Thế lực tổ chức phía sau Đại Lệ Ti càng lớn, đương nhiên có thể giúp đỡ Giang Long được càng nhiều.
Bàng Thành An đã không nói rõ thời gian cụ thể, thế thì Giang Long đương nhiên là không cần gấp gáp đi.
Ai biết được tin tức có bị lộ không, có người có dụng tâm khác hay không, trên đường đi có mai phục thích sát hay không?
Khi ra khỏi thành tuyệt đối phải giữ bí mật, và đi đường nào đến Vọng Sa thành, cũng không thể để người ta dễ dàng đoán ra được.
Đi Vọng Sa thành, Giang Long không thể dẫn theo quá nhiều người, để bảo đảm an toàn.
Ngoài mấy hộ vệ thân cận như Đồ Đô, thì nhiều nhất chỉ có thể dẫn thêm mấy sai dịch khoái ban của huyện nha.
Giang Long tiếp tục ở ngoài thị trấn, làm công việc đang dang dở.
Nhưng sau khi trở vào thành buổi tối, đến hôm sau, không xuất thành để thăm dò địa hình vùng phụ cận nữa.
Không thể để cho kẻ có dụng tâm nắm được hành tung của hắn.
Không xuất thành, Giang Long chuyên tâm luyện võ nghệ ở tiểu viện, thanh trường thương trong tay, đã rất có lực sát thương rồi.
Sức mạnh của bản thân cũng được tăng thêm.
Nếu như Tiên Phong ở đây, tuyệt đối không thể giống như trước đây, quật Giang Long ngã xuống đất.
Đã lâu không gặp Tiên Phong, Giang Long rất nhớ.
Nếu như không phải cùng theo quân đến, thì hắn đã dẫn Tiên Phong cùng theo.
Nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Tiên Phong, Giang Long có hơi giật mình.
Chỉ khi đối mặt với người lạ, và người muốn làm hại đến Giang Long, Tiên Phong mới thể hiện ra nanh vuốt sắc bén.
Đêm hôm qua, tên Hắc Y Vệ đó xem qua xi măng, lại lấy được công dụng của xi măng từ chỗ Giang Long, thì lập tức rời khỏi huyện nha, trên đường y hết sức cẩn thận, còn lượn một vòng, chắc chắn phía sau không có đuôi, mới dám trở về chỗ tạm dừng chân.
Sau khi trở về, thì lập tức viết thư.
Viết hết tờ này đến tờ khác.
Trên giấy viết, tất nhiên là cách thức nung chế xi măng, và cách sử dụng như thế nào, cùng với tất cả công dụng của nó.
Cả thảy viết hết mười mấy phần, Hắc Y Vệ đi vào ám thất trong phòng, lấy ra một cái lồng.
Trong lồng, chứa mười mấy con bồ câu xám đưa thư.
Cột giấy vào chân bồ câu, rồi thả hết ra.
Tốc độ bay của bồ câu đưa thư rất nhanh, hơn nữa còn biết rất rõ đường, có một con bay đến ngoài Vọng Sa thành, một cái làng không lớn lắm.
Trong làng có người bắt bồ câu, cho ăn.
Sau đó về phòng, mở tờ giấy ra.
Xem qua một lần xong, người này cảm thấy sự tình khá trọng đại, lại sao chép nội dung tờ giấy ra ba phần, sau đó lại dùng bồ câu đưa thư truyền tin.
Cứ như thế, có một con bồ câu bay lên một ngọn núi nổi tiếng ở Bắc Cương.
Núi này tên là Bình La Sơn, trong núi nhiều đỉnh vây quanh, rừng rậm dầy đặc, đỉnh cao nhất hiểm trở kinh ngạc, trong núi có mấy ổ mã phỉ thế lực rất lớn.
Bọn mã phỉ sở dĩ đặt sào huyệt ở nơi này, là vì nếu như quan binh có đến vây bắt, bọn chúng cũng có thể ẩn vào trong rừng sâu.
Hơn nữa bọn mã phỉ này thông thuộc địa hình, cho dù có mấy vạn quan binh đến, cũng thế thôi không có cách nào bắt được mã phỉ.
Trong đó có một ổ phỉ nằm đây đã mấy chục năm.
Khác với bọn mã phỉ khác, ổ phỉ này rất ít khi đi làm chuyện cướp bóc bách tính.
Lần nào cũng tìm những đội thương nhân lớn, dù cho các đội thương nhân lớn đó có người đông hộ vệ, và còn thuê cả những tiêu sư thân thủ rất giỏi, nhưng thành công được một chuyến thì có thể ăn được mấy năm.
Ổ phỉ này không qua lại với các mã phỉ khác, trước đây cũng có mã phỉ có ý đồ muốn thâu tóm.
Nhưng cuối cùng, đều bị ổ phỉ này xuất nhân thủ dẹp yên hết.
Về sau chẳng còn thủ lĩnh mã phỉ nào dám nhòm ngó đến ổ phỉ này nữa.
Cái ổ phỉ này tuy là thực lực rất mạnh, nhưng không có ý đồ thôn tính các phỉ tặc khác.
Không qua lại với các mã phỉ khác, không muốn cướp chiếm địa bàn, thế lực to lớn, không có uy hiếp gì, chỉ cần đừng chủ động khêu khích là được, thế là theo thời gian trôi qua, hầu hết mã phỉ trú ở đây không còn để ý đến họ nữa.
Ba con bồ câu khá lớn, rất khỏe gần như không phân trước sau, bay vào trong hang ổ phỉ tặc này.
Trong phút chốc, đã có người lấy thư xuống, giao cho đại thủ lĩnh sơn trại.
Sau khi xem xong, thần sắc đại thủ lĩnh có chút bất ngờ.
- Nghe nói có tin tức của Giang Long?
Lúc này một giọng nam tử lạnh lùng từ ngoài cửa truyền tới, lập tức một đôi phu phụ tiến vào.
Đại thủ lĩnh trừng mắt không hài lòng.
Đôi vợ chồng này rất biết luồn cúi, thế lực trong sơn trại bây giờ ngày càng lớn.
Y mới nhận được thư chưa lâu, vừa xem xong nội dung trên đó, thì hai người này đã tìm đến.
Vò bức thư thành một cục một cách thô bạo, đại thủ lĩnh ném nó về phía nam tử:
- Tự mình xem đi!
Lại hừ nặng nề một tiếng, mới ngồi lên cái ghế được đặt ở vị trí trên hết.
Nam tử thuận tay nhẹ nhàng đón lấy, người đàn bà bên cạnh thần sắc có chút biến đổi, ánh mắt nhìn chầm chầm vào cục giấy.
Làm như biết được tâm sự của thê tử, nam tử nhanh chóng mở cục giấy ra.
Sau đó nội dung bên trên, hai người xem hết từng câu từng chữ.
- Không phải là giả chứ?
Đợi hai người rời ánh mắt khỏi lá thư, đại thủ lĩnh mắt trợn trắng nói.
Người đàn bà theo bản năng lập tức biện bạch, nhưng lại bị nam tử dùng ánh mắt ngăn lại.
- Trên đó viết rõ ràng rành mạch, là thật là giả, nhìn sơ là biết ngay.
Nam tử thần sắc bình thản chậm rãi nói:
- Đương nhiên, ngài có thể hoài nghi, bỏ thời gian đi điều tra kỹ lưỡng một phen, nhưng xi măng thứ này một khi đã được nung chế ra, thì lập tức có thể có được một khoản thu rất lớn.
- Chỉ cần ngài không sợ muộn kiếm tiền, thì nhanh chóng cho người đi điều tra tường tận là được rồi.
Đại thủ lĩnh bị chèn ép đến không còn lời để nói, chỉ có thể chum miệng khẽ nói:
- Tiểu tử này chuyển biến quá nhanh, quá đáng sợ rồi.
Rất hiển nhiên, từng việc làm của Giang Long ở kinh thành, những người này đều biết.
- Chỉ là dần dần trưởng thành rồi.
Người đàn bà nhịn không được, phải nói một câu.
- Còn tham tiền, khẩu khí rất lớn, còn muốn lấy mười vạn lượng bạc!
Một thoáng sau, lại có mấy người đi vào.
Mọi người ngồi xuống bàn bạc, cuối cùng từng con từng con bồ câu đưa thư lại bay đi lần nữa.
Lần này bồ câu bay về nơi càng xa xôi hơn nữa.
Mấy hôm sau, rất nhiều lò gạch trong Đại Tề bắt đầu nung chế thứ mới.
Nhất là phương nam giàu có và đông đúc, còn nung chế ra từng miếng từng miếng gạch nhẵn bóng đẹp đẽ, qua thí nghiệm, thì bắt đầu buôn bán.
Những khoản ngân lượng lớn như nước chảy vào trong túi.
Giang Long không xuất thành, trừ luyện công ra, cũng không ở trong nhà rảnh rỗi.
Tìm Hầu Giang, bảo Hầu Giang đi mua một xưởng nung chế gạch đỏ.
Sau đó cho biết cách nung xi măng và phương pháp sử dụng, bảo Hầu Giang thuê người kinh doanh làm xi măng.
Ở Bắc Cương nơi này, xi măng cũng rất hữu dụng.
Ví dụ như gia cố tường thành, hoặc là chỉ cần tô một lớp lên tường thành, là có thể phòng chống tường thành dưới mưa tạt nắng thiêu bị phong hóa.
Hơn nữa sau khi tô một lớp xi măng, tường thành sẽ trở nên rất trơn bóng.
Tay không thì không thể nào trèo lên được.
Bắc Cương nơi đây một mảng thảo nguyên mênh mông kéo dài, núi ít, đá ít, những tảng đá to có thể dùng để xây tường thành thì đã ít lại càng ít.
Xây dựng một tòa thành trì phải hao tốn nhân lực vật lực rất lớn, vận chuyển những khối đá từ nơi rất xa về.
Nên cho dù tường thành đã cũ nát, huyện nha cũng không đủ sức để xây dựng lại.
Nếu như dùng gạch xanh nung chế để xây, thì hao phí cũng lớn như thế.
Có điều tô một lớp xi măng lên bề mặt có thể gia cố, giúp cho tường thành có thể được sử dụng lâu dài, đến lúc đó sẽ có rất nhiều mối kinh doanh chủ động tìm đến.
Ở đây có rất nhiều người dân sống tập trung, để chống lại kỵ binh mã phỉ đến đột kích, nhiều làng cũng xây dựng thành lũy, cũng như thế có thể dùng xi măng để gia cố.
Nhưng ở đây phú hộ ít, cho nên những mối làm ăn mua xi măng xây tường, dùng xi măng tráng bằng đình viện chắc sẽ ít đi nhiều.
Nhưng mà nguyên cả quận Vọng Sa, làm xi măng kinh doanh chỉ có một chỗ này, cũng có thể kiếm được không ít ngân lượng.
Hầu Giang kinh nghiệm phong phú, đầu óc nhạy bén, không cần Giang Long chỉ dạy, cũng tự biết tầm quan trọng của việc bảo mật phương pháp nung chế xi măng.
Sau cùng y chẳng thuê, mà bỏ tiền mua hẳn nô bộc về làm việc.
Cái mạng nhỏ của nô bộc bị nắm trong tay chủ nhân, lòng trung thành tất nhiên là đáng tin hơn.
Kinh doanh xi măng bản thân Giang Long cũng muốn làm, hơn nữa sau này có chỗ cần dùng, mình cũng không phải móc tiền ra mua của bọn Hắc Y Vệ.
Lại bận rộn ở trong thành hết một ngày, trời mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Giang Long đã dẫn bọn Đồ Đô hướng thẳng đến Vọng Sa thành.
Giang Long ban đầu còn định đem hai nha dịch khoái ban đi dẫn đường.
Nhưng Phàn Nhân cũng đi theo, y nói thuộc đường đi, nên Giang Long không có đem.
Ra khỏi huyện thành, người lại ít, tốt nhất là không nên đem theo những người không quen thuộc, nếu không lỡ như là tai mắt thám tử của ai đó, thì nguy.
Vừa mới đi ra sực nói, ba người bọn Trình Trạch còn chưa hiểu rõ tình hình trong huyện nha.
Không biết người nào đáng tin, người nào có thân phận gì.
Còn phải đợi một khoảng thời gian nữa, mới có thể thanh lý huyện nha, tống khứ một vài tên.
Đến lúc đó huyện nha mới xem như thực sự nắm rõ trong lòng.
Phải cưỡi ngựa phóng đến Vọng Sa thành, ước chừng phải mất một ngày thời gian, bọn Giang Long trên người có mang lương khô, đến giờ cơm thì lấy nước, ăn hai cái màn thầu miễn cưỡng lấp no bụng xong, lại tiếp tục lên đường.
Trên đường vô sự, đến Vọng Sa thành, thì đã đến hoàng hôn.
Giang Long nói ra thân phận, tự nhiên không cần nộp thuế cổng thành, mấy người vào thành đi thẳng đến quan gia dịch trạm ở trong thành.
Quan viên ra ngoài thông thường đều trú ở quan gia dịch trạm, như thế không phải nói là trú ở quan gia dịch trạm thì có thể tiết kiệm được ít tiền, có thể ăn không uống không, mà là vì triều đình mỗi thời mỗi khắc đều muốn nắm rõ hành tung của quan viên.
Thân là mệnh quan triều đình, đi đâu, nhất là đi ra khỏi địa giới mình quản hạt, thì hành tung không thể thoát li sự khống chế của triều đình.
Ở cổng thành đã nói rõ thân phận, lại ở trong dịch trạm của nhà quan, thế là tin tức Giang Long đến Vọng Sa thành đã bị rất nhiều người biết.
Trong phút chốc đã vây diệt sáu bảy trăm mã phỉ, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Danh tiếng Hà Hoán lẫy lừng, Giang Long cũng vậy cũng thành người có tiếng tăm.
Cộng thêm thân phận đặc biệt của hắn, hơn nữa mục đích bắt sống mã phỉ rất nhiều người biết đến, cho nên những người chú ý tới Giang Long không hề ít.
Thái thú quận Vọng Sa Bàng Thành An đương nhiên cũng biết tin tức trước tiên.
Lập tức hạ lệnh, cho người giữ ở dịch trạm, âm thầm bảo vệ Giang Long.
Văn Thượng phân phó y, phải gây sự với Giang Long, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến tính mạng Giang Long, cũng không thể để Giang Long mất chức, nếu không ai cũng không giữ nổi cái đầu của Bàng Thành An.
Cho nên Bàng Thành An mới an bài như vậy.
Trong lòng đương nhiên cũng có buồn bực, Cảnh phủ sớm đã suy tàn, tuy là có kim bài miễn tử trong tay, nhưng đó là thứ quý giá, đối phó với quan viên kinh thành rất hữu dụng.
Nhưng đến nơi rồi, chỉ cần thi hành một mưu kế nhỏ, là có thể lấy mạng Giang Long.
Đến lúc đó không ai tra ra được đã xảy ra chuyện gì.
Thái tử và Giang Long đã kết nút thắt lớn như vậy, sao không trực tiếp lấy mạng Giang Long đi?
Còn đùa bỡn thủ đoạn như vầy?
Người biết được chân tướng sự việc quá ít.
Giờ đến cả Văn Thượng tâm phúc của thái tử còn không biết rõ, thì Bàng Thành An tất nhiên càng không hiểu.
Ở trong dịch trạm, Giang Long rửa mặt trước, rồi ăn một bữa cơm nóng hổi.
Căn cứ vào phẩm vị của quan viên, dịch trạm cung cấp thức ăn miễn phí.
Đương nhiên, muốn ăn ngon cũng có thể gọi thêm thức ăn, nhưng phải trả tiền riêng.
---------oOo----------