Lâm Chí ngây thơ, không rõ tại sao tỷ tỷ muốn đem tất cả tiểu thiếp của cha đưa về nông trang, chỉ để lại một nam bộc cường tráng hầu hạ bên cạnh cha.
Lâm phụ là tên ăn chơi trác táng, tiêu tiền chưa từng hạn chế, tự nhiên cũng vô cùng háo sắc.
Trước kia không biết bỏ bao nhiêu tiền, mua về bao nhiêu vị tiểu thiếp.
Lâm Vi thị đối với việc này thật ra cũng không chống đối lại bao nhiêu.
Chỉ cần đám tiểu thiếp này có quy củ, thành thành thật thật hầu hạ bà ta, không vọng tưởng trêu đùa tâm cơ là được.
Tiểu thiếp mua về, phần lớn đều từ trong thanh lâu, Lâm Vi thị chỉ coi những người này như nha hoàn tùy ý sai bảo mà thôi.
Có thể được Lâm phụ lựa chọn mua về nhà, tướng mạo tất nhiên là không thể chê.
Mà có thể làm cho nhiều mỹ nhân như vậy hạ thấp thân mình, tận tâm tận lực cười ra mặt cùng nghiêm túc cẩn thận hầu hạ, trong lòng Lâm Vi thị sẽ rất có cảm giác thỏa mãn.
Lớn lên xinh đẹp hơn ta thì thế nào?
Xinh đẹp như tiên nữ trên trời thì như thế nào?
Còn không phải ngoan ngoãn mỗi đêm rửa chân đổ bô cho lão nương sao!
Mà với những ai dám không tận tâm tận lực hoặc là âm thầm giở trò âm mưu quỷ kế, Lâm Vi thị lòng dạ độc ác sẽ luôn luôn không khách khí.
Vì thế, tiếng xấu của Lâm Vi thị đã sớm truyền ra ngoài
Tất cả nữ tử trong thanh lâu đều biết được, ngàn vạn lần không thể để Lâm phụ chọn trúng mua về nhà, bằng không cả đời này đều chỉ có thể làm nha hoàn.
Có thể bị Lâm phụ nhìn trúng tất nhiên đều là những hồng bài trong thanh lâu, tuy tất cả các nàng đều có vận mệnh cơ khổ, nhưng từ nhỏ được thanh lâu bồi dưỡng, dạy dỗ, cũng chưa từng nếm qua khổ sở gì lớn, ở trong thanh lâu đều có nha hoàn bên cạnh phục vụ, bằng không làm sao thân thể có thể lớn lên trắng trắng mềm mềm được?
Thân thể không trắng mịn non mềm xinh đẹp thì làm sao có thể câu dẫn nam nhân, làm cho bọn họ bỏ tiền ra tiêu ở trên người của các nàng?
Bưng trà rót nước, lau chùi giặt quần áo, những chuyện lặt vặt này các nàng căn bản là sẽ không phải làm.
Mà làm những chuyện này lâu dài, bàn tay nhất định sẽ bị chai sạn.
Hơn nữa thức đêm, làn da sẽ ảm đạm, tóc ố vàng.
Đến lúc đó sắc đẹp bị giảm xuống, Lâm phụ còn sẽ thích các nàng, đem các nàng nâng niu trong lòng bàn tay sao?
Cho nên không ai nguyện ý để Lâm phụ tiêu tiền mua về.
Mà tâm tính giống như Lâm Vi thị này, nói trắng ra, kỳ thật chính là Lâm Vi thị vốn không có thật tâm yêu thích Lâm phụ.
Nếu thật tâm thích một người, mặc kệ là nam hay nữ, đều sẽ ăn dấm chua ghen ghét đấy.
Làm sao có thể tùy ý để cho một nửa khác của mình, mua thật nhiều tiểu thiếp về nhà như vậy?
Lâm Chí không hiểu được, nhưng những người lớn xung quanh, thì trong lòng đều thầm than Lâm Nhã tàn nhẫn.
Nam nhân sống trên đời, truy cầu đơn giản chỉ là quyền lực, tiền tài, còn có sắc đẹp.
Quyền lực là thứ ham muốn nhất, có thể nắm trong tay chi phối vận mệnh của con người.
Tất cả mọi người đều phải nghe lời!
Còn có thể lợi dụng quyền thế để kiếm của cải tiền bạc, mà khi có tiền, có thể sống sung sướng vinh hoa phú quý.
Sắc đẹp tuy rằng xếp hạng cuối cùng, nhưng trong ba cái lại là thứ duy nhất không thể thiếu.
Một người nam nhân, nếu nửa đời sau ngay cả nữ nhân đều không được gặp, vậy thật sự chính là sống không có ý nghĩa rồi.
Tất cả mọi người có thể đoán được, Lâm phụ về già, sẽ sống không bằng chết!
Lấy tư chất của Lâm phụ, không có khả năng trúng cử Trạng Nguyên lang, cả đời này là vô duyên với sắc đẹp.
Những người này đương nhiên chẳng có ai sẽ thông cảm cho Lâm phụ.
Chỉ trong chốc lát Lâm Vượng Nghiệp tỉnh lại, sau đó Cửu thúc công dẫn dắt mọi người, ra lệnh thu xếp cho đại bộ phận người chuyển tới nông trang.
Lâm Vượng thị và Lâm Vượng Tài, còn có đám người Lâm Trí Thâm thật không cam lòng.
Nhưng Lâm Nhã gọi bọn họ tới xem hành hình, chính là muốn cảnh cáo.
Ai dám không thức thời, như vậy kết quả của Lâm Vi thị, chính là tấm gương tốt nhất.
Lâm Nhã không phải không dám giết người!
Chuyện nơi đây giao cho Cửu thúc công xử lý, Lâm Nhã mang theo Lâm Chí và Tề Ngũ, Thường Quý, còn có Thường Thanh xoay người rời khỏi.
Vừa đi vừa mở miệng dặn dò chỉ bảo Tề Ngũ cùng mọi người, ngày sau cần phải thật chú ý một việc.
Lâm Vượng Nghiệp tỉnh lại, lúc này đôi mắt ảm đạm nhìn về phía bóng lưng càng lúc càng xa của Lâm Nhã.
Trong lòng thở dài, nhiều năm như vậy, thật sự là mắt bị mù!
Người cháu gái này làm sao mà giống loại người nhát gan sợ phiền phức, yếu đuối vô năng chứ?
Trước kia chẳng qua là cố ý che dấu tỏ ra yếu kém mà thôi.
Lão biết rằng muốn muốn đoạt lại đại quyền, đã là việc không thể nào.
Trong nội tâm thả lỏng, mình cùng đứa con út tốt xấu gì còn có thể ở lại bên trong Lâm phủ, hơn nữa gia chủ kế nhiệm lại là Lâm Chí, cháu ruột của mình!
Vị trí gia chủ truyền cho người con cháu nào, không cũng là phải truyền sao?
Lúc này Lâm phụ thân thiết hỏi.
Lâm Vượng Nghiệp liếc mắt nhìn đứa con út này một cái, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Thật sự là không biết nên nói Lâm Trí Viễn cái gì tốt.
Con trai kế nhiệm vị trí gia chủ, con gái thì gả vào Cảnh phủ thân phận cao quý, đây là chuyện rất tốt.
Nhưng cố tình đứa con út này lại vô phúc hưởng phúc của con cái.
Lúc này trong lòng khẽ động, Lâm Nhã sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Lâm gia, trở về Cảnh Phủ, mà Lâm Chí tuổi còn nhỏ...
Đám người Lâm Nhã trở về đại sảnh.
Lâm Chí đột nhiên nhớ tới một việc.
- Tỷ tỷ mau đi cứu Minh Châu tỷ tỷ đi!
Lâm Chí gấp giọng nói.
Minh Châu?
Lâm Nhã sửng sốt, lập tức nghĩ tới một cô gái:
- Đệ nói là Phương Minh Châu?
Năm đó hoàn cảnh của Lâm Nhã ở Lâm gia không tốt, cho nên gần như là không kết giao được người bạn tốt nào, chỉ có Phương Minh Châu không chê thân phận của nàng, là bạn nối khố duy nhất của nàng.
- Ừ, một tháng trước chị Minh Châu được gả cho đứa con thứ ba của Hộ Tào chủ sự Hoàng đại nhân.
- Chồng cô ta đối đãi với cô ta không tốt?
- Làm, làm thiếp…
Lâm Chí lắp bắp.
- Cái gì?
Lâm Nhã giật mình kinh hãi, đột nhiên đứng dậy, đối với người bạn tốt duy nhất này, Lâm Nhã vô cùng quan tâm để ý:
- Phương gia cũng là phú hào một phương, làm sao sẽ gả con gái đi làm thiếp cho đứa con thứ ba của Hoàng đại nhân chứ?
Hoàng Hành Chính mặc dù là Chính lục phẩm Công Tào chủ sự, nhưng cho dù là con thứ ba là con trai trưởng, cũng không có khả năng để trưởng nữ của Phương gia đi làm thiếp.
- Đều là do Lâm Vi thị...
Phương Minh Châu chẳng những có quan hệ tốt với Lâm Nhã, hơn nữa cũng thường xuyên chiếu cố cho Lâm Chí, cho nên Lâm Chí đối với việc của Phương Minh Châu vẫn hỏi thăm khá rõ ràng, mở miệng nói ra.
Lâm Nhã nghe xong, thế mới biết là do Lâm Vi thị đứng giữa làm chuyện xấu.
Không khỏi nhanh chóng nắm chặt tay lại!
Nhưng lúc này Lâm Vi thị đã chết, nàng muốn trút giận cũng không có chỗ xuống tay.
- Tề Ngũ, ngươi tới an bài một chút, đưa danh thiếp của ta tới Hoàng phủ, ta muốn đến Hoàng phủ chào hỏi.
Tuy Lâm Nhã thật không cam lòng bạn tốt đời này chỉ có thể làm thiếp cho người ta, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã là gạo nấu thành cơm, nàng cũng không thể làm gì được.
Tề Ngũ cúi đầu, nghe vậy cười khẽ:
- Lấy thân phận của Thiếu phu nhân, còn phải tự mình tới cửa? Chỉ cần gọi một tiếng họ Hoàng kia dám không đến chào?
- Cái này...
Lâm Nhã có chút do dự.
- Thiếu phu nhân lo lắng mình làm cao, về sau Hoàng gia sẽ làm khó vị tiểu thư kia?
Tề Ngũ đoán.
Lâm Nhã liền gật gật đầu.
- Thiếu phu nhân ngài nếu nghĩ như vậy thì sai lầm rồi.
Tề Ngũ lắc đầu:
- Theo tiểu nhân nhìn thấy, ngài chẳng những phải thể hiện kiêu ngạo, mà còn phải thể hiện vô cùng kiêu ngạo tự đại mới được, chỉ có như vậy, Hoàng gia mới càng thêm sinh lòng kiêng kị, ngược lại nếu thái độ ngài quá mức thân thiện, hoặc là rất dễ nói chuyện, ngược lại sẽ khiến cho Hoàng gia ít lo ngại.
Lâm Nhã là người thông minh.
Nháy mắt liền hiểu được.
Phương Minh Châu hiện giờ chỉ là một vị tiểu thiếp, còn không phải con dâu của Hoàng gia.
Không phải con dâu, không thể thay mặt cho Hoàng gia.
Lâm Nhã nể mặt vị tiểu thiếp này, thậm chí còn hạ thấp thân phận đến Hoàng gia ngồi ngang hàng, như vậy chính là đánh vào thể diện của người vợ chính thức của con trai thứ ba Hoàng gia.
Loại mâu thuẫn này sẽ không thể nhượng bộ.
Nếu thật sự làm như vậy, Hoàng gia biết được Lâm Nhã rất để ý người bằng hữu này, trong lòng sẽ có băn khoăn, bọn chúng sẽ cho rằng chỉ cần nắm giữ Phương Minh Châu trong tay, chính là nắm trúng nhược điểm của Lâm Nhã, Lâm Nhã cũng không dám làm thế nào.
Như vậy đối với cuộc sống sau này của Phương Minh Châu, sẽ không có nửa điểm chỗ tốt.
Dù sao Lâm Nhã vẫn phải trở lại kinh thành.
Đến lúc đó trời cao Hoàng đế xa, Hoàng gia thật sự sẽ không cần tiếp tục sợ hãi.
Cho nên thật sự muốn giúp người bạn tốt này, cũng chỉ có thể tận khả năng bày ra thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, để cho người của Hoàng gia hiểu được, Phương Minh Châu có một chỗ dựa rất vững chắc, không dễ dàng bắt nạt!
Dám can đảm bắt nạt Phương Minh Châu, Lâm Nhã sẽ tức giận đấy!
- Ta nghe theo ngươi, ngươi tới bố trí đi.
- Vâng!
Tề Ngũ vẫn đang cúi đầu:
- Tiểu nhân sẽ để cho Hoàng đại nhân tự mình mang Phương tiểu thư tới trong phủ.
Lâm Nhã hài lòng gật đầu.
Không gặp Phương Minh Châu là không được.
Nếu chỉ nói miệng dặn dò, sợ là người của Hoàng gia cũng không quá để ý đến.
Mà thân phận của Lâm Nhã hiện giờ, cùng Phương Minh Châu thật sự khác nhau một trời một vực, hạ thấp thân phận gặp lại, cũng coi như biểu hiện thái độ rất rõ ràng.
Cho thấy Lâm Nhã rất xem trọng Phương Minh Châu!
Thượng vị giả làm việc, có phương thức của riêng họ.
Đối với thân phận địa vị của mình, phải vận dụng hợp lý.
Lâm gia vừa mới gặp biến cố, sự tình rất nhiều, sau đó Lâm Nhã rất bận rộn.
Hoàng gia được nghe Lâm Nhã triệu kiến, Hộ Tào chủ sự Hoàng Hành Chính không dám chậm trễ, vừa rạng sáng ngày thứ hai, lập tức mang theo Phương Minh Châu vội vàng tới Lâm phủ cầu kiến.
Đứng ở ngoài cửa Lâm phủ, Hoàng Hành Chính thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phương Minh Châu, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.
Thực con mẹ nó trời giáng tai bay vạ gió!
Phương Minh Châu này không ngờ là bạn nối khố của Lâm Nhã, Cảnh phủ Thiếu phu nhân!
Hoàng Hành Chính trước đó không biết việc này.
Dù sao đám người Lâm Nhã đều là hậu bối, Hoàng Hành Chính không có khả năng chuyện gì cũng hỏi thăm.
Mà cố tình chính là cái thằng nghiệt tử nhà mình, đối xử thật sự không tốt với Phương Minh Châu.
Phương Minh Châu giờ phút này tuy rằng quần áo hết sức hoa lệ, chỗ nào hở ra cũng treo đầy trang sức đắt tiền, nhìn qua như một người vợ chính thức, mà không phải tiểu thiếp, nhưng Hoàng Hành Chính cũng biết, từ bề ngoài cũng nhìn ra, trên người Phương Minh Châu hiện đầy vết thương do bị ngược đãi đã ứ đọng thành màu xanh tím!
Chỉ chốc lát nha hoàn Lâm phủ đi ra, dẫn đường cho hai người.
Hoàng Hành Chính cất bước đi trước, lại quay lại cúi đầu thi lễ thật sâu với Phương Minh Châu:
- Trước kia là do lão phu không biết cách dạy con, thật có lỗi với con!
- Xin lỗi cùng các thứ khác giờ phút này nói đến cũng vô dụng, lão phu chỉ có thể bảo đảm sau này, khuyển tử tuyệt đối không dám động tới một đầu ngón tay của ngươi một lần nào nữa.
Hoặc là con muốn quay lại, lão phu nhân cũng sẽ kêu người giúp con trói tên nghiệp chướng kia lại.
- Giờ phút này, chỉ mong con có thể nhìn vào việc đã gả vào Hoàng gia phân thượng, không cần... Ôi!
Nhìn ánh mắt chết lặng của Phương Minh Châu, Hoàng Hành Chính vẻ mặt chua xót than nhẹ, không nói nữa.
Sau đó cùng với tiểu nha hoàn ở phía sau, cúi đầu đi vào Lâm phủ.
Đi được nửa đường, liền gặp được một nha hoàn đang đi tới, đúng là Phương Tình đại nha hoàn đắc dụng nhất bên người Lâm Nhã hiện giờ.
Phương Tình dánh vẻ vô cùng ngay thẳng, mặc dù thi lễ với Hoàng Hành Chính nhưng vẫn ngẩng đầu, thoáng chút khuỵu gối xuống rồi thân thể lập tức đứng thẳng lên.
Hoàng Hành Chính cũng không dám có ý tứ khiêu khích, vô cùng cẩn thận
Lúc trước ông hành lễ nhận lỗi với tiểu thiếp của đứa con trai, đã cảm giác được rất uất ức.
Lúc này lại phải cúi thấp đầu với một đứa nha hoàn, thật sự là khó chịu nghẹn khuất.
Nhưng lại có thể làm sao?
Quái vật lớn như Cảnh phủ này, không phải là ông ta có thể đắc tội đấy.
Ngày hôm qua nhận được tin, ý thức được không ổn, ông ta liền vội vàng tới gặp Quận Thủ đại nhân, nhưng Quận Thủ đại nhân không ngờ được nghe chuyện Phương Minh Châu bị ngược đãi ở Hoàng gia, lập tức lắc đầu liên tục nói là không giúp được.
Còn chỉ vào ông ta than nhẹ, thật là có mắt không tròng!
Nếu Hoàng gia có thể đối xử tốt với Phương Minh Châu, tạo nên quan hệ tốt với Cảnh phủ, chẳng sợ ngày sau không thể thăng chức rất nhanh sao?
Làm cho Hoàng Hành Chính hối hận xanh cả ruột.
Phương Tình mang theo hai người, chậm rãi đi tới đại sảnh Lâm gia.
Vốn nàng tự mình đi đón là muốn âm thầm đánh giá khí sắc của Phương Minh Châu, nhưng giờ phút này cũng là không cần làm nữa.
Bởi vì không cần âm thầm đánh giá, chỉ cần nhìn lên một cái đã biết được trạng thái hiện giờ của Phương Minh Châu rất xấu!
Quả nhiên, khi Phương Minh Châu bước vào cửa đại sảnh, Lâm Nhã đang ngồi ở chủ vị, lập tức biến sắc bật dậy từ trên ghế.
- Minh Châu!
Nghe thấy thanh âm của Lâm Nhã, Phương Minh Châu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chết lặng.
Hoàng Hành Chính thì lại âm thầm kêu khổ.
- Minh Châu tỷ tỷ!
Lâm Chí cũng kinh hô.
Tính cách Phương Minh Châu vốn rất tùy tiện, bởi vì trong nhà rất được cưng chiều, cho nên không sợ trời không sợ đất.
Giống như một đứa con trai.
Chẳng những không giống như những thiên kim tiểu thư bình thường bị nhốt trong nhà, hơn nữa còn chạy loạn xung quang, còn có thể cưỡi ngựa.
Lâm Nhã vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới việc lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dạng như thế này của Phương Minh Châu.
Ngày trước vẻ mặt Phương Minh Châu sáng sủa tươi cười, như ánh mặt trời rạng rỡ, Lâm Nhã lúc đó tâm tình rất xấu, bởi vì lại bị người khi dễ bắt nạt, nhưng cũng bị nụ cười kia cảm nhiễm.
Phương Minh Châu buộc áo choàng màu đỏ lên, trong tay kéo dây cương, nhẹ nhàng liền nhảy lên lưng ngựa.
Sau đó múa may trường tiên, vừa cưỡi ngựa vừa cười chạy ra khỏi cửa thành.
Tiên y nộ mã!
Nhưng lúc này người ở trước mắt, thần sắc tiều tụy, giống như cây gỗ nửa xanh nửa tím.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ có thể làm cho một người thay đổi to lớn như thế!
Lâm Nhã cảm giác được tim gan đau nhức!
Phương Minh Châu dường như chỉ nghe được thanh âm của Lâm Nhã, mà không nhìn thấy sắc mặt quan tâm của Lâm Nhã, cung kính cúi thấp người chào:
- Thiếu phu nhân.
- Hạ quan Hoàng Hành Chính gặp qua Thiếu phu nhân!
Hoàng Hành Chính giờ phút này thật sự muốn tìm một khe nứt mà chui xuống, né tránh tầm mắt của Lâm Nhã, nhưng lại không thể không kiên trì hành lễ.