phiền phức.
Theo diện tích ruộng đồng, địa thế, còn bảo đảm dẫn nước vào các nơi, hơn nữa một con sông phải đi qua sông hộ thành của thị trấn, bảo đảm không bị ngừng nước.
Sau một thời gian khá bận, Giang Long cuối cùng quyết định đào năm nhánh sông.
Năm nhánh này lớn có nhỏ có, dài có ngắn có.
Nhánh lớn nhất phải bảo đảm sau khi quân dị tộc vượt qua vòng ngoài nếu đào bờ sông dùng đường thuỷ công thành thì nhánh sông này có thể dẫn nước đi.
Tuy vẫn phải đào năm nhánh sông nhưng theo lượng công trình thì tổng số lượng cũng tương đương nhánh sông chính vòng ngoài.
Nhánh sông này không cần đào sâu quá hay rộng quá.
Ngoại trừ đào sông, còn phải dẫn nước đến các ruộng, còn phải đào thêm mương.
Mương này phải làm theo nhu cầu, tạo thành một mạng lưới, bảo đảm tất cả ruộng đồng đều có nước tưới.
Sắp đến trưa, Giang Long cùng một số người đã bận cả ngày rồi.
Trở về trong thành đi vào một quán rượu mới mở.
Chưởng quầy đích thân đón tiếp chào hỏi mọi người đưa lên phòng đặc biệt.
- Trương chưởng quầy, sau khi tửu lầu khai trương kinh doanh thế nào?
Giang Long cười thân thiện hỏi.
- Đa tạ huyện lệnh đại nhân quan tâm, tiểu điếm kinh doanh rất phát đạt.
- Phát đạt là được rồi.
Giang Long cười nói:
- Thế có quan viên hay nha dịch nào đến ăn không uống không hay không?
- Không có không có, cái này chắc chắn không có!
Trương chưởng quầy xua tay.
Đồ Đô lúc này chen vào một câu:
- Nếu có thì cứ nói ra, không phải sợ, có Cảnh đại nhân làm chủ, cả huyện này ai dám đến trả thù ngươi.
- Thật sự không có!
Trương chưởng quầy là người của gia tộc nhỏ họ Trương.
Chỉ có một chút sản nghiệp.
Trước kia ở nơi khác làm ăn. Vì hậu thuẫn không vững nên bị một số quan viên hoặc một số con cháu nhà giàu ăn quỵt uống quỵt
Sau khi đến đây mở tửu lầu thì không bị sao cả.
Lúc đầu ông ta còn thấy lạ, thậm chí không quen.
Trước kia phải đưa tiền cho quan địa phương, lại còn phải quen biết một số người không thể đụng tới.
Cứ như thế, kể cả có một chút tổn thất thì cũng coi như là bình thường, biết ai có thể đụng ai không thể đăc tội, như thế mới có thể yên tâm làm ăn được.
Nơi này thì chả có ai nhận hội lộ, cũng không có con cháu quan viên ăn quỵt.
Cũng không có lưu manh đến gây rối, ông ta luôn thấy lạ không quen.
Sau khi dò hỏi khắp nơi thì mới rõ Giang Long trị rất nghiêm thủ hạ.
Không có quan viên nào dám âm thầm thu phí bảo hộ.
- Tốt nhất đừng gạt chúng ta!
Đồ Đô mặt biến sắc nói:
- Nếu có ai dám đến ăn quỵt rồi thu tiền bảo hộ thì ngươi cứ nói, Cảnh đại nhân sẽ làm chủ cho ngươi.
Nhưng nếu rõ ràng có người phạm pháp mà ngươi không nói ra thì tức là lười dối Cảnh đại nhân.
Lúc đó làm rõ sẽ đuổi ngươi khỏi huyện, niêm phong tửu lầu, sau này không được đến đây làm ăn nữa.
Trương chưởng quầy nói:
- Cảnh đại nhân nghiêm minh, công chính vô tư, trong thành không có quan tham, việc này bách tính ai cũng biết, nếu thật sự có ai dám gây chuyện thì tiểu nhân nhất định đến nha môn đánh trống.
- Được!
Giang Long cười rồi đưa mọi người lên trên.
Tửu lầu này có ba tầng, nằm ở trên phố lớn của thành, vị trí đắc địa.
Cầu thang dùng xi măng và thép.
Tầng hai tầng ba và tầng mái đều dùng sàn xi măng.
Đây là do Giang Long chỉ đạo như thế.
Niên đại này xây nhà đều là dùng cột để làm trần, sau đó đổ một lớn bùn khô lên là được.
Nhưng như thế không chắc chắn.
Hơn nữa khá mỏng, cách âm kém, tầng trên có người đi lại tầng dưới đều nghe rõ.
Sau khi đổ xi măng, thì rõ ràng là chắc chắn bền hơn nhiều, thời đại này mọi người đều đi giày vải, vốn dĩ ít gây ra tiếng động cho nên khi mọi người đi lại thì ở dưới hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tầng trên thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới người tầng dưới.
Trương chưởng quầy rất vừa lòng.
Mở cửa làm ăn, thường sẽ gặp những khách nóng nảy, có người nếu nghe thấy tiếng chân ở tầng trên sẽ nổi nóng, hơn nữa có lúc chỉ cần ồn ào một chút là các cột nhà sẽ rơi nhiều bụi xuống, rơi vào đồ ăn.
Vì vậy cứ thỉnh thoảng lại có chuyện.
Mà mở cửa làm ăn đều mong hoà khí sinh tài.
Sợ nhất là khách hàng có tranh chấp thì làm ăn sẽ không thuận lợi.
Trương chưởng quầy đích thân dẫn đường, mời Giang Long mọi người lên tầng ba phòng sang trọng.
Sau đó gọi tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón.
Giang Long gọi một bàn đồ ăn rồi để chưởng quầy và tiểu nhị lui xuống.
Trương chưởng quầy dặn dò nhẹ nhàng nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Giang Long trước.
Các khách đến trước có thể chờ một lát.
Tiểu nhị vội vàng chuyển lời.
Đám người Giang Long ngồi bàn chuyện đào sông.
Theo tiến độ thì còn một tháng là sẽ đào xong sông vòng ngoài.
Nhưng theo thời gian, nhiệt độ sẽ giảm xuống.
Giờ là trung tuần tháng chín, thêm nửa tháng nữa là phải mặc thêm đồ rồi.
Đến tối nếu đi ra ngoài thậm chí phải mặc áo bông mỏng.
Nhiệt độ giảm, đến lúc đất sẽ cứng hơn, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ đào sông.
Lại còn phải chú ý một điều là sau khi xong việc sẽ có nhiều bách tính ở lại trong thành.
Lúc đó nhất định phải mua rất nhiều lương thực dự trữ để bách tính ai cũng mua được.
Cải tạo vài tháng rồi, không cần lo bách tính không có tiền.
Đợi sau khi làm xong vòng ngoài, thời tiết quá lạnh thì công trình phải dừng lại.
Người phương Bắc có một thói quen làm mèo đông.
Bận rộn cả năm, đến mùa đông không có việc gì làm sẽ nghỉ ngơi, ăn ngon, để cơ thể trở nên mập mạp hơn.
Mùa đông cơ thể hiếm khi mập lên một chút, đến mùa xuân thì lại gầy đi rất nhanh.
Tới mùa đông thì cơ bản đều ăn cơm rồi tìm nơi nào có nắng ngồi tụ tập lại đàm đạo.
Giang Long cần chú ý là có rất nhiều người trong thành, không có việc gì làm, ngày nào cũng tụ tập rất dễ xảy ra cãi nhau.
Sau khi cãi nhau xong tự nhiên là sẽ động chân động tay.
Huyện Linh Thông đến nay bách tính nhiều, nhân khẩu di chuyển lớn, trị an nhất định phải làm tốt.
Ai cũng biết Giang Long nghiêm minh, công chính vô tư, đây không phải là nói suông.
Trong thành, chỉ cần có người gây chuyện đánh nhau là sẽ bị bắt đi ngồi tù ngay.
Bị nhốt trong đại lao tự nhiên sẽ ăn không uống không, lúc đó trong thành việc gì nặng nhất mệt nhất bẩn nhất sẽ cho phạm nhân làm.
Mà đánh nhau mà ra tay nặng thì sẽ bị đánh gậy.
Bị đánh gậy không dễ chịu.
Rất nhiều người bị đánh xong phải để người nhà khiêng về nghỉ ngơi một tháng mới có thể xuống giường được.
Nhiều bách tính đã biết lợi hại của Giang Long.
Hơn nữa rất lo lắng sau khi bị đánh sẽ không làm việc được nữa, không làm việc thì không có tiền, không có tiền thì sẽ đói.
Cho nên kể cả tính tình có tệ đến đâu cũng sẽ không dám tranh chấp động tay chân.
Ở bất kỳ nơi nào cũng có kẻ ác.
Giang Long sau khi nhậm chức thì trong huyện cũng có vài vụ án mạng.
Cách xử lý của Giang Long là hỏi rõ nguyên do, trừ khi có ẩn tình, nếu không thì trảm lập quyết.
Chặt đầu ngay lập tức có ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa là do Hà Bất Tại lãnh đạo dân tráng và huyện nha duy trì trị an, trong huyện trị an rất tốt.
Nhưng đến mùa đông vẫn phải tăng cường quản lý.
Còn một chuyện, đó là bắt đánh bạc.
Bách tính đào sông kiếm được chút tiền không dễ dàng, có nhiều người thông minh nhưng không đi đường chính đạo sẽ để ý đến tiền của bách tính.
Bách tính bình thường đa phần rất thật thà, rất dễ bị lừa.
Đến lúc đó những người này dạy bách tính đánh bạc, dễ dàng lừa đi tiền của họ.
Quốc kế dân sinh, Giang Long đều phải bắt.
Nghe thấy Giang Long bắt bạc, hôm nay Tiêu Phàm đi cùng đáp lại nói vịêc này có thể giao cho Hà Bất Tại đi làm.
Lúc đó Hà Bất Tại huấn luyện dân tráng đi tuần trong thành, chỉ thấy có người đánh bạc sẽ bắt hết lại.
Sau vài tháng huấn luyện, dưới sự chỉ đạo của Hà Bất Tại, những dân tráng đó đã không kém quân đội.
Còn quân sĩ tuần kiểm cũng sẽ thế.
Sức chiến tăng lên rất nhiều.
Đánh bạc nguy hại rất lớn.
Vì tiền của bách tính bị thua hết thì sẽ không có tiền mua lương thực.
Không có lương thực thì sẽ đói.
Đói bụng thì sẽ làm gì?
Không thể để mình bị chết đói?
Trước tiên là mượn tiền, sau đó sẽ đi trộm cướp.
Trong khi cướp đoạt sẽ xảy ra án mạng.
Cứ thế, trị an trong thành sẽ hỗn loạn.
Bắt đánh bạc giao cho Hà Bất Tại, Giang Long rất yên tâm.
Ăn cơm xong, Đồ Đô đi tính tiền.
Mọi người rời tửu lầu.
Giang Long nghĩ còn một tháng nữa là ngừng công trình rồi, không có gì vội, muốn nghỉ một buổi chiều.
Đưa mọi người ra ngoài thành đến nơi trồng ớt.
Tưới nước, nhổ cổ, sau đó hái ớt đem về huyện nha.
Thời gian rất nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng mười.
Hôm nay, Giang Long nhận được thư của Lâm Nhã.
Trong thư nói xưởng in, hàng thêu thú bông đều kiếm được nhiều tiền, sau đó nhắc tới việc Giang Long sắp xếp việc ở nông trang đó.
Dê, gà, lợn, còn có cá đều có thể xuất chuồng rồi.
Lâm Nhã kinh ngạc, nói nông trang nuôi trồng có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Trâu nuôi thì không bán, chờ trâu lớn làm xe kéo chở đồ, mùa xuân còn có thể giúp đỡ cày ruộng.
Một con trâu có thể chở vài thanh niên trai tráng.
Hơn nữa, Giang Long kêu người chiết cây ăn quả, kết được quả không giống bình thường.
Hương vị rất ngon, kéo vào trong thành rất nhanh đã bán hết.
Lâm Nhã vốn muốn phái người gửi một ít đến nhưng bị Cảnh lão phu nhân ngăn lại.
Nói là chỉ vì gửi ít hoa quả mà phí quá nhiều nhân lực vật lực thì không đáng.
Từ kinh thành đến Linh Thông huyện kể cả khoái mã cũng phải mất mười ngày.
Giang Long tất nhiên không để ý chuyện hoa quả, mà đồng ý với lão phu nhân.
Hơn nữa còn nghĩ tới một điển cố.
Nghĩ tới rồi thì cầm bút lên viết rồi kẹp trong thư, cùng gửi đến Cảnh phủ.
Lâm Nhã kể về chuyện sản xuất ở nông trang rất chi tiết, nói rõ năm nay nông dân có thể có một năm đầy đủ rồi.
Đồng thời hỏi, có muốn đem mô hình này áp dụng vào các nông trang khác của Cảnh gia không.
Giang Long tất nhiên đồng ý.
Hôm sau, Giang Long mang theo Đồ Đô và mọi người đến bên sông, bờ sông thổi gió lạnh. Nhìn về nơi xa xa mọi người đang cật lực đào hồ, ước tính tiến độ rồi nói:
- Nửa tháng nữa là có thể dẫn nước rồi.
Đúng lúc này, một nha dịch vội vàng từ xa chạy tới.
----------oOo----------